Mục lục
Vô Địch Hắc Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Vân rất ghét loại nam nhân luôn tự cho mình là nhất, nếu như người có thực lực thì chẳng nói ra mấy lời đáng khinh bỉ này, vốn muốn giáo huấn cho hắn một trận nhưng lại cảm thấy không đáng để mình ra tay. Hơn nữa, Hàn Băng đã cầu khẩn cho nên cũng không để ý tới thằng điên này nữa.

Chuyện tình của hai người rất rắc rối, hắn cũng không muốn bị cuốn vào trong cái loại sự việc nhàm chán này, liền đóng cửa xe. Hắn đang muốn rời đi, tên kia đột nhiên cản trước cửa xe chỉ tay vào Diệp Thiên Vân, điên cuồng nói: Mẹ kiếp, mày dám chạy, xuống đây cho tao. Hắn nói với giọng vô cùng kiêu ngạo, điều này làm cho Diệp Thiên Vân lửa giận bốc lên não, vốn mình không liên quan gì, tự nhiên bị chửi bới.

Hàn Băng thấy nam nhân kia tiến lên cản, vội vàng kêu lên: dp, anh có hiểu đạo lý không vậy, chuyện của anh với tôi không liên quan gì đến anh ta, anh mất trí rồi hả?

Diệp Thiên Vân cũng chỉ đưa Hàn Băng về nhà, không ngờ lại bị cuốn vào trong cái chuyện tình cảm gút mắc này, tự nhiên gánh một cục oan ức. Xe cũng không đi được, hắn liền tắt khóa, từ trong xe đi ra.

Người nọ thấy Diệp Thiên Vân đi tới, lập tức hung dữ hét lên với hắn: Hàn Băng là bạn gái của tao, mày tính là cái quái gì hả, tao nói cho mày biết, sau này ít đi cùng nàng đi, nếu không tao thấy mày một lần là tao đánh một lần. Vừa nói tay vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, đương nhiên đã thật sự coi Diệp Thiên Vân là tình địch.

Hắn vừa nói xong Diệp Thiên Vân đã đi tới trước mặt hắn, không hề báo trước sẽ động thủ, lập tức nện lên mặt hắn, lúc này Đỗ Phongăn phải quyền đó thì ngã ngửa ra sau, cái mũi cùng miệng phun ra máu.

Diệp Thiên Vân lấy khăn lau vết máu trên tay, sau đó thản nhiên nói với Hàn Băng: Tôi không biết hai người có quan hệ gì, nhưng mà quan trọng là không liên quan gì đến toi, hắn không sao đâu, tôi đi đây. Nói xong liền lên xe phóng đi.

Hàn Băng không biết là trong lòng có cảm giác gì, Diệp Thiên Vân muốn đi, Đỗ Phong lại dám cản, việc này có thể trách ai đây chứ, sớm biết vậy đã không để Diệp Thiên Vân đưa mình về đến tận đây.

Đỗ Phongbị trúng một quyền, bị choáng váng cả nửa ngày mới tỉnh l

ại, nhớ đến chuyện vừa rồi, muốn nói nhưng không làm sao có thể mở miệng được, lấy tay sờ sờ lên mặt thì thấy dính đầy máu. Nhìn về phía chiếc xe vừa phóng đi, hai con mắt tràn đầy oán độc.

Diệp Thiên Vân lái xe trở về võ quán, sau khi tới phòng mình, lại châm một điếu thuốc. Vừa rồi hắn vốn cũng không muốn ra tay với một người bình thường, nhưng có một loại người nếu ta không đánh hắn thì hắn lại cho rằng ta dễ khi dễ, ta càng nhường nhịn hắn thì hắn lại càng cho rằng ta mềm yếu, cho nên muốn đối phó với loại người như thế này thì chỉ có thể cứng rắn một chút. Với thân thủ của hắn bây giờ không dám ra tay thật sự, nếu đối phương là võ giả thì còn có thể suy xét lại, nói chung ít nhất đối phương phải có một chút năng lực chống cự.

Nếu như là người bình thường thì phải đặc biệt cẩn thận, nếu không lỡ tay thì có thể dẫn tới án mạng. Võ công càng cao thì càng sợ phải xuất thủ chính là bởi nguyên nhân này, lỡ tay đánh chết người không phải là việc nhỏ. Thật ra trong chốn võ lâm cũng thế, bình thường đánh bị thương hoặc tàn phế là chuyện phát sinh mỗi ngày, nhưng mà nếu có người táng mệnh thì sẽ xuất hiện nhiều vấn đề, bởi vì xã hội không có khả năng tiếp thu kết quả này, và cũng không cho phép xảy ra điều này. Nhưng mà trong chốn võ lâm cũng không phải không có chuyện chết nhiều người, chỉ là mọi người vẫn cố gắng duy trì một giới hạn, để không phá vỡ cuộc sống an ổn của nhau.

Diệp Thiên Vân cũng không có nghỉ ngơi mà là trực tiếp vận hành nội công, luyện Kim chung tráo. Gần đây hắn mơ hồ có cảm giác đột phá, bây giờ hẳn đang dừng ở cảnh giới "khí tẩu bách mạch", mỗi lần đột phát một tầng liền đả thông một mạch, cho đến khi lên tầng thứ năm thì đả thông toàn bộ, từ lúc học đến giờ cũng mới chỉ hơn hai tháng thời gian.

Nhưng mà Diệp Thiên Vân đã luyện tới đỉnh điểm của tầng thứ hai sắp tiến vào tầng thứ ba, hắn cũng từng tìm hiểu xem có phải là luyện Kim chung tráo tiến triển rất nhanh, sau đó mới phát hiện rằng thật ra trước kia hắn vẫn luyện nội công, chỉ là không có hiệu quả gì. Sau khi học tập nội công Kim Chung tráo thì một bộ phận nội công trước kia luyện thành dung nhập vào bên trong, cho nên công lực đột nhiên tăng mạnh.

Kim chung tráo chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất từ tầng một tới tầng năm, nó có tác dụng là luyện cảm giác bình ổn, hơn nữa còn khai thông kinh mạch, không ngừng mở rộng nội tức, gọi là giai đoạn cơ sở. Mà giai đoạn thứ hai là từ tầng năm đến tầng thứ chín, giai đoạn này chủ yếu mở rộng nội tức đồng thời tiến hành luyện hóa, vì vậy làm cho nội công càng thêm tinh thuần. Giai đoạn cuối cùng là từ tầng mười đến tầng mười hai, giai đoạn này công lực bắt đầu phản phát quy chân, hơn nữa các rào chắn không ngừng bị khai thông, cuối cùng đạt tới cảnh giới đại thừa.

Đương nhiên trong công pháp thì nói như vậy, nhưng mà có mấy ai có thể luyện đến giai đoạn thứ ba, nghe nói luyện đến tầng mười hai chỉ có một người là Đạt Ma tổ sư, điều này dường như có chút hư ảo, thế nhưng trước khi Diệp Thiên Vân luyện tập Kim chung tráo, đối với sự tồn tại của nội công đã từng hoài nghi, nhưng giờ đây bản thân đã trải qua thực tế thì không thể không tin.

Friedrich Engels từng nói qua: Do chúng ta tầm nhìn hạn chế, tồn tại hoàn toàn quyết định vấn đề. Đồng thời còn nói: Nếu như chúng ta đối với sự vật không thể nghiên cứu sâu hơn, như vậy nó đối với chúng ta chính là không tồn tại. Truyện được copy tại Truyện FULL

Cho nên chúng ta dùng quan điểm của chủ nghĩa duy vật là có thể chứng minh sự tồn tại của nó, mà chỉ cần làm được tức là sẽ có cơ hội, như vậy chúng ta có thể rút ra rằng: Phải nghiên cứu nó, như vậy nó mới tồn tại. Diệp Thiên Vân bây giờ đang ở trong tình huống này, chỉ đến cuối cùng mới có thể biết được là truyền thuyết hay sự thật.

Đến lúc Diệp Thiên Vân luyện tập xong, cũng đã ba giờ sáng rồi, hằng ngày ngủ đối với hắn trở thành một việc hết sức sung sướng.

Ngày thứ hai tỉnh lại, phát hiện khí trời rất đẹp, liền ra ngoài tản bộ. Đi vòng xung quanh, sáng sớm không nhiều người lắm, đại đa số mọi người vẫn còn trong mộng đẹp, sau đó hắn trở về võ quán. Vừa tới cửa đã nhìn thấy Tiểu Linh tới làm, Tiểu Linh là nhân viên tiếp tân của nơi này, khi Diệp Thiên Vân lần đầu tới nơi này là do nàng tiếp đãi.

Tiểu Linh nhìn thấy hắn đi đến liền nói: Diệp tiên sinh tới sớm quá, anh muốn xem báo hôm nay không? Diệp Thiên Vân gật đầu cầm báo ngồi tại cửa xem một lúc.

Báo chí cũng không có tin tức gì quan trọng, nhưng mà nếu khi có thời gian Diệp Thiên Vân đều đọc qua để xem có gì bản thân cảm thấy hứng thú không. Lật vài trang báo, đột nhiên nhìn thấy một đề tài, lông mày lập tức nhíu lại, đưa mắt nhìn kỹ, ở trên đó viết mấy chữ "Bản thị tứ đại võ quán", trong lòng hơi chấn động, tin tức này quả thật không tốt lắm.

Diệp Thiên Vân hiểu rõ tại "Bản thị võ quán" có mười mấy nhà, các lưu phái truyền nhân cũng có võ quán ở trong này. Người học võ kiêng kỵ nhất là bị so sánh người nào võ học cao hơn, người nào thân thủ tốt hơn.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Võ giả còn như thế, chứ đừng nói đến võ quán, võ quán là tất cả thể diện của võ giả. Nhà báo nào lại có thể viết cái đề tài quái quỷ này, làm như vậy có thể xảy ra những sự việc không hay.

Diệp Thiên Vân tiếp tục nhìn xuống dưới, chỉ thấy: Bản thị Thanh Phong võ quán thực lực được chọn là đứng đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK