Hàn Tử Thần bắt lấy một bàn tay không yên phận của cô, cắn vào ngón tay cô một cái.
"Không yên phận."
"..."
An Nhĩ Thuần cười xảo trá một cái rồi nâng người lên, đè hắn xuống dưới thân mình.
Quả nhiên, cô không thể đọ sức với hắn sòng phẳng được.
Lúc này một tay hắn cầm lấy tay cô, tay kia còn phải chịu sức nặng của cơ thể làm sao có thể thắng được cô chứ.
Nhìn người đàn ông nằm dưới thân mình, An Nhĩ Thuần thật muốn đè hắn ra mà.
Aaaa... sao cô lại có suy nghĩ bậy bạ vậy chứ.
"Gấu nhỏ, em có biết mình đang làm gì không?"
"..."
Lại cái biệt danh đó, không biết được Hàn Tử Thần lấy đâu ra nữa.
Đó là chuyện của mấy ngày trước đây, lúc đó cô đang xem xong cái bộ hoạt hình về gia đình gấu, An Nhĩ Thuần đến tuổi này vẫn còn xem hoạt hình là có lí do cả đấy, cô muốn trải qua cái họi là 'tuổi thơ dữ dội' một lần cho biết.
Sau đó, chắc là vì số lần mà cô và Hàn Tử Thần lăn giường tăng đáng kể rồi một hôm, lúc đó cô đang rất mệt sau khi bị ăn no nê đột nhiên cô không hiểu sao cô lại thốt lên.
"Đồ Gấu tham ăn."
Hazz... tất cả là cô đều tự đào hố chôn mình cả.
Cứ nghĩ rằng Hàn Tử Thần sẽ tức giận rồi không quan tâm cô mấy ngày tới nữa nhưng sau đó, cô mới biết được vô sỉ là gì.
Nhờ cái biệt danh mà cô đặt cho hắn, Hàn Tử Thần quang minh chính đại nói với cô.
"Gấu nhỏ, Gấu tham ăn vẫn chưa ăn no."
Aa... là cô tạo nghiệt mà.
Nghĩ kĩ lại cô vẫn thấy vô lí, cô chỉ nhớ lần duy nhất mình gọi Hàn Tử Thần là 'Gấu tham ăn' lúc đó thôi.
Sau đó toàn là hắn dùng chứ cô có gọi lần nào nữa đâu, thật không công bằng mà.
—————
Hàn Tử Thần dù là trong hoàn cảnh nào cũng vẫn mê người như vậy, làm cho cô không cách nào thoát khỏi sự mê hoặc của hắn.
Cô cúi người xuống hôn Hàn Tử Thần.
Trong chuyện giường chiếu, rất ít khi Hàn Tử Thần thấy cô chủ động. Không, thà nói rằng hắn chưa từng cho cô cơ hội thì đúng hơn.
Cảm nhận được cơ thể của cô đang nóng lên, Hàn Tử Thần lấy sức ngồi dậy, đem cô nằm xuống dưới.
"Chuyện này, vẫn cứ để đàn ông chủ động thì tốt hơn."
"..."
Nói thật An Nhĩ Thuần lúc này cũng không biết làm gì cả, cô chỉ biết đẩy hắn nằm xuống dưới rồi đột nhiên não cô ngừng suy nghĩ luôn.
Trong đầu cô chỉ suất hiện vài chữ 'tiếp theo làm thế nào bây giờ?'.
Thật ra cơ thể cô nóng lên vì bối rối không biết tiếp theo làm như thế nào, cũng không biết Hàn Tử Thần nghĩ thành gì nữa.
Trong lúc cô suy nghĩ miên man thì quần áo trên người cô đã bị Hàn Tử Thần vứt la liệt dưới đất rồi, trên người cô chỉ còn chiếc quần lót nhỏ nhỏ cùng với cái áo con cùng màu.
Ngay lúc cô định thần lại thì chiếc áo lót cuối cùng cũng bị Hàn Tử Thần cởi ra.
"Gấu nhỏ lúc nào cũng đẹp như vậy."
"..."
Hơi ấm của Hàn Tử Thần chạm đến ngực cô khiến cô có chút nhột, cơ thể cũng vì vậy mà phản ứng lại.
Hàn Tử Thần lúc này cũng bắt đầu cởi áo. Dù cho bao nhiêu lần ngắm cơ thể của hắn, An Nhĩ Thuần vẫn luôn không hết thèm thuồng.
Bản thân cô cũng muốn đè hắn nằm dưới một lần, nhưng sao có thể chứ. An Nhĩ Thuần khóc thầm trong lòng.
"Thần... Anh đẹp lắm." Tay cô cũng bắt đầu lọ mọ trên cơ bụng của hắn.
"..."
Nhìn cô gái đầy mê hoặc dưới thân mình, Hàn Tử Thần lại cứng lên. Hắn loại bỏ những thứ vướng víu trên người mình trước rồi mới men đến nơi mẫn cảm của cô.
Bản thân Hàn Tử Thần vốn biết cô tác động mạnh mẽ tới hắn như thế nào, trước giờ không phải hắn chưa từng động vào con gái nhưng chưa một ai khiến hắn phải tiến tới 'khoảng cách âm' cả. Hắn đều dừng lại khi nghĩ tới người con gái đó đã từng nằm dưới thân của người đàn ông khác.
Cô là người đầu tiên.
Nói đến bản thân hắn cũng không nghĩ rằng có thể giữ zin đến khi gặp cô, lúc đó cũng không hiểu sao hắn bị cô mê hoặc nữa.
Nếu là trước đây, chắc chắn Hàn Tử Thần cho rằng cô hạ thuốc mình để đạt được mục đích nhưng bây giờ. Hắn lại thay đổi suy nghĩ... vì một người con gái.
"Thần..."
"... Gấu nhỏ, em nóng vội vậy sao?" Giọng nói nhẹ nhàng của cô kéo hắn khỏi suy nghĩ. Bản thân lại không ngừng trêu ghẹo cô lần nữa.
Hàn Tử Thần luồn tay vào trong quần lót của cô, ngón tay liên tục quấy rối nơi mẫn cảm ấy.
"Um..."
"..."
An Nhĩ Thuần cũng bắt đầu phát lên những tiếng rên không mấy trong sáng, bàn tay cô lại bịt miệng lại, thật xấu hổ mà.
"Anh muốn nghe giọng của em."
"..."
Một tay Hàn Tử Thần nắm lấy tay cô kéo ra, tay kia bắt đầu lấn sâu vào trong hoa nguyệt của cô, chiếc quần lót cuối cùng cũng bị cởi ra.
"Thần..." An Nhĩ Thuần cũng không biết nên nói thế nào, dù cô và hắn cũng không biết đã làm bao nhiêu lần nhưng cô vẫn luôn ngại ngùng như vậy.
"Bên dưới em ướt lắm rồi này." Hàn Tử Thần rút ngón tay ra, đưa lên cho cô xem, trên đó vẫn còn vương lại vài sợi chỉ trắng bạc.
"Thần..."
"Cầu xin anh đi."
"Thần... cho em..."
"..." Hàn Tử Thần đưa vật cứng của mình lại gần hoa nguyệt của cô, ma sát vài lần rồi từ từ tiến vào.
"Hah..." Côn thịt của Hàn Tử Thần luôn làm cho cô không ngờ tới, nó chả bình thường chút nào cả.
"..."
Hàn Tử Thần liên tục vận động dưới thân cô. An Nhĩ Thuần vẫn liên tục phát ra những âm thanh dâm đãng trong đêm tối.
"Hah... Thần... bên ngoài...." Sau khi cảm nhận được côn thịt của Hàn Tử Thần chuẩn bị ra, An Nhĩ Thuần mới cố gắng phát ra tiếng nói thoi thóp.
"..."
Vẫn không co phản ứng gì từ hắn như mọi khi, Hàn Tử Thần cảm thấy rất lạ. Trước giờ cô và hắn làm tình luôn không dùng biện pháp phòng hộ, hắn cũng không ngần ngại gì phóng toàn bộ hạt giống của mình vào trong cô.
Ngay cả Hàn Tử Thần cũng không biết là hắn muốn cô có con không nữa, hắn chỉ muốn thuận theo tự nhiên.
Nhưng có một điều mà hắn luôn để ý, cô hình như không muốn có con.
Mỗi lần hắn sắp sửa ra, cô đều cầu xin hắn ra bên ngoài. Sau đó vài lần hắn thấy cô có lúc một tuần trời cấm hắn làm chuyện đó. Dần dần hắn phát hiện đó là sau kì kinh nguyệt của cô, cũng là lúc dễ có thai nhất.
Chỉ là hắn chưa từng thấy cô uống thuốc tránh thai bao giờ thôi.
Nghĩ đến đó, Hàn Tử Thần lập tức tăng nhanh lực đạo. Cảm thấy sự mãnh liệt của hắn, giọng An Nhĩ Thuần cành lúc càng to hơn.
"Thần... chậm lại...."
"..."
"Hah... hah..."
"Hah..."
Như đến đỉnh điểm, Hàn Tử Thần gầm nhẹ một cái, phóng toàn bộ vào trong cô.
Cảm thấy bụng mình nóng nóng, An Nhĩ Thuần lại sờ xuống bụng mình.
Sao hắn cứ ra trong cô vậy, hắn không sợ cô có thai rồi lấy nó làm cái cớ để có một địa vị sao.
"Em không muốn có con sao?" Cảm thấy cô cư xử khác lạ, Hàn Tử Thần lại không khỏi thắc mắc.
"Không phải, em nên hỏi anh câu này mới đúng. Anh muốn có con không?" An Nhĩ Thuần nhìn thẳng vào mắt hắn lúc này, tất nhiên là hắn vẫn chưa thoả mãn rồi.
"..."
"Em không muốn sinh con ra rồi nó lại sống một cuộc đời giống như em." Cô lại che mặt mình lại rồi cười khổ.
"..." Hàn Tử Thần đã tìm hiểu về cô rồi, dù hắn đã từng trải qua những đợt huấn luyện khắt khe nhưng ít nhất hắn còn có người thân bên cạnh.
Còn cô chả có một ai cả.
Một lần, đối với sức lực của cả hai người tất nhiên là cũng chả thấm vào đâu.
An Nhĩ Thuần muốn bỏ qua chuyện này nên đã câu dẫn Hàn Tử Thần vài lần nữa, hai người cuối cùng lại tiếp tục đại chiến 'trên giường'.
Trước khi thiếp đi, hình như cô có nghe thấy giọng nói trầm ấm của Hàn Tử Thần.
"Sinh con cho anh đi."
Lúc đó, bản thân cô cũng đang mơ mơ màng màng rồi như theo phản xạ, cô "Ừm" một cái rõ ràng.