Mục lục
Vô Địch Hắc Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Vân luyện tập được toàn thân ngạnh công, nhưng kình đạo của đối phương rất cổ quái, lần này vẫn chịu không chịu nổi. Trong nháy mắt khi bị đánh hắn nhớ lại tất cả cha mẹ, Hứa Tình, ba người bạn tốt cùng phòng, còn có rất nhiều rất nhiều bằng hữu trên giang hồ, Trần Mễ Lạp, Hà Sơn, Ngũ Vĩ............

Trong vài giây ngã xuống đất, hắn cảm thấy như lại trở về lúc khởi đầu của sinh mạng, lại một lần nữa đi trên con đường đó, tổng kết lại cuộc đời con người có thua có thắng, chỉ là thắng ít thua nhiều.

Cuồng Võ không ngừng thở dốc, mồ hôi trên trán chảy qua mắt, bất giác nháy mắt vài cái,dường như tiêu hao một phần khí lực lớn. Thấy Diệp Thiên Vân ngã trên mặt đất, hắn thở dài một hơi! Hắn đánh lại Diệp Thiên Vân cũng không nhẹ nhàng gì, một lát sau, thấy Diệp Thiên Vân cũng không đứng lên, chậm rãi nói:"Đáng tiếc, nếu như ngươi là đệ tử của Thiếu Lâm thì đã không có kết cục như bây giờ!"

Ý thức của Diệp Thiên Vân vô cùng tỉnh táo, không biết Cuồng Võ có mục đích gì khi nói những câu này, nhưng hắn nghe rất rõ. Cố gắng gượng dậy, nhưng hắn phát hiện một chuyện làm hắn sợ hãi đó là thân thể hắn không có bất kỳ phản ứng nào, tình trạng này giống như mấy lần hắn bị bệnh trước đó.

Có kinh nghiệm từ trước, Diệp Thiên Vân lại một lần nữa đem toàn lực để khống chế ngón tay, không ngừng phát huy nội lực. Hắn không muốn thua cũng không thể thua, giờ đây nằm xuống, như vậy trận chiến này sẽ trở thành kết cục đã định, bởi vậy hắn không thể từ bỏ, quyết không từ bỏ! Ý chí luyện tập suốt một thời gian dài khiến hắn có thể thắng được sự khống chế của cơ thể, ý chí nhanh chóng dọc theo xương sống, chui vào não sau của Diệp Thiên Vân. Một luồng khí lạnh cả người, rồi đột nhiên lan tràn đến cả não bộ.

Bóng tối, lạnh giá, u uất Diệp Thiên Vân cảm giác mọi cảm xúc đều tách ra. Tim hắn bắt đầu đập chậm lại, nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm xuống. Đặc điểm của sự sống của sinh mạng đang yếu dần đi.

Trong thời khắc giữa sự sống và cái chết, hắn đột nhiên nghĩ đến cảm giác của chính mình, nó ẩn trong huyết nhục của của chính cơ thể mình, từ tay đến chân, trong mỗi cơ bắp. Lợi dụng nó để giúp chính mình vượt qua cửa ải khó khăn này, dần dần hắn có thể nhìn thấy thân thể của mình, không có gì thay đổi, dường như trong cơ thể có một lớp màng giống màng của trứng gà đang bao bọc lấy toàn bộ cơ thể hắn.

Thong thả...... Ổn định...... Tiến độ ngày một gia tăng, Diệp Thiên Vân sẽ không bị ngoại lực cản lại. Đây chính là ý chí không chịu khuất phục trong lòng hắn, cho dù chết ------- cũng không thể!

Hắn hiểu rằng chính mình đang tiến vào một trạng thái rất kì dị. Lợi dụng cảm giác để trợ giúp phá vỡ lớp màng mỏng đang bao bọc lấy ý thức của hắn.

Võ giả rất mẫn cảm với thế giới bên ngoài, Cuồng Võ đứng ở đối diện Diệp Thiên Vân lại cảm giác tính mạng của hắn đang dần mất đi, điều này làm cho hắn kinh hãi, tuy dùng lực tương đối mạnh, nhưng đối với Diệp Thiên Vân mà nói,không thể lấy mạng hắn được.

Ngoại trừ Cuồng Võ ra, ba người khác rõ ràng cũng phát hiện ra điểm này. Cuồng Cảnh có chút không tin nổi nói:"Cuồng Võ, ngươi chỉ dùng vài phần lực, tại sao hắn lại đột nhiên thành ra như vậy?"

Cuồng Võ không ngừng lắc đầu, nâng tay của mình lên nhìn thoáng qua, nhíu mày nói:"Không thể nào, Diệp Thiên Vân có ngạnh công trên người, một kích này không đủ để lấy mạng hắn."

Cuồng Võ muốn tiến lên, nhưng lại bị Cuồng Cảnh ngăn ở, hắn rất cẩn thận nói:"Chờ một chút đã. Nếu đây là một cái bẫy. Diệp Thiên Vân đột nhiên đánh lén ngươi, ngươi có chắc tránh được không?"

Cuồng Võ lắc đầu. Diệp Thiên Vân nếu thật là giả chết, tại thời khắc mấu chốt hắn mới ra một kích trí mạng thì không ai ở đây có thể né tránh được, bởi vì Diệp Thiên Vân đã có thực lực của một tông sư.

Trong thời gian mấy người đó do dự, ngón tay của Diệp Thiên Vân bỗng nhúc nhích, lần này hắn đã tìm được cảm giác lúc trước! Liên tiếp vài giây sau, chân tay của Diệp Thiên Vân đều có cử động rất nhỏ.

Cuồng Cảnh trong nội tâm cũng yên tâm, cũng may là chưa tiến lên xem, bằng không hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Diệp Thiên Vân lại một lần nữa đè tay xuống đất, đứng lên, từ trong ánh mắt hắn, có thể nhìn ra một ý chí kiên định.Tuy gương mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng mà trên nét mặt có chút mỏi mệt.

Tất cả mọi người nghiêm nghị nâng cao cảnh giác, đối thủ như Diệp Thiên Vân, vô luận như thế nào đều đáng tôn kính, hắn có tinh thần không sợ bất cứ điều gì của một võ giả! Chỉ cần điểm này thôi cũng đã không phải ai cũng làm được.

Cuồng Võ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân hồi lâu, mới do dự nói:"Thân thể của ngươi sao rồi? Còn có thể chiến đấu hay không?"

Diệp Thiên Vân ngầm cười khổ, hắn bị Cuồng Võ đánh cho một kích xong, bệnh cũ lại tái phát, thân thể và ý thức phân ra. Lần trước nhờ có dược liệu của Ngũ Vĩ nên tình trạng này mới không xuất hiện nữa.

Nhưng lần trước hắn đã để thuốc ở Hongkong, lại thêm hôm nay tâm thần và thể lực tổn hao quá nhiều, nên mới lại tái phát. Đen đủi hơn là đang cùng người khác quyết chiến cũng may là Cuồng Võ không thừa dịp ra tay, nếu là Võ Đang mấy kẻ không biết lượng đối thủ, thì e rằng hôm nay hắn đã mất mạng rồi.

Sau khi đã tỉnh táo trở lại, thể lực của Diệp Thiên Vân về 0, giờ đây muốn nhúc nhích ngón tay cũng không biết phải mất bao nhiêu khí lực. Trong lòng hắn cũng rõ, đêm nay chỉ sợ nguy hiểm, hắn hiện tại không có năng lực bảo vệ chính mình.

Cuồng Võ tựa hồ cũng phát hiện Diệp Thiên Vân có gì đó không đúng, cau mày hỏi:"Ngươi rốt cục làm sao vậy?"

Diệp Thiên Vân thở dốc mấy lần, cũng không giấu diếm nói:"Thân thể của ta bệnh cũ tái phát, chỉ là không ngờ lại tái phát đúng lúc này!"

Diệp Thiên Vân bị bệnh? Tin tức này làm cho bọn họ giật mình kinh ngạc. Tuyệt đỉnh võ giả một khi mắc bệnh, căn bản là không thể chiến đấu hết sức, làm như vậy sẽ chỉ làm người chết nhanh hơn mà thôi.

Nghe được tin tức này, mấy người không những kinh ngạc mà còn có chút đáng tiếc, tương lai của Diệp Thiên Vân không thể nói trước được, nhưng mà thật không ngờ hắn lại bất hạnh đến vậy! Thế giới này đúng là công bằng, cho ngươi một cái gì đó thì đồng thời cũng sẽ mang đi một cái gì đó của ngươi.

Cuồng Võ nói:"Ngươi nếu không sợ phiền toái, thì cùng chúng ta đến Thiếu Lâm Tự một chuyến, không biết chừng đến dược vương viện của Thiếu Lâm, bệnh của ngươi lại chữa được thì sao?"

Diệp Thiên Vân lúc này đã thua rồi, nếu không phát bệnh, hắn còn có thể cùng Cuồng Võ đấu một trận! Nhưng cơ hội đã qua, chính mình không nắm bắt lấy, những chuyện này cũng không phải lý do! Kẻ thù không thể nào chờ ngươi khỏe mạnh mới động thủ, mấy người này coi như đã nhân từ lắm rồi.

Cuồng Cảnh nghe Cuồng Võ nói, thoả mãn nhìn hắn một cái, sau đó nói thêm:"Sư huynh của ta nói rất đúng, đến Thiếu Lâm, mấy người chúng sẽ dốc sức chữa trị cho ngươi, mặc dù không dám cam đoan ngươi nhất định có thể khỏe lại nhưng mà y thuật của dược vương viện của Thiếu Lâm đúng quả thật danh bất hư truyền."

Thể lực của Diệp Thiên Vân hầu như không còn, sớm đã có chút ít chống đở không nổi, nghe xong mấy lời này, trong nội tâm sinh ra cấp hỏa, hai mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.

Đương Diệp Thiên Vân lại tỉnh lại thì đã cảm nhận được ánh mặt trời khiến cho hắn chói mắt, nên lấy tay che đi. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người vỗ vỗ vào lưng của hắn nói:"Anh bạn nhỏ mau tỉnh lại đi, chúng ta thay phiên cõng ngươi cả đêm, mệt chết đi được!" Tiếng nói rất quen thuộc, chỉ là trong lời nói còn có cả tiếng thở hồng hộc.

Diệp Thiên Vân mở to mắt, thì thấy cách đó không xa có một ngọn núi nguy nga, không khỏi sững sờ, tối hôm qua sau khi thoát lực, thân thể không tự chủ được nên đã ngất đi, nên những chuyện sau đó hắn không biết gì.

Đúng lúc này, Cuồng Cảnh đánh cho hắn một cái ha ha nói:"Ngươi coi như là có phúc, được c bốn người bọ ta thay phiên cõng! Sau này thành công của ngươi tất nhiên có thể cao hơn chúng ta nhiều."

Diệp Thiên Vân mỉm cười, hắn tất nhiên không thể ở trên lưng họ mãi được, bèn khẽ nhảy xuống tới, chậm rãi hỏi:"Đây là đâu?"

Cuồng Cảnh sảng khoái nói:"Chúng ta đã đến địa giới của Thiếu Lâm Tự, tiểu huynh đệ ngươi không cần lo lắng, chúng ta mang ngươi về cũng không có ác ý gì! Chỉ vì ngươi ở trong chốn võ lâm làm mưa làm gió, Thiếu Lâm cũng là một phần tử của võ lâm, nên có trách nhiệm đi dẹp loạn."

Diệp Thiên Vân biết chắc chắn đi Thiếu Lâm, cho nên tâm cũng yên tâm! Có đôi khi ngươi không muốn đối mặt, cũng phải đối mặt, đã như vậy không bằng thong dong hưởng thụ.

Đang nói chuyện thì cách đó không xa vài vị tăng nhân đi tới, sau khi đến gần, mấy vị tiểu hòa thượng này trông thấy bốn vị khùng tăng lập tức cuống quít thi hành lễ nói:"Các sư tổ đã về núi, chúng con lập tức đi thông báo!" Nói xong xoay người định chạy đi.

Cuồng Cảnh tiến lên khẽ vươn tay ngăn mấy người, giống như cười mà không phải cười nói:"Gặp chúng ta muốn chạy hả? Thế sao được!" Nói xong liền vây mấy người này lại!

Diệp Thiên Vân thấy thần thái của Cuồng Cảnh, phát hiện bọn họ ở Thiếu Lâm Tự cũng không được hoan nghênh cho lắm, bốn người bọn họ thân phận hẳn là rất cao, hơn nữa điên điên khùng khùng, tất nhiên không được mọi người yêu mến, cảnh này cực kỳ giống đạo tặc cản đường.

Cuồng Cảnh cười ha ha như phát bệnh nói:"Hôm có khách quý, đi lấy cho ta chút rượu và thức ăn, cứ mua hộ cho ta, sau này ta sẽ trả lại cho các ngươi!" Hắn nói xong, bọn Cuồng Võ cũng vui vẻ gật đầu. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Tiểu hòa thượng đi đầu tiên sắp khóc đến nơi, hắn tựa hồ bị Cuồng Cảnh làm cho kinh sợ, mặt lộ vẻ khó khăn khuyên nhủ:"Sư tổ, lần trước chúng con đi mua rượu cho người đã bị Cảnh Tâm sư thúc bắt được, phạt chúng con, nói nếu như dám mua rượu nữa thì trục xuất chúng con khỏi môn phái."

Cuồng Cảnh nhíu mày, mắng to:"Vô liêm sỉ, năm đó lúc hắn còn nhỏ, vẫn cùng chúng ta uống, giờ đây lại giả bộ. Ngươi đừng có mà giở trò với ta, bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, bằng không ta trục xuất các ngươi khỏi Thiếu Lâm ngay bây giờ!"

Mấy người bị những lời này dọa cho sợ chết khiếp, lập tức gật đầu đồng ý, vẻ mặt đau khổ nhanh như chớp chạy đi.

Diệp Thiên Vân càng đi về phía trước, thì càng phát hiện phía trước có nhiều người qua đường, Thiếu Lâm Tự là thánh địa du lịch, cho nên những người này phần lớn là du khách, hắn khẽ âm thầm kiểm tra thân thể, phát giác thể lực khôi phục gần như trước rồi. Giờ đây nếu như rời đi, cũng không phải là một việc khó.

Cuồng Võ như là phát hiện ra tâm sự của hắn, thình lình lấy tay vỗ vai Diệp Thiên Vân, cười đùa nói:"Ở đây đông người, ngươi đừng hòng chạy thoát!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK