Mục lục
Vô Địch Hắc Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tháng sau, Diệp Thiên Vân đã trở thành một giáo sư có danh tiếng chói lọi như vầng thái dương. Mà ngay cả chính hắn cũng có chút hưng phấn, nếu để cho hắn dạy học sinh, phương hướng để tiến hành bồi dưỡng là gì? Không sợ sinh tử, ra tay quyết đoán, hay là tài nghệ cao siêu, đáng tiếc là chính hắn cũng không biết.

Tuy hắn đã từng dạy bọn Thạch Thanh Sơn cùng Trương Lượng, nhưng mà trong lòng không có cảm giác đồng dạng như vậy. Thạch Thanh Sơn cùng Trương Lượng tuy cũng xưng hắn một tiếng sư phụ, nhưng mà có cảm thấy Vương Vĩnh Cường xen lẫn chính giữa. Diệp Thiên Vân dạy tận tâm tận lực, nhưng cũng không thân cận, luôn luôn có một tia ngăn cách vô hình.

Giờ đây thì bất đồng, hắn muốn dạy học sinh đều chưa qua lễ rửa tội của võ thuật giới, hắn có thể tự do phát huy, phát huy theo trí tưởng tượng của mình, đây mới là chuyện hắn coi trọng nhất.

"Diệp lão sư!" Thanh âm động lòng người của Vương Dong đột nhiên đến gần, trong tay cầm hai khóa biểu, nói với hắn:"Viện trưởng gọi chúng ta, bảo là muốn nói một ít vấn đề!"

Diệp Thiên Vân sững sốt, sai đó nhớ tới Diệp lão sư chính là mình, chỉ kịp gật gật đầu phản ứng lại.

Hai người đi vào văn phòng của phó viện trưởng, đứng trước bàn làm việc của Tô Toàn Sanh là một lão sư trung niên, đang ký tên trên văn kiện. Nhìn thấy hai người đến xong, mới tháo kính mắt xuống đứng dậy thân thiện nói:"Mời ngồi!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đợi cho hai người ngồi xuống, Tô Toàn Sanh mới vui vẻ nói:"Hai người các ngươi đều là người ta rất xem trọng, Vương lão sư không thua đấng mày râu, Diệp lão sư lại luyện được một thân công phu!"

"Cảm ơn viện trưởng khích lệ!" Vương Dong ngồi ở bên cạnh của Diệp Thiên Vân, cảm giác có chút không quá tự tại, nhẹ nhàng nói:"Viện trưởng, ngài gọi chúng ta đến, là về vấn đề giảng bài sao?"

Tô Toàn Sanh gật nhẹ đầu, sau đó thoáng trầm tư nói:"Chủ yếu vẫn là vấn đề phân lớp, trong nội viện đã thương nghị qua lần thứ nhất, nhưng tranh luận không ít! Cuối cùng ta quyết định do hai người các ngươi hiệp thương."

Diệp Thiên Vân ở một bên nghe, loại sự tình này, hắn từ trước đến nay không phải quan tâm như vậy.

"Viện trưởng mời ngài nói đi. Chúng ta sẽ tự mình giải quyết!" Vương Dong thì bất đồng, rất tích cực chủ động nói.

Tô Toàn Sanh gật đầu nói:"Tốt. Bây giờ nói vắn tắt cùng các vị. Về phương diện dạy học. Có hai lớp. Đều là đại học năm hai khoa chính quy. Hai lớp này, một lớp là trọng điểm bồi dưỡng của học viện. Bên trong có rất nhiều mầm tốt. Đều tham gia những trận đấu lớn. Lớp kia là lớp phổ thông. Ta muốn nghe ý kiến của các ngươi một chút" Nói đến đây hắn giương mắt nhìn về phía hai người nói:"Các ngươi đều có tố chất chuyên nghiệp. Cho nên các ngươi chính mình quyết định đi."

Tô Toàn Sanh muốn tham gia hội nghị. Tất nhiên phải nhanh chóng quyết định. Vương Dong nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân. Tất nhiên nàng muốn nhận lớp tốt. Sau đó đứng dậy nói:"Viện trưởng. Tôi muốn dạy lớp trọng điểm! Khi ở trường học, tôi từng giúp đạo sư hoàn thành một số vấn đề trong dạy học. Có phương diện này làm kinh nghiệm. Tôi cho là mình có thể đảm nhiệm!"

Tô Toàn Sanh mỉm cười. Nhìn Diệp Thiên Vân hỏi:"Tiểu Diệp. Anh có ý kiến gì không?"

Diệp Thiên Vân cũng không muốn tranh đoạt cùng Vương Dong cho nên gật đầu đồng ý:"Tôi không có ý kiến gì. Lớp nào cũng được!"

Tô Toàn Sanh rất hài lòng đối với thái độ của Diệp Thiên Vân. Cười nói:"Như vậy đi! Tiểu Vương sẽ dạy ban nhất khoa chính quy. Tiểu Diệp phụ trách ban năm. Tốt lắm. Về chương trình học, sắp xếp thời gian cùng kế hoạch tiết học. Tối nay tôi sẽ phái người đưa cho các vị!"

Khóe miệng Vương Dong có chút nhếch lên. Đắc ý nhìn Diệp Thiên Vân.

Năm ngày sau khi học kỳ mới bắt đầu, Diệp Thiên Vân thay đổi một thân nhàn phục, cầm sổ điểm danh, hắn chuẩn bị dạy tiết học thứ nhất của học kỳ mới.

Đối với chuyện dạy học như thế nào, trong lòng của hắn còn không có khái niệm, chỉ là một tiết thuật khoa. Hắn căn bản không cần chuẩn bị gì. Lúc tới võ thuật quán, học sinh đã sớm đến. Trùng hợp lúc này, tiếng chuông vào học cũng vang lên.

"Ai u! Thật đúng là không sớm không muộn!" Cách đó không xa phát ra thanh âm cười nhạt.

Diệp Thiên Vân dùng mắt đảo qua, trong quán gần hai mươi người, làm cái gì đều có. Hắn nhìn lại hướng Đông Bắc, liền phát hiện Tống Học Nghiệp đang cười lạnh ngồi trên cửa số, không khỏi chau mày. Tống Học Nghiệp tham gia thi đấu lớn, tại sao lại xuất hiện trong này? Hắn cũng không để ý gì tới tiếng cười nhạo này mà nhàn nhạt hỏi:"Lớp trưởng là ai?"

Một học sinh mày rậm mắt to. Lưng dài vai rộng đi ra. Thanh âm to lớn, nói:"Lão sư! Em là lớp trưởng, em tên là Lý Tưởng!"

Diệp Thiên Vân nghe thanh âm của hắn có chút đôn hậu. Khẽ gật đầu nói:"Lý Tưởng, thầy nhớ rồi! Bây giờ em gọi cả lớp tập trung!"

"Tập hợp!" Lý Tưởng nhận được mệnh lệnh, dùng thanh âm to lớn vang vọng cả phòng học. Rất nhanh, nam sinh nữ sinh cũng bắt đầu nhanh chóng tập hợp, đứng thành hai hàng.

Điểm số xong, Lý Tưởng nói lưu loát:"Báo cáo lão sư, cả đội tập hợp xong, ban năm có tổng cộng hai mươi người, hiện diện mười tám người!"

Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, cầm lấy sổ điểm danh nhìn, nói:"Ai không tới?"

Lý Tưởng nhìn thoáng qua đội ngũ, hạ giọng nói:"Vương San cùng Tống......"

"Mày mù hả!" Tống Học Nghiệp ngồi ở trên bệ cửa sổ nhảy xuống, vỗ vỗ cái mông mắng:"Mắt mày để đâu mà không thấy lão tử có tới?" Nói xong con mắt hắn trừng như tượng ngưu(bò), hận không thể nuốt sống Lý Tưởng.

Diệp Thiên Vân khẽ nhíu mày liếc Tống Học Nghiệp, nói với Lý Tưởng:"Hắn là học sinh của lớp sao?"

"Vừa mới chuyển tới......" Lý Tưởng có chút kiêng kị đối với hắn, nhỏ giọng đáp.

Diệp Thiên Vân nhìn Tống Học Nghiệp trước mặt, mở sổ điểm danh ra tìm tên của hắn, chậm rãi nói:"Học kỳ này em không cần học nữa, chờ học kỳ sau trùng tu a! Em có thể đi rồi!"

"Dựa vào cái gì không được học! Tôi cho thầy biết, hai người chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Tống Học Nghiệp nói như là điên, hét lớn với Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân cũng không để ý tới hắn, quay đầu nói với học sinh:"Tôi là Diệp Vân, học kỳ này sẽ là giáo sư môn truyền thống võ thuật cùng võ thuật chuyên nghiệp của các em......" Không đợi nói xong, Tống Học Nghiệp mạnh mẽ tiến lên, nhấc chân đánh ra một cước!

Lúc hắn vừa động thì Diệp Thiên Vân đã phát hiện, tay trái đột nhiên xuất ra, cánh tay phát lực, Tống Học Nghiệp như cái lò xo trực tiếp văng ra, lăn mấy vòng ngã nhào trên đất.

Thân thể của Tống Học Nghiệp không sai chút nào đã lui lại trong góc tường. hừ cũng không hừ được mà hôn mê đi.

Quá kinh khủng!

Tất cả của học sinh của ban năm thấy một màn như vậy ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra, vừa rồi vài cá nhân đều nhìn thấy Tống Học Nghiệp ra tay, nhưng ở trong một giây. Lại xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Có mấy đồng học nuốt nuốt nước miếng, Tống Học Nghiệp mặc dù là học truyền thống võ thuật chuyên nghiệp, nhưng người ta là đã thi đấu tán đả vương tranh phách, Diệp Vân một tay có thể làm hắn hôn mê đi, thực lực như vậy......

Rất nhiều người cũng không dám nghĩ tiếp, bởi vì một chiêu này thật sự quá là nhanh. Nhanh đến hai tròng mắt cũng có chút mơ hồ.

Mới nhận chức đã khai hỏa, chuyện này đúng là Tống Học Nghiệp không may. Diệp Thiên Vân không để ý tới, hờ hững nói:"Học kỳ này, sẽ do thầy dạy các em. Thầy không hy vọng phát sinh chuyện gì không thoải mái, nếu có gì phát sinh cũng không tốt cho các em, nghe rõ ràng chưa?"

Các học sinh đều không tự giác gật đầu, tránh ánh mắt của hắn. Có một lão sư như vậy, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ khổ sở rồi!

Nhưng mà sợ hãi rất nhanh bị hưng phấn thay thế, lấy thực lực của lão sư. Nếu quả thật có thể học được vài chiêu từ lão sư, như vậy......

Trong nội tâm tất cả học sinh đều tràn ngập chờ mong, chỉ không biết vị lão sư trước mắt tựa họ không hơn họ bao nhiêu tuổi có thể đem đến bao nhiêu sợ hãi lẫn kinh hỉ cho họ đây?

"Tốt. Bắt đầu khởi động nóng người!" Diệp Thiên Vân vứt xuống một câu, sau đó đi ra ngồi xuống ghế.

Học sinh bắt đầu chạy, làm vài động tác nóng người.

Sau khi Diệp Thiên Vân ngồi xuống, lấy giấy trong tay mở ra, đó là văn kiện tích hiệu tiền thưởng. Hắn không khỏi khe khẽ thở dài, Vương Dong quả nhiên biết nhiều hơn so với mình. Học viện thể dục Cẩm Thành đã sớm có quy định, chỉ cần học sinh tham gia thi đấu cấp tỉnh, thì có một ngàn nguyên tiền thưởng, mà tham gia thi đấu cấp quốc gia. Lại có năm nghìn nguyên! Cuối cùng nếu đạt được xếp hạng, sẽ được chia hoa hồng rất lớn.

Nắm giấy trong tay, Diệp Thiên Vân cười khổ, thật sự là xui xẻo. Nếu như sớm biết tình hình như vậy, có lẽ hắn sẽ tranh lớp trọng điểm, tốt xấu gì thì cũng có thể kiếm chút tiền.

Hai ngày trước mới thuê một bảo mẫu trong nhà, Diệp Thiên Vân đối với nấu cơm lau chùi căn bản là dốt đặc cán mai, hơn nữa phải đi làm, lại càng không có thời gian chiếu cố Hứa Tình.

Tống Học Nghiệp lại lần nữa bị một chiêu đánh bay. Càng mất mặt chính là hắn lại ngất đi, đây quả thực là vô cùng nhục nhã! Hắn vốn là học sinh của lớp trọng điểm, đáng tiếc thời gian gần đây bởi vì làm vài chuyện không tốt ngoài trường, nên bị trường học khai trừ rồi tịch thu học bạ để xem xét!

Hắn cũng biết, nếu như không được tham gia cuộc thi, chỉ sợ sớm đã phải thu thập quần áo rời đi. Trong nhà còn lại ít tiền, nẳn nỉ mãi mới tới được lớp phổ thông!

Mở mắt ra thấy một đôi giày cách đó mấy chục cm, Tống Học Nghiệp tràn đầy lửa giận. Xoay người đứng lên, vừa muốn mở miệng mắng to. Không ngờ đó là Diệp Vân. Nên đem lời thô tục nuốt lại vào trong bụng.

Lúc trước Tống Học Nghiệp còn có chút không cam lòng, nhưng đối phương lần nữa đánh bại hắn. Rất nhanh hắn liền minh bạch chênh lệch rất lớn. Điều này làm cho hắn không biết thực lực của đối phương đến tột cùng cao bao nhiêu!

Cho dù là trên lôi đài của tán đả vương tranh phách, Tống Học Nghiệp cũng tuyệt không có bại thảm như vậy. Nhìn Diệp Vân bất động thanh sắc, không khỏi suy đoán thân phận của hắn.

Diệp Thiên Vân thấy hắn tỉnh lại cũng không để ý gì tới hắn, mà chỉ mở sổ điểm danh ra, nhìn cái tên bên trong.

"...... Lão sư......, đây là khóa......, nhưng…, thầy cũng không thể cho em nghỉ học!" Tống Học Nghiệp mặt đỏ lên, phải lao lực toàn thân, mới nói ra những lời này.

Thật ra cũng không có gì lớn, Diệp Thiên Vân nhìn quét qua Tống Học Nghiệp, nhìn dáng vẻ của hắn đã bình thường trở lại. Tuy xảy ra một số chuyện với mình, nhưng cũng là một học sinh của trường. Sóng to gió lớn cũng không quan hệ với hắn, cho nên thản nhiên nói:"Lần sau không thể chiếu theo lệ nữa, về đội đi!"

"Dạ!" Tống Học Nghiệp không ngờ Diệp Thiên Vân tốt như vậy, lập tức cảm giác tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt đau khổ nói:"Em...... Chuyện trùng tu, xin lão sư giơ cao đánh khẽ!"

Diệp Thiên Vân không nói chuyện, đã không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tống Học Nghiệp thấy thế, lập tức mày dạn mặt dày cười hì hì nói:"Diệp lão sư, chuyện này cứ như vậy nha! Em thật bội phục thầy, sau này không gây thêm phiền toái cho thầy đâu! Hắc hắc!" Nói xong nhanh như chớp chạy vào trong đội, làm ra dáng vẻ bắt đầu tập luyện.

Diệp Thiên Vân nhìn bộ dáng kia của hắn, rốt cục cảm nhận được chỗ bất đồng của nơi này với võ lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK