Khóe môi Thẩm An An cong lên, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Đương nhiên là có chứng cứ, có muốn tôi lấy ảnh của cô và Tưởng Đông Thành chụp cùng nhau ra không?"
"Không cần." Tưởng Hồng Mai nghe thế thì bật cười thành tiếng rồi cự tuyệt.
Thẩm An An đắc ý cười hai tiếng, cô biết Tưởng Hồng Mai sẽ phản ứng như vậy, cô ta ở sau lưng làm nhiều chuyện hèn hạ, đương nhiên không muốn để cho người ngoài biết được.
Hiện tại Thẩm An An rất muốn cảm ơn Lục Tu Viễn, cũng nhờ có sự giúp đỡ của Lục Tu Viễn mà cô có thể lấy được chứng cứ này.
Lần trước Lục Tu Viễn nói có thể giúp cô bắt đầu hủy hợp đồng, anh vẫn luôn âm thầm cho người điều tra Tưởng Hồng Mai, quả nhiên Tưởng Hồng Mai không làm cho bọn họ thất vọng, cung cấp không ít tài liệu có hữu dụng, đối với việc đàm phán của cô cũng rất có ích.
Tưởng Hồng Mai ở đối diện im lặng một lát, đại khái là nội tâm đang kịch liệt đấu tranh, xác định rằng bây giờ không có biện pháp đối phó Thẩm An An nên mới sửa lại lời nói: "Cô muốn hủy hợp đồng cũng được thôi, sáng mai đến công ty, chúng ta cùng đàm phán."
Thẩm An An thản nhiên nhắc nhở cô ta nói: "Cô quên là ngày mai tôi có lịch chụp quảng cáo trang điểm cho công ty W&Y sao. Xem ra chị Hồng không để tâm đến tôi a!"
Tưởng Hồng Mai dừng một chút, che giấu sự chột dạ: "Vậy ngày mốt chúng ta đàm phán."
Thẩm An An chớp mắt, gặp mặt nói chuyện, cô cũng không có gì phải sợ.
"Được thôi." Thẩm An An thản nhiên nói.
"Sáng ngày mốt, tôi ở công ty chờ cô." Tưởng Hồng Mai nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, cảm giác giống như đang chạy trốn.
Thẩm An An nhìn di động cười ha hả.
Lục Tu Viễn cũng đang cầm điện thoại đi đến, Thẩm An An ngẩng đầu cười với anh, giữ chặt tay anh, kể lại chuyện vừa nãy cho Lục Tu Viễn nghe: "...Cô ta còn uy hiếp em, chẳng qua bị em cắn trả, cô ta cũng không còn cách nào khác, hẹn sáng ngày mốt gặp mặt ở công ty."
"Đến lúc đó dẫn theo luật sư Trương đi cùng với em." Lục Tu Viễn nói xong lại vẫn lo lắng, sau đó bổ sung một câu: "Ngày mốt anh cũng đi."
Anh lo lắng cho cô đi một mình sẽ nguy hiểm, để luật sư Trương đi theo đàm phán, còn anh đi theo là để chống đỡ cho cô.
Ai ngờ Thẩm An An lắc đầu: "Không cần, để cho luật sư Trương đi theo em đàm phán là được rồi, anh đừng đi, anh bận việc của mình đi."
"Vì sao không cho anh đi!" Bỗng nhiên Lục Tu Viễn trầm mặc, hơi mất hứng.
Thẩm An An nói hai người chúng ta cùng đi sẽ bị chụp ảnh, Tưởng Hồng Mai đến lúc đó sẽ phóng đại quan hệ của bọn họ, vì thế sẽ đi ngược lại tính toán của cô, mối quan hệ của họ tốt nhất vẫn nên giữ bí mật.
"Em cảm thấy anh đi có chút không thích hợp, nào có chuyện tổng tài đi giúp nhân viên hủy hợp đồng?" Thẩm An An cười với Lục Tu Viễn: "Anh phải duy trì hình tượng tổng tài của mình."
Lục Tu Viễn tin cô mới là lạ, anh chỉ cần nghĩ một chút đã đoán được nguyên nhân cô không để cho mình xuất hiện, không phải là không muốn để người khác biết quan hệ của họ hay sao.
Nghĩ thế nào cũng làm người ta mất hứng, sắc mặt Lục Tu Viễn có chút khó coi: "Anh cứ như vậy không được công nhận à."
Thẩm An An cũng nhận ra được ý nghĩ của anh từ giọng nói, âm thanh vội vã lại mềm mại dỗ dành: "A Viễn, anh đừng nghĩ như vậy, là em không xứng với anh."
Lục Tu Viễn thản nhiên cười cười, quên đi, vấn đề này đã nói mấy lần, anh không tranh cãi lại cô, tranh đi tranh lại cuối cùng cũng không có kết quả, ngược lại làm tổn hại đến tình cảm.
"Được thôi, ngày mốt anh không đi, em cũng không cần dỗ dành anh." Lục Tu Viễn sờ đầu cô, dáng vẻ một chút cũng không trách cô, ôn nhu lại chăm sóc.
Thẩm An An tỉnh ngủ nhìn Lục Tu Viễn, cảm thấy Lục Tu Viễn đối xử với cô hơi quá phận, làm cho cô nảy sinh cảm giác áy náy, trong lòng không hiểu sao rất có lỗi với anh, giống như làm chuyện trái với lương tâm.
Nghĩ như vậy, Thẩm An An cảm thấy bản thân nên đối xử tốt với Lục Tu Viễn một chút, ít nhất là không làm... Lục Tu Viễn thất vọng, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến kết cục của bản thân ở cuối trang sách, kết cục bi thảm làm cho cô hoảng sợ, theo bản năng lùi bước, muốn chừa cho mình một đường lui.
Cái này thật sự không trách Thẩm An An, đây là bản tính trốn tránh sợ hãi của con người.
Sau đó Thẩm An An và Lục Tu Viễn vì tránh lại lâm vào tranh cãi nên không đề cập đến chuyện này nữa.
Lục Tu Viễn nói anh có chuyện cần xử lý, phải đi công ty một chuyến, để Thẩm An An ở nhà nghỉ ngơi, nếu cô cảm thấy nhàm chán thì có thể xem phim, cũng có thể đi đến phòng thể thao tập thể dục, tóm lại chỉ cần cô vui là được.
Thầm An An tiễn Lục Tu Viễn đến cửa, giống cô vợ nhỏ nhu thuận tiễn chồng mình đi làm, cười khoát tay nói: "Đi đường cẩn thận."
Lục Tu Viễn nhìn cô một cái, khóe miệng cũng lộ ra ý cười: "Vào nhà đi, anh đi đây."
Thẩm An An vẫn nhìn Lục Tu Viễn đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại thì cô mới nhẹ thở ra một hơi, đóng cửa phòng quay về.
Một lát sau trợ lý Từ Hiểu Lộ gọi điện thoại đến, âm thanh sốt ruột: "Chị An An, sao lại thế này, chị Tưởng bảo em không cần đi theo chị nữa, hôm nay nói một chút công việc, ngày mai đi theo Vương Lâm, em không muốn đi theo Vương Lâm a, tính tình Vương Lâm không tốt, không thể nào hầu hạ được, nửa năm đổi ba trợ lý, cô ta rất biết giày vò người khác!"
Vương Lâm là người mới đã ký hợp đồng với Tưởng Hồng Mai sau Thẩm An An, điều kiện trong nhà tốt lắm, từ nhỏ được cưng chiều như tiểu công chúa, tính tình cũng kiêu ngạo, ở chung không tốt lắm, trợ lý của cô ta vừa mệt vừa khổ lại không thể không lấy lòng.
Nghe được lời nói của Từ Hiểu Lộ, Thẩm An An cũng hiểu được Từ Hiểu Lộ khó xử, kể đơn giản chuyện mình hủy hợp đồng cho Từ Hiểu Lộ nghe: "Sáng ngày mốt chị sẽ nói chuyện hợp đồng với chị Tưởng, nếu thuận lợi thì chị sẽ không làm việc với chị ấy nữa."
"Chị An An hủy hợp đồng, em nên làm gì bây giờ a." Từ Hiểu Lộ khóc rất đáng thương: "Em không nỡ rời xa chị An An, em chỉ muốn làm việc cùng chị."
Mấy ngày nay Từ Hiểu An làm trợ lý cho cô rất tốt, Thẩm An An cũng rất thích cô, nói: "Nếu chị hủy hợp đồng với chị Tưởng, em có muốn đi theo chị không?"
"Đương nhiên là muốn a, rất nguyện ý." Từ Hiểu Lộ kích động nói.
Cách di động, Thẩm An An cũng có thể tưởng tượng được Từ Hiểu Lộ kích động cao hứng như thế nào, khóe miệng không tự chủ cong lên, ôn nhu nói: "Một lời đã định, chờ chị thuận lợi hủy bỏ hợp đồng, chị sẽ dẫn cả em đi."
Từ Hiểu Lộ hoan hô một tiếng: "Quá tuyệt với, chị An An thật tốt, bây giờ em liều mạng đánh cược, chị An An cố lên!"
Thẩm An An bị cô chọc cười: "Được, chúng ta cùng nhau cố lên."
Từ Hiểu Lộ bỗng nhiên lại lo lắng: "Chị An An, chắc chị phải bồi thường cho công ty rất nhiều tiền."
Thẩm An An nghĩ nghĩ nói: "Cũng không phải là vấn đề lớn."
Lục Tu Viễn đã nói cô không cần lo lắng, tiền không phải là vấn đề, hiện tại việc này Lục Tu Viễn đã bố trí luật sư Trương đi đàm phán, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt, Lục Tu Viễn sẽ không để cô chịu thiệt.
"Không có vấn đề là được rồi." Từ Hiểu Lộ yên tâm.
Thẩm An An "Ừ" một tiếng.
Hai người nói chuyện một lát rồi cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện với Từ Hiểu Lộ, Thẩm An An chuẩn bị cho buổi chụp ngày mai, trước kia cô cũng có kinh nghiệm chụp quảng cáo, nhưng dù sao lần này cũng khác, cô cần biết một chút về mấy quảng cáo trang điểm của công ty W&Y ngày trước, phải có sự chuẩn bị.
Thẩm An An đi tra thông tin về mục quảng cáo trang điểm thuộc công ty W&Y, cũng có chút hiểu biết, trong lòng đã rõ, ngày mai quay chụp cũng sẽ không có vấn đề.
Bất tri bất giác, Thẩm An An xem mãi cả buổi chiều, cho đến khi trời tối thì cô mới phản ứng lại.
Đã trễ thế này, Lục Tu Viễn vẫn chưa trở về.
Thẩm An An do dự một chút, cầm lấy di động gọi cho Lục Tu Viễn, tiếng chuông reo hơn hai mươi giây, điện thoại mới được nhận.
"An An." m thanh của Lục Tu Viễn từ điện thoại truyền đến, Thẩm An An mơ hồ nghe được âm thanh ồn ào.
"Hiện giờ anh ở đâu?" Thẩm An An hỏi.
Trong di động yên lặng vài giây, Lục Tu Viễn dường như nói gì đó với người bên cạnh, sau đó mới nói với cô: "Ở đây có chút ồn, còn một số việc chưa xử lý xong, có thể đến khuya anh mới về, em đi nghỉ sớm một chút."
Thẩm An An nghe thấy có người gọi Lục Tu Viễn, cô nhíu nhíu mày, vẫn đáp một tiếng sau đó cúp máy.
Màn hình điện thoại tối đen, Thẩm An An ngồi ở sô pha không nhúc nhích, vừa rồi trong điện thoại nghe được hình như là tiệc rượu, mơ hồ còn nghe thấy tiếng phụ nữ cười nói và tiếng nhạc du dương.
Đại khái là bận nhiều việc, người như Lục Tu Viễn mỗi ngày xã giao rất nhiều, trường hợp nào cũng phải đi.
Thẩm An An tỏ vẻ như hiểu được, cũng mặc kệ Lục Tu Viễn, cô đứng dậy khỏi sô pha, vào bếp xem có gì ăn không.
Phòng bếp rất sạch sẽ, Thẩm An An mở tủ lạnh cuối cùng tìm được quả trứng, cà chua và mì sợi.
Có vẻ những thứ này còn mới, đúng lúc có thể dùng cà chua nấu mì với trứng, cô đánh hai quả trứng, dùng dầu chiên đến vàng, lại cắt ít cà chua, xào chung với trứng, thêm một ít gia vị rồi bày ra dĩa, thành một đĩa mì xào trứng cà chua.
"Thơm quá." Thẩm An An nhịn khá lâu, tối nay tự mình nấu mì trứng xào cà chua, bởi vì đói bụng nên ngửi hương vị cũng không tồi.
Thẩm An An đang chuẩn bị ngồi ăn thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Lục Tu Viễn mặc tây trang mở cửa đi vào.
Cái mũi Lục Tu Viễn cũng rất nhạy, so với mũi cún còn khủng khiếp hơn, ngửi được hương vị của cà chua nấu trứng, cất bước đến chỗ Thẩm An An, giơ tay nới lỏng cà vạt: "An An, anh đói bụng."
Thẩm An An:.....