• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một quán caffe thanh lịch, xung quanh được bày trí vô cùng bắt mắt nhưng không kém phần nhẹ nhàng.


An Nhĩ Thuần ngồi trong một góc khuất của quán, cô suy nghĩ một lúc rồi mới nhấc điện thoại lên gọi một dãy số mà cô không ghi tên.


"Khả Hân, chúng ta gặp nhau chút được không?"


"Mới sáng sớm mà?"


"Tớ có chút chuyện cần bàn."


"... Được rồi."


"Ở quán caffe gần trường đại học cũ."


"Chờ tớ tí."


Loay hoay với cốc nước cam ấm mà cô vừa gọi, An Nhĩ Thuần muốn giữ cho suy nghĩ của mình được tỉnh táo.


Một lúc sau thì Khả Hân cũng đến, trên người cô vẫn mặc bộ đồng phục của RUB.


"Xin lỗi gọi cậu ra sớm thế này."


"Không sao, bao tớ ăn sáng là ok."


"Cậu gọi đi." An Nhĩ Thuần cũng chỉ cười một cái.


"..."


Ngay khi Khả Hân gọi đồ ăn xong thì cô cũng vào chủ đề luôn. Hai người luôn không vòng vo như vậy.


"Chuyện gì sảy ra sao?"


"Ừ. Tài liệu cậu gửi tớ cũng đã xem rồi. Tớ nghĩ nhân lúc này Nhĩ Gia đang loạn, chúng ta ra tay là thích hợp nhất."


"Vậy còn chuyện lôi kéo người trong công ty?"


"Trực tiếp đe doạ họ đi. Dù sao cũng chỉ là những quân cờ mà thôi."


"Được rồi. Để tí tớ đi chuẩn bị."


"..."


"Thuần, dạo này cậu lạ lắm." Tuy quan hệ của cả hai người đều không quá mức thân thiết nhưng trong trường hợp này, ít nhất Khả Hân vẫn mong mình biết chút gì đó về cô bạn này.


"Ừm... Khả Hân, tớ..."


"..."


"... Thôi đi... Nói chuyện của cậu đi. Sau khi xong chuyện này cậu định làm gì?" An Nhĩ Thuần im lặng một lúc rồi lảng xang truyện khác, bản thân cô cũng không muốn nhắc đến nó.


"Nói thật là tớ cũng chưa nghĩ đến."


"..."


Hai người nói chuyện một lúc thì đến giờ Khả Hân phải đi làm. Đây cũng là thời gian quan trọng mà cả hai cô gái có quyết định của mình.


————


Thời gian cũng đã bắt đầu chạy.


Tại một nhà hàng sang trọng, trong một căn phòng riêng. Có hai cô gái trẻ và một người đàn ông trung tuổi đang nói chuyện.


Không khí vô cùng căng thẳng.


"Ông Triệu, đây là cơ hội cuối cùng của ông đấy."


"Cô Khả. Cô cho tôi chút thời gian được không?"


"Ông là người làm ăn, chắc ông không cho rằng tôi vânc cho ông cơ hội khác chứ." An Nhĩ Thuần ngồi bên cạnh lên tiếng.


"Nhưng bây giờ tôi thật sự không thể có nhiều tiền như vậy."


"Ông bán cổ phần ở RUB ra ngoài đi. Sau đó chúng tôi sẽ làm cho ông thu mua lại toàn bộ công ty đó." Khả Hân lên tiếng.


"Nhưng mà..."


"Vậy tôi đành tìm người khác thôi." An Nhĩ Thuần đứng dậy, giả bộ rời đi.


"Khoan đã... nhưng nếu chẳng may..."


"Ông Triệu, ông hãy nhớ rõ địa vị của mình."


"Tôi sẽ làm."


"Tốt rồi..."


Cả hai cô gái đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại người đàn ông họ Triệu đó với khuôn mặt khó tin.


Đường đường là đại cổ đông của RUB mà lại bị hai cô nhóc dắt mũi, lại còn bị đe doạ. Nhưng nhìn đống tài liệu trước mắt, ông ta nhấc điện thoại lên.


Bên kia chuông reo hai ba tiếng lập tức có người nghe máy.


"Thư kí Kim, hộ tôi bán toàn bộ cổ phần của RUB với giá cao nhất có thể."


"Dạ?" Người bên kia có chút bất ngờ. "Toàn bộ sao ạ?"


"Đúng vậy, cố bán càng nhanh càng tốt. Nhưng đừng để bị trả giá."


"Vâng."


Thư kí bên kia làm việc cũng rất nhanh.


RUB là một công ty đang trên đà phát triển, tất nhiên giá cổ phiếu của nó cũng tăng liên tục.


Với số tiền sau khi bán toàn bộ cổ phần có trong tay, ông Triệu cũng có thể sống an nhàn cả đời rồi.


Nhưng làm gì có người đàn ông nào không coi trọng sự nghiệp. Bản thân ông cũng muốn thử thách một lần, lần này ông đặt cược vào hai cô gái chỉ đáng tuổi con mình.


————


"Thuần, đã xác định được ông Triệu đã bán toàn bộ cổ phần."


"Tung tin đi."


"..."


Ngay buổi chiều hôm đó, toàn bộ các báo mạng, thông tin truyền thông đều có một tin tức trấn động.


Cổ phần của RUB liên tục được các cổ đông bán ra với giá cao chót vót, nhưng không vì vậy mà người mua ít. Ngược lại, rất nhiều người chi tiền ra để mua một số cổ phần nhỏ.


Nhưng cũng vì vậy mà gây khó khăn cho RUB, các cổ đông lớn đã rời hết khỏi công ty, bây giờ ở lại cũng chỉ còn vài người nắm trong tay số cổ phần rất nhỏ. Nó không đủ để giữ gìn công ty.


Một khi họp cổ đông thì rồi sẽ đến một lúc nào đó, ghế chủ tịch của Nhĩ Hiếu sẽ bắt đầu lung lay.


—————


Ngay lập tức, Nhĩ Hiếu tổ chức buổi họp khẩn cấp ở RUB.


Nhưng người tham gia cũng chỉ còn có chục người bao gồm cả Nhĩ Trung và Nhĩ Dập.


"Chuyện này là thế nào hả thư kí Khả?" Nhĩ Hiếu nổi điên trong phòng họp.


Tất nhiên là một nhân viên cấp cao, Khả Hân cũng tham gia buổi họp này. An Nhĩ Thuần cũng âm thầm tham gia trong bóng tối.


"Chủ tịch, tôi đã điều tra tất cả đều do ông Triệu tung tin trước." Khả Hân tự tin đưa ra thông tin của mình.


"Mẹ kiếp* Tôi biết ngay mà, ông ta đã nhòm cái ghế chủ tịch này từ lâu rồi." Nhĩ Dập cũng nổi cáu.


"Nhưng sao ông ta lại làm thế?" Nhĩ Trung tự nhiên lại có chút tỉnh táo.


"Tôi cho rằng ông ta muốn chia nhỏ công ty ra để khó quản lí." Khả Hân vẫn tiếp tục làm giao động lòng người.


"Chủ tịch, chuyện này..."


"Trước tiên chúng ta phải thu hồi toàn bộ cổ phần lại đã."


"Nhưng vấn đề tiền nong thế nào?"


"Lấy toàn bộ ngân sách ra để chi trả đi. Dù sao cũng không thể để mọi thứ lung tung như vậy."


"Nhỡ đâu sảy ra chuyện ngoài ý muốn?" Nhĩ Trung vẫn lo sợ


"Không đâu, bây giờ chúng ta phát triển thế này. Làm gì còn ai dám động vào chứ?" Nhĩ Dập cũng cho rằng mua lại cổ phần là đúng.


"..."


Buổi họp kết thúc trong sự băn khoăn của nhiều người.


————


Những ngày sau đó, Nhĩ Gia liên tục đăng tin mua lại cổ phần của công ty với giá cao.


Một số người thì tham lợi trước mắt, đồng ý bán cho họ. Một số người thì suy nghĩ lâu dài, muốn giữ lại cổ phần nhưng đều bị Nhĩ Gia đe doạ rồi cuối cùng cũng bán cho họ.


Ngay sau khi Nhĩ Gia mua lại được toàn bộ cổ phần của mình, họ lại tổ chức một buổi họp khác.


"Trong ngân sách còn bao nhiêu tiền?" Nhĩ Hiếu vẫn chủ trì buổi họp đó.


"Vẫn đủ để phát triển công ty trong nửa năm nữa." Một cổ đông lên tiếng.


"Đã liên lạc với những người cổ đông cũ chưa?"


"Rồi, nhưng họ nhất quyết không chịu mua lại dù chúng ta đã lấy giá rẻ hơn."


"Vậy phải mau chóng tìm những nhà tài trợ khác thôi. Nếu không thì công ty không thể phát triển được."


"..." Ngay lúc này, các cổ đông còn lại nhìn nhau bằng ánh mắt băn khoăn.


"Mọi người, thời gian này có chút khso khăn nhưng mong mọi người vẫn sẽ theo công ty đến cùng." Lâu lắm rồi Nhĩ Hiếu mới ra lời nhờ vả như vậy.


"Nếu chủ tịch đã nói như vậy thì..." Những cổ đông khác có vẻ đã có tinh thần trở lại nhưng trong ánh mắt của họ, có gì đó không nình thường.


————


"Ông Bạch, tôi thật sự cần sự giúp đỡ của ông."


"Ông Nhĩ à! Không phải tôi không muốn đầu tư, chỉ là tôi cũng già rồi. Muốn an nhàn ở nhà hưởng phước thôi."


Đây đã không biết là người thứ bao nhiêu Nhĩ Hiếu đến gặp mặt rồi.


Nhưng có vẻ như không một ai đồng ý giúp ông cả, họ đều khéo léo từ chối. Người thì không có tiền, người thì bận, người thì không muốn quan tâm đến thương trường nữa...


Rất nhiều lí do khác nhau được họ đưa tra, đây cũng là lần đầu tiên Nhĩ Hiếu bị xỉ nhục đến thế. Lúc Nhĩ Gia phát triển thì họ đến ăn mừng, làm quen, bây giờ Nhĩ Gia mới gặp chút khó khăn thì quay lưng lại đã chả thấy ai rồi.


Cũng nhờ vậy là mấy ngày nay sức khoẻ của Nhĩ Hiếu sa sút đi nhiều.


Mọi chuyện chưa dừng ở đó, vài ngày sau lại có thông tin RUB kinh doanh bất hợp pháp, buôn bán hàng cấm và có những hành vi đe doạ người khác.


Mọi chuyện ban đầu rất nhỏ bé, chỉ là những bức hình chụp Nhĩ Minh đang giao dịch hàng cấm với một vài người mặc áo đen, có điều hình chụp vô cùng sắc nét và khuôn mặt của Nhĩ Minh hiện lên vô cùng rõ ràng.


Nhưng hành động trước đây của Nhĩ Minh bắt đầu được cư dân mạng đào bới lại một lần nữa. Ban đầu mọi người cũng chỉ chê trách và chửi bới Nhĩ Minh thôi, dần dần họ lây sang Nhĩ Gia không biết dạy con.


Những gia đình trước đây có con bị Nhĩ Minh đánh đập mà không kiên được hắn cũng bắt đầu lên tiếng để nhận sự cảm thông từ dư luận.


Mọi chuyện lẽ ra dừng lại ở đó nếu Mẫn Mẫn không liên quan đến giới truyền thông. Fan não tàn của Mẫn Mẫn cũng bắt đầu lên tiếng để thanh mình cho Nhĩ Gia. Dần dần sảy ra cuộc nội chiến ở trên mạng.


Mấy ngày nay, tin tức về Nhĩ Gia chiếm gần hết báo mạng cũng như đứng đầu trên thanh tìm kiếm.


————


"Mọi chuyện quả nhiên đúng như dự tính."


"Bắt đầu bước tiếp theo đi."


Nhĩ Gia bây giờ nổi tiếng như vậy thì chỉ cần một chút tin tức về Nhĩ Gia được đăng lên thôi là có thể nổi tiếng chỉ trong vài giờ đồng hồ rồi.


Vài ngày sau, trên trang báo của Hồ Chính có một bài viết ám chỉ không rõ ràng về mặt đen tối của giới giải trí.


Thường thì mọi người sẽ không để ý cái vấn đề cũ rích này nếu như người đăng không phải là Hồ Chính. Ai cũng đều biết người phóng viên nhà báo này gần đây luôn đưa tin tức về Nhĩ Gia, mà những tin tức đó lại cô cùng nóng hổi và chính xác.


Không ngoài dự đoán, vài ngày sau những tấm hình nóng bỏng của Mẫn Mẫn bắt đầu được tung ra, kèm cả ngày tháng.


Đó không phải là ảnh ghép nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật, chỉ là góc chụp có vấn đề thôi. Là một thiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã chọn những góc khuất không mấy bình thường để chụp những tấm ảnh đó.


Một bài báo của chuyên gia cũng xác định những tấm ảnh đó 100% là ảnh thật.


'Tôi biết ngay mà, trong giới giải trí làm gì có ai hoàn toàn trong sạch chứ?'


'Tưởng Mẫn Mẫn nổi tiếng thế nào? Hoá ra cũng chỉ là người đẹp trên giường thôi.'


'Tôi thật sự không dám tin. Quả nhiên là diễn viên hạng A mà, trên màn ảnh trong sáng bao nhiêu thì trên giường dâm đãng bấy nhiêu.'


'...'


Vô số những lời bình luận không mấy tốt đẹp được tag thẳng vào trang web của Mẫn Mẫn.


Mẫn Mẫn chẳng phải rất muốn nổi tiếng sao?


Bây giờ An Nhĩ Thuần đang tạo cho cô ta một cách nổi tiếng chỉ trong thời gian ngắn thôi đó.


Ban đầu công ty đại diện của Mẫn Mẫn còn đưa ra lời giải thích và khẳng định đó không phải sự thật, nhưng cũng chỉ là trên lời nói thôi. Không hề có bất cứ buổi họp báo hay bài báo nào chứng minh chính xác nhưng bức ảnh đó là giả.


Nói cách khác, có người chứng minh được những bức hình đó là thật nhưng họ lại không chứng minh được những bức hình đó là giả.


Vậy công chúng nên tin ai đây?


Mấy ngày này Mẫn Mẫn phải sống vô cùng cực khổ, mọi hoạt động của cô ta đều bị đóng băng hoàn toàn. Công ty cũng không có bất cứ hành động gì là muốn thanh minh cho Mẫn Mẫn cả.


Cũng đúng thôi, ở cồn ty Mẫn Mẫn luôn tỏ ra tự cao tự đại. Không một ai thật sự thích cô ta, bây giờ Mẫn Mẫn lại sảy ra chuyện thế này, mọi người không vui mới là lạ.


Thế là từ cuộc tranh cãi hai chiều, mọi người bắt đầu nhắm thẳng vào Nhĩ Gia mà chửi họ không biết dạy con.


RUB mấy ngày nay lại càng loạn hơn, một số nhân viên không chịu nổi sự chê trách từ phía dư luận nên đã xin nghỉ làm, công ty cũng nhờ thế mà nhân viên cũng ngày càng ít đi.


Nhĩ Hiếu mấy ngày nay lại càng đau đầu thêm, nếu họ cứ tiếp tục như thế này thì phá sản là một điều chắc chắn sẽ sảy ra.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK