Một đêm này, Cố Cẩn bọn họ uống đến say mèm, chỉ có thể chống đỡ miễn cưỡng đem chính mình chui vào ổ chăn là hô hô ngủ say.
Cố Ngọc tắm rửa một thân sạch sẽ bằng nước ấm, thay đổi bộ đồ ngủ nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường, cách đó không xa đèn đặt sát đất ánh lên ánh sáng nhu hòa màu cam, giá sách dựa tường được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề sách báo, bên trên cửa sổ rũ xuống màn lụa mỏng màu xanh lá nhạt, hết thảy tựa hồ không khác gì lúc mạt thế chưa phát sinh.
Phương Tử Di đã say đến bất tỉnh nhân sự, ngã vào bên cạnh giường hô hô ngủ say.
Cố Ngọc mím môi, dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày tháng trôi qua ở đây mới gọi là cuộc sống, nhưng nơi này cũng không phải nơi bọn họ có thể ở lâu, chỉ là tạm dừng chân thôi.
Hy vọng có thể mau chóng có được giấy thông hành đi qua Song Sơn căn cứ, như thế bọn họ mới có thể rời đi, nhưng lúc tiến vào căn cứ đã cùng Dương Nhất Minh kết thù, nếu hắn ngầm cho bọn ngáng chân cũng không có gì kỳ quái.
“Ngủ rồi sao?” Thanh âm Trịnh Gia ở trong đầu Cố Ngọc chứa ý cười, cô mở bừng mắt, trong mắt cũng hiện lên ý cười, “Tóc còn ướt, chưa ngủ.”
“Vậy chúng ta trò chuyện một lát.” Trịnh Gia ngủ bên cạnh Cố Cẩn, đồng dạng là người uống say, tướng ngủ Cố Cẩn thật hết cách, bày ra hình chữ X mà nằm trên giường, Trịnh Gia chỉ có thể nép một góc miễn cưỡng chiếm được một chỗ nhỏ, hắn còn đang suy xét có cần phải tiếp tục ngủ dưới đất nữa không đây.
“Được.” Cố Ngọc gật đầu, thuận tay lấy gối ôm nhét vào trong lòng ngực.
“Căn cứ này của bọn họ thế nhưng lại có thể tự cung tự cấp, tôi mua được những rau dưa mới mẻ đều là do chính bọn họ trồng, nghe nói còn nuôi gà vịt cá thỏ các loại gia cầm, trông coi cũng rất tốt.” Đây là nơi Trịnh Gia cảm thấy rất an tâm, trong mạt thế bọn họ nhìn quá quen cảnh lang bạt kỳ hồ không có chỗ ở cố định, người nào ngẫu nhiên biết tới nơi này chỉ sợ sẽ đem đây thành cõi yên vui của nhân gian mà tôn sùng.
“Đúng là khó có được nơi như vậy.” Cố Ngọc cùng Trịnh Gia câu được câu không trò chuyện, có lẽ cô không am hiểu với đề tài nói chuyện phiếm, nhưng Trịnh Gia sẽ tìm đề tài, từ sinh hoạt hằng ngày nói đến triển vọng trong tương lai, mỗi một câu của hắn đều như vẽ lên đầy đủ chi tiết, khiến Cố Ngọc nghe đều không khỏi say mê trong đó.
“An tâm ngủ đi, tôi ở chung quanh bố trí mạng lưới tinh thần, nếu có người xâm nhập tôi sẽ trước tiên nhận thấy được.” Nghe ra Cố Ngọc buồn ngủ, thanh âm Trịnh Gia cũng trở nên nhu hòa, phảng phất như có thể an ủi nhân tâm vào giấc ngủ say.
“Ân……” Cố Ngọc gật gật đầu, rốt cuộc cũng chui vào trong chăn, an tâm mà ngủ.
……
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Ngọc đang uống cháo gạo kê nóng hầm hập, thì nghe có người ở ngoài cửa ấn vang chuông cửa.
Trịnh Gia mở cửa nhìn xem, là một thanh niên mang mắt kính mặc áo bông màu xanh lá, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, hắn lễ phép ân cần thăm hỏi nói: “Xin hỏi Cố tiểu thư đã tỉnh sao, Mạnh hiệu trưởng chúng tôi muốn gặp cô ấy.”
Thanh niên trên mặt vẫn duy trì khéo léo mỉm cười, cũng không có vẻ gì cấp bách.
Trịnh Gia trong mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, vẫn là đem người mời vào.
Trên bàn dài cũng chỉ có Cố Ngọc ngồi cùng một nhà Minh Y, mấy người Cố Cẩn trước mắt còn chưa tỉnh rượu không có rời giường.
Thanh niên đỡ mắt kính trên mũi, hướng Cố Ngọc cúi chào, “Cố tiểu thư, xin chào, tôi là quản lý tư liệu cùng công văn căn cứ tên Lương Đống, ngài có thể gọi tôi là tiểu Lương.”
Thái độ của hắn thực cung kính, là tôn trọng đối với cường giả, sợ là trước đó chuyện Cố Ngọc bọn họ ở cửa nháo một trận đã lan truyền khắp toàn bộ căn cứ.
“Ân.” Cố Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn Lương Đống một cái, không nhanh không chậm uống cháo gạo kê, Trịnh Gia còn làm dưa chuột cắt nhỏ giã tỏi cho cô ăn kèm, còn có chân giò hun khói vàng ươm cùng trứng chiên ở trên bàn.
Bữa sáng phong phú như vậy, Cố Ngọc ăn thật sự vừa lòng, cháo gạo kê nuốt xuống bụng chỉ cảm thấy dạ dày đều ấm áp, tâm tình cũng tốt không ít.
“Đi thôi, tôi đi theo cậu nhìn thử.” Cố Ngọc lau miệng đứng dậy, Trịnh Gia vội vàng cởi tạp dề muốn đi theo cùng cô, hắn rất không yên tâm để Cố Ngọc một mình đi qua đó, lại nói hôm qua khi hắn đi mua đồ ăn đã đem căn cứ dạo qua một vòng hiểu đại khái một chút, cho nên tình huống nơi này hắn so với Cố Ngọc quen thuộc hơn.
“Các người cứ như vậy mà đi sao?” Minh Y ở cạnh chén gõ gõ muỗng thiết, đồng tử lạnh nhạt hơi hơi chuyển động.
Cô trước đó còn tưởng rằng Cố Ngọc là người lấy đại cục làm trọng, trước mắt vài người còn say đến nằm liệt trong ổ chăn, Cố Ngọc cứ yên tâm đem bọn họ ném ở hoàn cảnh xa lạ như vậy mà đi ra cửa?
“Không phải còn có cô sao?” Cố Ngọc đè đè bả vai Minh Y, “Bọn họ liền giao cho cô chiếu cố.”
Y theo thực lực Minh Y, cho dù có người tới đánh lén hẳn cũng có thể ngăn cản một trận, lại nói Phương Tử Di, Cố Cẩn bọn họ cũng không phải ăn chay, động tĩnh lớn hơn nữa bọn họ đều không sợ.
Cố Ngọc tiếng nói vừa dứt, kéo Trịnh Gia liền đi.
Minh Y vẻ mặt không hiểu, “Cô thật là……” Có phải quá yên tâm về cô phải không vậy?
Hay là Cố Ngọc thật tín nhiệm cô?
Minh Y sắc mặt nặng nề, trong mắt toát ra thần sắc hơi kích động.
Ở một bên Minh mẹ cùng Minh ba thật cẩn thận hỏi một câu, “Tiểu Y…… Chúng ta có phải nên đi trước hay không?”
Toàn bộ Minh gia, Minh Y nghiễm nhiên trở thành người ra quyết định, ba mẹ Minh vốn luôn sủng ái con gái, cô lại là đứa nhỏ có tâm tư mẫn cảm, hiện giờ tự nhiên mọi chuyện đều lấy cô đặt lên trên hết.
Đôi mắt lạnh nhạt Minh Y liếc nhìn Minh mẹ một cái, tuy rằng cũng không có chút lãnh ý nào, nhưng lại làm Minh mẹ cảm giác được hàn ý bức người, đôi môi hồng nhạt hé mở, đơn giản nói ra hai chữ, “Không đi.”
Ngay sau đó Minh Y cúi đầu uống cháo, cháo gạo kê trong miệng có một cổ hương vị ngọt dịu nhàn nhạt, Trịnh Gia này ở phương diện làm thức ăn tựa hồ thật sự rất có thiên phú, hắn như có lực lượng thần kỳ biến đổi những nguyên liệu đơn giản thành một món ăn thơm ngon khó cưỡng.
Minh Y cảm thấy hắn nấu cơm so với cha mẹ cô làm đều ăn ngon hơn, nhưng mà cô càng thích Hàn Thải Liên lột trái cây cho cô.
……
Lương Đống ở phía trước dẫn đường, đơn giản như vậy là có thể mời Cố Ngọc đến khiến tâm hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Hiện giờ dị năng giả có năng lực người nào không phải đều lỗ mũi hướng lên trời, hoặc là làm giá, năm thỉnh tam thúc giục đều không chịu đến hắn sớm đã thấy nhiều, nhưng cô gái trước mắt này tựa hồ khác loại đi.
Cố Ngọc cùng Trịnh Gia tay nắm tay đi ở phía sau Lương Đống, nghe hắn giới thiệu tình huống đại kháu nơi này.
Khu biệt thự cư trú bên này phần lớn là dị năng giả, tiếp theo khu dân cư cũ phía Tây cùng khu người bình thường cũng là nơi người có chức vụ cùng người có chút năng lực ở đó, tiếp đó nữa là khu vực dân chúng bình thường được phân chia ở ghép cùng nhau.
Nơi đó là nhà trệt bình thường, cũng có phòng ở vừa được xây lên, gọi chung là Lều khu.
Lấy một con sông nhỏ làm trung gian ranh giới, lúc ấy Trịnh Gia bọn họ ở bên sông này mua đồ ăn, nhưng thật ra không có tiến vào sông bên kia, cho nên không rõ tình huống bên kia lắm.
Lương Đống thật ra không có ý tứ giấu giếm, lập tức mang theo bọn họ qua cầu, còn vừa đi vừa nói, “Sợ là phải để cho Cố tiểu thư chê cười rồi, trong căn cứ có nơi vui sướng xa hoa, tự nhiên cũng có chỗ người thường ngày ngày ăn không đủ no, đợi lát nữa ngài nhìn thấy cũng đừng bị dọa.”
Mạt thế đã đến, phân chia giai cấp càng thêm rõ ràng, người có năng lực liền có thể hưởng thụ càng nhiều tài nguyên, tương đồng những người thường thì ngược lại, không có năng lực lao động hay lão nhân cùng hài tử thì phải ở tầng chót nơi này, ngày tháng của bọn họ trôi qua thập phần thê thảm.
Sau khi đi qua cầu, Cố Ngọc xa xa liền nhìn thấy vài đứa trẻ quần áo tả tơi ở ngoài đường ăn xin, nhưng vô dụng, lúc này đồ ăn đặc biệt trân quý, thật vất vả mới có được đồ ăn những người đó đều không phải che đến kín mít mang về nhà. Không phải họ không có lòng đồng tình, mà căn bản không có dư thừa đồ ăn chia sẻ cho những người khác.