Cố Cẩn lười biếng nằm ở trên sô pha, còn sờ sờ cái bụng tròn vo, “Bánh bao nhân hành tây kèm thịt heo ăn cũng thật ngon,” nói xong nhìn về phía Trịnh Gia, “Trịnh Gia, chúng ta cứ ăn uống như vậy, tôi nghĩ sắp bị cậu nuôi thành heo rồi!”
Trịnh Gia sờ sờ mũi, tươi cười có chút thẹn thùng.
“Không ai kêu cậu ăn nhiều, bản thân không biết tiết chế miệng lại còn nói.” Phương Tử Di trừng mắt nhìn Cố Cẩn một cái, là ai vừa rồi còn cùng cô đoạt cái bánh banh cuối cùng trong mâm chứ?
Mọi người cười ha ha, ngay cả Minh Y khóe môi cũng nhiễm vài phần ý cười.
Cô xưa nay đều ăn thức ăn thanh đạm, nhưng hôm nay ngửi được mùi hương trong nồi bánh bao phát ra cũng khó có được ăn một cái, có thể nói thật sự là ăn rất ngon.
Minh mẹ Minh ba mặt cũng đầy tươi cười, sau mạt thế còn có thể trôi qua những ngày như vậy đó là chuyện bọn họ nghĩ cũng không nghĩ tới, nếu trong Song Sơn căn cứ an ổn, bọn họ thật muốn ở mãi chỗ này không đi.
Nhưng sầu chính là nhóm Cố Ngọc tựa hồ không tính toán ở lại chỗ này lâu.
Cố Ngọc vẫn luôn lôi kéo tay Trịnh Gia, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng cũng nhìn ra được giữa hai người có tình cảm ngọt ngào.
Đột nhiên, ánh mắt Trịnh Gia chớp động, hắn liếc mắt nhìn mọi người, lén lút truyền âm trong đầu Cố Ngọc, “Đứa bé kia tới.”
“Ở nơi nào?” Cố Ngọc có chút kinh hỉ, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trịnh Gia.
“Ở ngay ngoài cửa, tựa hồ đang do dự có nên gõ cửa hay không.” Trịnh Gia cùng Cố Ngọc không tiếng động nói chuyện, ở trong mắt người khác nhìn vào chỉ thấy bọn họ đang liếc mắt đưa tình.
Cố Cẩn rùng mình một cái xoa xoa cánh tay, “Chịu không nổi hai người, nổi hết da gà, đều đi cả đi.” Lại kéo Phương Tử Di đứng lên, “Lên lầu đi, chúng ta chơi cờ năm quân*(*cờ caro í) giải buồn.”
“Được thôi, thuận tiện làm chút vận động tiêu thực.” Phương Tử Di lưu loát gật đầu, lầu 3 biệt thự có phòng tập thể thao ngoài trời, nhưng buổi tối tất nhiên là không có ánh sáng, bất quá nếu vận khí tốt có ánh trăng cùng ngôi sao chiếu sáng cũng không tồi.
“Đi, chúng ta đi ra ngoài vứt rác.” Cố Ngọc đưa mắt ra hiệu Trịnh Gia, hai người tiến vào phòng bếp thu thập một hồi, trong chốc lát liền mang theo mấy cái túi ra cửa.
Minh Y nhìn bóng dáng bọn họ như có điều suy tư gì đó.
“Minh Y, ăn cà chua nhỏ nhé?” Hàn Thải Liên đem cà chua đỏ hồng rửa qua, toàn bộ trái cây đặt lên bàn, đầu ngón tay trắng nõn của Minh Y nhẹ nhàng bốc một viên bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn.
Hương vị chua chua ngọt ngọt, mùi vị tinh tế mà phong phú, không làm cô thất vọng.
“Có bài poker không? Không bằng 4 người chúng ta đánh chung đi.” Minh mẹ ở một bên than một tiếng, hiện giờ cũng không kênh truyền hình gì để xem, phát sóng trực tiếp toàn bộ đều ngừng, mở TV lại rất tốn điện, người trong mỗi nhà có thể đủ điện chiếu sáng cùng sinh hoạt đã rất khó có được.
Xa xa bọn họ còn nhìn thấy, những ngôi nhà khu phía Tây cùng nhà nhỏ còn không được cung cấp đầy đủ điện, trời còn chưa tối tất cả đều bị ngắt điện tối đen, không giống khu biệt thự bọn họ, điện năng 24 giờ đều không đứt đoạn, này cũng nhìn ra đãi ngộ khác biệt sau mạt thế.
“Lần trước tôi hình như nhìn thấy trong ngăn tủ có bài poker,” Hàn Thải Liên lập tức lên tiếng, đối với người nhà Minh Y, từ trước đến nay hắn vẫn là yêu ai yêu cả đường đi, cực lực thỏa mãn hết thảy yêu cầu, “Tôi hiện tại đi lấy.” Dứt lời thịch thịch thịch chạy lên lầu.
Minh mẹ cùng Minh ba nhìn nhau, đều sôi nổi gật đầu.
Hàn Thải Liên vốn là dị năng giả, lại thích Minh Y nhà bọn họ, nếu hai người thật sự có thể ở bên nhau, bọn họ làm cha mẹ cũng có thể an tâm.
……
Bên ngoài biệt thự, cậu nhóc cuộn tròn ở một góc tối, nếu không phải có người phụ cận, rất khó phát hiện hắn ngồi xổm chỗ này.
