“Cậu đừng vội, khẳng định sẽ nhanh trở lại.” Hàn Thải Liên yên lặng ngồi xổm một bên, thỉnh thoảng xuất ra một chùm nho cho Cố Cẩn giải buồn, hắn(Cố Cẩn) thế nhưng cũng không có khách khí, lấy tới ăn, hạt nho phun đầy đất.
“Lúc này thật muốn đốt lửa nấu cơm.” Phun xuống hạt nho cuối cùng, Cố Cẩn có chút cảm khái, phía sau cốp xe bọn họ có các loại mì gói ăn liền, còn có cơm hộp tự sôi gì đó, nhưng hắn hiện tại lại không có tâm tình đi ăn.
Chờ nhóm Cố Ngọc thật sự bình an trở về lại ăn chúc mừng cũng không muộn.
“Cậu xem chỗ kia một chút, giống như có thứ gì bị thiêu cháy.” Hàn Thải Liên đột nhiên đứng lên chỉ một phương hướng, nơi đó tuy rằng cách có chút xa, nhưng sương khói bay lên ngùn ngụt đều là màu xám trắng, tựa như trên bầu trời dâng lên từng đoá mây hình nấm.
“Nơi đó không phải là Trạch Loan khu sao?” Cố Cẩn trong lòng như bị mèo cào, hiện tại nơi nào còn tâm tình ăn uống gì nữa, hắn đứng lên, lo âu đi qua đi lại.
Trong chốc lát lại đem điện thoại lấy ra xem, muốn gọi lại không dám gọi.
Nếu như Cố Ngọc đang chiến đấu thì sao?
Có thể sẽ ảnh hưởng đến cô thì sao?
Nếu trước mắt Cố Ngọc đang tranh sống trong chỗ chết, hắn ở đây lại gọi đến quấy nhiễu, lúc đó chẳng phải hỏng bét rồi sao?
“Không biết.” Hàn Thải Liên buông tay, hắn cũng không phải người sống trong J tỉnh, thành thị này hắn vẫn là lần đầu tiên tới, nếu không phải có hẹn cùng bạn trên game gặp mặt hắn cũng sẽ không tới, kết quả bạn game còn chưa gặp được, chính mình ngược lại bị nhốt ở một chỗ.
Cũng thế, dù sao lúc này nhân loại trên toàn thế giới đều bị vây khốn, cũng không thiếu một người như hắn.
“Lão đại, bên này có một chiếc Hãn Mã!” Đột nhiên, một thanh âm ở cách đó không xa vang lên, mang theo áp lực hưng phấn không che giấu được, ngay sau đó là một trận bước chân vội vàng chạy qua, có mấy người hướng chỗ ngõ nhỏ bên này bọn họ chạy tới.
“Làm sao bây giờ?” Hàn Thải Liên mặt đầy khẩn trương, hắn chỉ biết biến ra trái cây, trước mắt còn chưa có khám phá ra mặt khác của dị năng hắn, hắn đánh nhau cũng không được a.
“Cậu trốn đi, xem tình huống nếu tôi không trụ được, cậu liền trước chạy đi tìm chị của tôi.” Cố Cẩn nghiêng người tránh ở một bên ngõ nhỏ, hắn vừa lúc có bụng đầy oán khí muốn phát tiết ra ngoài, những người này vừa lúc đụng vào họng súng.
“Cậu…… cậu cẩn thận chút.” Hàn Thải Liên gật gật đầu, chạy trốn là đặc điểm mà hắn vẫn luôn am hiểu, trong túi còn có điện thoại Cố Ngọc cho hắn, nếu thật phải chạy ra ngoài hắn cũng rất sợ hãi a, lại không ai bảo hộ hắn, đến thời điểm mấu chốt liền tính không nên gọi thì hắn cũng sẽ gọi cho Cố Ngọc.
Cố Cẩn làm tốt chuẩn bị đánh lén, Hàn Thải Liên trốn ở góc tường lẳng lặng chờ đợi, hắn khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều chảy đầy mồ hôi.
Đột nhiên, hai nam nhân quẹo vào ngõ nhỏ, đôi tay Cố Cẩn không báo trước vung lên, bàn tay trực tiếp liền vỗ vào bả vai hai người kia, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hai người kia đều trừng thẳng, toàn thân không ngừng run rẩy, ngay sau đó liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
“Thật lợi hại!” ánh mắt Hàn Thải Liên sáng lên, Cố Cẩn có Lôi điện dị năng hắn đã sớm biết, nhưng nhìn hắn(Cố Cẩn) dùng tới lại là một chuyện khác, nếu như hắn(Hàn Thải Liên) cũng có dị năng ngưu bức như thế thì tốt rồi.
Hàn Thải Liên vẻ mặt hâm mộ.
“Có mai phục!” Có lẽ lúc là hai người kia ngã xuống đất phát ra tiếng vang kinh động đến người theo phía sau chạy đến, Cố Cẩn lập tức lui về phía sau, hắn am hiểu công kích từ xa, cận chiến không phải sở trường của hắn.
Kỳ thật giờ phút này tâm hắn cũng đập như đánh trống, mỗi lần đánh nhau đều có Cố Ngọc canh giữ bên cạnh nên hắn mới cảm thấy trong lòng kiên định, cho dù là khi đối mặt với dị năng giả hay là người biến dị. Nhưng lần này cần hắn một mình động thân đứng ra, bởi vì chiến lực Hàn Thải Liên tương đương với số 0.
“Vị anh em này, mọi người đều là ra ngoài kiếm ăn, cũng đừng đem mọi chuyện xử lý quá tuyệt tình!” Ngoài ngõ nhỏ có người gào to một câu, Cố Cẩn đã tránh ở phía sau xe Hãn Mã không mở miệng nói chuyện.
Lòng người khó dò, ngay lúc này nhân tâm có lẽ so với những quái vật kia còn đáng sợ hơn.
Tiếng nói vừa rồi lại lần nữa vang lên, “Hai người anh em tôi vừa rồi sẽ không chết chứ?”
Hàn Thải Liên đưa mắt ra hiệu Cố Cẩn, Cố Cẩn đối với hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn đừng ra ngoài.
Người khác sờ không rõ tình hình bọn họ nên mới không dễ dàng mạo hiểm tiến lên.
Nhưng trước mắt sắc trời đã không còn sớm, những người bên ngoài hiển nhiên đã không có kiên nhẫn, bọn họ muốn tìm lấy chiếc xe thoạt nhìn bưu hãn như xe Việt dã, nếu có thể chạy trốn khỏi thành, kia tất nhiên là tốt nhất.
Bằng không trời tối vì sao bọn họ còn không có tìm được chỗ nào dừng chân, ở trong thành đi dạo rất dễ gặp chuyện dữ nhiều lành ít.
“Đi, vọt vào cho lão tử!” Năm sáu nam nhân bất ngờ tiến vào, hỏa cầu, băng cầu từng chiêu thức dị năng đều hướng vào bên trong ném tới, còn có cả côn sắt gậy gỗ gì đó cũng bay lại đây.
Cố Cẩn vốn là tránh ở phía sau ô tô đánh sẽ không trúng, nhưng hắn cũng sợ xe tốt bị người ta huỷ hoại, Cố Ngọc thật vất vả giao đãi cho hắn nhiệm vụ để hắn đem xe canh giữ, nếu chỉ mỗi việc này hắn đều làm không xong thì hắn còn có mặt mũi sao?
“Các người dừng tay cho tôi!” Cố Cẩn cũng nổi giận rồi, nghiêng người liền quăng một đạo lôi điện đi ra ngoài, hắn vẫn tính toán chính xác, điện lưu vừa lúc đập trước cổ chân đám người kia.
Nam nhân kia kêu lên quái dị, té lăn trên mặt đất.
Muốn nói điện lưu thứ này đau nhiều hay không cũng tuỳ lúc, nhưng nếu bị đánh trúng như vậy, còn phải xem điện lưu mạnh hay yếu.
Hiển nhiên Cố Cẩn cũng không phải thật sự muốn lấy tánh mạng bọn họ, cũng không nghĩ muốn bọn họ đứt tay đứt chân, dòng điện lưu này hắn đã khống chế như chỉ gãi đúng chỗ ngứa hù doạ đám người kia, có như vậy dị năng mới không thể nhanh như vậy dùng hết.
Điểm này Cố Cẩn đã học được sau khi thí nghiệm với đám Cường ca.
“Là tiểu tử có dị năng Lôi điện!”
“Nhìn nó cũng không mạnh, cũng chỉ có một người sao?”
“Vẫn chỉ là tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, mọi người hợp lực bắt lấy nó!”
“……”
Đám người kia chỉ nhìn thấy một mình Cố Cẩn nên nhanh chóng vọt vào, tức khắc lòng dạ độc ác đã biến lớn hơn, có người không sợ chết ê ê a a vọt lại đây, Cố Cẩn đánh được một người những không thể đánh được nhiều người tiến lên như vậy, trong lúc hoảng loạn cũng dễ dàng mất đi chính xác, cuối cùng hắn vẫn bị người bắt giữ.
Hàn Thải Liên ở bên cạnh xem đến trong lòng run sợ, Cố Cẩn sự dụng dị năng Lôi điện diện rộng khiến đám người kia phát cáu rồi đi, những người bị dị năng Cố Cẩn đánh trúng đều chưa thấy phục hồi lại được. Hắn muốn chạy đi, nhưng mà chân hắn đều mềm rồi, lại sợ chạy ra lập tức sẽ bị ngộ sát, nghĩ lại liền không dám động chân.
“Tiểu tử thúi, làm chúng ta bị thương bốn người, mày thật có can đảm a!” Một gã tóc nâu để dài tiến lên đem Cố Cẩn đẩy ngã, một chân liền dẫm lên trên mặt hắn, “Thật có năng lực?!”
Tứ chi Cố Cẩn đều bị đám người ép chặt gắt gao, không thể động đậy.
“Đại ca, sợ nó còn muốn sử dụng Lôi điện, chém tay nó đi.” Trong đó có một gã đề nghị, thuận tiện lấy ra một thanh trường đao.
Sắc mặt Cố Cẩn tức khắc biến đổi.
“Đừng…… đừng chém cậu ta……” Hàn Thải Liên nhút nhát sợ sệt từ trong góc đứng lên, trong tay còn cầm hai chùm nho màu tím, “Các người đừng chém cậy ấy, tôi biến ra trái cây cho các người.” Nói xong hắn quả nhiên lại xuất ra thêm một chùm nho.
“Nha, còn có đồng bạn sao?!” Gã tóc nâu dài cười lạnh một tiếng, lại chuyển hướng sang Hàn Thải Liên trên dưới đánh giá, hơi suy tư liền gật đầu, “Còn có thể biến ra đồ ăn, tên mập mạp này có thể mang đi.”
“Đám còn lại đứng dậy không nổi cũng đừng quản nữa.” Gã tóc nâu dài nói xong lời này lại quay đầu liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, “Còn tiểu tử này…… đem tay chân hắn đều chém cho ta!”