Trịnh Gia chưa bao giờ biết dùng dị năng đến khô kiệt là sẽ khó chịu như vậy, toàn thân hắn đều co rút, lại không có một chút sức lực, chỉ có thể vô lực ngã xuống đất.
Ánh mắt hắn đảo qua, đám người khắp nơi nhốn nháo chạy trốn.
Những người vẫn còn sức lực chiến đấu, cuối cùng lại lựa chọn bỏ hắn không màng tới, liều mạng bỏ chạy ra bên ngoài.
Hắn cường ngạnh dùng hết dị năng giết chết không ít thú biến dị, lại không có ai dũng cảm tiến lên trợ giúp hắn.
Giờ phút này bé gái kia vẫn ở bên cạnh hắn lau nước mắt anh anh khóc thút thít, Diệp Mỹ Hoa múa may xẻng trong tay cảnh giác nhìn những thú biến dị chậm rãi tới gần.
Chúng nó vẫn còn do dự, sợ nhân loại tên Trịnh Gia ngã trên mặt đất kia sẽ đột nhiên bò dậy cho chúng nó một kích trí mạng. Rốt cuộc thiếu niên này quá mức hung hãn cường đại, thậm chí có rất nhiều đồng loại đều chết ở trong tay của hắn.
“Trịnh Gia, cậu còn có thể động sao?” Một tay Diệp Mỹ Hoa cầm xẻng, một tay khác dùng sức muốn đem Trịnh Gia nâng lên.
Cô cũng rất sợ, toàn thân không ngừng run rẩy, chung quanh là từng đôi mắt thị huyết thèm nhỏ dãi, phảng phất bọn họ là mỹ vị ngon nhất thế gian, chỉ đợi nháy mắt chúng nó sẽ vươn lợi trảo tới, hung hăng xé nát bọn họ ra.
“Bọn họ vì sao không cứu anh Trịnh Gia, bọn họ vì sao lại bỏ chạy……” Bé gái khóc càng thương tâm, nhưng mà cô bé không muốn chạy. Tuy rằng cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé biết không thể cứ như vậy mặc kệ anh Trịnh Gia, anh ấy vừa rồi còn cứu bọn họ.
Nếu không có anh Trịnh Gia ở chỗ này, toàn bộ người trong khu lều chỉ sợ sớm đã bị gặm sạch sẽ.
“Ti ti!!”
Một con rắn độc sắc thái sặc sỡ chậm rãi tiến đến gần, thân thể nó to chừng miệng chén, không tính là lớn, nhưng một thân hoa văn cùng màu sắc trên vảy biểu hiện ra nanh nó chứa đựng kịch độc. Thú biến dị chung quanh khi nhìn thấy nó trườn tới đều né tránh sang bên cạnh, hiển nhiên không dám đến gần.
Sắc mặt Trịnh Gia trắng như trang giấy, đôi mắt hắn lại đen nhánh như mực, cứ như vậy thẳng tắp mà cùng mắt rắn độc dựng thẳng đối diện, ai cũng không có hành đồng trước.
“Trịnh Gia……” Chân Diệp Mỹ Hoa có chút mềm nhũn, cô giơ xẻng lên muốn hạ thủ với rắn độc, nhưng nó chỉ lạnh lùng liếc cô một cái. Ánh mắt lại mang theo khinh miệt cùng chế nhạo, hồn cô đều bị dọa bay mất, bước chân nhịn không được lui về phía sau.
Hiển nhiên mục tiêu của rắn độc là Trịnh Gia, huyết nhục dị năng giả đối với thú biến dị mà nói không thể nghi ngờ có lực dụ hoặc lớn nhất, nhưng lúc này dị năng của Trịnh Gia đã khô kiệt. Cảm giác không còn đáng giá nữa, ăn vào cũng vô vị, bỏ đi thì đáng tiếc, nếu không nó giữ hắn lại dưỡng dưỡng một chút?
Rắn độc có tính toán như vậy, nhưng con khỉ phía sau nó chờ không kịp, “Bá” một cái nhảy ra tới chỗ Trịnh Gia.
“Ti!!”
Rắn độc cũng không phải dễ chọc, đầu nhọn hình tam giác uốn éo liền hướng bên cạnh táp tới, cùng con khỉ lông vàng vừa xuất hiện đánh nhau loạn thành một đoàn.
Chúng nó hai cái vừa động, những thú biến dị khác cũng nhịn không được, mặc kệ hai con thú biến dị kia đánh nhau, chúng nó