Ngoài nhà không có đèn đường, cũng chỉ có ánh sáng từ trong nhà hắt ra một ít, nhưng có cửa sắt ngăn cách, ánh sáng lộ ra cũng rất có hạn.
“Kẽo kẹt” một tiếng, là âm thanh cửa sắt mở ra.
Cậu nhóc như bị kinh hách, đứng lên muốn chạy, một đạo bóng dáng màu đen nháy mắt từ sau cửa sắt nhảy ra, duỗi tay đem cậu vừa vặn bắt lại được.
“Mau buông ra……” Cậu nhóc vừa hô một tiếng, quay đầu phát hiện Cố Ngọc mang vẻ mặt tò mò nhìn cậu, tức khắc cậu kêu không ra, chỉ rầu rĩ mà cúi đầu, “Anh chị có phải đã sớm biết em ở ngoài cửa đúng không?”
Cậu nhóc do dự đã lâu, vào lúc ban ngày hôm nay Trịnh Gia cùng Cố Ngọc cho bọn họ rất nhiều đồ ăn, những đồ ăn này nếu giữ kỹ có thể đủ cho bọn họ ăn được mấy ngày, bọn nhỏ đều thực thỏa mãn, hạnh phúc như vậy đã cách bọn họ quá xa, xa đến mức những ký ức tốt đẹp trong quá khứ đều bị hủy diệt.
“Bánh bao còn nóng, cầm đi ăn.” Trịnh Gia đem túi bánh bao đưa qua, mười cái tràn đầy túi ở trong tay cậu nhóc xếp thành một ngọn núi nhỏ, che lấp khuôn mặt hổ thẹn của cậu.
“Thật thơm……” Cậu nhóc hít hít cái mũi, thanh âm lại mang theo vài phần nghẹn ngào, nhưng một lát sau hắn tựa hồ khôi phục tinh thần lại, mở ra túi bánh bao, cầm ra một cái bánh bao trắng như tuyết hung hăng cắn một ngụm.
Ăn vào mùi hương hành tây cùng thịt heo tức khắc lan tràn bốn phía trong khoang miệng, cậu nhóc ăn ước chừng ba cái bánh bao lớn mới dừng lại động tác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Cố Ngọc cùng Trịnh Gia, “Em có chuyện muốn nói cho anh chị.”
“Được.” Cố Ngọc nắm chặt tay Trịnh Gia, đứng song song đối diện trước mặt cậu nhóc, bóng dáng bọn họ cao lớn như vậy, phảng phất như có thể chống đỡ hết thảy gian nguy cùng trắc trở.
“Em gọi là Tiểu Đông……” Cậu nhóc hít hít cái mũi, tựa hồ đang cân nhắc lời nói bắt đầu từ đâu, “Ba mẹ em thời điểm đi đến căn cứ lánh nạn đều đã chết, em liền chạy đến nơi này trốn tránh tai họa, như hai người nhìn thấy rồi đó, cũng không sống tốt chút nào.”
Tiểu Đông có chút co quắp kéo kéo áo bông rách nát của mình, áo bông màu xám xanh đã dơ bẩn bất kham, còn có vài lỗ rách nát.
Trong lòng Trịnh Gia than một tiếng, nếu không phải bọn họ cần phải rời khỏi nơi này, hắn thật đúng là muốn thu lưu mấy đứa nhỏ này, bất quá ngốc trong căn cứ đối với bọn họ mà nói cũng xem như tốt rồi, ngày tháng sống trong căn cứ bọn họ sẽ không phải đối mặt với hiểm nguy tánh mạng, có lẽ cuộc sống chỉ là rất gian nan mà thôi.
“Cho nên?” Cố Ngọc nhướng mày, Tiểu Đông nói này đó đều không phải trọng điểm, cũng không phải thứ cô muốn nghe.
Mỗi người ở mạt thế đều sống không dễ dàng, trẻ em cùng lão nhân còn có phụ nữ sẽ càng thêm gian nan, đây là chuyện cô sớm đã nhìn thấy, nhưng chỉ cần chính mình muốn sống sót, vẫn có thể bộc phát ra ý chí sinh tồn kinh người.
“Người trong đội ngũ anh chị không tồi,” Tiểu Đông nâng lên đôi mắt biết nói, đánh giá liếc mắt nhìn Trịnh Gia cùng Cố Ngọc, lại nhấp nhấp môi nói: “Em cũng không nghĩ lấy không đồ vật anh chị, hiện tại em nói cho anh chị biết bí mật của căn cứ này vậy.”
“Bí mật sao?” Ấn đường Trịnh Gia hơi nhăn, hắn không nghĩ tới thiện tâm còn đạt được hồi báo, nhưng bí mật này có lợi đối với bọn họ hay không, có thể là chuyện bọn họ không nên biết không?
“Đúng vậy…… ngọn núi sau căn cứ cứ cách ba ngày sẽ bắt hai người đi lên, đã bắt người đi vài lần rồi, nhưng em chưa từng nhìn thấy những người bị bắt đi trở về.” Tiểu Đông rất tò mò, nhưng đường lên núi có quá nhiều người canh gác, cậu căn bản không thể đi lên.
“Lần tới bắt người đi lên là khi nào?” Cố Ngọc trong mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, bí mật Song Sơn căn cứ có lẽ ở ngay trong đó.
Tiểu Đông chớp mắt một cái, do dự mở miệng nói: “Ngày…… Buổi tối ngày mai.”