Đứng dậy tu một cốc nước sôi nguội mới dễ chịu hơn một chút. Tính ra cũng lạ thật, trước kia còn ở Dịch Đình, cả đám người chen chung một căn phòng, qua bao nhiêu ngày rét căm hay nóng nực như vậy vẫn ngả đầu xuống gối là ngủ ngay, năm ngoái ở trong am Quang Minh qua mấy ngày trời sauna cũng không bị mất ngủ, thế mà năm nay ở phòng mình, cửa sổ dùng lụa mỏng, mặc váy ngủ đai đeo, sao lại không ngủ ngon nổi?
Thẩm Thiều Quang cười giễu bản thân một tiếng, có lẽ đây chính là cái gọi là “ngủ trong đau khổ, tỉnh trong yên vui” đây.
A Viên vẫn còn đang ngủ, Thẩm Thiều Quang không gọi nàng ta dậy, ôm chiếu, vỏ gối và đồ ngủ đã thay đi ra giếng giặt. Chiếu và vỏ gối giặt xong thì phơi ngay trong sân, đồ ngủ thì chỉ có thể mang về trong phòng hong khô – dù sao cũng phải kiêng dè tới quan niệm của thời đại.
Sau đó lại đánh răng, rửa mặt tiện thể gội đầu, Thẩm Thiều Quang cảm giác mình rốt cuộc cũng nhẹ nhàng khoan khoái rồi, rũ tóc đi ra quán xem Vu Tam làm món gì cho bữa sáng.
Thấy quầng thâm dưới mắt Thẩm Thiều Quang, Vu Tam liền cau mày: “Ban đêm đi làm trộm đấy à?”
Thẩm Thiều Quang bày ra vẻ mặt vô tội, ta cũng đâu có muốn, ngươi cho rằng muốn làm quốc bảo dễ như vậy sao?
A Viên cũng rửa mặt xong đi ra, A Xương xách tào phớ từ phường đậu phụ về, bánh nướng vừng của Vu Tam cũng vừa xong. Thẩm Thiều Quang vớt trứng gà vừa luộc xong ra, cắt mấy thứ dưa muối thành sợi hoặc thành miếng, Vu Tam lại chuẩn bị thêm tỏi giã, tương thù du, tương vừng, hoa hẹ, rau thơm cho vào trong tào phớ, thế là đã xong bữa sáng của Thẩm Ký.
Món tào phớ này Thẩm Thiều Quang biết nguyên lý nhưng lại không biết làm, nói với nương tử Cầu gia, thử vài lần, quả thật làm ra được thành phẩm siêu tốt.
“Người mua tào phớ không ít đâu.” A Xương nói như thế, lại vui vẻ cười: “Ta tới không cần đợi, Cầu nương tử múc cho ta trước.” Dáng vẻ rất là đắc ý.
Thẩm Thiều Quang mỉm cười, đúng là trên người trẻ con có cái tật chung của toàn loài người, ví dụ như là rất thích đặc quyền, dù chỉ là chút đặc quyền bé cỏn con.
Bản thân Thẩm Thiều Quang thì lắm khuyết điểm hơn, vì vậy yêu cầu đối với người bên cạnh cũng không cao, chỉ cười nói: “Sau này đừng như vậy nữa, người ta đã phải đợi rồi mà.”
A Xương rất nghe lời, cười đáp được.
Thẩm Thiều Quang rưới vào trong tào phớ một ít nước hầm xương, các loại tỏi giã, tương vừng, tương thù du cũng thêm mỗi loại một ít, lại rắc thêm một thìa rau thơm cắt nhỏ, mùi vị rất tươi mới, rất ngon miệng.
Có lẽ là nhờ tào phớ kích thích dạ dày, vốn ban đầu còn không muốn ăn cái gì, bây giờ Thẩm Thiều Quang đã ăn hết một quả trứng gà, ăn xong tào phớ lại thêm một chiếc bánh nướng vừng công chúa Vu Tam mới nướng. Bánh con con chỉ lớn bằng lòng bàn tay, bên trong bọc tương vừng và muối tiêu, cuộn từng vòng từng vòng, vàng giòn thơm lừng.
Dù sao cũng vẫn còn trẻ, mặc dù mấy ngày ngủ không ngon nhưng ăn xong một bữa sáng ngon lành đầy ắp thì lại có tinh thần ngay. Thẩm Thiều Quang cùng A Viên A Xương múc nước giếng, lau bàn quét dọn quán, kiểm tra đồ do hàng rau hàng thịt đưa đến, giúp đỡ công chúa Vu Tam chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn, bận một lèo hẳn hơn một canh giờ.
Giữa buổi sáng thì hàng cá đến, lần này không mang theo tri liễu hầu nhưng lại mang theo một con ba ba nặng hơn hai cân.
Chà chà, đây là một thứ mới mẻ đây.
Người bán cá cũng rất đắc ý: “Nó ở ngay dưới cây liễu, lúc đầu ta còn không nhìn rõ là thứ gì, nó hơi động đậy ta mới nhìn ra, thì ra là cái thứ giảo hoạt này! Nó còn đang định chạy thì bị cái sọt của ta tóm lại. May mà ở ven sông, nước cạn, lại bị rễ cây ngăn trở, nếu ở chỗ nước sâu thì chắc chắn là không bắt được nó đâu.”
Làm ba ba có rất nhiều phương pháp, có nấu canh, có kho, xào chung với thịt gà, hầm chung với chân giò lợn, hoặc là kết hợp với mỡ dê, lòng đỏ trứng vịt muối rồi chưng lên như ở trong cung, thậm chí là tách bụng ra nhét các loại nhân nấm thịt vào, cách làm ba ba tàn ác vô nhân đạo nhất mà Thẩm Thiều Quang từng nghe tới là đặt con ba ba trên miếng sắt đang được đun nóng, để cho nó bò, lại không ngừng cho nó uống các loại nước gia vị, cứ chậm rãi nướng, nghe nói nướng như vậy thì con ba ba sẽ có mùi thơm không gì sánh được, Thẩm Thiều Quang lại cảm thấy người có thể nghĩ ra phương pháp này chắc chắn là ác quan đội lốt đầu bếp, hoặc cũng có thể là đầu bếp đội lốt ác quan.
Thẩm Thiều Quang là người bình thường, chọn cách hầm chung với thịt gà. Hầm cũng chọn cách hầm thông thường nhất: trong nồi bỏ dầu, hành gừng để tạo mùi, bỏ thịt gà vào xào, thêm một chút rượu vàng, sau đó cho nước vào đun với lửa lớn, đến khi sôi thì vớt bọt bỏ đi, đợi đến khi nước canh chuyển sang màu trắng sữa thì cho ba ba cắt khối vào nồi, lại thả túi vải đựng các loại gia vị như hoa tiêu hồ tiêu, sau đó hầm lửa nhỏ là được.
Buổi trưa thì chắc chắn là không kịp nữa, mà cũng chỉ có một con nho nhỏ, cũng không hợp đãi khách, vì vậy nên để buổi chiều rồi hầm, buổi tối không nóng như ban ngày, vừa khéo hợp để uống canh ăn thịt.
Nhưng Thẩm Thiều Quang cũng chỉ nói nói thế thôi, người làm thật thì vẫn là Vu Tam. Cái khác thì chưa nói, riêng khoản giết ba ba thì Thẩm Thiều Quang chắc chắn là không làm được.
Trước kia A Viên chưa từng ăn ba ba, nghe mùi thơm từ trong bếp bay ra thì đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đi ngó một cái.
Giữa chiều không có khách, Vu Tam và A Xương về hậu viện nghỉ ngơi, Thẩm Thiều Quang vốn định chợp mắt một lát nhưng lại bị A Viên đi qua đi lại như vậy làm cho không ngủ được.
Thẩm Thiều Quang phất tay lên gọi nàng ta, A Viên chạy tới.
Thẩm Thiều Quang biếng nhác, một tay chống đầu, một tay chậm rãi phe phẩy cây quạt cho cả hai người: “Chờ sau này chúng ta có tiền rồi sẽ xây một tòa nhà thật to ở cạnh Vị Thủy, mỗi ngày ta sẽ vác cần câu xách giỏ cá ra sông Vị Hà thả câu. Nghe nói ba ba thích nhất là đồ ăn mặn, chúng ta lấy chút mề gà, gan heo làm mồi, chắc chắn có thể ngẫu nhiên câu được một con, đến khi đó đảm bảo cho ngươi ăn thoải mái.”
A Viên cười hì hì: “Lần trước cô nương còn nói tới núi Chung Nam mua biệt thự, tới lúc đó sẽ bắt gà rừng trên núi cho ta ăn…”
Thẩm Thiều Quang cũng cười, chỉ là mơ tưởng nhiều hơn một chút thôi mà: “Biệt thự trên núi Chung Nam cũng cần, ở cạnh Vị Thủy cũng cần. Trời này trong núi rất mát, chắc chắn không nóng tới nỗi ngủ không ngon giấc như ở trong thành. Đồ ăn dân dã cũng nhiều, chúng ta sẽ lấy que củi bắc thành giá rồi nướng thịt ngay trong sân, thịt dê, cánh gà, thịt nai, thịt thỏ…”
Đang mặc sức tưởng tượng thì nghe thấy tiếng vén mành, là Lâm thiếu doãn.
Thẩm Thiều Quang đứng dậy, thuận miệng chào hỏi: “Đã mấy ngày không thấy Lâm lang quân rồi, lang quân vẫn tốt chứ?”
Lâm Yến hơi nhíu mày nhìn nàng một cái, lướt qua quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nàng, mấp máy môi muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, yên lặng một lát mới nói: “Rất tốt, đa tạ.”
Cái tật ghét giàu của Thẩm Thiều Quang lại nổi lên quấy phá, trong bụng oán thầm: “Đương nhiên là tốt rồi, nhà cao cửa rộng, trong phòng bày chậu băng, có khi còn có tỳ nữ xinh đẹp quạt cho, nếu là ta thì ta cũng tốt… Cẩu nhà giàu!”
Ngoài miệng lại cười mời hắn ngồi, hỏi hôm nay ăn món gì, lại bảo A Viên bưng nước ướp lạnh lên..
Vốn cho rằng hắn sẽ nói “Cô nương cứ tùy ý đưa lên là được”, nào ngờ lại nghe hắn nói: “Có sẵn cái gì thì bưng cái đó lên là được rồi, chớ động thêm lửa.”
Có thể tránh không phải chui vào bếp đương nhiên là tốt, Thẩm Thiều Quang vui vẻ đáp được, đang định xoay người đi thì mới chợt hiểu ra, chẳng lẽ thế này là… đau lòng mình?
Thẩm Thiều Quang nhướng mày, nhìn Lâm Yến như cười như không.
Cho rằng với tính tình của hắn thì ắt sẽ giải thích một câu “Trời nóng, không muốn ăn gì” hay gì đó tương tự, nhưng không ngờ là vị Lâm thiếu doãn này lại chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó bưng cốc nước ướp lạnh lên uống như chưa có chuyện gì.
Thẩm Thiều Quang: “…”
Thẩm Thiều Quang bĩu môi, thôi bỏ đi, quay người đi vào bếp.
Lâm Yến lại nhếch khóe môi lên.
Vốn định bưng lên cho hắn vài đĩa bánh cho xong, thấy ba ba đã hầm đủ độ lửa rồi, Thẩm Thiều Quang lại đổi ý, dù sao cũng không thể phụ lòng số bạc người ta cho mình.
Đã có mì nhào sẵn, Thẩm Thiều Quang lấy một miếng, cắt thành sợi mì hình lá hẹ cho vào nước sôi nấu lên, múc một bát canh gà ba ba, bỏ sợi mì đã nấu xong vào, rắc một nhúm hành băm, bỏ muối và gia vị, sau đó đặt lên khay bưng ra ngoài.
A Viên khịt khịt mũi, không phải cô nương đã nói cái này để cho nhà mình ăn sao?
Bát bánh bột canh gà ba ba thơm ngát nóng hổi này khiến Lâm Yến chảy mồ hôi khắp người, cổ áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Không dễ gì được thấy dáng vẻ chật vật như vậy của hắn, Thẩm Thiều Quang híp mắt cười hỏi: “Lang quân ăn ngon chứ?”
Chống lại ánh mắt ranh mãnh của Thẩm Thiều Quang, Lâm Yến hơi bất đắc dĩ, lại nhịn không được cười, đáp: “Rất ngon.”
Thẩm Thiều Quang đứng nhìn xuống Lâm thiếu doãn ăn bánh bột, năm đó mỹ nam Hà Yến bị nghi là thoa phấn, ngày hè ăn bánh canh ra nhiều mồ hôi, “lấy áo đỏ tự lau, màu da càng sáng” chắc chắn cũng là như thế này nhỉ? Chậc! Chậc!
* Hà Yến là là cháu Đại tướng quân Hà Tiến cuối thời Đông Hán, con nuôi Tào Tháo, là nhà huyền học thời Tam quốc, nhà sáng lập Quý Vô phái của huyền học thời Ngụy Tấn. Hà Yến nổi danh là mỹ nam tử đương thời, còn gọi Hà lang phấn hay Phá phấn Hà lang.
Mùa hè mặc mỏng, người lại đổ mồ hôi, thân hình của hắn lại càng rõ ràng hơn, Thẩm Thiều Quang chả thèm để tâm tới thể diện liếc mắt quan sát hắn, cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ.
Cả người đổ mồ hôi suy cho cùng là thất lễ, lại thấy Thẩm cô nương có vẻ không có tinh thần lắm, muốn cho nàng nghỉ ngơi một lát, Lâm Yến ăn xong bánh bột rồi thì cũng chẳng ở lại lâu.
Về tới nhà, đổi y phục xong, gọi Lưu Thường tới: “Chuyện ta bảo ngươi tìm một con ngựa tốt tạm thời không cần làm nữa.”
Lưu Thường hơi ngạc nhiên: “Bùi lang không mua căn nhà kia nên không cần tặng lễ an cư nữa sao?”
“Tặng con ngựa ta thường cưỡi cho hắn.”
“Vậy a lang thì sao?” Lưu Thường lại càng ngạc nhiên hơn, đó là con ngựa mà a lang rất yêu quý.
“Trong nhà đâu phải không còn con ngựa nào khác, con Táo Đỏ cũng rất tốt.”
Lưu Thường: “…”
“Ngươi hỏi thăm giúp ta xem ở Nam Sơn có bán mảnh đất nào hay là tòa nhà xây sẵn nào không, để giải nhiệt ấy.”
Lưu Thường đã hiểu ra, mặc dù bổng lộc của a lang nhiều thật nhưng tiêu dùng cũng nhiều, nếu mua ngựa tốt thì e là không đủ mua nhà nữa, nhưng mà tại sao a lang lại đột nhiên nghĩ tới chuyện mua nhà ở núi Chung Nam? Cho thái phu nhân sao? Thái phu nhân đã có tuổi, đúng là cũng có chuyện không chịu được nóng thật. Nhưng mà a lang có được bao nhiêu thời gian để ở cùng thái phu nhân đâu chứ?
“Còn nữa,” Lâm Yến liếm liếm môi: “Có một tấm chiếu trúc, ngươi để một người lạ mặt cầm tới rao hàng trước Thẩm Ký.”
Lưu Thường: “…”
Lưu Thường lập tức hiểu ra, á à, a lang ấy à, nam nhân ấy à…
Ngày hôm sau, Thẩm Thiều Quang – người vẫn ngủ không ngon giấc – gặp được “tiểu thương” bán chiếu trúc này.
Thẩm Thiều Quang không phải người không biết hàng: “Đây là chiếu trúc Lãng Châu ở Sơn Nam Đạo đúng không.”
Người tiểu thương khá lễ phép, cũng rất thân thiện: “Cô nương nói rất chuẩn.”
Chiếu trúc Lãng Châu chế tác tinh xảo, nhẵn bóng trơn mịn như ngọc, đồn rằng đều được làm từ trúc trong núi âm, mùa hè trải ra nằm có thể mát lạnh không mồ hôi, hằng năm đều được đưa vào kinh làm cống phẩm, ở Đông Thị cũng có bán, rất đắt.
Người tiểu thương cười nói: “Không giấu gì cô nương, thứ này là do ta tình cờ cứu một vị quý nhân rồi vị quý nhân đó tặng cho. Nhà mỗ nghèo khó, nào trải được thứ này? Đưa ra tiệm cầm đồ cũng không được mấy đồng tiền, cho nên mang đi bán.”
Thẩm Thiều Quang vẫn cảm thấy là lạ, chẳng lẽ là đồ ăn trộm?
Không thể ham mối lợi nhỏ được, Thẩm Thiều Quang sờ sờ tấm chiếu trúc kia, tốt thật đấy, chờ bà đây có tiền sẽ mua một tấm, không, mua bốn tấm luôn, cho mỗi người trong nhà một tấm – giấc mơ của Thẩm Thiều Quang càng lúc càng lớn.
“Tiểu thương” đi loanh quanh một vòng, ủ rũ cúi đầu về Lâm trạch, bẩm báo lại với Lưu Thường. Lưu Thường cũng hết cách, chuyện thế này chỉ có thể làm một lần, không thể nào làm lần nữa, không “bán” đi được cũng không thể thử nữa, lấy tay gõ tên nô bộc làm không xong việc này một cái rồi tự tới trước mặt a lang lãnh phạt.
Nghe hắn kể lại từ đầu tới cuối, Lâm Yến bất đắc dĩ bật cười, A Tề không vào làm quan trong bộ Hình và Đại Lý Tự thật là lãng phí…