Các thôn dân đều có chút ủ rũ cụp đuôi, tất cả bọn họ dù đi ra ngoài múc nước dập lửa căn bản không có chút hiệu quả nào, trừ phi có đội phòng cháy cứu hoả tới.
Nhưng thế đạo này còn có đội phòng cháy sao?
Mọi người đều lắc lắc đầu.
Cuối cùng thôn trưởng đều khuyên Cố Cẩn bọn họ, “Nén bi thương đi, bọn họ ra không được……”
Trước mắt có thể làm chính là ngăn cản thể lửa lan tràn, ngăn cản từ nhà Ngưu Oa tử bọn họ, không để cháy tới mấy căn nhà khác được.
Thôn trưởng đang tích cực tổ chức thôn dân làm chuyện này.
Cố Cẩn đỏ ngầu hai mắt, rất nhiều lần đều nhịn không được muốn vọt vào biển lửa, là Phương Tử Di gắt gao ôm lấy hắn, “Cậu hiện tại vọt vào đó cũng không thay đổi được gì, cậu cứu không được bọn họ!”
“Đáng giận!” Cố Cẩn hung hăng dậm chân, hận không thể đem mặt đất dậm ra một cái hố, “Tôi trước đó phải nên lôi kéo chị ấy chạy cùng, tôi như thế nào lại tin tưởng bọn họ có thể bình an ra được chứ, lửa lớn như vậy……”[i]*{Diendanlequydon_Editor_Xue_Ding}
Nước mắt không tự chủ được chảy ra hốc mắt, lại bị Cố Cẩn một phen lau sạch.
Vô số lần Cố Ngọc cứu bọn họ ở giữa nguy nan sinh tử, chỉ bởi vì cô là chị thôi sao?
Đồ ngốc, cô bất quá so với hắn chỉ lớn hơn một giây……Editor-Xue Ding
“Cố Cẩn……” Phương Tử Di cũng như hắn đều khổ sở, nhưng cô có thể làm cái gì, đứng trước thiên nhiên, thì ngay cả dị năng giả có được năng lực vượt qua khỏi người thường cũng quá mức nhỏ bé.
Có nước chảy xuống khuôn mặt, tựa hồ còn càng ngày càng nhiều.
Đánh vào trên mặt, trên người, trên đỉnh đầu……
Phương Tử Di ngây ngẩn cả người, chợt ngẩng đầu nhìn trời.
Mưa lớn dày đặc như kim châm rơi xuống, từng mảnh, sau đó càng rơi càng lớn, chưa tới nửa khắc đã hóa thành mưa to tầm tã.
“Trời mưa……” Phương Tử Di mới đầu ngẩn người, tiếp theo là mừng như điên loạng choạng đi lại chỗ Cố Cẩn, “Mau nhìn kìa Cố Cẩn, trời mưa, thật sự là trời mưa!”
“Mưa……” Cố Cẩn ngửa đầu, nước mưa đánh trên mặt lạnh băng, đến xương, nhưng tâm hắn lại chưa từng nóng như như bây giờ.
Là ông trời đều muốn giúp bọn họ sao?
“Kỳ……” Thôn trưởng đang tổ chức thôn dân tìm cách cứu hỏa lan tràn cũng ngây ngẩn cả người, ông gãi gãi đầu, còn có chút không thể tin được.
Nguyên bản lửa lớn như cỏ dại sinh sôi tràn lan thế nhưng lúc này trời đổ mưa to tầm tã chậm rãi bị dập tắt.
Nước mưa qua đi, một mảnh đọng nước bùn đất ở trên mặt đất, thoạt nhìn đều là một mảnh cháy đen.
Thôn trưởng cùng với những người trong thôn chỉ sợ vĩnh viễn đều sẽ không quên ngày này, khi nhìn thấy đối diện đôi nam nữ tuổi trẻ từ trong phế tích đám cháy nắm tay nhau đi ra, trên quần áo bọn họ không có một chút dấu vết cháy hỏng, trên khuôn mặt bọn họ tràn đầy tươi cười khiến người an tâm.
Đây là thần tích sao?
Nhất định đúng!
……
Sau khi đổi qua một thân quần áo sạch sẽ, nhóm Cố Ngọc đi đến xe Hãn Mã của mình.
Chỉ là vài người đều trầm mặc, không có ai mở miệng trước.
Rốt cuộc Hàn Thải Liên trong trạng thái suy yếu, run rẩy giơ tay, “Tôi nói trước đi…… Vốn đã cho rằng bản thân không thoát được, tôi nghĩ trước khi chết mình còn nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành liền cảm thấy thật khổ sở. Bất quá tôi thật sự rất cảm tạ mọi người, đã để tôi còn có thể thấy được ánh mặt trời hôm nay!”
Vào trang diendanlequydon để ủng hộ editor và đọc được chương mới nhất nhé!
Lời Hàn Thải Liên nói có chút nghẹn ngào, bản thân không trải qua một khắc kia, vĩnh viễn sẽ không biết bị vùi lấp trong bóng đêm có bao nhiêu thống khổ, nghe âm thanh máu của mình chậm rãi trôi đi, cảm giác được sinh mệnh từng chút một bị cướp đoạt hầu như không còn, một khắc kia hắn chỉ nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc tánh mạng.
Nhưng hắn lại sống sót, tuy rằng cả người gầy đến cơ hồ biến dạng, nhưng ít nhất hắn còn sống!
“Nói chuyện này làm gì, chúng ta chính là chiến hữu!” Phương Tử Di nhìn thoáng qua Hàn Thải Liên, có thể nói hắn biến thành bộ dáng gầy ốm nhìn rất thanh tú, không còn một chút dầu mỡ nào, chỉ là tổng thể nhìn không được cao cho lắm.
Cố Cẩn ở một bên trầm mặc.
Cố Ngọc cùng Trịnh Gia ngồi trên xe, bọn họ tay nắm tay, nhưng ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Phương Tử Di cảm thấy không khí có chút cứng ngắc, không khỏi tìm đề tài tới nói, “Cố tỷ, trận lửa kia thật lớn, thời điểm thiêu cháy chúng ta đều quên chuyện khác, hiện tại hai người bình an trở về, tôi nói cho các người một chuyện tốt!”
“Chuyện gì?” Cố Ngọc liếc mắt nhìn Phương Tử Di một cái, cô(PTD) thần thần bí bí chớp chớp mắt, “Mọi người nhìn xem!”
Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay Phương Tử Di vươn ra, đối diện hộp giấy đặt ở phía trước ghế lái cứ như vậy cách không chụp một cái.
Hưu!!
Hộp giấy lấy tốc độ cực nhanh từ trước mặt Cố Ngọc nhảy qua, chỉ trong nháy mắt liền đến trong tay Phương Tử Di, mấy người trên xe đều xem đến ngây dại.
Sau một lúc lâu, Cố Cẩn mới ngơ ngác nói: “Em đây là sẽ…… cách không lấy vật?”
“Không, em đem nó định nghĩa thành thao tác điều khiển thích hợp hơn*(*Có thể hiểu dị năng của PTD là điều khiển từ xa đi, tác giả miêu tả đoạn dị năng này rất qua loa), này hẳn là dị năng mà em đạt được.” Phương Tử Di vẻ mặt kiêu ngạo, đương nhiên lúc bản thân xúc phát dị năng cô đã rất hưng phấn cùng kích động, nếu không phải lo lắng an nguy Cố Ngọc cùng Trịnh Gia, có lẽ cô còn có thể càng thêm vui vẻ hơn.
Lúc ấy, cô và Cố Cẩn cùng nhau cứu người, thời điểm cắt kén đằng ra bên trong đều là thi thể người bị hút khô máu, làn da nhăn dúm dó bao vây lấy khung xương, bộ dáng không có một chút hơi nước, thuần túy là đã chết lâu rồi.
Nhưng Hàn Thải Liên vừa tới, bởi vì thời gian hắn bị bắt được cũng không dài, nhưng dây mây cắm trên người quá khó coi, giống như ống hút màu xanh lục, hút đi chất dinh dưỡng cùng sinh mệnh trên thân thể hắn.
Khi bọn họ nhổ những dây mây cắm trên người Hàn Thải Liên tất nhiên cũng khiến cho dây thường xuân kịch liệt phản kháng, Cố Cẩn còn có thể sử dụng lôi điện, nhưng Phương Tử Di chỉ có thể dùng súng.
Nhưng bất hạnh là súng của cô bị dây mây quất bay xa, một khắc kia lại có một dây mây đâm thẳng về hướng cô, lúc ấy Phương Tử Di thật sự luống cuống, cô cảm nhận được rõ ràng tử vong tiến đến trong chớp mắt.
Lúc ấy cô mãnh liệt hy vọng có súng trong tay, sau đó sẽ hung hăng đem dây mây đang đâm về phía cô bắn gãy nát.
Có lẽ là ý chí cô quá mức mãnh liệt, súng vốn dĩ rơi xuống đất kia thật sự bay lên, sau đó nổ súng bắn về phía dây mây đang tấn công cô.
Phanh!!
Tiếng súng lướt qua, lại bị tiếng nổ mạnh dưới đáy động áp chế, cho nên chỉ có cô mới biết đã xảy ra cái gì, còn không kịp kinh hỉ, bọn họ liền phải nhanh chóng chạy trốn!
Sau đó vẫn luôn bận rộn tới hiện tại.
“Chúc mừng em!” Cố Ngọc lộ ra ý cười hiểu rõ, con người khi thật sự nỗ lực thì hiển nhiên sẽ có hồi báo, mà dị năng của Phương Tử Di tựa hồ còn có rất nhiều không gian để thể hiện, không chỉ có thể khống chế súng ống, còn có thể khống chế hết thảy vật phẩm mà cô muốn điều khiển đi?
“Cố tỷ, em cũng được coi như là trong họa được phúc đi.” Phương Tử Di xoa tay hầm hè muốn biểu diễn, trong chốc lát lấy cái cốc, một hồi lấy di động, một hồi lại đem mũ lưỡi trai trên đầu Cố Cẩn đều cách không lấy đến đây, người trong xe chơi đến vui vẻ vô cùng.
Chờ tươi cười qua đi, Cố Cẩn mới chuyển hướng về phía Cố Ngọc, một đôi mắt còn có chút sưng đỏ, “Tỷ, chị thật đúng là làm em sợ muốn chết.”
“Có tôi ở đây, như thế nào cũng sẽ không làm em ấy bị thương.” Trịnh Gia ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Cố Ngọc, một khắc cũng không muốn chớp mắt.
“Được, hai người các ngươi chính là người sáng tạo kỳ tích, về sau chỉ cần hai người các ngươi ở một chỗ, có bao nhiêu nguy hiểm to lớn tôi cũng đều không lo lắng.” Cố Cẩn miệng nói nhưng trong lòng lại nghĩ khác, nhưng lời này hắn cũng chỉ nói vậy, thật sự gặp phải nguy hiểm hắn sao có thể không bận lòng?