“… Ài…” Bùi Phỉ lắc đầu, thở dài lần thứ ba mươi trong ngày hôm nay.
Lâm Yến chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Bùi Phỉ mặt mày nhăn nhó khổ sở bám theo.
Bùi Phỉ trốn tới Lâm trạch là để tránh kiếp – cũng không phải kiếp gì khác, chính là kiếp đào hoa.
Hôm tuyết rơi lớn, Bùi Phỉ đột nhiên nổi hứng, bung chiếc ô màu xanh tới quán rượu ở Đông Thị uống rượu. Nào ngờ lại vừa đúng lúc gặp phải Phúc Tuệ trưởng công chúa mới từ cung Hưng Khánh đi ra, lại cũng không ngờ là lọt vào mắt vị trưởng công chúa này, ngày hôm sau, trưởng công chúa cho người gửi thiếp tới, muốn mời Bùi Phỉ tới phủ thưởng hoa sơn trà đàm luận thơ từ.
* Trưởng công chúa tức các tỷ, muội của hoàng thượng, trong khi công chúa là con gái của hoàng thượng.
Bùi Phỉ chỉ hận không thể quay trở lại ngày hôm qua đánh chết bản thân, ai bảo ngươi học đòi văn vẻ này! Ai bảo ngươi trời tuyết còn ra ngoài uống rượu này! Ai bảo ngươi uống rượu không đi chỗ khác lại cố tình đi Đông Thị này! Không biết chỗ đó gần cung đình nội uyển sao?
Oán hận cũng không có tác dụng gì, Bùi Phỉ chỉ có thể mượn cớ cáo ốm, tốt xấu gì cũng qua được một ải.
Sợ kỳ nghỉ đông chí dài ngày công chúa lại muốn mở “hội ngắm hoa”, sau hội triều và đủ loại tiệc tùng cho quan lại ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay Bùi Phỉ còn chưa ăn bữa sáng đã chạy tới Lâm trạch.
Bình thường hắn cũng thích chạy tới Lâm trạch, nhưng mà chưa từng có chuyện cửa phường vừa mở đã chạy tới thế này. Đối diện với khuôn mặt hơi lộ vẻ nghi ngờ của Lâm Yến, Bùi Phỉ lúng ta lúng túng, chả lẽ lại nói thẳng ra là hình như Phúc Tuệ trưởng công chúa nhìn trúng ta, bảo ta đi làm nam sủng? Sao ta có thể mở miệng mà nói điều này được chứ? Cho nên cũng chỉ có thể qua loa đáp một câu là “Vì tình mà khốn, vì tình mà khốn…”
Lâm Yến hừ một tiếng rồi cười, Bùi Thập Nhị cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức phong lưu, lại còn vì tình mà khốn… Cứ khốn tiếp đi! Cho nên bây giờ nghe hắn thở dài xong thì cũng chẳng quan tâm. Bùi Phỉ thì thật sự là có nỗi khổ không nói ra được.
Thực ra với vẻ bề ngoài của trưởng công chúa, nếu không phải là công chúa thì có lẽ Bùi Phỉ sẽ thích thật. Dung mạo xinh đẹp diễm lệ như mẫu đơn; lúc nói chuyện thì còn chưa mở lời đã cất tiếng cười, khóe mắt cong cong; hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, độ tuổi này không quá già mà cũng không còn quá non nớt…
Nhưng đại trượng phu thì phải đầu đội trời, chân đạp đất, dùng bản lĩnh của mình để tìm chỗ đứng giữa triều đình, sao có thể mang danh bám váy nữ nhân?
“Nếu đã chê lẩu nhà ta không ngon thì tới đây mà ăn đồ ngon đi.” Lâm Yến nhìn tấm rèm che của quán rượu Thẩm Ký ở cách đó không xa.
Bùi Phỉ xoa cái bụng đang reo ùng ục, quyết định cứ thoải mái ăn một bữa no nê đã rồi nói sau: “Lần trước tới, cá viên của Thẩm cô nương đúng là ăn rất ngon.”
Vừa tới cửa, còn cách một lớp rèm che thì đã nghe được một giọng nam truyền ra từ bên trong, sau đó là giọng nói trong trẻo của Thẩm cô nương.
Nghe được vài câu, hai người đưa mắt nhìn nhau, Bùi Phỉ phì cười, Lâm Yến vén rèm lên đi vào.
Thẩm Thiều Quang đang cãi nhau với người ta.
Chuyện là sau hôm đông chí, ban đầu đáng lẽ ra là rất vui mừng. Giữa buổi sáng, hàng thịt đưa thịt tới, ngoài thịt dê, thịt lợn thì còn có thêm mấy con gà rừng, đuôi dài, rất đẹp, bảo là có người bắt được ở chỗ đất hoang. Trong số đó có một con rất to, đoán chừng là gà già lâu năm, mấy con khác thì nhỏ hơn, hẳn chỉ là gà non trong năm.
Lúc mùa thu thì Thẩm Thiều Quang từng nhận được mấy con chim cút, bồ câu, chim gáy gì đó, thế nhưng chưa từng được nhận gà rừng. Mà lần này còn hiếm hơn nữa là chúng đều còn sống – đương nhiên cũng vì vậy mà do dự, nếu giết thì thật đáng tiếc, đặc biệt là con gà to này, ngay cả ở nội uyển trong hoàng cung cũng khó mà thấy một con có bộ lông đuôi đẹp như vậy.
Dường như người hàng thịt nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Thiều Quang, cười nói: “Cô nương chớ nuôi, thứ này nhát gan mà lại nóng tính, chỉ được vài ba bữa là sẽ chết thôi, không giống loài gà lôi mà các quý nhân hay nuôi trong vườn đâu.”
Nếu đã thế thì thôi, đành ăn vậy.
Gà lôi trong cung phần lớn là nướng ăn, nướng tới khi da vàng ươm, hơi sém, chảy dầu, chấm với muối tiêu rồi ăn thì đúng là thơm lừng. Thẩm Thiều Quang quyết định, mấy con nhỏ này thì chế biến kiểu đó đi.
Còn con lớn nhất thì hầm canh vậy. Ngay cả Giả lão phu nhân* cả đời phồn hoa phú quý cũng khen canh gà rừng rất ngon cơ mà. Mà nếu hầm canh thì gà già ắt sẽ ngon hơn gà non.
* Tức Giả Mẫu, nhân vật trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
Mấy con gà non nướng còn chưa chín, canh cũng phải hầm thêm một hồi nữa, thế mà mấy vị sĩ tử hôm qua lại đã tới, chắc hẳn là có người mời tiệc đáp lễ, trong đó còn có một người quen – Liễu lục sự.
Thẩm Thiều Quang thản nhiên chào hỏi hắn: “Liễu lang quân ngày đông chí cát tường.” Sau đó lại bắt chuyện với mấy vị sĩ tử kia: “Hôm nay các vị lang quân muốn ăn món gì? Vẫn ăn lẩu sao?”
Hoàn Thất cười đáp: “Hôm nay ăn cái khác đi.”
Thẩm Thiều Quang đưa thực đơn tới: “Vậy các vị lang quân cứ chậm rãi chọn món.” Lại nói: “Hôm nay có mấy con gà lôi, có nướng, có hầm canh, nhưng mà phải đợi thêm một lúc.”
“Vậy thì ăn một chút canh gà lôi đi nhỉ? Ăn lúc này rất thích hợp.” Hoàn Thất nhìn Liễu Phong, sau đó lại nhìn mấy người còn lại.
Những người khác đương nhiên là chủ mời sao thì khách theo vậy.
Thẩm Thiều Quang cười nói được, sau đó đi ra sau bếp bưng nước táo đỏ câu kỷ tử tới.
Hoàn Thất lại để mọi người gọi món.
Một người trong đó chớp chớp mắt với Liễu Phong: “Liễu lục sự quen chỗ này, cứ để Liễu lục sự gọi đi.”
Liễu Phong nghe hắn nói vậy thì hơi đỏ mặt, nhưng sợ Thẩm Thiều Quang nghe thấy lại xấu hổ nên không tiếp lời.
Kẻ hôm qua nói Liễu Phong bị sắc đẹp làm đầu óc choáng váng hơi cau mày, nhìn cửa phòng bếp, khẽ nói với Liễu Phong: “Có mấy lời ta nói tam lang chớ nên tức giận. Sao tam lang lại có thể cưới một nữ tử chốn phố phường thế này về làm vợ? May mà nàng ta còn tự biết mình, không nhận lời.”
Hoàn Thất và mấy người khác đều hơi nhíu mày, chuyện này chọc ghẹo vài ba câu rồi thôi thì không sao, nhưng tại sao Lục nhị lang lại nói thẳng mặt người ta như vậy? Mặc dù mọi người đều cùng tuổi nhưng bây giờ Liễu Phong đã làm tới chức lục sự phủ Kinh Triệu, trong khi đám người bọn họ người thì chưa thi đậu, cũng có người mặc dù đã qua kỳ thi của bộ Lễ nhưng lại bị kẹt ở kỳ chọn lọc không được thụ quan.
Khuôn mặt Liễu Phong càng đỏ hơn: “Chớ có nói vậy! Thẩm cô nương xuất thân từ Thẩm thị ở Lạc Hạ đấy.”
Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ lại là con cháu nhà danh gia vọng tộc. Vậy tại sao lại lưu lạc tới nỗi bán rượu ở nơi này? Thử nghĩ qua một chút thì hiểu ngay là trong nhà sa sút. Làm gì có gia tộc lớn nào mà không có vài cành khô lá héo?
Hoàn Thất thì lại hiểu rõ hơn, mặc dù hắn có thể coi là con nhà thế gia nhưng cũng chỉ là nhánh thứ, bình thường sống dựa vào dòng chính, vì ngày thường giỏi ăn nói lại thêm chút tài văn chương nên được dòng chính chiếu cố, trong nhà mới duy trì được chút thể diện. Không ngờ rằng cô nương chủ quán này cũng mang thân phận như vậy, chỉ là lưu lạc vất vả hơn một chút…
Hoàn Thất nói với mọi người: “Thẩm thị ở Lạc Hạ là dòng dõi quân tử, mọi người tôn trọng một chút.”
Thẩm Thiều Quang bưng đồ uống ra, phát hiện mấy vị này đột nhiên rất khách khí.
Thẩm Thiều Quang nhìn Liễu Phong, Liễu Phong hơi đỏ mặt.
Vẻ mặt thế này là… nhắc tới chuyện mai mối với ta lúc trước? Nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người kia thì giống như là nhắc tới dòng họ nhà ta? Vị huynh đệ Liễu Phong này là một người tốt bụng, đoán chừng là không nhắc tới chuyện ta từng là cung nữ ở Dịch Đình…
Năng lực nhìn mặt đoán ý và tài năng suy luận của Thẩm Thiểu Quang quả là cao siêu, thế mà cũng đoán đúng được tám, chín phần.
Thấy Thẩm Thiều Quang nói chuyện rất thú vị, lễ nghi lại chu toàn, lại nghe nói nàng xuất thân từ Thẩm thị ở Lạc Hạ, mấy người sĩ tử đều sinh ra cảm giác đáng tiếc.
Lục nhị lang tự nhận tính cách đoan chính, lập tức nói với Thẩm Thiều Quang: “Mỗ có lời không biết có nên nói hay không?”
Liễu Phong nhíu mày: “Lục nhị lang…”
Thẩm Thiều Quang đã cười nói: “Mời lang quân nói.”
“Vừa rồi nghe nói cô nương xuất thân từ Thẩm thị ở Lạc Hạ. Đã là con cháu nhà dòng dõi, cho dù trong nhà có sa sút thì cũng đâu cần phải lưu lạc tới bước này?” Dựa vào dòng tộc để tìm một người mà gả là được rồi, sao có thể ra ngoài bán rượu thế này? Lục nhị lang tôn trọng chữ “Thẩm”, cho nên cuối cùng không nói ra mấy chữ “tự mình trụy lạc”.
Thời này sĩ nông công thương xếp thứ tự như vậy, Thẩm Thiều Quang cũng không muốn chống đối với quan niệm thời đại, nhưng bị người ta hỏi thẳng ra như vậy nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Thẩm Thiều Quang híp mắt cười: “Nhìn lang quân phong thái hơn người, vừa rồi lại nghe Liễu lục sự gọi là “Lục nhị lang”, chẳng lẽ là con cháu Lục thị ở Đông Đô?”
Lục thị ở Lạc Dương đã sinh ra biết bao công khanh tể tướng trong triều, là sĩ tộc hàng đầu, Lục nhị lang đương nhiên cũng mong là mình xuất thân từ dòng họ này, nhưng mà tổ tông thì không thể nhận lung tung, chỉ đành phải nói: “Mỗ là người Tương Châu.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Thảo nào…”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn nàng, thảo nào cái gì?
“Lúc trước Ngụy quốc công Lục Thành Chi cải cách chính sách buôn bán muối, khai thông kênh đào, thúc đẩy thương mại bắc nam, tài có thể ví với Tang Hoằng Dương thời Hán, lại từng nói “nhà buôn chính là dòng máu của quốc gia”. Chắc hẳn con cháu Lục thị ở Lạc Hạ đều được dạy dỗ điều này.”
* Tang Hoằng Dương (152 TCN – 80 TCN) là một nhà chính trị thời Tây Hán Võ Đế, am hiểu tài chính.
Thẩm Thiều Quang nhìn Lục nhị lang, cười nói: “Vừa rồi ta còn tưởng là Lục thị có người khác biệt đấy. Nghe lang quân nói quê quán mới biết là ta nghĩ nhầm. Mong lang quân chớ trách.” Vừa nói vừa thi lễ.
Lục nhị lang giận tới nỗi không nói nên lời.
Mấy người Hoàn Thất cũng đờ ra mất một lúc, cô nương này ăn nói sắc bén, hơn nữa còn hiểu rất rõ các vị danh thần trong triều.
Liễu Phong mở bừng hai mắt, Thẩm cô nương vốn luôn dịu dàng đoan trang…
Thẩm Thiều Quang nhìn Liễu Phong, ta… đập vỡ hình tượng rồi?
Lại nghe có tiếng cười từ bên ngoài truyền vào, sau đó mành bị vén lên, hai vị lang quân đi vào, là Lâm thiếu doãn và bằng hữu của hắn.
Lục nhị lang phất tay áo một cái rồi đi ra ngoài, vừa đúng lúc chạm mặt Lâm Yến, Bùi Phỉ.
Liễu Phong cũng không bận tâm tới Lục nhị lang, đi lên hành lễ với Lâm Yến.
Nhìn dáng vẻ của Liễu Phong, lại nghe hắn xưng “thiếu doãn”, đám người Hoàn Thất liền hiểu ra ngay đây là thiếu doãn phủ Kinh Triệu, vội vàng đi lên hành lễ.
Lâm Yến gật đầu, thản nhiên nói: “Các vị lang quân miễn lễ.”
Sau đó lại giới thiệu Bùi Phỉ, hai bên chào hỏi nhau xong xuôi thì lại lần nữa ngồi xuống.
Chẳng dễ gì gặp được một vị quan áo đỏ, đám người Hoàn Thất đều muốn ra sức thể hiện một phen, bây giờ chỉ hận không mang cuốn theo, nếu không thì trình lên trước mặt luôn chẳng phải là tốt hơn nhiều so với việc tới cửa phủ nhờ thủ vệ gác cửa trình lên sao? Ai mà biết đám thủ vệ đó có trình lên không hay là tiện tay đi nhóm lửa luôn.
Thẩm Thiều Quang thấy bọn họ chỉ lo nói chuyện chẳng lo ăn uống, rất có tư thế mở tiệc trà. Thôi thì hôm nay vẫn còn dư âm của tiết đông chí, khách khứa cũng không đông, để bọn họ mượn chỗ mở tiệc vậy. Nàng lại bảo A Viên bưng hai cốc nước tới cho hai người Lâm, Bùi, nàng thì đi vào phòng bếp xem canh gà.
Nghe bọn họ nói từ đông chí nói đến thánh thượng nhân đức yêu dân, còn có hai người làm thơ, Lâm Yến gật đầu: “Triều đình tuyển chọn là chọn những người tài đức vẹn toàn. Chư vị có tài, khó lòng theo kịp. Còn về đức…” Lâm Yến dừng một chút, nhìn mấy người xung quanh, ánh mắt sáng rõ, vẻ mặt nghiêm trang: “Đức ở trong tâm, thận trọng từ lời nói tới việc làm, ấy là bậc quân tử. Yến cùng chư vị nỗ lực.”
Mọi người vội vàng đứng dậy nhận lời chỉ giáo, chỉ có Bùi Phỉ mỉm cười nâng cốc nước táo đỏ câu kỷ tử lên uống.
Sợ quấy rầy bữa ăn của vị thủ trưởng nghiêm túc này, Liễu Phong xin cáo lui. Đám người Hoàn Thất cũng tự thấy không có mặt mũi ăn cùng vị quan lớn này, cho nên cũng theo Liễu Phong cáo từ đi ra ngoài.
Thẩm Thiều Quang từ trong bếp đi ra tiễn khách, đám người Hoàn Thất vô cùng lễ phép với nàng – lời dạy về “đức” của Lâm thiếu doãn đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai đây. Lại nghĩ vừa rồi rốt cuộc Lâm thiếu doãn đã nghe được bao nhiêu? Đương nhiên lời hắn nói rất đúng, nhưng kết hợp thêm chuyện trước đó nữa thì lời này lại nghe như là đang châm biếm bọn họ.
Hoàn Thất đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, chắc không phải Lâm thiếu doãn có quan hệ gì với Thẩm cô nương này đấy chứ?
Loáng thoáng nghe thấy đám người kia gọi người này là Hoàn Thất, Thẩm Thiều Quang vốn định gọi hắn lại nói chuyện cô nương kia đang tìm người, nhưng nghĩ ngợi một chút lại thôi, vẫn nên nói với cô nương kia trước thì hơn, dù sao cũng biết nhà Liễu Phong ở chỗ nào, nhất định là sẽ có thể tìm được vị Hoàn lang này.
Thẩm Thiều Quang đi tới cười hỏi hai vị không đi kia: “Hôm nay có gà lôi, đã sắp nướng xong rồi, còn có canh gà lôi nữa, hai vị lang quân có muốn nếm thử không?”
Bùi Phỉ nhìn Thẩm Thiều Quang, lại nhìn Lâm Yến, cười nói: “Vậy thì theo đề nghị của cô nương đi. Còn gì mới mẻ nữa thì cũng mang lên hết đi. Dù sao… cũng không phải ta trả tiền.”
Thẩm Thiều Quang nở một nụ cười vẻ như ta đây rất hiểu, bằng hữu ấy à, chẳng phải chính là để gài nhau sao? Hiểu! Hiểu! Nàng lập tức nhẹ giọng đáp lại: “Hai vị lang quân chờ một lát.”
Nhấc mắt lên thấy vẻ mặt tươi cười ranh mãnh của hai người kia, Lâm Yến nhếch miệng, nâng chén trà lên, Bùi Thập Nhị thở dài cả một buổi sáng đúng là đáng đời!