Qua bữa sáng ngày hôm sau, người theo hầu Lưu Thường của Lâm Yến đưa tới cho Thẩm Thiều Quang một bộ bình phong chắn giường, kèm theo một tờ giấy nhắn của Lâm Yến, trên đó là nét chữ khải thanh nhã dứt khoát: “Phòng ngủ của nàng thiếu thứ này, đặt ở cạnh giường cản gió sẽ nhanh khỏe hơn. Yến.”
Đương nhiên Thẩm Thiều Quang sẽ không từ chối, lúc này rồi thì không sợ thân mật mà chỉ sợ không đủ thân mật, nếu như hắn tặng cái gối thì còn tốt hơn nữa.
Bình phong chắn giường là kiểu gấp mùa thu đông, có thể bày trên giường, phía trong rèm, không giống chiếc bình phong đầu giường kê trên sạp ngày hè. Bộ bình phong này cũng là từ gỗ đàn hương, nhưng vững hơn bộ mùa hè, lụa Tô Châu mỏng cũng đổi thành lụa Tống Châu dày hơn một chút, tranh bên trên cũng đổi thành mặt hồ đậm sắc thu, bầu trời trong vắt cao vời vợi.
Thẩm Thiều Quang nhìn chằm chằm bức bình phong kia rồi cười, ở góc trên là một đám lau sậy, Lâm thiếu doãn thế này là đang muốn ám chỉ “bờ lau bụi lách xanh xanh*” sao? Lại nhớ tới chuyện nàng từng hỏi hắn có phải bình phong theo bộ hay không, thế hóa ra thật sự là theo bộ, không biết bình phong chắn giường của hắn màu sắc hoa văn thế nào.
* Trích “Kiêm gia 1” (Lau lách 1) trong “Thi Kinh”, bản dịch của Nguyễn Văn Thọ. Theo chú thích của Chu Hy thì ý bài phú này là: Mùa nước tiết thu vừa dẫy đầy, người mà đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng, đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được.
A Viên nhanh tay nhanh chân, cất bình phong cho Thẩm Thiều Quang xong còn khen: “Thật đúng là Lâm lang quân nghĩ chu đáo hơn cả, cô nương dùng cái này chắn gió thì phong hàn sẽ chóng khỏi hơn.”
Thẩm Thiều Quang không biết Lâm thiếu doãn đã “mua chuộc” được A Viên từ lúc nào, thế này là muốn nông thôn bao vây thành thị sao?
Thẩm Thiều Quang uống thuốc xong, tính toán sổ sách một hồi, ngồi trong sân phơi nắng một lúc, quan sát đám thịt khô mới muối năm nay, không ngờ rằng còn chưa tới giờ cơm trưa thì người của Lâm phủ lại tới, lần này thì đổi thành người khác, cũng là người quen, Chu Khuê. Lần này lại không tặng món đồ thường dùng nào, chỉ đưa tới một tờ giấy nhắn: “Hôm nay ta xong việc ở nha môn hơi muộn, đừng chờ, tự ngủ trưa một giấc. Yến.”
Chu Khuê cười nói: “Lang quân nhờ nô hỏi thăm cô nương, không biết cô nương đã khá hơn chút nào chưa? Bây giờ còn sốt nữa không?”
Thẩm Thiều Quang cảm tạ Chu Khuê trước, sau đó cười nói: “Phiền ngươi nói lại với a lang nhà ngươi, ta đã khá hơn nhiều rồi, cũng không còn sốt nữa, đang còn ngắm thịt khô đây.”
Chu Khuê cười, hành lễ rồi cáo lui.
Thẩm Thiều Quang cầm tờ giấy nhắn vừa bình thường lại vừa mập mờ kia nhìn tới nỗi xuất thần, hôm qua giở trò chơi xấu với hắn, hỏi hắn hôm nay có tới nữa không, Lâm Yến nói kết thúc việc ở nha môn sẽ tới ngay. Không ngờ rằng hắn còn cố ý phái người về nói một tiếng, sợ nàng vì chờ hắn mà lỡ mất giấc ngủ trưa. Chu đáo thế này, giọng điệu đương nhiên như thể lang quân nói với nương tử nhà mình thế này, Thẩm Thiều Quang đột nhiên thấy xấu hổ, nếu sau này nàng giở trò với hắn…
Vu Tam đi lấy thịt khô, thấy Thẩm Thiều Quang như thể ngọt ngào lại như thể phiền muộn thì nhíu mày lại, chẳng qua chỉ là một bức bình phong với hai tờ giấy nhỏ… Hứ!
A Viên ở bên cạnh còn muốn “thêm gia vị”, khuyên Thẩm Thiều Quang: “Lâm lang quân bảo cô nương bớt hóng gió kẻo lại nhiễm lạnh, cô nương đi vào nhà đi.”
Vu Tam xách thịt bước đi luôn.
Thẩm Thiều Quang thật sự nghe lời ăn cơm và uống thuốc, tiêu thực một hồi rồi đi ngủ trưa.
Thẩm Thiều Quang cảm thấy dường như kiếp này nàng chưa từng thong dong như vậy – lười biếng kiểu này thì phải kể tới kiếp trước. Có lẽ đây chính là cái tốt của một người thuộc hai kiếp, có những cái vô cùng cũ để nhớ nhung.
Lúc ấy vào những hôm cuối tuần không phải tăng ca thì có thể ngủ thẳng tới chín, mười giờ sáng hôm sau, sau đó rửa mặt đánh răng, tùy tiện lấy một sợi dây chun cột túm tóc lại, khoác một cái áo khoác thể thao bên ngoài bộ đồ ngủ là có thể ra ngoài luôn. Dù rằng mặt trời đã cao quá ngọn sào, có lẽ Lâm thiếu doãn cũng đã chầu triều xong rồi, thế nhưng quán ăn sáng của thế kỷ hai mươi mốt vẫn còn chưa thu hàng.
Thẩm Thiều Quang sẽ như thường lệ đi xếp hàng trước sạp mua một cái bánh trứng chiên, bảo anh chàng bán bánh nhớ nướng giòn hơn một chút, bên trong kẹp chân giò hun khói và rau xà lách, thêm chút dưa muối, cho tương ớt đừng cho dầu ớt, hoặc là đi mua cái bánh rán đậu xanh hai trứng, hoặc là chịu khó đi thêm vài bước, mua một lồng bánh bao hấp nhân thịt lợn hành tây, sau đó xách tới quán bán đậu nành tào phớ, mua một bát tào phớ thêm nước tương, tương vừng, tỏi giã và rau thơm thái nhỏ.
Ăn xong rồi thì về nhà cởi áo khoác ra, đọc tiểu thuyết hoặc là chơi game, hay là hẹn đám bạn đi ra ngoài chơi thì tính sau.
Cuộc sống tốt đẹp khi đó…
Ở trong mơ mà dường như Thẩm Thiều Quang vẫn có thể cảm nhận được cảm giác trơn mịn của chiếc chăn tơ tằm của mình, có thể nghe được tiếng lách cách leng keng xen lẫn tiếng đàn piano của nhà bên, thậm chí còn theo bản năng thò tay xuống gối muốn tìm điện thoại, nhưng mở mắt ra lại thấy trước mắt là tấm bình phong khép hờ, mặt hồ sáng bóng và đám hoa lau được vẽ bằng mực nhạt như đang rêu rao khoe khoang.
Thẩm Thiều Quang chậm rãi thở hắt ra một hơi, có lẽ “nằm mộng quên mất mình là khách*” chính là như thế này nhỉ? Vừa rồi còn mơ thấy chuẩn bị đi ăn tôm hùm với đám bạn, tỉnh giấc rồi còn chưa kịp ăn tôm hùm siêu cay đâu.
* Trích “Lãng đào sa – kỳ 1” của Lý Dục thời Bắc Tống.
“Tỉnh rồi?”
Thẩm Thiều Quang kéo bức bình phong, là một người hiện đại, đến cả màn cũng chẳng thích thả, nàng đặt tấm bình phong này chẳng qua là vì Lâm Yến mà thôi.
“Ừ, ta mơ thấy được ăn tôm.” Thẩm Thiều Quang lại bỏ gối ra sau lưng, nửa ngồi nửa tựa, miễn cưỡng trả lời.
Hôm nay thì vẫn còn sớm, bên trong phòng vẫn còn sáng choang, Lâm Yến quan sát sắc mặt nàng, lấy tay sờ thử trán nàng: “Lại sốt rồi.”
Lần này Thẩm Thiều Quang không băn khoăn chần chừ nữa, tóm ngay lấy tay hắn.
Tay Lâm Yến khựng lại, Thẩm Thiều Quang kéo tay hắn đặt lên trên chăn, tay kia của nàng cũng đặt lên.
“A Tề…” Lâm Yến mỉm cười, nhẹ giọng gọi nàng.
“Ừ?” Thẩm Thiều Quang ngước mắt lên, vẻ mặt như không hề có gì.
“Uống nước chứ?”
“Ừ. Cái chén sứ màu đen chính là cái ta dùng hằng ngày, buổi trưa A Viên mới rửa rồi.”
Nàng không buông ra, Lâm Yến chỉ có thể dùng một tay với lấy cái chén sứ màu đen kia, rót nửa chén nước, dùng mu bàn tay thử độ ấm ngoài thành chén, sau đó đưa cho nàng.
Thẩm Thiều Quang ngồi thẳng dậy, nhận lấy cái chén, uống cạn nước, tự mình đặt chén xuống chiếc bàn ở đầu giường, sau đó lại đặt tay trở lại trên tay Lâm Yến.
Thẩm Thiều Quang tỉ mỉ ngắm nghía tay Lâm thiếu doãn, chà, là một bàn tay đẹp, ngón tay thon dài, trắng nõn, hơi gầy, lộ rõ đầu khớp xương. Thẩm Thiều Quang lật ngược tay hắn lại, trên ngón tay có vết chai, lòng bàn tay có vết cầm kiếm, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay hắn, sột soạt, hơi nhám – có lẽ cái này gọi là xúc cảm?
Lâm Yến chỉ mỉm cười mặc cho nàng làm gì thì làm.
Thẩm Thiều Quang ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó cười gãi vào lòng bàn tay hắn.
Lâm Yến nắm ngược lại tay nàng, hơi do dự một lát, sau đó đưa bàn tay còn lại của mình tới, hai người bốn tay nắm lấy nhau, mỉm cười nhìn nhau.
Hai người thật sự rất gần nhau, còn gần hơn cả lần trước ngồi xe từ Tây Thị về, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ lông mi của hắn. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, mặc dù không đến mức dài cong như mi giả nhưng cũng có thể xem là dày và mảnh; lúc cười thì nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất đẹp, nên nói là giống hoa lan vừa nở hay là hồ nước mùa thu? Da dẻ cũng không tệ, nhưng không so được với nàng và A Viên; mũi đúng là vừa cao vừa thẳng, dáng mũi thế này thật sự khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị; sau đó là đến ria mép phía trên môi, Thẩm Thiều Quang nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý cười, nếu ta vươn tay ra sờ đám ria mép này thì hắn sẽ thế nào nhỉ?
Bị nàng nhìn với ánh mắt nóng bỏng như vậy, Lâm Yến nuốt nước bọt, khẽ cúi đầu, liếm liếm môi.
Ánh mắt Thẩm Thiều Quang dừng trên môi hắn… Cuối cùng cũng nhịn được, bùi ngùi thở dài: “Lang quân thật là đẹp mắt.”
Lâm Yến ngước đôi mắt vừa mới buông xuống, mỉm cười thấp giọng hỏi nàng: “Thế sao lại không gọi Yến lang nữa?”
Thẩm Thiều Quang biết nghe lời, cười híp mắt gật đầu: “Yến lang.” Tiếc rằng gọi chẳng có chút tình thú nào, nghe lại cứ như đang chọc ghẹo Minh Nô.
Lâm Yến cười một tiếng, lại nghĩ tới một chuyện, cảm thấy lúc này hỏi rất thích hợp: “A Tề, rốt cuộc tên của nàng là gì?”
Thẩm Thiều Quang khựng lại, gạt tay hắn nằm dựa vào gối cười ha ha: “Ngươi đoán xem!”
Lâm Yến nhấp môi mỉm cười.
A Viên vén mành lên đi vào: “Cô nương tỉnh rồi sao? Cô nương muốn uống nước không?”
Thẩm Thiều Quang lau nước mắt dính trên khóe mắt vì cười quá đà: “Đã uống rồi.”
Cô nương thế này là làm sao? A Viên nhìn Lâm lang quân.
Lâm lang quân thì chỉ mỉm cười ôn hòa. A Viên lắc đầu đi ra.
Mấy ngày Thẩm Thiều Quang ốm, thường thì cứ sau giờ ngọ Lâm Yến đều sẽ tới ngồi với nàng. Vài ba ngày thôi thì không nói làm gì, lâu dần Thẩm Thiều Quang cũng thấy lo: “Như thế này không làm lỡ chuyện của ngươi sao?”
Lâm Yến mỉm cười: “Không sao.”
Thẩm Thiều Quang nghe ra ý tứ như “yêu giang sơn nhưng chẳng bằng yêu mỹ nhân”, không khỏi nhếch môi, nữ nhân ấy à, ai mà chẳng có chút hư vinh?
Hai người ở bên nhau cũng không phải chỉ có tình tình tứ tứ, cũng làm chút chính sự.
Sau khi Thẩm Thiều Quang hạ sốt thì tinh thần đã khá hơn nhiều, ngày ngày sửa sang lại sổ sách và tài liệu của hai quán rượu, lập hoạch cuối thu và chuẩn bị cho quý tiếp theo, Lâm Yến thì xem sách hoặc là công văn mang từ nhà tới, hai người mỗi người một bàn, ai cũng bận rộn.
Nói là ai cũng bận rộn nhưng cũng đâu thể hoàn toàn không trao đổi gì với nhau?
Lâm Yến cầm mấy thứ Thẩm Thiều Quang đang làm lên xem kĩ.
Phần trước là các loại số liệu, tính toán đủ các danh mục như nguyên liệu, quy trình chế biến, giá cả, số lượng bán ra, lợi nhuận, thậm chí là thực khách ăn có thừa hay không, lại vẽ biểu đồ so sánh; phần sau là phân tích những số liệu và biểu đồ này; sau đó nữa là những cái đạt được và những cái không được, rồi đưa ra kiến nghị.
Lâm Yến lại xem kế hoạch của nàng cho quý tới, cũng phân tích cặn kẽ như vậy, thậm chí nàng còn viết kế hoạch dự phòng.
Nếu sổ sách tổng kết cuối năm của các bộ trong triều cũng rõ ràng rành mạch thế này… Ít nhất thì trong phủ Kinh Triệu cũng có thể học tập một chút.
Thẩm Thiều Quang nhướng mày nhìn hắn.
Lâm Yến mỉm cười ôn hòa: “A Tề à, nàng không nhậm chức ở bộ Hộ thật là đáng tiếc.”
Thẩm Thiều Quang có vẻ khó xử: “Thật ra ta thích bộ Hình hoặc là Đại Lý Tự hơn…” Nói xong thì tự bật cười trước.
Lâm Yến lại nhớ tới việc nàng suy luận về mấy tên cướp kia.
A Viên bưng trà và điểm tâm buổi chiều tới cho hai người, của Thẩm Thiều Quang là bánh củ mài thanh đạm đến không thể thanh đạm hơn, thêm lòng trắng trứng chưng ngó sen và canh hạt sen bách hợp, còn của Lâm Yến thì là đồ xào đồ chiên đủ màu đủ vị, thậm chí còn cả rượu quế uống kèm.
A Viên còn bổ sung thêm một câu: “Bọn ta đều cảm thấy thứ này xào ngon hơn chiên giòn, Lâm lang quân nếm thử xem.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Người ốm thì không có nhân quyền sao? Đến cả Tử cũng từng nói “Không sợ của ít chỉ sợ chia không đều, không sợ nghèo chỉ sợ không yên ổn*”, các ngươi không sợ ta trả thù xã hội sao?
* Trích “Luận Ngữ” của Khổng Tử.
Thẩm Thiều Quang cầm bánh củ mài lên cắn một miếng, thực ra bánh này mềm dẻo, mang mùi thơm ngát của củ mài, ăn rất ngon, nhưng đồ có ngon đến mấy thì ăn mãi cũng phát ngán, huống hồ Vu Tam sợ ngọt quá còn cố ý giảm bớt đường, lại nhìn ngó sen chưng và nước canh đạm bạc của mình, mà mấu chốt hơn cả là so sánh với người đối diện…
Thẩm Thiều Quang ăn từng thìa từng thìa canh, mắt cứ nhìn chằm chằm Lâm Yến.
Cuối cùng Lâm Yến cũng bị nàng nhìn cho không nhịn nổi nữa, cười nói: “Nàng thật sự không ăn được.”
Thẩm Thiều Quang thương lượng với hắn: “Chỉ ăn một miếng xào thôi.”
Lâm Yến lắc đầu.
“Chiên?”
Lâm Yến lại lắc đầu.
Thẩm Thiều Quang ra vẻ nhượng bộ: “Một cái càng cua thôi. Ta chỉ nếm thử chút mùi vị thôi.”
Lâm Yến bật cười.
Thẩm Thiều Quang nhìn dáng vẻ “cười tươi như hoa” của hắn, đầu óc xoay chuyển.
“Ngươi có cách khác giúp ta nếm thử một chút mùi vị mà.” Ánh mắt Thẩm Thiều Quang lưu luyến trên môi hắn một hồi, nở một nụ cười tự nhận là phong lưu, thật đúng là y như một tên vô lại.
Lâm Yến nhìn nàng, không biết mình còn có thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa.