Mục lục
Vô Địch Hắc Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thông bước những bước dài, hai ba bước đã tới ngay chỗ Hàn Vận, rồi sau đó hắn nhảy tới giữa hai người, đưa tay chặn tên đàn ông kia lại. Hắn rất nhã nhặn quay đầu lại cười nói:" Cô giáo Hàn sao cô lại ở đây? Người này là lưu manh à? Cô không phải sợ, tôi giúp cô đối phó hắn!"

Hàn Vận nhìn thấy có người cứu mình, cô ta cũng yên tâm, hít sâu hai hơi, sau đó sửa sang lại quần áo, rất cảm kích nói:" Cám ơn cậu, tôi không việc gì, không phải lo!"

Vương Thông anh hùng cứu mỹ nhân nên hắn đắc ý cực kỳ, hơn nữa người được cứu là Hàn Vận, trong lòng cái không khỏi trào dâng một cảm giác thoải mái, đối mặt với tên đàn ông đó sang sảng cười nói:" Anh bạn, anh đang ở đâu vậy? Trên trường mà lôi lôi kéo kéo, cũng phải chú ý hình tượng chứ! Nơi này là trường học, không phải nơi anh tùy ý lôi kéo, mau biến đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Tên đàn ông kia giả bộ không nghe, trên mặt hắn hiện ra vẻ sốt ruột, không ngừng nói:" Tiểu Vận, chúng ta sao lại chia tay không phải em không rõ, bây giờ cuộc sống ở Mĩ của anh cũng tạm được. Cho nên cũng muốn đem em sang đó! Hơn nữa mẹ em đã mất, cách trở giữa chúng ta cũng không còn nữa. Hy vọng em có thể suy nghĩ thêm, anh thật không thể không có em!" Nói xong hắn vẫn muốn tiến cầm tay Hàn Vận.

Diệp Thiên Vân quan sát người đàn ông này, rất nhã nhặn, mang kính không gọng, khuôn mặt điềm tĩnh. khi hắn cùng Hàn Vận ở cùng nhau hắn đã được cô ta kể cho nghe, người đàn ông trước mắt hẳn là hắn chồng cũ của cô ta, Tôn Vũ.

Vương Thông không rõ quan hệ giữa hai người, nên nghĩ hắn là lưu manh, hắn nhìn người đó không nghe lời hắn, không khỏi tức giận, hắn dùng tay đẩy nói:" Tôi cảnh cáo anh. Đừng ở chỗ này trong kiếm chuyện, nếu không tôi đem anh đến đồn công an đấy!"

Tôn Vũ bị đẩy lui về phía sau hai bước. Có chút tức giận nói:" Cậu là ai? Có tư cách gì quản chuyện của tôi, Hàn Vận là vợ của tôi, anh chen vào là có ý gì!" Nói xong tiếp tục nói với Hàn Vận:" Anh ở bên kia sinh sống thời gian dài như vậy cảm thấy cô đơn. Những ngày không có em anh mới biết được thế nào là dày vò!"

Khuôn mặt Vương Thông trở nên rất khó nhìn, chõ mõm vào chuyện nhà người khác rồi. Chuyện này thật sự là có chút xấu hổ, hắn lúc này cũng không biết tiến hay lùi, nên đứng im không nhúc nhích.

Hàn Vận thở dốc, cô ta không để ý Tôn Vũ, mà là cười nói với Vương Thông:" Chuyện ngày hôm nay cám ơn cậu nhé!"

Vương Thông nghe vậy trong lòng rất sảng khoái, một câu nói của Hàn Vận đã xua tan mọi đau buồn trong lòng hắn, hắn xoa đầu, có chút xấu hổ nói:" Yên tâm đi cô giáo. Tôi sẽ không để hắn quấy rầy cô nữa!"

Tại cổng trường học, Hàn Vận cũng sợ gây ảnh hưởng không tốt, cô ta dù sao cũng là cô giáo, lại rất nổi danh, cho nên bất giác nhìn xung quanh một lượt. Người bên cạnh cũng không nhiều, hơn nữa chuyện cũng chỉ là vừa mới vừa phát sinh, chỉ có Diệp Thiên Vân cùng mấy người bạn cùng phòng của hắn. Hàn Vận nhìn thấy hắn mới hô lên:" Trùng hợp vậy!" Nói xong câu này đột nhiên cảm thấy không khí thoáng chút gượng gạo.

Diệp Thiên Vân mỗi lần nhìn thấy Hàn Vận, đều là có chút phiền phức. Hắn nói:" Cô giáo Hàn, chúng tôi đến mời cô uống trà!" Ý của hắn là thoát khỏi phiền toái, hắn cũng rõ người đàn ông đối diện kia chính là chồng cũ của cô ta, chuyện như vậy xảy ra tại trường học trước mặt học sinh có chút không thích hợp.

Mấy người còn lại cũng nhanh chóng hùa theo, Lưu Tùng hì hì cười nói:" Đúng đấy. Cô giáo Hàn, chuyện lần trước vẫn chưa cám ơn cô, chuyện tôi và Thiên Vân nhờ có cô mới không bị đuổi học. Hôm nay trùng hợp hợp nhau ở đây, chúng tôi mời cô. Hì hì!"

Vương Thông thành tên ngốc, nói hồi lâu vẫn không nói vào trọng tâm, nghe Diệp Thiên Vân nói mới cảm thấy mình không khéo đưa đẩy, cũng có chút xấu hổ nói:" Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ta cùng đi nói chuyện!"

Hàn Vận nhìn thấy Diệp Thiên Vân giúp mình giải vây liền rất cảm kích mà nhìn hắn một cái. Diệp Thiên Vân nhìn nói:" Ở đây đông người, lên xe nói tiếp!"

Tôn Vũ vừa nhìn tình hình không ổn. Liền vội vàng nói:" Hàn Vận, chúng ta nói chuyện tử tế được không?" Nhưng lúc này nói ra những lời này cũng đã muộn, Hàn Vận đã tiến về phía trước hai bước, tự nhiên lên xe của Diệp Thiên Vân. Theo sau là Lưu Tùng, Vương Bằng. Diệp Thiên Vân vẫy tay với Vương Thông,sau đó cũng lên xe, nhanh như chớp chạy mất.

Còn Vương Thông sau khi ngăn Tôn Vũ lại, cũng ngạo nghễ mà rời đi......

Mấy người tìm một phòng trà đắt tiền ngồi, Hàn Vận thoạt nhìn đã khá hơn nhiều rồi. Có mấy người này ở cạnh, tâm tình của cô ta cũng khá hơn nhiều rồi.

Vương Thông ở bên kia cười nói:" Cô giáo Hàn, tôi sùng bái nhất cô, bài của cô tôi không nghỉ một tiết nào, hơn nữa mỗi tiết đều chăm chú nghe giảng, thật đúng là học được không ít thứ!"

Hàn Vận quen Diệp Thiên Vân nhất, cô ta cầm lấy chén trà khẽ cười nói:" Hôm nay thật sự là cám ơn các cậu. Có thời gian cô giáo Hàn mời các cậu về nhà ăn cơm!"

Hàn Vận mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng rất kiều diễm. Cái phong thái này làm cho người ta khó có thể chống đỡ. Thời gian dài dạy học ở trường đại học đã tạo ra một khí chất đặc biệt, một người phụ nữ vừa đẹp vừa thông minh, mấy người đều bị hớp hồn. Đối với bọn họ mà nói cơ hội như vậy thật là hiếm có.

Hàn Vận là cô giáo đương nhiên là không muốn nói chuyện của mình và Tôn Vũ, cô ta ha ha cười rồi sau đó cùng mấy người nói đến chuyện học tập, mấy người đang ngồi đều học kinh tế, chuyện này Hàn Vận không thiếu. Cô ta khiến cho mấy người nghe không biết nói gì nữa.

Họ trò chuyện mãi cho đến khi tất cả mọi người đã thấy chán và muốn rời đi.

Diệp Thiên Vân trong lúc uống trà cũng không nói gì nhiều, hắn thân với Hàn Vận nhất nhưng ở đây cũng không tiện nói nhiều. Còn Hàn Vận cũng đang muốn tránh nói về cuộc sống riêng, nên chỉ nói chuyện trường học học tập, hai người có suy nghĩ khá giống nhau.

Trong số bạn cùng phòng của Diệp Thiên Vân thì chỉ có Lưu Tùng nhìn ra, hắn biết quan hệ giữa hai người cũng tạm được, cho nên lúc uống trà hắn toàn cười xấu xa.

Sau khi uống hết trà, cũng phải giải tán, trời cũng đã tối rồi, Vương Thông vốn muốn đưa Hàn Vận về, nhưng hắn còn có chuyện. Cho nên cũng chỉ có thể để Diệp Thiên Vân đưa cô ta về.

Lưu Tùng rất biết ý kéo Trần Nhiên cùng Vương Bằng lên xe của Vương Thông, hắn nhỏ giọng nói với Diệp Thiên Vân:" Cậu nói xem anh em biết ý thế được chứ hả!"

Nhìn bọn họ rời đi. Hàn Vận thở dài một hơi, dường như cũng là có chút mệt, Diệp Thiên Vân vừa nhìn tình huống liền nói:" Vậy thì em đưa cô về!"

Hàn Vận lắc đầu nói:" Hay là thôi đi, hắn lúc này đang ở dưới lầu chờ tôi, về chỉ khiến cho chính mình nhức đầu thôi!"

Diệp Thiên Vân cũng không muốn về nhà, hai người dường như có điểm chung, hắn trầm ngâm nói:" Chúng ta đến quán bar vậy, không khí ở đó rất thoải mái!" Hàn Vận thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.

Hai người không muốn về nhà người ở cùng nhau, tìm một quán bar, gọi vài chai bia, liền mở ra uống. Hàn Vận ở một mình với Diệp Thiên Vân, nên cô ta cũng rất thoải mái, một hơi uống hết nửa chai, cười khổ nói:" Người khi nãy chính là chồng cũ của tôi, sự nghiệp của hắn đã thành, nên mới nghĩ đến tôi, cậu nói mọi người đều ích kỷ vậy sao?"

Diệp Thiên Vân cũng uống một ngụm bia. Sau đó cầm cái chai cúi đầu nói:" Có lẽ vậy, có đôi khi chỉ có mình * * thỏa mãn rồi, mới có thể quan tâm đến những người khác."

Hàn Vận nhìn ánh mắt của hắn, cũng hiểu được hắn đang không vui, liền an ủi nói:" Cậu bây giờ còn nhỏ, không có chuyện buồn gì, đến độ tuổi như tôi hoặc là khi kết hôn, vậy thì phiền toái sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó cậu ngay cả muốn thở cũng thấy khó khăn!"

Diệp Thiên Vân cười ha ha. Chuyện buồn của hắn ngày càng nhiều. Bất luận từ mặt nào, đều ngày càng nhiều, càng khó khăn. Nhưng hắn học được cách buông lỏng bản thân, lãnh đạm nói:" Nói một chút chuyện của cô đi, chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau nói chuyện thế này."

Hàn Vận hai mắt như say, hai má đỏ ửng, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, miệng khẽ chu lại sau đó bắt đầu lên tiếng tâm sự chuyện với Tôn Vũ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân không giỏi ăn nói, nhưng là nhưng là một người biết lắng nghe, Hàn Vận cũng giống như tìm được một đối tượng thổ lộ, nói hết ra ngay cả những điều không muốn nói cũng nói cho hắn nghe.

Cơ hồ cũng giống lần trước. Cảm giác đó lại xuất hiện giữa hai người, giống như là bạn bè nhiều năm, quả thực là không có gì giấu nhau. Từ học tập đến cuộc sống, từ cuộc sống đến tình cảm. Từ tình cảm đến gia đình. Hàn Vận đang nói, Diệp Thiên Vân thì đang nghe.

Nhưng cũng có đủ chuyện khiến hai người phiền lòng, nãy giờ đều có người mời Hàn Vận uống rượu, điều này làm cho hai người thấy có chút buồn bực, ở đó gần một tiếng, Hàn Vận uống hết ba chén rượu xong, lập tức đứng lên rút tiền vứt lên bàn. Nhìn Diệp Thiên Vân cười nói:" Dẫn cậu tới một chỗ!" Vừa nói vừa vội vã để chai rượu dở vào túi.

Diệp Thiên Vân sửng sốt. Theo sau là cũng là bất đắc dĩ cười, đứng dậy theo đi ra ngoài.

Bên ngoài thời tiết có chút lạnh, hai người đi tới bờ cát bên bờ sông, Hàn Vận cởi giầy ra, vứt túi xuống đất. Chân trần chạy trên bờ cát một vòng. Cười khanh khách nói:" Thử xem, rất thoải mái, gần gũi với thiên nhiên cảm giác rất tuyệt."

Mặc dù thời tiết lạnh một chút, nhưng lại càng thích hợp với tâm trạng của bọn họ. Nằm ở trên bờ cát, trong tay cầm chai bia, đối mặt với ánh trăng sáng tỏ và những ngôi sao lấp lánh. Giống như tri kỷ, cùng nhau nói chuyện trời đất. Cùng nhau chia sẻ vui sướng và đau buồn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK