• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tu Viễn làm sao nghe không ra cô là không muốn để cho anh lộ diện trước mặt người khác, không muốn mối quan hệ của hai người bọn họ bị bại lộ, cho nên mới muốn tìm những cái cớ lung tung này cho có lệ với anh.

Anh không phải không hiểu suy nghĩ của cô, ngược lại rất rõ, cô không có niềm tin vào mối quan hệ của hai người họ, không muốn công khai mối quan hệ trước mặt mọi người, cũng không muốn thừa nhận thân phận của anh.

Cô nói rằng cô là vì công việc của mình, vì sự nghiệp diễn xuất của mình mới phải giữ bí mật, hai người tạm thời duy trì một mối quan hệ ngầm, anh tôn trọng và hiểu cho cô, nhưng không có nghĩa là trái tim anh sẽ hạnh phúc.

Bỗng nhiên không còn tâm trạng để ăn sáng nữa, Lục Tu Viễn bỏ bát đũa xuống, đẩy ghế ra đứng lên, thản nhiên nói với Thẩm An An: “Anh ăn xong rồi, anh đến phòng sách giải quyết công việc, em cứ từ từ mà ăn.”

Lục Tu Viễn cứ như vậy đứng dậy rời đi, Thẩm An An cầm đũa ngồi trên ghế, ân hận cúi đầu xuống. Cô biết cô lại làm cho Lục Tu Viễn không vui, nhưng yêu cầu của Lục Tu Viễn thật sự làm cho cô rất khó xử, cô sợ kết cục cuối cùng của nữ phụ sẽ rơi vào trên người mình, kết cục bi thảm của nữ phụ giống như là một thanh đao treo trên đầu cô, tùy thời điểm mà nó có thể rơi xuống, cô không thể không quan tâm, không sợ hãi, cô hiện tại không dám tin tưởng hoàn toàn vào Lục Tu Viễn, cũng là nguyên nhân này. Cô cảm thấy cô vẫn cần thời gian, cho đến khi điều chỉnh tốt tâm lý của mình, nhưng cũng có thể đợi đến khi hai người chia tay.

Ngày đó, Lục Tu Viễn vẫn luôn bận rộn trong phòng sách, bận rộn đến gần trưa mới từ phòng sách đi ra.

Trên tay anh cầm văn kiện, xoay người đi đến phòng bên cạnh, một lát sau đi ra, đã thay một cái áo sơ mi trắng cùng âu phục, bộ dạng nghiêm trang thế này là muốn ra ngoài.

Thẩm An An ngồi ở phòng khách, Lục Tu Viễn cầm văn kiện từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô, khóe miệng giật giật một chút, chỉ nói một câu: "Anh có việc phải đến công ty một chuyến", sau đó cũng không nói khi nào trở về liền trực tiếp rời đi.

Thẩm An An ngồi trên sô pha, nhìn anh mở cửa đóng cửa rời đi, từ từ ngẩng đầu che ngực: "...Có vẻ như cảm thấy một chút buồn vì những gì đã xảy ra?”

Sau khi Lục Tu Viễn đi, trong nhà liền yên tĩnh lại, một vùng im ắng, Thẩm An An cảm thấy an tĩnh đến mức ngay cả hô hấp của cô cũng có thể nghe thấy.

Quá yên tĩnh, cảm giác được cô đơn, đại khái là hai người bình thường đều dính vào nhau, cười toe toét nháo loạn, bây giờ đột ngột yên tĩnh lại, vẫn là sau khi giận dỗi, cảm giác không giống nhau, giống như trong lòng bị người móc sạch một khối, nơi nào cũng cảm thấy không bình thường.

Thẩm An An mềm nhũn ngã xuống sô pha, cô nghĩ, có lẽ hôm nay dậy quá sớm, có lẽ ngủ một giấc là được rồi, cô nghĩ như vậy rồi nhắm mắt lại, dần dần cũng ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi Thẩm An An tỉnh lại, đã là buổi chiều, cô từ trên ghế sa lon ngồi dậy, nhìn xung quanh, trong nhà vẫn rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô ở nhà, Lục Tu Viễn còn chưa trở về.

Cô hơi muốn gọi điện thoại cho Lục Tu Viễn, nhưng gọi điện thoại thì nói cái gì? Nói anh nhanh chóng trở về, hay là nói cô đồng ý để anh đi thăm phim trường, hoặc là nói đồng ý yêu cầu của anh, hai người công khai mối quan hệ?

Trong những lời này không có cái nào là Thẩm An An làm được, cô không có cách làm cho Lục Tu Viễn nhanh chóng trở về, cô cũng không có cách nào nói để cho anh đi thăm phim trường, càng không có cách nào ngay lúc này lập tức công khai mối quan hệ của hai người, cô cái gì cũng không làm được.

Cô bất lực đặt điện thoại lại, ngơ ngác ngồi trên sô pha.

Ngồi cũng không biết bao lâu, cô đứng dậy đi rửa mặt, cho cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.

Buổi tối, cô một mình ăn cơm, một mình xem TV, bật tạp kỹ náo nhiệt trên TV lên âm lượng lớn nhất mới cảm giác không lạnh nhạt, nhìn thấy khách mời trong TV cười, cô cũng cười theo, dường như làm thế có thể vui vẻ lên.

Mãi đến khuya, chương trình tạp kỹ đã kết thúc, Thẩm An An nhìn thời gian, Lục Tu Viễn còn chưa về, cũng không gọi điện thoại cho cô.

"Quên đi, tổng giám đốc Lục chắc bận việc riêng, làm sao nhàn rỗi giống một ngôi sao nhỏ như cô." Thẩm An An cười tự giễu một chút, lập tức trở lại bình thường.

Đợi đến mười một giờ đêm, Lục Tu Viễn còn chưa trở về, Thẩm An An chuẩn bị trở về phòng tắm rửa ngủ, cuối cùng cánh cửa truyền đến động tĩnh.

Thẩm An An quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy Lục Tu Viễn một thân mùi rượu mở cửa đi vào, cách vài bước chân, Thẩm An An cũng ngửi thấy mùi rượu trên người anh, có thể tưởng tượng hôm nay anh uống bao nhiêu rượu.

Lục Tu Viễn cũng không ngờ Thẩm An An còn chưa ngủ, vào cửa bỗng nhiên nhìn thấy cô, hơi sửng sốt một chút mới gọi cô một tiếng: "An An......"

"Sao anh lại về trễ như vậy?" Thẩm An An đi tới, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh lại nhịn không được nhíu mày một cái.

"Hôm nay có chút chậm trễ." Lục Tu Viễn hời hợt nói, đi vào phòng ở cửa đổi giày, chỉ là anh uống quá nhiều rượu, cả người đều choáng váng, lúc đổi giày dưới chân chênh vênh lắc lư một chút suýt nữa té ngã.

"Cẩn thận một chút." Rốt cuộc vẫn không có cách nào làm thinh không nhìn thấy, Thẩm An An đưa tay đỡ anh. "Không sao." Lục Tu Viễn đẩy tay cô ra, không cho cô đỡ anh, một tay chống vách tường, cúi đầu thay giày.

Thẩm An An bị anh đẩy tay ra, cau mày đứng tại chỗ nhìn anh: "Anh có ý gì?”

"..." Nhưng Lục Tu Viễn một chút phản ứng cũng không có, ngay cả một câu nói cũng không có.

"Quên đi." Thẩm An An thấy anh không nói lời nào, trong lòng cũng rất bực bội, vung tay lên nói: "Anh không sao thì em đi đây.”

Lười để ý đến anh một lần nữa.

Thẩm An An nói xong xoay người rời đi.

Ai ngờ Lục Tu Viễn đột nhiên có động tĩnh, động tác nhanh đến mức không giống người say rượu, bàn tay to giữ chặt cánh tay của cô, kéo cánh tay cô, cô vốn không có phòng bị, Lục Tu Viễn đột nhiên làm một loạt động tác này, trực tiếp kéo cô vào trong ngực.

"Anh làm gì vậy?" Thẩm An An giãy dụa kêu lên.

Lục Tu Viễn trầm mặt, tiện thể đặt cô lên tường bên cạnh, lưng cô đụng vào tường có chút đau đớn, nhịn không được nhíu mày: "Lục Tu Viễn, buông em ra!”

"Không buông." Đôi mắt Lục Tu Viễn nặng nề nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm sâu giống như ngoài mặt bình tĩnh như trên mặt biển, bên trong lại nổi sóng mãnh liệt, phảng phất có thể tiêu diệt hết thảy.

"Lục Tu Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Thẩm An An bị Lục Tu Viễn đè lên vách tường, tránh cũng tránh không được, trốn cũng trốn không thoát, nhụt chí nhìn anh.

Lục Tu Viễn giơ tay lên, khẽ vuốt ve hai má cô, động tác rất nhẹ nhàng, giống như là sợ sẽ làm hỏng cô, trong mắt có yêu thương cùng không nỡ, bỗng nhiên lại trở nên âm trầm cùng khổ sở, sâu kín nói: "An An, em không biết rốt cuộc anh muốn làm gì sao?”

Thẩm An An dựa lưng vào tường, nhìn người đàn ông dáng người cao lớn trước mắt, trong mắt anh có những cảm xúc cuồn cuộn như sóng biển, cô không phải nhìn không rõ, bỗng nhiên cô mất bình tĩnh.

‘Cùng một người say rượu náo loạn cái gì chứ’ ở trong lòng Thẩm An An nghĩ, ngữ khí cô dịu lại, dỗ Lục Tu Viễn: "Anh uống say, về phòng tắm rửa trước, sau đó ngủ một giấc thật ngon được không? Có gì, chúng ta sẽ đợi ngày mai thức dậy rồi nói sau, được chứ?”

"Không muốn, không được." Lục Tu Viễn trực tiếp từ chối, ngón tay rõ ràng nắm chặt cằm cô, đôi môi mỏng của anh gần như dán lên cánh môi cô, giống như nghiến răng nghiến lợi: "An An, tại sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy? Anh không làm tốt chỗ nào, em nói cho anh biết!”

Rõ ràng là hung ác, nhưng lời nói lại lộ rõ sự bi thương.

Bàn tay Thẩm An An rủ xuống bên cạnh siết chặt, nghĩ cố hết sức không kích thích đến Lục Tu Viễn, mềm giọng nói: "Anh không làm gì không tốt, kỳ thật anh rất tốt..."

Không đợi Thẩm An An nói xong, Lục Tu Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, hung ác cạy môi lưỡi cô ra, quấn quýt, bộ dạng như sói như hổ, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Bàn tay anh xé rách váy trên người cô, chỉ nghe thấy tiếng xé rách thanh thúy, Thẩm An An muốn ngăn cản cũng không kịp.

Thẩm An An đẩy lồng ngực Lục Tu Viễn: "Em, chúng ta không nên ở chỗ này, chúng ta về phòng..." Đáng tiếc khuyên bảo không có hiệu quả.

Một đêm hỗn loạn.

Lúc Thẩm An An mệt mỏi ngủ thiếp đi, hoảng hốt nghe thấy Lục Tu Viễn ở bên tai cô nói: "An An, em là của anh."

Ngày hôm sau Thẩm An An tỉnh lại trong lòng Lục Tu Viễn, anh vẫn ôm cô cả đêm, ngay cả ngủ cũng không buông ra, cô ngủ sâu, cảm thấy ngực bị đồ vật đè lên không thở nổi, đã bị nghẹn lại tỉnh lại, sau đó liền nhìn thấy Lục Tu Viễn vẫn luôn vòng quanh cô không buông.

Thẩm An An hơi giãy giụa, muốn từ trong cánh tay anh đang ôm đi ra ngoài một chút, ngực cô sắp bị anh đè bẹp.

Ai ngờ cô vừa mới vừa động đậy, đã bị Lục Tu Viễn phát hiện, Lục Tu Viễn trong nháy mắt mở đôi mắt màu đen, nhìn thấy cô chạy ra ngoài, trực tiếp ôm cô trở về, khăng khít ôm vào trong ngực, nửa khe hở cũng không có, làm cho Thẩm An An muốn chạy cũng chạy không thoát.

"Lục Tu Viễn, anh thả ra." Thẩm An An bị tư thế gì đó của Lục Tu Viễn ôm làm cho không nói nên lời, chỉ có thể mềm giọng cầu xin anh buông ra.

Đáng tiếc trả lời cô là Lục Tu Viễn từ chối lạnh như băng: "Không buông." Đại khái anh còn nhớ chuyện đêm qua.

"Ai, anh nhẹ một chút được không, em muốn đi toilet." Bụng Thẩm An An trướng lên, không thể nhịn được nữa, lại để Lục Tu Viễn ôm tiếp như vậy, cô sẽ mất mặt.

Lục Tu Viễn liếc mắt đánh giá cô vài lần, xác định cô nói thật, mới chịu buông tay ra.

Thẩm An An vội vàng chui ra khỏi ngực anh, nửa chút cũng không dám chậm trễ nhảy xuống giường, đi thẳng vào toilet.

Trốn vào toilet một hồi lâu, Thẩm An An cũng không muốn đi ra ngoài, cô ngồi trên bồn cầu, hồi tưởng lại hết thảy ngày hôm qua, luôn cảm thấy Lục Tu Viễn phảng phất như biến thành một người khác, hơn nữa trở nên có chút đáng sợ, không hiểu sao lại cho cô một cảm giác sợ hãi mãnh liệt hơn, làm cho cô vô cùng muốn trốn tránh anh, không dám ở cùng anh.

Lục Tu Viễn sẽ không hắc hóa chứ? Thẩm An An trong lòng suy nghĩ. Sau đó cô lại nhanh chóng lắc đầu, dựa theo miêu tả trong kịch bản, nữ chính chưa xuất hiện, Lục Tu Viễn không nên hắc hóa nhanh như vậy. Chẳng qua cô cũng phải có chuẩn bị mới được......

"An An." Thẩm An An còn chưa nghĩ kĩ, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Lục Tu Viễn, anh dùng tay gõ cửa, trầm giọng nói: "Em ở bên trong làm gì vậy? Sao em không ra ngoài?”

"Em, em bị tiêu chảy." Thẩm An An tìm cho mình một cái cớ, muốn tạm thời ở trong toilet không đi ra ngoài.

"Có nghiêm trọng hay không, có muốn anh gọi bác sĩ cho em không?" Ngoài cửa giọng nói quan tâm Lục Tu Viễn vang lên.

"Không, không cần, chút nữa em sẽ tốt thôi."

Thẩm An An biết mình không bị sao cả, nếu để bác sĩ đến xem, cô khẳng định sẽ bại lộ, chỉ có thể ngăn Lục Tu Viễn gọi bác sĩ.

Lục Tu Viễn lại nói: "Vậy anh ở bên ngoài chờ em.”

Chờ cô? Chờ cô làm gì? Trong lòng Thẩm An An hoảng hốt bức bách, thử nói: "Anh không đi làm sao? Công ty vẫn còn rất nhiều việc phải làm, anh không đi sao được? Anh nên đến công ty đi.”

"Không cần, em quan trọng hơn." Lục Tu Viễn nói hợp tình hợp lý: "Công ty có nhiều người như vậy, nếu thiếu anh đã không thể hoạt động, vậy anh dùng nhiều tiền như vậy mời bọn họ có ích lợi gì?”

Thẩm An An dừng một chút, được rồi, nói như vậy hoàn toàn không có khuyết điểm, cô lại không phản bác được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK