Mục lục
Vô Địch Hắc Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong một ngày, hai tuyệt đại cao thủ, hằng sa số tông sư đã mất mạng trong hôn lễ của Diệp Thiên Vân. Cuộc hôn lễ này là hoàn toàn được phủ một màu đỏ, màu đỏ không phải là vì không khí vui mừng, mà dùng máu tươi để nhuộm đỏ!

Một hồi đại chiến đã tạm thời ngưng lại, nhưng đây tuyệt đối chưa phải là kết thúc! Bởi vì người của Thiếu Lâm đang trên đường lên núi. Không ai cho rằng trận chiến sẽ kết thúc vào lúc này, ngược lại, đây mới chỉ là mở màn mà thôi. Trận chiến chính thức vẫn còn ở phía sau!

Bắt đầu? Nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi! Thiếu Lâm bốn vị cuồng tăng, thập ngũ đại Võ Đang, Ngọc chân nhân, Độ Nan đại sư! Không người nào không phải kẻ đã tung hoành giang hồ mấy chục năm, thanh danh hiển hách, nhưng bây giờ cũng biến thành một nắm cát vàng!

Một số người vốn ôm ý định tới tham gia hôn lễ để xem náo nhiệt, nhưng bây giờ đều sinh thoái ý! Nếu như trận chiến này tiếp tục đánh tiếp, chẳng may lại bị vạ lây, đến lúc đó bùn rơi đũng quần, không phải phân thì cũng là ***.

Cho dù là Thiếu Lâm hay là Hình Ý môn, bất cứ phe nào cũng phải che dấu tin tức lại, như vậy người xem náo nhiệt tự nhiên sẽ trở thành người thừa. Đến lúc đó bọn họ đóng cửa đánh chó, ai cũng không thoát được! Một số võ giả thông minh đã bắt đầu nhận ra nguy hiểm, cho nên bắt đầu vắt óc suy nghĩ, làm sao có thể toàn thân rời khỏi đây.

Trong khi mọi người ở đây còn đang lo nghĩ trong lòngm Diệp Thiên Vân đã từ trên xác Ngọc chân nhân đứng dậy, lau lau máu tươi đã nhuộm đỏ hai tay, thần sắc nặng nề không nói lên lời.

Vẫy tay gọi Tiêu Sắt tới, Diệp Thiên Vân bình tĩnh nói: "Thiếu Lâm tới nhất định không có ý tốt, chỉ sợ hơn phân nửa là muốn tới tìm ta. Lần này tới chỉ sợ bọn họ đã dốc toàn bộ lực lượng, mấy người chúng ta nhất định không phải là đối thủ. Tốt nhất là để cho bọn họ sớm xuống núi đi!" Nói xòng liền chỉ về phía đám người Trần Mễ Lạp cách đó không xa.

"Cái này...!" Tiêu Sắt lộ vẻ do dự, vẻ mặt đau khổ nói: "Đường lên núi, xuống núi Hình Ý môn chúng ta chỉ có hai cái. Thiếu Lâm đã tới đây thì nhất định sẽ sai người chặn dưới chân núi, muốn ra ngoài chỉ sợ có chút khó khăn!"

"Thôi!" Trần Mễ Lạp vừa cười hắc hắc vừa nió: "Kỳ thật khi tới đây, mấy người bọn ta đã thương lượng kỹ rồi. Nếu thật có chuyện gì xảy ra, vậy để cái mạng này lại Hình Ý môn cũng không phải không thể!"

"Không sai!" Thường Ba cười sang sảng nói: "Bát Cực môn ta hôm nay đã dám đến thì sẽ không rời đi. Thiên Vân ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, cứ thẳng tay mà làm việc, chúng ta tuyệt đối ủng hộ ngươi!"

Hào khí hai người vừa thể hiện, mấy vị bằng hữu còn lại của Bát Cực môn đều gật đầu! Bát Cực môn là chiến hữu thân thiết nhất của Diệp Thiên Vân, nếu lúc này bỏ bằng hữu mà giữ mạng thì chẳng phải để người ta cười chê sao!

Diệp Thiên Vân đối với bằng hữu Bát Cực môn cũng chẳng có gì mà phải khách sao. Tất cả mọi người đều chân thành, lưu lại là lưu lại. Nhưng mười mấy người Ngô Lập Sâm, người ta đặc biệt từ Phúc Kiến tới tận đây tham gia hôn lễ. Ngô Lập Sâm gần như đã đem toàn bộ tinh anh trong Thái Cực môn tới Hình Ý môn. Điều này khiến hắn làm sao có thể an tâm?

Ngô Lập Sâm quả thật là thiếu nợ hắn một đại nhân tình. Nhưng đó là chỉ là bản thân hắn mà thôi. Những người của Thái Cực môn còn lại đều là nể mặt mũi Ngô Lập Sâm mà tới. Hôm nay có thể động thủ, trong nội tâm Diệp Thiên Vân cũng rất cảm kích rồi. Có thể bất chấp áp lực của Thiếu Lâm, Võ Đang mà đứng về phe mình, có thể nói Ngô Lập Sam đã tận tình tận nghĩa.

Diệp Thiên Vân biết rõ mối nhân tình trước đây, người ta đã sớm trả hết rồi! Đối với kẻ địch thì chẳng nói làm gì, nhưng để bằng hữu vì mình mà chịu chết thì thật sự có chút quá phận.

Diệp Thiên Vân đưa mắt nhìn những người xem náo nhiệt rồi ôm quyền nói: "Có lẽ các vị đã mệt rôiì. Mời các vị đến sau núi nghỉ ngơi. Ân oán của Thiếu Lâm và Hình Ý môn, ta nghĩ mọi người không nên biết thì tốt hơn!" Nói xong liền quay sang Ngũ Vĩ nói: "Sư thúc, nhưng vị khách nhân này nhờ người chiếu cố a!"

Trong lòng Ngũ Vĩ nặng nề, bi thống, nhưng không thể để cho người trong võ lâm chê cười, qủa quyết gật đầu một cái rồi dẫn những người này rời khỏi đây.

Những võ giả đến xem náo nhiệt do dự vô cùng. Chỉ là Diệp Thiên Vân đã mở miệng, chẳng ai dám đứng ra làm trái lại. Đối phương vốn đang tức giận, nếu không cẩn thận chọc giận hắn, chỉ sợ chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Ngay cả Thiếu Lâm cũng dám đối nghịch, Ngọc chân nhân cũng bị loạn quyền đánh chết. Bây giờ giết chết thêm một hai mạng cũng chẳng tính là gì.

Sau khi Ngũ Vĩ dẫn người rời đi, ở đây chỉ còn lại một ít đệ tử Hình Ý môn đang thu thập chiến trường, còn có những bằng hữu vừa rồi đã tương trợ. Diệp Thiên Vân vừa rồi nói như vậy chỉ là lo lắng bí mật nhiều người biết thì khó giữ, cho nên mới phải đưa bọn họ đi.

Lúc này ở lại đây chỉ còn lại bằng hữu, Diệp Thiên Vân biết thời gian cấp bách, tranh thủ nói: "Hôm nay các vị tham tha hôn lễ của ta, huynh đệ ta xin cảm ơn trước!" Nói đến đây liền tự cười giễu: "Mặc kệ hôn có kết thành hay không, tình cảm các người, Diệp Thiên Vân ta hôm nay cũng cảm kích! Vừa rồi mọi người có thể cũng đã biết, Thiếu Lâm đang trên đường lên núi! Cho nên ta nghĩ, hôn lễ dừng tại đây, tiệc rượu cũng bỏ qua, ta sẽ an bài người đưa các vị xuống núi!"

Hắn vừa nói như vậy Ngô Lập Sâm liên khoát tay ngăn lại: "Lão đệ, ngươi nói như vậy thì chẳng phải coi chúng ta là người ngoài sao. Đại địch đã đến trước cửa, chúng ta làm sao có thể mặc kệ ngươi đây? Nếu đã là bằng hữu thì đừng nên nói những lời này!"

Ngô Lập Sâm vừa mở miệng, đám bằng hữu được hắn mời tới lập tức phụ họa, tiếp đó hắn mới lên tiếng: "Thiếu Lâm, Võ Đang thật ra cũng chẳng có gì! Nhớ năm đó ba người Cha huynh đệ đại náo núi Võ Đang, chẳng phải vẫn đánh giết mở ra được một đường máu sao?"

Ngô Lập Sâm cười lạnh hai tiếng: "Đường không phẳng tất có người đạp bằng! Thiếu Lâm Võ Đang cũng không phải chỉ cưỡi lên đầu chúng ta một hai ngày! Cứ nể mặt họ mãi nên mới có ngày hôm nay! Vẫn đâu nói kia, đường là do người dẫm bằng, chúng ta người cũng không ít hơn bọn họ bao nhiêu! Theo ta tính, chúng ta cứ ra khỏi Hình Ý môn, đại chiến một trận dưới chân núi với bọn họ, để xem đến cuối cùng là hươu chết về tay ai!"

Ánh mắt Trần Mễ Lạp nhìn hắn có chút khác thườn, một hồi lâu sau mới chân thành nói: "Lần trước từ biệt, ta vẫn nghĩ Ngô Lập Sâm ngươi là kẻ không biết nhân tình ấm lạnh, không nghĩ tới, người cũng là hảo hán tử. Là ta đã nhìn sai ngươi!"

Ngô Lập Sâm đã là môn chủ Thái Cực môn, mỗi một cử chỉ, lời nói đều có phong phạm, khiêm tốn nói: "So với lão ca, ta đây thực sự cũng chẳng tính là gì. Chỉ có điều, đã là bằng hữu thì nên giúp đỡ lấn nhau. Nếu không thì có khác gì loài cầm thú!"

Ý định ban đầu của Diệp Thiên Vân là nhanh chóng đưa bọn họ xuống núi, nào biết bọn họ một lòng ở lại, cùng Diệp Thiên Vân hắn chiến đấu. Khi hắn còn đang suy nghĩ, Trần Mễ Lạp cao giọng cười nói: "Được, nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến gì, vậy chúng ta cùng lưu lại! Có thể đánh thì đánh, nếu thật sự đánh không lại thì không nên liều mạng! Thiếu Lâm được xưng tụng thiên hạ đệ nhất tất có chỗ hơn người, đánh không lại cũng chẳng mất mặt!"

Diệp Thiên Vân đối với lời này Trần Mễ Lạp rất đồng tình, khẽ gật đầu. Khi nhìn lại xung quanh thì không khỏi, ở lại chí ít cũng có đến hai mươi võ giả, cơ hồ còn nhiều hơn cả số người Võ Đang lúc trước.

"Vậy ta thay mặt Hình Ý môn đa tạ mọi người!" Diệp Thiên Vân nhiệt tình cảm ơn bọn họ, chân thành nói: "Nếu như có ngày sau....." Nói đến đây thì hắn cười lớn nói: "Ta nói là nếu như, tất có báo đáp!" Một khi xúc động, mấy chữ này cũng nặng vô cùng.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười thiện ý, tuy Diệp Thiên Vân không nói nhiều nhưng lại khiến trong lòng mọi người cảm thấy ấm áp dễ chịu. Hôm nay trong số những bằng hữu đứng trong sân, có ai dám cam đoan mình có thể còn sống sót? Trong mưa tanh gió máu nhưng vẫn cầu khoái ý ân cừu!

Mọi người đều nói, khi võ giả nóng đầu thì bất chấp hậu quả! Nhưng thật ra, mỗi ý nghĩ của võ giả đều rất tỉnh táo, nhất là giữa lựa chọn lấy hay bỏ thì càng như thế. Mọi người bất quá chỉ là vì niềm tin của mình, làm việc nghĩa không chùn bước thôi. Tại mỗi một thời gian, địa điểm, bọn họ đều có thể đưa ra những lựa chọn chính xác nhất.

Trrong nội tâm Diệp Thiên Vân thoáng an tâm trở lại. An tâm là vì Bát Cực môn lúc trước cũng là vì lâm vào tuyệt cảnh, không có người trợ giúp, cho nên mới rơi vào kết cục diệt môn. Hình Ý môn có những người này ở đây, tin rằng tình huống tuyệt sẽ không quá tồi tệ. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ngô đại ca, Trần đại ca, các ngươi phân làm hướng, chia thành hai đội mà hành động a! Hiện tại thời gian không còn nhiều, chia nhau ra mới là biện pháp tốt nhất!"

Hai bên đều gật đầu đồng ý. Bát Cực môn cùng Thái Cực môn vốn không cùng một loại. Nếu như hai bên ở cùng một chỗ mà sinh ra va chạm thì lại càng không có lợi! Huống hồ, hỗn chiến trong rừng trên núi Hình Ý, đi cùng một chỗ là việc cực kỳ nguy hiểm.

Sau đó Diệp Thiên Vân nói với Tiêu Sắt: " Ngươi tìm cho bọn họ mấy vị huynh đệ trong môn thông thạo địa hình. Chỉ có người của chúng ta dẫn đường thì mới có thể chiếm được ưu thế!"

"Lão đệ, vậy ngươi đi cùng với ai?" Trần Mễ Lạp nghe lời hắn lập tức có chút hưng phân. Diệp Thiên Vân ra tay vô cùng quyết đoán. Hắn đi cùng với bên nào thì thực lực bên đó tăng lên rất nhiều, cho nên mới đặt ra câu hỏi như vậy.

Diệp Thiên Vân sớm dã có tính toán. Hắn sẽ không đi với bất cứ ai. Bởi vì nếu có hắn gia nhập, nhóm có hắn lập tức sẽ bị tập trung đả kcihs. Người Thiếu Lâm tìm chính là hắn, cho nên tốt nhất là hành động một mình. Như vậy không chừng còn có thể hấp dẫn sự chú ý của Thiếu Lâm, cho nên cười nói: "Ta đi một mình thôi!"

Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều xấu hổ, một người mà gặp Thiếu Lâm, tuyệt đối là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Lá gan Diệp Thiên Vân thật sức quá lớn. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, Diệp Thiên Vân dám đơn thương độc mà đi chưa hẳn là một loại khí phách! Nếu là người khắc, chỉ sợ sẽ muốn đi cùng với thật đông người.

Trần Mễ Lạp không yên lòng nói: "Người của Thiếu Lâm tới nhất định không ít, huynh đệ ngươi một thân một mình, có phải là có chút nguy hiểm?"

Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Ta một mình thuận tiện hành động hơn, huồng hồ....." Hắn không có nói tiếp nhưng Trần Mễ Lạp cùng Ngô Lập Sâm đều hiểu.

Thấy Diệp Thiên Vân quyết định, biết không thể khuyên nhủ hắn được nữa, Ngô Lập Sâm đành nói: "Lão đệ, bảo trọng!"

Diệp Thiên Vân uhm một tiếng, vừa muốn lên đường thì thấy Ngô Hạo Thiên từ hậu sơn vội vàng chạy tới, sau lưng còn mạng theo mấy vị võ giả.

Đợi đến gần, Ngô Hạo Thiên hỏi: "các ngươi muốn đi cùng Thiếu Lâm....?"

Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, cho chút nặng nề nói: "Thương thế mấy vị sư tổ sao rồi?"

"Khó mà nói được. Cũng may Ngũ Vĩ đã cho họ uống thuốc. Còn tình huống cụ thể còn phải quan sát thêm!" Ngô Hạo Thiên sắc mặt đỏ lên nói: "Không nghĩ tới Hình Ý môn cũng có kiếp nạn này! Thiên Vân, mấy lão già chúng ta cũng muốn đi liều mạng với Thiếu Lâm một trận!" xem tại TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân định thần nhìn lại. Phía sau lưng Ngô Hạo Thiên hắn chỉ nhận ra một người, chính là đại trưởng lão Không Động Lý Duy Phong. Người này chính la lão bằng hữu của Nghiêm Hành tổ sư. Lúc ở trong ngục tối, hai người cũng từng gặp qua. Thoáng nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Sư tổ ngàn vạn lần phải cẩn thận. Không thể vì cơn giận tức thời mà tạo thành sai lầm lớn!"

Ngô Hạo Thiên nói: "Ngươi yên tâm!Ngô Hạo Thiên ta còn chưa tới mức không phân biệt được phải trái! Nợ máu của mấy vị sư huynh đệ nhất định phải bắt Thiếu Lâm trả đủ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK