Bước lang thang trên một con đường lớn, An Nhĩ Thuần cũng không biết bản thân nên đi về đâu nữa.
Bây giờ cô mới phát hiện, ngay cả dũng cảm đi tìm Hàn Tử Thần lúc trước cũng biến đi đâu mất rồi.
Đang là buổi sáng nên mọi người đều đi làm những công việc thường ngày của mình, cô nhìn dòng người vắng vẻ mà lại đắm chìm vào suy tư.
Bản thân cô cứ như vậy, bước đi trong vô thức mãi cho đến khi.
"Cô gái... cẩn thận..."
"..."
Không có câu trả lời nào từ phía cô, đến An Nhĩ Thuần cũng không nghĩ rằng người đó gọi mình. Chi bằng nói cô không quan tâm thì đúng hơn, ngay lúc cô đứng yên định quay lại thì...
*Rầm
Cả người An Nhĩ Thuần bị một chiếc xe ô tô hất lên. Ánh mắt hận thù của người lái xe đó... Mẫn Mẫn?
*Phịch
Đến lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra, ngay khi cô nằm xuống nền đất lạnh, cô mới cảm nhận được cái lạnh là gì.
"Mọi chuyện... kết thúc rồi sao?"
————
Bích Thuần lúc này mới cùng Mạch Đông về thành phố. Ngay lúc vừa xuống xe, cô đã có một cảm giác lo lắng.
Mấy ngày nay Nhĩ Gia sảy ra chuyện gì, tất nhiên là cô cũng biết, nếu Bích Thuần không thể đoán ra chuyện gì thì cô cũng quá ngốc rồi.
"Anh về công ty trước đi, em có hẹn với một người." Bích Thuần nói với Mạch Đông rồi móc điện thoại ra.
"Vậy anh về công ty trước." Mạch Đông dù có lo lắng nhưng công việc của anh vẫn còn đó.
Một lúc sau, đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.
"Bích Thuần hả? Lâu lắm mới thấy cậu liên lạc."
"Khả Hân, chuyện sảy ra mấy ngày nay có phải cậu với An Thuần làm không?"
"Đúng vậy. Cậu vừa về thành phố chắc không biết đúng không?"
"Vậy An Thuần sao rồi?"
"Hôm nay lúc tớ rời đi cô ấy vẫn còn ở trong nhà. Chắc... không sảy ra chuyện gì chứ?" Khả Hân cũng biết linh cảm giữa Bích Thuần và An Nhĩ Thuần như được kết nối với nhau.
"Tớ có dự cảm không lành. Cậu về nhà kiểm tra thử xem, để tớ gọi cho cậu ấy."
"Được rồi..."
Bích Thuần ngắt máy rồi ngay lập tức gọi cho An Nhĩ Thuần, Khả Hân bên kia cũng nhanh chóng bỏ dở công việc mình đang làm để về nhà xem thử. Ít nhất thì họ cũng có cái gọi là trái tim, nếu An Nhĩ Thuần sảy ra chuyện thì Khả Hân sẽ hối hận cả đời mất.
————
Ngay lúc này, An Nhĩ Thuần cảm thấy bụng mình đau dữ dội. Hai đôi bàn tay cô đã ướt đẫm vì máu đã bắt đầu chảy ra từ cơ thể của cô, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ cái chết.
Chẳng phải mọi chuyện kết thúc rồi sao?
Hàn Tử Thần... em muốn gặp anh.
Sao ngay tại lúc này cô lại sợ chết vậy nhỉ?
Vì bản thân cô? Hay vì Hàn Tử Thần?
Vì ai cũng được.
Cô... muốn sống...
————
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên.
Ngay khi mà cô tưởng như mình sắp mất đi cảm giác thì điện thoại cô rung lên.
'Ai vậy?'
'Hàn Tử Thần hay là Bích Thuần đây?'
'Cô hy vọng là ai?'
"Alo?" Giọng của một người phụ nữ đang đưa cô đi cấp cứu, hình như là y tá của một bệnh viện nào đó.
"..."
"Không phải, chủ nhân của số bệnh viện này bị tai nạn, hiện đang trên đường đưa đi cấp cứu."
"..."
".... Dạ... Đây là đường Thanh Bình..."
Nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của cô y tá, An Nhĩ Thuần mới cười thầm.
Là anh ấy.
Nó càng khẳng định hơn khi cô nghe thấy giọng nói của cô ấy.
"Thật đáng sợ, người đàn ông đó là gì của cô vậy chứ?"
"Anh ấy sẽ đến bây giờ. Cô hãy cố gắng thêm... Á... Chuyện gì vậy?
Ngay lúc này xe cấp cứu bị chặn lại ở con đường lớn, cũng gần như ngay lập tức cửa sau của xe cấp cứu bị lật tung ra.
"Anh... anh là ai?"
"..."
Hàn Tử Thần trực tiếp bỏ qua lời nói đó, anh đến gần An Nhĩ Thuần, bế xốc cô lên.
"Xin lỗi..."
"..."
Hàn Tử Thần nói xin lỗi cô sao?
Cô có nghe nhầm không?
Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể trả lời anh rồi, cổ họng cô như có một vật cứng chặn lại.
Hàn Tử Thần đưa cô lên xe của mình, bên ngoài cũng bắt đầu có tiếng bàn tán.
"Đó là ai vậy?"
"Kinh thật, dám chặn xe cấp cứu như vậy."
"Xe đó thuộc loại đắt tiền đấy, tôi nhìn qua là biết."
"..."
Nhìn bộ dạng đầy máu me của cô, anh cũng nhanh chóng đưa cô lên xe của mình.
"Thiên Mạc, cậu lái xe đi. Phong Vĩ, tên lái xe đó nhờ cậu."
"Được rồi." Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc.
————
Sau đó, An Nhĩ Thuần ngất đi, bản thân cô cũng không biết mình được đưa đến đâu nữa.
Hàn Tử Thần đưa cô đến bệnh viện lớn nhất thành phố. Vĩnh Hy ở đây cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, An Nhĩ Thuần vừa đến đã trực tiếp được đưa vào phòng phẫu thuật.
Ngay khi cửa phòng cấp cứu đóng lại, chiếc đèn màu đỏ được bật lên. Hàn Tử Thần mới coi như là giữ được lại tâm trạng một chút.
Lúc này anh mới để ý điện thoại cô rung nãy giờ.
"Alo..."
"... Lại là anh? Thuần đâu?" Bích Thuần bên kia một lúc sau mới trả lời.
"Bệnh viện trung tâm."
"..."
Bích Thuần bên kia vội ngắt máy rồi bắt taxi nhanh đến bệnh viện, trong lòng cô đã nóng ruột lắm rồi.
Trước đó An Nhĩ Thuần sống vì việc trả thù, không lẽ cô lại nghĩ quẩn đến mức vậy.
————
Ở bệnh viện, Bích Thuần lại gặp Hàn Tử Thần lần nữa. Bên cạnh của anh, những người kia cũng đã có mặt từ lúc nào.
Nhìn đèn cấp cứu vẫn đang sáng đỏ, Bích Thuần cảm thấy thật hận bản thân, càng thấy hối hận hơn vì đã không ở bên An Nhĩ Thuần khi cô cần mình nhất.
Cô gần như đứng hình trước của phòng cấp cứu.
Cũng không biết qua thời gian Bích Thuần mới khôi phục lại tâm trạng.
"Sao lại là mấy người?"
"Cô gái, mong cô hãy chú ý ngôn từ." Thiên Mạc có chút khó chịu, trước giờ chưa một ai dám kinh thường bọn hắn cả.
"Vậy tôi nên nói thế nào đây?"
"..."
"Mấy người nói là bạn của cô ấy? Được... tôi không biết Thuần nghĩ thế nào nhưng từ lúc ở bên cạnh mấy người, tôi nhớ An Nhĩ Thuần đã hai lần nhập viện trong tình trạng nguy cấp rồi."
"Vậy cô ở đâu khi Đại tỷ sảy ra tình trạng như thế này?" Lạp Mạn cũng không chịu nổi tính khí của Bích Thuần.
"Tôi không quan tâm. Vì nếu Thuần chết, tôi cũng sẽ chết theo cô ấy. Đây là cách mà hai chúng tôi đã chọn."
"..."
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên, giữa họ có tình cảm thân thiết thật đấy, nhưng đến lúc một trong số họ chết đi thì những người kia sẽ thế nào?
Chắc họ sẽ trả thù cho người đó.
Sau đó thì sao?
...
"Quyết định đó đã được đưa ra từ rất lâu rồi. Nếu một trong hai chúng tôi vô tình chết, người kia sẽ có quyền lựa chọn. Nhưng nếu một trong hai người tự tử, chúng tôi sẽ ở bên nhau." Bích Thuần tiếp tục đắm chìm trong câu nói của mình, cũng không biết cô nói với họ hay nói với bản thân nữa
"Vậy còn những người khác thì sao? Người thân của cô thì sao?" Lạp Mạn tiếp tục cái lí.
"Đời người ai không phải chết chứ?"
"..." Một luật sư tài giỏi như Lạp Mạn mà cũng có lúc không có lời phản bác thế này, thật hiếm.
Không gian lại trở nên im lặng, tiếng tút tút của máy điện tâm đồ vẫn cứ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Mạch Đông làm xong công việc cũng đã đến. Vừa đến anh đã ngồi bên cạnh Bích Thuần.
"Cô ấy sao rồi?"
"Em không biết. Cô ấy vào đó đã mấy tiếng đồng hồ rồi."
"Sẽ không sao đâu."
———
*Tinh
Ngay khi mọi người đều mệt mỏi với việc chờ đợi thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt, Vĩnh Hy đẩy của bước ra.
Hàn Tử Thần chỉ tuyệt vọng nhìn về phía cậu mà hỏi thôi, anh đã không còn sức để đứng lên nữa rồi.
Lúc đến đây An Nhĩ Thuần mất máu nhiều vậy... Nếu chẳng may...
Hàn Tử Thần tự cười bản thân, cuối cùng thì anh cũng biết sợ mất một thứ gì đó.
"Cô ấy?"
"Cũng may là cậu đưa đến sớm. Cô ấy không sao."
"..."
Lúc này tất cả mọi người đều giảm bớt căng thẳng, dù mọi người không một ai cười nhưng khuôn mặt họ đã tươi tỉnh lên rất nhiều.
"Có điều..." Đây là lần đầu tiên Vĩnh Hy em ngại như vầy.
"Sao vậy?"
"Thần... Cô ấy..."