Nhưng tại sao anh ta lại không quen biết cô? Đúng rồi, cô ngay lập tức nhớ tới, sau khi cô xuyên sách đã thay đổi diện mạo, rất có thể Ngô Ca không quen biết cô, nhưng không sao, miễn là cô có thể làm việc với Ngô Ca một lần nữa thì cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Cô Thẩm, cô có thể xem qua hợp đồng kế hoạch này của chúng tôi một chút, nếu cô hài lòng, chúng ta sẽ ký hợp đồng." Nói xong liền đưa một phần hợp đồng thật dày cho Thẩm An An xem.
Thẩm An An nhận lấy hợp đồng, trong lòng nghĩ, Lục Tu Viễn để cô ký hợp đồng với Giải trí Du Tinh, như vậy tài nguyên có thể cho cô nhất định là tốt nhất, cho nên trong phần hợp đồng này, nhất định không có điều khoản hợp đồng làm cô khó xử, nhưng cô vẫn xem lại hợp đồng này một lần nữa.
Hợp đồng quả thật không có vấn đề gì, cô vốn nên lập tức đồng ý, cô không dám hoàn toàn tin tưởng Lục Tu Viễn, nhưng cô nguyện ý tin tưởng người trước mắt này. Dù sao trước kia khi ở trong giới giải trí, chính là anh một lòng bảo vệ cô, dẫn dắt cô từ một người mới nhỏ bé trong giới giải trí tới diễn viên gạo cội rồi sau này trở thành ảnh hậu, cô không phải trải qua nhiều thất bại và đen tối như vậy, vẫn được bảo vệ rất tốt, phần lớn đều là công lao của Ngô Ca, cô tin tưởng vào năng lực của anh ta.
Có điều cũng không thể lộ ra vẻ quá nóng vội, nhỡ ra chỉ là một người tương tự, cũng không phải là người đó? Cho nên Thẩm An An suy nghĩ một chút về quyết định, nói với Ngô Thành Kiệt: "Tôi muốn về nhà xem kỹ một chút, suy nghĩ kĩ hơn, ba ngày sau sẽ trả lời cho anh được không?”
"Đương nhiên có thể." Ngô Thành Kiệt không có ý kiến, đây vốn là công việc ông chủ sắp xếp cho anh, nếu có thể ký hợp đồng với Thẩm An An đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu cuối cùng Thẩm An từ chối, đây cũng không phải là vấn đề của anh, anh đã rất cố gắng rồi.
Hai người nói chuyện với nhau một chút, Ngô Thành Kiệt lại nói với cô một ít ý tưởng của anh. Thẩm An An nghe trình bày và vị trí của anh, giống Ngô Thành Kiệt năm đó như đúc, điều này làm cho Thẩm An An càng thêm hoài nghi anh rốt cuộc có phải là Ngô ca năm đó hay không.
Cuối cùng hai người nói chuyện với nhau coi như thuận lợi, Thẩm An An đồng ý sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ, mau chóng trả lời anh.
Khi rời khỏi quán cà phê, Ngô Thành Kiệt cuối cùng cũng xử lý xong công việc này.
Thẩm An An trở về nhà, nhớ tới năm đó khi gặp Ngô ca, lúc đó cô và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, trong nhà nghèo vô cùng, ngoại trừ xinh đẹp, cũng không có quá nhiều năng khiếu, cũng bởi vì ba mẹ nợ nần bỏ trốn, suýt nữa bị chủ nợ đem đi bán, lúc ấy cô thậm chí muốn chết, dao cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ thiếu người đòi nợ để đồng quy vu tận. Cuối cùng là Ngô ca cứu cô, đưa cô vào giới giải trí, chậm rãi trả hết nợ, nhớ tới Ngô ca đối xử tốt với cô như vậy, Thẩm An An rất muốn báo đáp anh.
Có lẽ cô có thể đồng ý hợp đồng này. Thẩm An An khép lại hợp đồng, trong lòng nghĩ như vậy.
Buổi chiều lúc Lục Tu Viễn tan ca trở về, mở cửa đi vào phòng, thấy trong phòng vậy mà lại không có người, một mảnh vắng vẻ.
Anh nhớ tới đêm qua hai người không thoải mái, nhất thời trong lòng hoảng hốt một chút, cất cao giọng kêu một tiếng: “An An!”
"Em ở đây." Thẩm An An nghe thấy tiếng ồn ào, vội vàng đáp một tiếng.
Nghe được giọng nói từ phòng bếp truyền tới, cuối cùng Lục Tu Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi vào trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, Thẩm An An đang đưa lưng về phía anh đứng trước cái tủ bếp, trên người mặc tạp dề của bé heo Bội Kỳ, đang rửa nước hầm củ sen.
Lục Tu Viễn sải bước đi lên phía trước, vươn tay từ phía sau ôm lấy Thẩm An An, ngửi được mùi hương ngọt ngào truyền đến từ người cô, cúi đầu hôn lên sườn cô một cái.
Thẩm An An cảm thấy hôm nay anh đặc biệt dính người, có chút kỳ quái, nghiêng đầu nói: “Làm sao vậy?”
Lục Tu Viễn đè xuống kinh hoảng trong lòng, phải biết rằng lúc anh vừa mới vào phòng, nhìn thấy trong phòng không có ai, nhớ tới đêm qua hai người không vui, còn tưởng rằng Thẩm An An mất hứng rời đi, cũng may cô còn ở đây, anh mới yên lòng.
Có điều những lời này Lục Tu Viễn lại không dám nói ra miệng, chỉ là yêu thương cọ xát cổ cô nói: “Anh muốn em.”
Người đàn ông này thật là, vừa về nhà liền trêu chọc cô!
Thẩm An An dùng khuỷu tay chống đỡ anh, hờn dỗi nói: “Đáng ghét.”
Lục Tu Viễn nhân cơ hội lại cúi đầu hôn lên má cô một cái, thấp giọng nói: "Anh thật sự rất muốn em.”
Lục Tu Viễn dùng thanh âm hơi khàn khàn ở bên tai cô dụ dỗ nói: "An An, em mau thương anh đi.”
Ôi chao, tôi là mẹ của ai thế này, người này tự dưng giống như đứa con nít *bán thảm làm nũng, người bình thường căn bản chịu không nổi, người nên bán thảm là cô mà phải không?
*bán thảm: ý chỉ ăn vạ
Thẩm An An cãi anh: "Anh đừng không biết xấu hổ như vậy được không? Tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc trị giá hàng tỷ. Có chút bộ dạng tổng giám đốc được không?”
Lục Tu Viễn cũng mặt dày, thổi khí vào lỗ tai cô: "Ở trước mặt người mình thích thì có gì xấu hổ không? Anh chỉ biết là anh muốn. Muốn thì không buông tay. Không cần phải xấu hổ!”
Chậc, khẩu khí bá đạo không biết xấu hổ này, thật đúng là tổng tài bá đạo thuần chất!
Thời gian từng chút một trôi qua, cho đến khi trời bên ngoài đã tối hết, canh trong phòng bếp còn chưa nấu xong, nhưng Thẩm An An cảm thấy cả người mình sắp chín.
Cuối cùng Thẩm An An ưm một tiếng, chịu không nổi xụi lơ trong ngực Lục Tu Viễn.
Lục Tu Viễn ngược lại ăn no uống đủ, khóe miệng mỉm cười ôm cô ra bên ngoài sofa nằm.
Thẩm An An thở phì phì lấy chân đá Lục Tu Viễn một cái, trách cứ nói: "Đều do anh, hiện tại cơm tối cũng chưa nấu, em đói quá.”
Lục Tu Viễn ăn no tâm trạng tốt, cười rất đắc ý, xoa xoa đỉnh đầu Thẩm An An, dỗ dành cô nói: "Vậy em muốn ăn cái gì? Anh sẽ giúp em một chút."
Thẩm An An tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Vậy sao anh không nói làm cho em?”
Lục Tu Viễn đành phải lấy lòng nói: “Vậy em muốn ăn cái gì anh làm cho em.”
Lấy lòng mà một chút thành ý cũng không có, Thẩm An An bĩu môi: “Em muốn ăn cháo.”
"Được, anh đi nấu cháo cho em." Lục Tu Viễn đứng lên, chuẩn bị đi phòng bếp nấu cháo.
Ai ngờ Thẩm An An lại nói: "Bây giờ đi nấu cháo, vậy em còn phải đợi đến khi nào? Bây giờ em rất đói.”
Lục Tu Viễn đành phải dừng lại, một lần nữa ngồi trở lại, ánh mắt dịu dàng sủng nịch nhìn cô, giọng nói cũng dễ nghe trước sau như một: "Vậy em muốn thế nào? Bà cô của anh ơi.”
Thẩm An An giơ tay vỗ anh một cái, cất tiếng nói: “Em không có cháu trai lớn như anh.”
Ha ha!
Lục Tu Viễn cúi người hôn lên trán cô một cái, dỗ dành cô: "Vậy nếu không anh gọi quán Việt Cháo, cháo nhà đó rất ngon, hẳn là trong chốc lát có thể đưa tới, em xem có được không?”
"Bố trí như vậy cũng được." Thẩm An An hơi hài lòng: “Vậy anh gọi đi.”
Lục Tu Viễn cầm điện thoại di động gọi cháo Tam Tiên ở Việt Cháo.
Cháo nhanh chóng được gửi đến.
Thẩm An An lại nói mình không có khí lực ăn cơm, nằm trên sô pha không chịu đứng lên, muốn Lục Tu Viễn ôm cô. Lục Tu Viễn biết đây là do hôm nay tự mình rước lấy, nhưng Thẩm An An yếu đuối một chút cũng rất đáng yêu. Anh thích cô có chút kiêu ngạo lại có chút cảm giác dễ thương như vậy. Cô gái mà anh thích nên được nuông chiều.
"Vậy anh đút cho em ăn." Lục Tu Viễn ôm Thẩm An An đến bên bàn ăn ngồi xuống, bưng một chén cháo tới, từng ngụm từng ngụm đút cho cô ăn.
Cảm giác được người hầu hạ quả thật rất không kiên nhẫn, Thẩm An An rất hưởng thụ cảm giác được Lục Tu Viễn hầu hạ như vậy, tay ngọc như hoa lan nói: "Tiểu Lục Tử, bổn cung rất hài lòng, ngươi phải tiếp tục cố gắng nha!”
Lục Tu Viễn buông cái thìa đang cầm trong tay xuống, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn Thẩm An An, tiến lại gần cắn một cái trên môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ tiếp tục cố gắng, làm cho em vĩnh viễn hài lòng.”
Cái con người này, mấy lời nói cợt nhả như vậy nói thật trơn tru.
Thẩm An An liếc mắt nhìn anh một cái.
Lão già thúi này rất hư!
Lục Tu Viễn đắc ý nhướng mày, lại tiến lại gần cắn một cái trên cánh môi hồng diễm diễm của cô.
Thẩm An An kịp thời đẩy anh ra, lên án nói: “Không được hôn, em muốn ăn cháo.”
Lục Tu Viễn buồn cười, nhưng vẫn hôn lên má Thẩm An An cái nữa.
Thẩm An An vỗ nhẹ Lục Tu Viễn, tựa như hờn dỗi: "Trộm hôn không ngoan chút nào.”
Lục Tu Viễn buồn cười, cũng không khi dễ Thẩm An An nữa, cầm lấy thìa múc một miếng cháo đút đến bên miệng Thẩm An An.
Thẩm An An há miệng, nhưng bộ dạng kia, thoạt nhìn giống như ăn thịt Lục Tu Viễn.
"Em còn muốn ăn cái kia." Cô giơ ngón tay lên chỉ món đậu xào thịt băm trên bàn. Lục Tu Viễn cũng nhìn cô rồi nghe lời múc cho cô một muỗng thịt xào đậu.
Hai người vừa ăn cơm vừa vui đùa, một bữa cơm ăn gần nửa tiếng mới xong.
Lục Tu Viễn ngồi bên cạnh Thẩm An An, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm An An, hỏi hôm nay cô gặp người đại diện của giải trí Du Tinh thấy thế nào?
Thẩm An An nói: "Nhìn qua vẫn rất vui vẻ, em cũng xem hợp đồng, bọn họ sắp xếp rất tốt." Sau đó lại nhớ tới cái gì đó, hỏi Lục Tu Viễn: "Đây đều là ý anh bảo bọn họ làm như vậy à?"
Lục Tu Viễn thành thật nói: "Anh chỉ là bảo bọn họ muốn ký hợp đồng với em, về phần cụ thể sắp xếp như thế nào cũng phải căn cứ vào tình huống của giải trí DuTinh mà định, cho nên nội dung hợp đồng không phải do anh chỉ định." Anh chỉ để cho bọn họ lập hợp đồng thật tốt, không được tiếp đãi cô không chu đáo mà thôi.
Thẩm An An tạm thời tin tưởng lời anh nói, nói quyết định mình suy nghĩ kỹ cho anh biết: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ ký với Du Tinh. Sự sắp xếp của họ thực sự tốt đến mức em không thể từ chối." Nói xong cô lại bổ sung thêm một câu với Lục Tu Viễn: "Cảm ơn anh."
Lục Tu Viễn quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt màu đen có ý cười, Thẩm An An nguyện ý nhận sự thu xếp của anh, điều này làm cho anh thật sự rất vui mừng.
Ít nhất tấm lòng của mình không uổng phí, anh tiến lại gần hôn lên cánh môi cô. Ba ngày sau, người đại diện của Du Tinh Ngô Thành Kiệt gọi điện thoại hỏi Thẩm An An: “Cô Thẩm suy nghĩ thế nào rồi? Cô có đồng ý với hợp đồng của chúng tôi không?”
Thẩm An An nói vào điện thoại di động: “Tôi đã quyết định rồi, tôi đồng ý ký hợp đồng với công ty.”
"Thật sự là quá tốt." Ngô Thành Kiệt rất vui mừng: “Vậy ngày mai cô tới đây ký hợp đồng nhé.”
"Được, ngày mai tôi sẽ tới đúng giờ." Thẩm An An cười trả lời.
Sau đó hai người hẹn gặp nhau lúc 10 giờ sáng tại công ty.
Tác giả có gì đó muốn nói:
Lục Tu Viễn: Hôn trộm thành công!
Thẩm An An: Không biết xấu hổ!