“Em nói đúng.” Dù sao cũng bị đoán trúng rồi, chị Linh chỉ đành phải thừa nhận: “Đúng là còn có phương án thứ hai.”
Phạm Tuấn Triết lúc này cũng ồn ào theo, khoa trương vỗ ngực nói: “Ai nha má ơi, vừa nãy dọa em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng thật sự muốn chạy từ chân núi đến đỉnh núi, có phương án thứ hai sao chị không nói sớm.”
“Vậy rốt cuộc phương án thứ hai là gì?” Đôi mắt đẹp của Thẩm Gia Hân liếc nhìn anh Lý cùng chị Linh: “Hai người mau nói đi.”
Trần Thần nói với Hoàng Nghĩa Đào: “Phụ vương, ta cảm thấy bọn họ lại muốn làm chuyện gì đó.”
Hoàng Nghĩa Đào bình tĩnh như cũ: “Xem đã rồi tính.”
Anh Lý ho khan một tiếng nói: “Đúng như lời An An nói vừa rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong phương án thứ hai.”
“Vậy các anh còn không mau nói ra.” Phạm Tuấn Triết gấp không chờ nổi thúc giục.
Anh Lý đưa mắt ra hiệu với chị Linh lấy ra một hộp giấy nhỏ đặt ở hàng ghế trước, vừa nhìn đã biết là hộp rút thăm.
“Bây giờ, tôi tuyên bố thực thi phương án thứ hai.” Anh Lý từ tốn nói: “Phương án thứ hai là chọn một trong năm người các bạn để rút thăm, nếu rút được huấn luyện dã ngoại, vậy thì mọi người đều phải xuống xe, chạy từ chân núi lên đỉnh núi, nếu rút được ngồi xe, vậy thì có thể tiếp tục ngồi xe đi đến đỉnh núi.”
“Chỉ có hai lựa chọn này thôi sao?” Thẩm An An mở miệng nói.
Anh Lý nói: “Đúng vậy, chỉ có hai lựa chọn này.”
“Rõ ràng còn có lựa chọn thứ ba.” Phạm Tuấn Triết cười hai tiếng, đôi mắt màu đen giảo hoạt nói: “Chúng ta còn có thể bỏ quyền, xuống xe trực tiếp về nhà.”
Anh Lý: “…”
Chị Linh: “Thần tượng à, em như vậy không được đâu, đang phát sóng trực tiếp còn có nhiều fans đang chờ xem biểu hiện của em đó, sao em có thể bỏ quyền về nhà, phải kiên trì đến cùng, chị tin tưởng em.”
“Phụt, Phạm Tuấn Triết vậy mà lại nói muốn bỏ quyền, tại sao anh ấy lại hài hước thế, trước kia tôi cho rằng anh ấy là một anh chàng đẹp trai rất chú ý hình tượng, kết quả là bây giờ tôi mới biết được kỳ thật anh ấy rất hài hước.”
“Oa, bảo bảo nhà tôi thật là thông minh, không chịu để tổ tiết mục bọn họ gây khó dễ, cùng lắm thì bỏ quyền về nhà, chúng tôi vẫn thương cậu như cũ!”
“Phạm Phạm thật là quá đáng yêu, tôi yêu Phạm Phạm chết mất.”
“Lời Phạm Phạm nhà tôi vừa nói, đã khiến anh Lý dỗi đến mức không nói nên lời, đây có còn là người dẫn chương trình nổi tiếng mà tôi biết không?”
“Đúng vậy a, Phạm Tuấn Triết dám nói bỏ quyền, có bản lĩnh thì anh bỏ quyền, xuống xe trở về đi nha!”
“Chỉ là tạo hiệu ứng cho chương trình mà thôi, còn cho rằng là sự thật sao?”
“Kỳ thật ta cảm thấy Thẩm An An biểu hiện tốt nhất, cô ấy trực tiếp nói ra chuyện tổ tiết mục có phương án thứ hai, chương trình này nếu không phải là kịch bản, thì Thẩm An An thật sự rất thông minh.”
“Fans nào đó lại dát vàng lên mặt của người nào đó, đoán được có phương án thứ hai thì đã tính là thông minh, chuyện này cũng quá dễ dàng, làm cho tôi cũng không ngờ hai từ thông minh này rẻ như vậy đấy.”
“Thẩm An An người ta tốt xấu cũng là tốt nghiệp đại học danh tiếng, đại học H mỗi năm đều lấy 620 điểm trở lên, người có thể thi được 620 điểm, thì đã coi là thông minh hơn so với người bình thường rồi, có vấn đề gì sao?”
“Không phải là Thẩm An An tốt nghiệp Học viện nghệ thuật sao?”
“Có bạn mới học Học viện nghệ thuật ấy, người ta là hệ quản lý được chưa, hệ quản lý xem như là chuyên ngành tốt nhất của đại học H rồi, mỗi năm điểm trúng tuyển đều lấy hơn 620 điểm.”
Chị Linh cầm hộp giấy rút thăm, mắt nhìn về mấy vị khách mời, khóe miệng cong lên cười: “Hiện tại chúng ta cần chọn một người đứng ra rút thăm.”
“Để em để em.” Phạm Tuấn Triết tích cực đi lên phía trước, muốn trở thành người rút thăm.
Hoàng Nghĩa Đào vẫn luôn im lặng không có biểu hiện gì bỗng nhiên duỗi tay ngăn cản Phạm Tuấn Triết: “Bình thường cậu có vận khí tốt không? Mua vé số đã bao giờ trúng hay chưa? Xác định có thể rút được thăm ngồi xe mà không phải huấn luyện dã ngoại sao?” Trước mắt anh không muốn bị tên *nhị hóa sa điêu này liên lụy chạy mấy km.
*nhị hóa sa điêu: nhị hóa có nghĩa là ngốc nghếch, khờ khạo. Sa điêu là từ đồng âm với ‘đồ ngốc’ bên Trung.
Ba câu hỏi liên tiếp làm Phạm Tuấn Triết nghẹn họng.
Phạm Tuấn Triết nhớ lại một chút về vận khí của bản thân, gần đây hình như vận khí không được tốt lắm, mua vé số không trúng, không chắc chắn có thể rút được thăm ngồi xe, ba cái đều không được, Phạm Tuấn Triết ngoan ngoãn trở lại vị trí ngồi của mình.
“Tôi không rút nữa, vẫn là mọi người rút đi.”
Trần Thần cũng nói: “Tôi cũng không dám rút đâu”.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại ba người Thẩm An An, Thẩm Gia Hân và Hoàng Nghĩa Đào.
Thẩm Gia Hân nhìn Thẩm An An, lại nhìn Hoàng Nghĩa Đào, đề nghị: “Không thì ba chúng ta cũng rút thăm quyết định ai là rút thăm đi.”
Đây cũng xem như cách hay.
“Đồng ý.” Thẩm An An nói.
Hoàng Nghĩa Đào cũng tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế Thẩm Gia Hân mượn giấy bút của tổ tiết mục, chuẩn bị ba tờ giấy, trong đó một tờ bên trên viết chữ “Trúng”, còn trên mặt hai tờ giấy khác đều không viết gì, sau đó gấp ba tờ giấy lại rồi giao cho Phạm Tuấn Triết ở bên cạnh, Trần Thần phụ trách giám sát.
“Bây giờ mỗi người rút một tờ.” Phạm Tuấn Triết xòe ba tờ giấy trên tay ra, để ba người rút thăm.
“Thầy Hoàng rút trước đi ạ.” Thẩm An An nói.
Thẩm Gia Hân cũng không có ý kiến: “Anh Hoàng rút trước đi a.”
Hai người đều nhún nhường, Hoàng Nghĩa Đào dứt khoát rút trước, sau đó là Thẩm Gia Hân, cuối cùng dư lại một tờ giấy đưa cho Thẩm An An.
Chỉ là Thẩm An An rút được cái cuối cùng, mở tờ giấy ra, trên mặt lại viết một chữ “Trúng”.
Giấy của Thẩm Gia Hân và Hoàng Nghĩa Đào đều không viết gì.
Kết quả đã có, Thẩm An An sẽ phụ trách rút thăm quyết định sinh tử của toàn đội.
“Tôi cảm thấy rất căng thẳng.”. Thẩm An An cười nói, hy vọng của cả đội đều đặt vào cô, thực sự có chút áp lực.
“Nếu như tôi rút trúng huấn luyện dã ngoại, mọi người nhất định phải tha thứ cho tôi nha!” Trước hết Thẩm An An tiêm cho mọi người một mũi dự phòng, hai phương án đều có xác suất trúng mỗi loại là 50%, như vậy rủi ro thực sự rất cao.
Phạm Tuấn Triết nhướng mày nói: “Nếu như cô rút trúng huấn luyện dã ngoại, tôi sẽ không đánh cô. Cô chỉ cần kéo tôi lên núi là được rồi.”
Thẩm Gia Hân cũng cười vỗ vỗ đầu vai của Thẩm An An, dùng ngữ khí trấn an nói: “Không sao đâu, em rút đi, cùng lắm là chị để em cõng chị là được.”
Ha ha ha ha ha.
Thẩm An An sắp khóc mất, nhìn qua phía của Hoàng Nghĩa Đào và Trần Thần, đáng thương nói: "Hai người không muốn nói gì trước với tôi sao? Tôi có thể chịu đựng được. Hai người cứ nói đi."
“Không sao, tôi có thể tự mình chạy lên.” Trần Thần nói với dáng vẻ dù có rút phải huấn luyện dã ngoại thì cũng không thành vấn đề.
Hoàng Nghĩa Đào chuẩn mực rất có phong thái của một bậc đế vương: “Cô phải tin tưởng vào chính mình, cô cứ việc đi rút thăm, cho dù kết quả có như thế nào, tôi cũng không trách cô đâu.”
Hu hu hu, thật cảm động.
Thẩm An An làm bộ giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt.
“Mau rút thăm đi, làm chậm trễ thời gian, lên núi sẽ không có cơm trưa ăn đâu.” Anh Lý thúc giục.
Thẩm An An đành phải giả dáng vẻ không sợ chết tiến lên rút thăm.
Chị Linh cầm hộp giấy nhỏ đến, Thẩm An An từ từ cho tay vào miệng hộp, bên trong quả nhiên có hai quả bóng nhỏ, tay cô ở trong hộp sờ sờ cái này, lại sờ sờ cái kia, mắt thì nhắm lại, cuối cùng cũng cầm được một quả ra ngoài.
“Nhìn xem kết quả là gì?” Anh Lý nói: “Là huấn luyện dã ngoại hay là…”
“Oa oa oa, là ngồi xe, ngồi xe, không phải huấn luyện dã ngoại, ha ha ha a!”
“An An, vận may của cô quá tốt! Cô đúng là phúc tinh của chúng tôi!”
“Yêu An An muốn chết!”
“Vận may của Thẩm An An cũng thật tốt quá, vừa rút liền trúng.”
“Vừa nãy khẩn trương chết mất, còn may cô ấy rút được ngồi xe, nếu cô ấy rút trúng huấn luyện dã ngoại, tôi đau lòng Phạm Phạm nhà tôi muốn chết.”
“Bây giờ tôi đã có cái nhìn khác về Thẩm An An rồi, xem cô ấy rút trúng thăm ngồi trên xe, vẫn là nên nói một tiếng cảm ơn tới cô ấy.”
“Thẩm An An thoạt nhìn cũng không phải tệ như vậy, nếu cô ấy tiếp tục duy trì, về sau tôi sẽ không chế giễu cô ấy nữa.”
“Tôi cũng vậy, chỉ cần cô ấy không liên lụy người khác, tôi liền không hắc nữa.”
“Tôi thấy rằng cô ấy thực ra không đến nỗi không thể nhịn, lại còn xinh đẹp, coi như nhìn mặt đi.”
Nếu đã ổn định chỗ ngồi, MC cũng không hề làm khó năm vị khách mời, sau khi mọi người đã ngồi vào vị trí của mình, kêu tài xế khởi động đi tới trại của Lý gia ở trên đỉnh núi Nông Gia Nhạc.
Đường núi uốn lượn, năm vị khách mời thỉnh thoảng lại quay sang nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa xe.
“Mấy ngày trước tới đây, mấy mảnh ruộng đó không trồng trọt gì, vậy mà trong mấy ngày này đã trồng được nhiều cây như vậy.” Anh Lý nói với chị Linh bên cạnh.
“Trên núi cỏ cây thật tốt, không khí tươi mát.” Chị Linh nói: “Đây mới là tận hưởng thiên nhiên, oxy của thiên nhiên ban tặng.”
Phạm Tuấn Triết chỉ tay xuống phong cảnh dưới chân núi: “Chúng ta vừa mới từ chỗ đó đi lên.”
“Nhìn xem núi này nhiều dốc như vậy mà còn muốn lừa chúng ta tự chạy lên.”
Đi ngang qua một đồi trà, Thẩm Gia Hân bỗng nhiên nói: “Trước kia tôi cũng từng trồng trà, còn từng sao trà.”
Thẩm An An nghiêng đầu nhìn ra, quả nhiên có một đồi trà lớn: “Chị Thẩm nói là lúc chị còn nhỏ sao?”
“Ừm.” Thẩm Gia Hân nói: “Trước kia nhà chị ở nông thôn, vì để giúp đỡ cha mẹ đã làm không ít việc nhà nông.”
Xe chạy thêm mười phút, cuối cùng cũng tới đỉnh núi trang trại của Lý gia.
Năm vị khách mời mang theo hành lý của mình xuống xe.
Không khí trong lành ập vào mặt, Thẩm An An hít sâu một hơi, đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống, đầy cảm hứng khi đứng ở một nơi rất cao.
Anh Lý và chị Linh đưa năm vị khách mời vào Nông Gia Nhạc Vạn Phúc, phong cách cổ kính, trước cửa là bậc thang, hai bên trái phải bày sư tử đá, không khác trạch viện thời cổ đại là bao nhiêu.
“Nông Gia Nhạc này thoạt nhìn rất có phong thái.” Phạm Tuấn Triết bước lên bậc thang tiến vào Nông Gia Nhạc.
Một vài người khác đi theo sau.
Đi vào bên trong Nông Gia Nhạc, anh Lý giới thiệu với năm vị khách mời: “Từ giờ đến bảy ngày sau, mọi người chính là chủ nhân của Nông Gia Nhạc này, tất cả mọi thứ ở Nông Gia Nhạc đều do mọi người quản lý.”
“Wow, xem ra không tồi.” Phạm Tuấn Triết cảm thấy làm chủ nhân của Nông Gia Nhạc vẫn là một loại trải nghiệm mới mẻ.
“Cẩn thận lại có bẫy đó.” Thẩm An An nhắc nhở đúng lúc, đừng bị niềm vui nhất thời làm mờ mắt, có trời mới biết tổ tiết mục đã sắp xếp cho họ những chướng ngại gì.
Thẩm Gia Hân cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ rằng họ sẽ không tử tế như vậy.”
Hoàng Nghĩa Đào buông vali cầm trong tay, giương mắt nhìn người chủ trì anh Lý đứng trước mặt, nâng cằm một chút, nói: “Nói đi, ở nơi này lại cài bẫy gì cho chúng tôi?”
Đối mặt với áp lực đến từ Hoàng Nghĩa Đào, anh Lý cười với vẻ mặt không có ý tốt: “Từ giờ phút này trở đi, mọi người trở thành chủ nhân của Nông Gia Nhạc Vạn Phúc, từ giờ đến bảy ngày sau, mọi người không thể dùng tiền mang theo trên người, cũng không thể sử dụng điện thoại để trả, cũng không thể chuyển khoản ngân hàng, bất luận dùng phương thức chi trả nào cũng không được, chỉ có thể sử dụng kinh phí do tổ tiết mục chuẩn bị cho mọi người mà thôi, còn bây giờ mời mọi người giao hết tiền mặt mang theo trên người ra đây.”
Nói xong liền có mấy nhân viên công tác đi tới, yêu cầu năm vị khách mời mang tiền trên người đều phải giao ra.
Chị Linh ôn hòa nhắc nhở năm vị khách mời: “Để tránh việc chúng tôi phải sử dụng vũ lực, hy vọng mọi người phối hợp một chút. Nếu không đành phải cho nhân viên công tác soát người đó.”
Trong lúc nói, đã có mấy nhân viên công tác cao lớn vây quanh năm vị khách mời.