• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm An An ngồi trên sô pha đã lâu, đặt sự tình trước sau cẩn thận suy nghĩ.

Mấy ngày nay, Lục Tu Viễn đối với cô rất tốt, cô cũng rất tham luyến sự ôn nhu và sủng ái của anh, cũng không muốn xa rời anh, nhưng sau này chính là thời gian của nam nữ chủ, không có quan hệ gì tới vận mệnh bia đỡ đạn của cô, tuy rằng trong lòng rất không nỡ, nhưng cô vẫn quyết định dứt khoát buông tay.

Hot search trên mạng không bao lâu đã bị xóa.

Thẩm An An nhìn thấy hot search đã bị xóa, tự nhiên liền đoán được là Lục Tu Viễn ra tay.

Có điều cho dù có xóa hot search nhanh bao nhiêu, thì internet có ký ức, sau khi đưa lên sẽ có vết tích, cộng đồng mạng nhanh tay đã sớm chụp hình lưu lại.

Trên ảnh chỉ chụp được sườn mặt của Lục Tu Viễn, nhưng dựa vào giá trị nhan sắc thần tiên kia của Lục Tu Viễn, sợ là chỉ cần thấy cái sườn mặt, cũng có thể đẹp đến mức làm người ta rối loạn tâm trí rồi.

Trên mạng lập tứôngcó rất nhiều bình luận.

“Tổng tài tập đoàn Doãn thị cũng đẹp trai quá đi, nhìn góc nghiêng là có thể nhìn ra anh ấy với lúc Doãn Chính Dương còn trẻ giống nhau như đúc, nhìn Doãn Chính Dương soái khí như vậy, so về độ đẹp trai với Doãn Chính Dương, anh ấy chắc sẽ không kém Doãn Chính Dương.”

“Đầu tiên nhìn ảnh góc nghiêng của Doãn Chính Dương, rồi lại nhìn góc nghiêng của tổng tài, nhìn xem góc nghiêng hai người này, mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, đường cong của hàm dưới, quả thực là giống nhau như đúc, y như từ một khuôn mẫu khắc ra.”

“Con mẹ nó cái này rốt cuộc là giá trị nhan sắc thần tiên gì vậy, tha thứ cho tôi vốn từ hạn hẹp, tôi đã chết rồi.”

“Tôi có một thắc mắc, rốt cuộc tổng tài tập đoàn Doãn thị nên gọi là Doãn tổng hay vẫn là gọi Lục tổng.”

“Gọi Doãn tổng chính là theo họ ba, gọi Lục tổng chính là theo họ mẹ, đều được, không sao cả a, dù sao cũng đều là một người.”

“Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Tổng tài tập đoàn Doãn thị trở thành chồng mới nhậm chức của tô nha.”

“Hôm nay chồng tôi đẹp trai không? Đẹp!”

“Chồng ơi em yêu anh.”

Cứ như vậy, Lục Tu Viễn chỉ dựa vào một một góc nghiêng mà trở thành chồng của vô số thiếu nữ trên mạng.

Lục Tu Viễn đối với loại xưng hô này có chút đau đầu, nhanh chóng sắp xếp người đi xử lý mấy bài post trên mạng, nhưng tính tích cực thảo luận của mọi người vẫn rất cao, chỗ nào vừa bị xóa, post bên kia lại được đăng lên rất nhanh, giống như măng mọc sau mưa, xóa cũng xóa không hết, chỉ có thể chờ nhiệt độ từ từ giảm xuống, tự nhiên sẽ không có ai thảo luận nữa.

Mà trên thực tế hôm nay Lục Tu Viễn cùng ăn cơm với Thiệu Hân Nhã, là do chủ tịch Thiệu thị sắp xếp, tập đoàn Thiệu thị cùng nhau tập đoàn Doãn thị hợp tác một hạng mục, ngày mai là chính thức khởi động, chủ tịch Thiệu thị cho rằng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sắp xếp cho Thiệu Hân Nhã làm đại sứ hình tượng cho hạng mục này, cho nên mới có ảnh chụp Thiệu Hân Nhã cùng Lục Tu Viễn ăn cơm bị tung ra.

Nhưng mà Lục Tu Viễn không nghĩ tới Thiệu Hân Nhã sẽ làm ra loại hành động này, khi anh biết được việc này đầu tiên là cho người xóa sạch hot search, sau đó đi tìm chủ tịch Thiệu thị nói chuyện.

Chủ tịch Thiệu thị thấy sắc mặt anh xấu như vậy, vẻ mặt khiến người khác chớ lại gần, liền biết đã chọc anh mất vui. Chủ tịch Thiệu thị sợ anh rút vốn đầu tư ở thời khắc mấu chốt khi hạng mục đã bắt đầu khởi động, liên tục xin lỗi, còn mắng cho Thiệu Hân Nhã một trận, khiến Thiệu Hân Nhã bị mắng đến phát khóc.

Trong lòng Lục Tu Viễn bất mãn, nhìn mái tóc hoa râm của chủ tịch Thiệu thị đang mắng Thiệu Hân Nhã cũng rất đau đầu, thật ra anh không quan tâm việc Thiệu Hân Nhã bị chủ tịch Thiệu mắng thảm đến mức nào, chủ yếu anh lo lắng Thẩm An An nhìn thấy cái hot search này, không biết sẽ nghĩ như thế nào, nhỡ chọc cô ấy tức giận thì làm sao bây giờ, đang ở nhà cáu kỉnh thì phải làm sao?

Vì thế, Lục Tu Viễn nhanh chóng cho người đi xóa hot search, vì để tránh tị hiềm, anh đã sắp xếp cho những người khác phụ trách hạng mục hợp tác này, về sau anh cũng sẽ không xuất hiện cùng Thiệu thị nữa, đây sẽ là lần cuối cùng.

Lục Tu Viễn đang trên đường về nhà, lại biết được tin mình thành chồng của vô số thiếu nữ trên mạng.

Thư ký Dương báo cáo việc bài post trên mạng, xóa một cái lại ra thêm một cái, trong chốc lát không thể áp việc này xuống được, chỉ có thể chờ thêm mấy ngày nữa, người bình luận sẽ ít đi.

Lục Tu Viễn giơ tay xoa bóp trán, nói với thư ký Dương: “Dùng weibo chính thức của công ty phát thông báo, nói tôi đã có một mối quan hệ ổn định, cũng sắp kết hôn với bạn gái rồi, không muốn làm chồng của các cô gái trên mạng đó, bảo mọi người không được tùy ý bàn luận, đây là sự tôn trọng cho tôi và bạn gái mình.”

Thư ký Dương nghe được sắp xếp của Lục Tu Viễn thì sửng sốt một chút, do dự mở miệng: “Thật sự anh muốn đăng như vậy sao? Những bình luận trên mạng đó thật ra không cần phải quan tâm……”

“Đăng.” Không đợi Thư ký Dương nói hết lời, Lục Tu Viễn như đinh đóng cột mà nói “Đăng”.

Được rồi, tổng tài đã bảo đăng thì một tên thư ký như anh còn có thể có ý kiến gì nữa.

Thư ký Dương đành phải theo ý của Lục Tu Viễn, sắp xếp cho người dùng weibo chính thức của công ty đăng một bài mới lên Weibo.

“Tập đoàn Doãn thị V: Nghiêm chỉnh thanh minh, tổng tài công ty chúng tôi đã có một mối quan hệ ổn định, cũng sắp kết hôn với bạn gái rồi, anh ấy cũng không muốn bị các cô gái trên mạng gọi là chồng, mong mọi người không tùy ý bàn luận, đây là sự tôn trọng dành cho tổng tài của công ty chúng tôi và bạn gái anh ấy. Nhân đây thanh minh.”

Đây có lẽ là vị tổng tài duy nhất sử dụng Weibo chính thức của công ty để công bố mối quan hệ của mình, còn nghiêm túc thanh minh, với điệu bộ “Nếu những cô gái trên mạng còn bình luận linh tinh, anh sẽ kiện cho táng gia bại sản”.

Tin thanh minh vừa đăng lên, bình luận trên mạng ngay lập tức đã giảm hơn phân nửa, ai có mắt nhìn một chút đều biết, bài đăng này cũng chính là lời cảnh cáo, hơn nữa tin thanh minh được đăng lên, ý tứ Doãn đại tổng tài đã rất rõ ràng, anh ta không muốn bị những bình luận này ảnh hưởng, dưới tình huống như vậy còn tiếp tục bình luận thì đó chính là ngu ngốc.

Xử lý xong, nhìn thấy trên mạng thanh tịnh hơn nhiều, tâm tình của Lục Tu Viễn mới thoải mái một ít.

Chờ đến khi Lục Tu Viễn trở lại biệt thự Duyệt Dung, đúng lúc Thẩm An An bưng tô mì Ý từ phòng bếp đi ra.

“Để anh bưng giúp em…” Lục Tu Viễn đi lên duỗi tay muốn giúp Thẩm An An bưng, Thẩm An An mặt không biểu cảm vòng qua anh tránh ra xa.

Lục Tu Viễn nhìn bóng dáng Thẩm An An tránh mình, giơ tay sờ sờ chóp mũi của mình một chút, anh cười bất đắc dĩ, thầm khẳng định là Thẩm An An đã nhìn thấy anh và Thiệu Hân Nhã trên hot search nên tức giận.

Thẩm An An bưng bát mì Ý đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, anh theo sau lại mang vẻ mặt ngượng ngùng, kéo ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Thẩm An An mang theo ý cười, nịnh nọt nói: "An An, anh còn chưa ăn tối, anh đói bụng rồi, có phần mì Ý cho anh không?"

Thẩm An An cũng không thèm liếc anh một cái, giọng lãnh đạm nói: “Không có.”

Ngay tức khắc Lục Tu Viễn giả bộ dáng vẻ ủy khuất: “Anh thật đáng thương quá đi.”

“Giả vờ đáng thương cũng vô dụng.” Mặt Thẩm An An vô tình, thoạt nhìn còn có chút nghiêm túc.

Lục Tu Viễn cứng lại: “An An…”

Thẩm An An đặt chiếc đũa trong tay xuống, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Lục Tu Viễn, nhàn nhạt nói: “Lục Tu Viễn, chúng ta chia tay đi.”

Lục Tu Viễn sửng sốt, choáng váng nhìn Thẩm An An, nửa ngày mới nói ra: “Em là vì anh với Thiệu Hân Nhã lên hot search nên tức giận sao? Để anh nói cho em nghe, anh với cô ta một chút ít quan hệ cũng không có, hôm nay cùng nhau ăn cơm, là chủ tịch Thiệu thị sắp xếp, cô ta là đại sứ hình tượng của hai công ty hợp tác trong hạng mục này thôi.”

Thẩm An An đương nhiên biết quan hệ của bọn họ bây giờ vẫn chưa có gì, nhưng không lâu nữa trong tương lai, bọn họ sẽ có cảm tình sâu đậm không thể tách rời.

Vì để tránh cho tương lai của bản thân mình thật sự trở thành bia đỡ đạn, Thẩm An An quyết định chạy trốn, cô cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với nam nữ chủ, cô thừa nhận là cô không đủ dũng cảm, giữ mạng quan trọng hơn.

Thẩm An An nhàn nhạt nói: “Là em không muốn tiếp tục.”

Lục Tu Viễn đương nhiên không thể tiếp thu, truy hỏi: “Vì cái gì, chúng ta không phải đang rất tốt sao?”

Thẩm An An liếc anh một cái, hỏi ngược lại: “Chúng ta tốt ở chỗ nào?”

Lục Tu Viễn cả giận: “Chỗ nào cũng tốt.”

Thẩm An An lắc đầu cười, khó khăn nói ra lời trong lòng: “Lục Tu Viễn, tôi từ lâu đã không phải “Thẩm An An”, tôi là một người khác anh có biết hay không? Rõ ràng người anh yêu là “Thẩm An An” kia, không phải là tôi đâu!”

Dường như vì có thể khiến Lục Tu Viễn buông tay, phải buộc bản thân mình tuyệt tình hơn một chút, Thẩm An An tiếp tục dùng những từ ngữ lạnh nhạt nói với Lục Tu Viễn như dùng từng dao đâm vào lồng ngực anh vậy.

“Hơn nữa, tôi tiếp cận anh, lấy lòng anh, căn bản không phải thật sự thích anh, là bởi vì tôi cần cái danh đại tổng tài này của anh, mượn thế lực của anh đá Tưởng Hồng Mai kẻ ức hiếp tôi, Cần nhận được những lợi ích từ anh, cái mà tôi không thể kiếm được ở bất kỳ nơi nào khác.”

“Đây mới là nguyên nhân tôi tốt với anh.”

“Anh hiểu chưa?”

Lục Tu Viễn ngơ ngác nhìn Thẩm An An, giống như không quen biết cô, hai tay nắm thật chặt, sâu bên trong đôi mắt ánh lên nét bi thương, chậm rãi mở miệng nói: “Thật ra anh đã sớm biết em không phải là “Thẩm An An”, anh cũng biết em sẽ không thích anh.”

Thẩm An An: “…”

Lục Tu Viễn đã sớm biết cô không phải “Thẩm An An” kia? Chuyện khi nào? Sao cô không phát hiện ra. Lần này đến phiên Thẩm An An sững sờ.

Lục Tu Viễn tự giễu cười một chút: “Tuy rằng rõ ràng biết em không phải là cô ấy, cũng biết em sẽ không thích anh, nhưng anh thích em!”

“Anh cảm thấy chỉ cần có anh thích em là đủ rồi.”

“Trước kia không phải chúng ta ở chung cũng rất vui vẻ sao? Ở trên giường cũng rất hợp sao, như vậy đã rất tốt rồi, không phải sao?”

Thẩm An An lắc đầu nói: “Không phải.”

“Phải.” Lục Tu Viễn kiên quyết nói: “Rõ ràng chúng ta ở chung cũng rất vui vẻ, trước kia vẫn luôn rất tốt, lúc trước anh cũng nguyện ý bị em lừa, đang lừa gạt anh, vì cái gì bây giờ lại không chịu?”

Sắc mặt Lục Tu Viễn đã trở nên rất khó nhìn, như là bị đả kích rất lớn, nhìn chằm chằm Thẩm An An, ánh mắt nổi lên vài tia đỏ.

Thẩm An An mím môi, rũ mắt, có lỗi nói: “Bởi vì, bởi vì tôi không muốn tiếp tục như vậy.”

“Anh không tin.” Lục Tu Viễn bắt lấy cổ tay của Thẩm An An, trầm giọng: “Anh không tin, mỗi chữ em nói ra anh đều không tin.”

Sức lực Lục Tu Viễn rất lớn, cổ tay bị Lục Tu Viễn nắm lấy hơi đau, nỗi đau đớn thông qua cổ tay truyền thẳng tới trái tim của Thẩm An An, cô cúi đầu cười cười, cười so với lúc khóc còn khó coi hơn, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tu Viễn: “Để tôi nói cho anh về sự thật nhé, tôi không phải “Thẩm An An” kia, nhưng là bởi vì từ lâu tôi đã biết anh sẽ nhận tổ quy tông, sẽ trở thành tổng tài tập đoàn Doãn thị, “Thẩm An An” kia đề nghị chia tay với anh, sau đó anh cũng đồng ý chia tay, sau đó tôi lại gửi tin nhắn cho anh để anh thấy tôi còn luyến tiếc anh, rồi xin lỗi, tôi nhắn tin WeChat với anh để làm lành đều có ý đồ.”

“Lúc ấy tôi hoàn toàn bởi vì sợ hãi anh sẽ giận chó đánh mèo, tôi còn đem hết tội lỗi ném toàn bộ cho Tưởng Hồng Mai, anh biết vì sao tôi phải làm như vậy không? Chính là bởi vì tôi sợ chết, anh là tổng tài trị giá hàng tỷ, căn bản tôi không thể chọc vào anh, tôi phải chừa cho mình một đường lui, cho nên tôi mới nhắn WeChat cho anh như vậy.”

“WeChat gì cơ, anh không nhận được.” Lục Tu Viễn hoàn toàn không nghe hiểu ý Thẩm An An nói, lúc ấy điện thoại của anh hỏng rồi, rất nhiều tin tức không nhận được.

Trên mặt Thẩm An An cũng lộ ra kinh ngạc: “Anh không nhận được?”

“Đúng vậy, không nhận được.” Lục Tu Viễn nhìn cô nói.

Thẩm An An gật gật đầu, thảo nào không trả lời WeChat của cô, hóa ra là không nhận được.

Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy chẳng sao cả, xua xua tay nói: “Không sao, không nhận được thì không nhận được, cũng không phải chuyện quan trọng gì, dù sao bây giờ chúng ta phải chia tay.”

Lục Tu Viễn nghe thấy câu nói đó liền phát hỏa, bá đạo nói: “Anh không chia tay.”

“Muốn chia tay, không có cửa đâu!”

Thẩm An An cứng người, bị thái độ bá đạo này của Lục Tu Viễn làm cho bật cười: “Anh không chia tay, anh là đồ ngốc sao? Tôi đã nói tôi không thích anh, tôi không phải “Thẩm An An” kia, tôi không thích anh chút nào cả, anh nghe không hiểu sao?”

Lục Tu Viễn mặt không biểu tình nói: “Em cứ coi như anh nghe không hiểu đi, vẫn là câu nói kia, anh không chia tay, có anh thích em là đủ rồi.”

Thẩm An An nghĩ trong lòng, người này thật sự rất ngốc, cô thấy thật sự không còn cách nào nữa, chỉ có thể nhẫn tâm hơn một chút.

“Vậy tôi nói cho anh biết, tôi thích người khác rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK