Mục lục
Vô Địch Hắc Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Vân về phòng mình, tắm rửa một cái, đây là việc làm mỗi ngày của hắn, mỗi ngày vận động nhiều làm mồ hôi chảy đầm đìa, mỗi lần luyện tập xong căn bản là không tìm được chỗ nào không ẩm ướt.

Rất nhiều người luyện võ mới vài ngày đã oán hận kêu gào không có tiến triển, kì thật thì võ học cần lâu dài, bọn họ thật là nên nhìn Diệp Thiên Vân luyện tập thế nào.

Đến khi Diệp Thiên Vân tắm rửa thay quần áo xong đi ra, hắn liền cầm điện thoại gọi cho Lưu Tùng, ý định của hắn hôm nay là đi chơi với đám bạn cùng phòng, mục đích chủ yếu là kết nối tình cảm với nhau, vốn kế hoạch ngày năm tháng một là đi du lịch cùng bọn họ nhưng lại không đi được, cho nên không còn cách nào khác là rủ bọn họ đi chơi vui vẻ sớm chút.

Kì thật thì tình cảm bạn học nếu thời gian dài ít tiếp xúc thì cũng sẽ nhạt phai dần, mặc dù là bạn cùng phòng, hơn nữa còn là bạn tốt, nhưng tất cả đều không thể tránh khỏi thời gian dài xa cách.

Chỉ lát sau điện thoại đã nghe, bên trong liền truyền ra thanh âm hưng phấn của Lưu Tùng: "Ha ha, con mẹ nó, nhớ đến gọi điện cho tôi rồi à? Mấy ngày không gặp rồi, thế hôm nay muốn tổ chức hoạt động gì?" Hắn chính là cả ngày đều nhiệt tình như vậy, tựa như ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt.

Khóe miệng Diệp Thiên Vân hiển nhiên cũng nhếch lên, vốn hắn còn muốn Lưu Tùng tổ chức một chút, ví như đá bóng chẳng hạn, nhưng hắn hỏi lại làm Diệp Thiên Vân rất khó nghĩ, rồi trong đầu Diệp Thiên Vân lóe lên, nói: "Vài ngày rồi không liên lạc, cậu có tìm được hai tên kia không?"

Lưu Tùng ở bên kia cười nói: "Tôi đang ở trong phòng ngủ, bọn họ cũng ở đây. Vốn đây mồng năm tháng một có thể cùng đi chơi, ai ngờ gia đình lại gọi tôi về, ngày mai đã phải đi rồi, cho nên giờ cần sắp xếp một chút, muốn cùng đi bơi."

Không ngờ Lưu Tùng lại có ý nghĩ này, Diệp Thiên Vân liền nói: "Tìm được chỗ chưa? Bốn người sao?" Nói xong hắn lại châm một điếu thuốc.

Lưu Tùng nói: "Tính ra tổng cộng là sáu người, tôi và Trần Nhiên đều mang theo người, còn hai người các ngươi solo! Địa điểm còn chưa nghĩ ra, chẳng lẽ cậu hôm nay mời khách lại muốn chúng tôi chuẩn bị? He he." Lưu Tùng không có hảo ý cười, vừa mới dứt lời thì phòng ngủ bên kia đã vang lên thanh âm, còn kèm theo cả tiếng gõ bàn, xem ra là muốn Diệp Thiên Vân tự nghĩ.

Diệp Thiên Vân bất đắc dĩ, đối với mấy người này cũng không có biện pháp, liền nói: "Được rồi, ta mới khách một ngày đi. Vậy lát nữa ta tìm mấy người."

Lưu Tùng tò mò hỏi: "Cái này hình như không phải phong cách của ngươi nha! Lúc trước đều là ta tổ chức hoạt động. Có thể tiết lộ trước cho ta xem hôm nay tiêu xài ở đâu không?"

Diệp Thiên Vân nói: "Đừng có gấp, tới rồi ngươi sẽ biết." Hắn úp úp mở mở nói, khiến người bên kia rất lo lắng, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nói ầm ầm bên kia: Diệp Thiên Vân, ngươi không phải là đưa chúng ta đến bể bơi của trường chứ! Rõ ràng chính là giọng của Vương Bằng trêu chọc, xem ra hắn chính là nguyên nhân của tiếng ầm ầm vừa rồi.

Diệp Thiên Vân cúp điện thoại, sau đó trực tiếp lái xe đến trường. Mới vừa rồi gọi điện hắn đã nghĩ kĩ rồi, lần trước Vương Vĩnh Cường đã làm thẻ hội viên cho hắn ở công ty tư nhân Hải Thiên, bây giờ không đi thì còn đợi bao giờ nữa.

Chỉ lát sau hắn đã đi tới túc xá trường học, rồi Diệp Thiên Vân đi thẳng đến phòng ngủ.

Không đợi hắn vào phòng, liền nghe được âm thanh đùa giỡn bên trong. Hiện giờ đang là giờ học, cả tòa nhà cũng không có bao nhiêu người, vì thế hắn nghe rất rõ ràng, nên Diệp Thiên Vân liền đẩy cửa đi vào.

Vừa mở cửa thì thấy ngay Vương Bằng trên người đầy cơm, trong tay tên này còn cầm nguyên nồi cơm ném về phía Trần Nhiên! Lưu Tùng lần đầu tiên không tham gia trận chiến, nhàn nhã ngồi xem, cười hì hì.

Diệp Thiên Vân cười cười, nói: "Các ngươi sao vậy, vừa thấy mặt đã thân thiết như vậy rồi sao?" Nói xong hắn nhìn về phía hai người bọn họ.

Vương Bằng xoay người nhìn thấy là Diệp Thiên Vân, hắn lúc này mới buông nồi cơm xuống, nói: "Chúng ta chờ ngươi nửa ngày rồi, tên khốn Trần Nhiên này nói ta là quang côn, ta muốn nói hắn quang côn cũng phải có tôn nghiêm!" Vừa nói liền vừa lau đi những thứ trên người mình.

Trần Nhiên nghe thấy hắn nói như vậy, cũng làm ra vẻ ủy khuất nói: "Ta nói lúc nào? Ta vừa từ trong WC đi ra liền bị hắn ném cơm lên người, chung quy là bị đánh oan mà!"

Vương Bằng nghe thấy, đáp ngay: "Không phải là ngươi thì là ai, Lưu Tùng nói cho ta là ngươi." Nói xong nhìn về phía Lưu Tùng, không ngờ hắn đang cười hì hì ở đó.

Lúc này Vương Bằng và Trần Nhiên đã biết là bị lừa, Lưu Tùng không chỉ chia rẽ hai người, mà hắn còn được trận cười miễn phí.

Diệp Thiên Vân vừa nhìn lại liền cười lớn, nói: "Đi nào, mọi người đã đông đủ thì có thể xuất phát!" Nói xong, hắn nhìn lại phòng ngủ hỗn loạn, phỏng chừng là không chỉ mình Trần Nhiên phải quét.

Lưu Tùng vừa nghe thấy lập tức tinh thần tỉnh táo lại, nói: "STOP, ngừng chiến đi! Ta chỉ thấy hai người các ngươi đang chán, vì thế gợi chút hứng khởi thôi mà, các ngươi đừng đánh!"

Hai người trợn mắt nhìn, ánh mắt kinh ngạc như không phải nhìn người đối với Lưu Tùng, có vẻ như thuộc loại cầm thú.

Sau đó lực chú ý của mọi người lập tức tập trung lên người Diệp Thiên Vân, Trần Nhiên nhìn hắn nói: "Chúng ta đã bao lâu không cùng đi chơi rồi? Hôm nay vốn Lưu Tùng nói là đi bơi, ta cũng cùng bạn gái ta đi."

Lưu Tùng nghe thấy, hắn lập tức vội nói: "Không thể nói vậy, vốn ta muốn mời các ngươi tới Shangrila ăn cơm, không nghĩ tới nơi nào tốt hơn, xem ra cảnh giới của chúng ta chưa đủ! Chúng ta đều có bạn gái, muốn đi cũng không thể đến nơi cấp bậc quá thấp, vạn nhất ngươi lại nói là trách nhiệm của người nào?"

Vương Băng vừa nghe thấy cũng hiểu ý, không khỏi gật đâu.

Diệp Thiên Vân nghe thấy, ba người này hôm nay định "chém" mình, chắc muốn mình "nôn tiền" đây, nếu như chính mình không phải đã chuẩn bị nơi đến trước, không biết hôm nay sẽ bị bọn họ càu nhàu bao nhiêu, rốt cược thì cũng được lĩnh giáo lợi hại của đám dâm nhân này rồi.

Nghĩ tới đó Diệp Thiên Vân lại gật đầu, cố ý hào phóng nói: "Ừhm, yên tâm đi, sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu. Mấy người kia nghe liền thấy mất hứng, xem ra Diệp Thiên Vân nói vậy thì địa phương đến chắc không tồi.

Rất nhanh mấy người đã thu thập xong, Trần Nhiên cùng Lưu Tùng đều gọi điện cho người yêu mình, hẹn địa điểm rồi cùng xuất phát.

Bốn người lên xe, Trần Nhiên cùng bạn gái và Vương Bằng đều bị phân lên xe Diệp Thiên Vân, tên Lưu Tùng thì nói là muốn có thế giới riêng của hai người, vì thế mấy người kia đành ủy khuất chui vào xe của Diệp Thiên Vân.

Xe Diệp Thiên Vân đi trước, còn xe Lưu Tùng đi sau, hướng về phía hội Hải Thiên.

Vương Bằng ngồi bên cạnh Diệp Thiên Vân, sắc mặt hưng phấn nói: "Thiên Vân, chúng ta đi đâu vậy, ngươi nói trước cho ta một chút, ta không nói cho bọn họ đâu." Hắn mới nói xong liền bị Trần Nhiên khinh bỉ: "Không cần ngươi nói, chúng ta cũng có thể nghe thấy."

Trần Nhiên hôm nay là lần đầu tiên dẫn bạn gái đi cùng đám bạn cùng phòng đi chơi, hắn cũng muốn trước mặt bạn gái tạo hình tượng, liền nói: "Thiên Vân, hôm nay là ngày ta cùng bà xã lần đầu ra mắt, ngươi an bài tốt chút nha, đừng phá hai chúng ta."

Diệp Thiên Vân cười cười, nói: "Chúng ta đi Hải Thiên, các ngươi biết không?" Nói xong liền nhìn về phía Vương Bằng.

Vương Bằng vừa nghe thấy liền nhảy cả lên, hắn lắc lắc đầu, nhìn về phía Diệp Thiên Vân đầy kích động: "Thiên Vân, có phải là công ty tư nhân Hải Thiên không? Ngươi đừng gạt ta, ta con mẹ nó nằm mơ cũng muốn đến đó một lần, nghe nói trên lầu còn có cả sân trực thăng hạ cánh, dùng từ xa hoa cũng không đủ để hình dung, phải gọi là xa xỉ mới đúng!" Hai mắt hắn lúc này như hỏa nhãn kim tinh nhìn Diệp Thiên Vân như nhìn bảo vật ngàn năm vậy.

Bạn gái của Trần Nhiên là Diệp Tiểu Tuệ nghe xong cũng có phản ứng như Vương Bằng, vừa nghe thấy Diệp Thiên Vân nói ra tên này, hai mắt cũng sáng rực lên: "Hải Thiên vốn là nơi sở hội tốt nhất, hơn nữa nghe nói không có thân phận không thể gia nhập." Nói xong hôn mạnh lên mặt Trần Nhiên một cái, rồi thân mật nói với Trần Nhiên: "Nhiên Nhiên, anh đối với em thật tốt." Trần Nhiên nghe xong vô cùng si mê.

Vương Bằng vừa nghe xong phì cười, chỉ vào Trần Nhiên nói: "Ngươi còn được gọi là Nhiên Nhiên hả? Tên này rất con mẹ nó sáng tạo, không nói thô tục không thể hiện hết được tình cảm của ta."

Chỉ tiếc là Lưu Tùng không có trong xe, nếu không sẽ còn càng thêm náo nhiệt. Chỉ lát sau đã thấy tòa nhà Hải Thiên, một ngày vui chơi rốt cuộc sắp bắt đầu.

Hai chiếc xe cùng vào bãi đỗ, hiện giờ đúng là thời điểm hoàng kim, khắp nơi đều là danh xe, rất ít thấy xe loại B như Pasate, còn loại xe kiểu Ford như của Lưu Tùng căn bản là không có.

Mấy người dừng xe rồi đi ra, cũng cực kì hưng phấn, chỉ có Lưu Tùng là mặt đỏ bừng, lần đầu tiên thấy không nói gì.

Vương Bằng cũng không biết vì thế liền hỏi Lưu Tùng: "Lưu Tùng, ngươi sao vậy? Bình thường không phải đều nói như mưa sao? Thế mà hôm nay lại khác thường như vậy chứ?"

Lưu Tùng im lặng hồi lâu, sau đó mới đỏ mặt nói: "Xe của ta cũng quá con mẹ nó mất mặt đi, các ngươi nhìn bốn phía xem, bãi đỗ xe này đâu đâu cũng là xe loại trăm vạn cả. Thiên Vân còn so với ta hơn chút, ít nhất cũng có thể tìm thấy mấy cái như vậy, còn ta thì đúng là ONLYONE mà." Mọi người nghe xong không khỏi cười lớn.

Diệp Thiên Vân lắc đầu, châm thuốc rồi nói: "Loại so sánh này chúng ta so làm gì, chúng ta đến đây chơi, sao phải làm mình mất hứng chứ? Tâm tình so sánh có gì quan trọng, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta hôm nay, cứ tự làm mình vui vẻ là được.

Nghe thấy Diệp Thiên Vân nói xong, mấy người không khỏi gật đầu, người với người khác nhau, chúng ta cứ tự mình cao hứng là được. Lưu Tùng nghe xong cũng không thấy xấu hổ nữa, hắn bắt đầu hưng phấn tinh thần nói chuyện với đám Vương Bằng, chỉ vài câu đã hăng hái trở lại, đúng là điển hình của tính chất sinh vật.

Chỉ lát sau đã tới hội, tòa nhà này mới nhìn bên ngoài cũng không xa hoa cho lắm, nhưng mà vừa nhìn thấy ở bãi xe thì lại hoàn toàn khác. Người không có tiền thường rất sĩ diện, mà người có tiền thì lại không thích khoe khoang, đó chính là sự chênh lệch giữa hai loại người, đương nhiên, điều này cũng không phải là tuyệt đối.

Mấy ngưới Diệp Thiên Vân vừa vào cửa thì đã có người ra đón, Diệp Thiên Vân vừa nhìn thì thấy ngay người đón chính là Lý Giang, người lúc trước làm thẻ thành viên cho hắn.

Lý Giang nhanh chóng bước đến phía Diệp Thiên Vân, đầu tiên thì bắt tay, sau đó thân thiết nói: "Diệp tiên sinh, hôm nay rảnh rỗi như vậy, nhất định phải vui chơi vui vẻ ở đây nha." Nói xong thì lại nhìn đám Lưu Tùng, gật đầu nói với bọn họ: "Các vị đều là bằng hữu của Diệp tiên sinh, hoan nghênh mọi người đến với công ty tư nhân Hải Thiên, hi vọng các vị sẽ có thời gian vui vẻ ở đây."

Nói xong Lý Giang chào mọi người, lập tức lại có một nữ tiếp viên đi tới, Lý Giang lại nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp tiên sinh có chuyện gì cứ nói với cô gái này, tôi sẽ chuẩn bị ngay." Nói xong lại bắt tay hắn rồi mới rời đi.

Diệp Thiên Vân nói với nữ tiếp viên: "Cho tôi một gian phòng hội nghị nhỏ." Nữ tiếp viên gật đầu nói: "Mời Diệp tiên sinh qua bên này."

Chỉ lát sau cô ta đã dẫn mấy người bọn họ vào một gian phòng hội nghị rộng khoảng 100 mét vuông, sau đó thì nữ tiếp viên liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Mấy người vừa ngồi xuống, chưa đợi Diệp Thiên Vân nói gì, Lưu Tùng đã dành trước vị trí chủ, ngồi xuống nói: "Các vì trước tiên hạy nghe ta nói, lần này mời các vị đến đây, chủ yếu là để thảo luận một chút ảnh hưởng của khoản nợ mà nước Mỹ đới với chúng ta." Không đợi hắn nói xong đã bị mọi người đuổi xuống.

Trần Nhiên nói: "Nơi này bên trong và bên ngoài quả thật cách biệt quá lớn! Quá xa xỉ, vừa rồi thiếu chút nữa ta đã hét lên rồi. Thiên Vân ngươi được hưởng thụ ở nơi này mà có khi cả đời ta cũng không chắc đã đến được." Mấy người đều đồng ý gật đầu, loại hội tư nhân như thế này chủ yếu để phục vụ những người có thân phận, học sinh thật sự là vô cùng hiếm.

Vương Bằng nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, rồi nói: "Thiên Vân, chúng ta tới đây làm gì? Chúng ta mượn phòng hội nghị có tác dụng gì?"

Diệp Thiên Vân cười nói: "Chúng ta có thể mở hội nghị, thảo luận vui chơi cái gì, nơi này có rất nhiều thứ, nếu không có kế hoạch là không được." Hắn nói xong, bên dưới đã náo nhiệt hẳn, căn bản là có chút không khí của một cuộc họp.

Nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cũng đã nhất trí, đầu tiên là đi chơi golf một chút, sau đó ăn trưa, chiều thì hát ở KTV, sau đó đến quán bar, buổi tối thì nam đi mát xa, nữ đi Spa.

Phương án này được trải qua nhiều nghiên cứu, rốt cuộc được thông qua, chỉ có Lưu Tùng và Trần Nhiên thì bị bạn gái cảnh cáo, ý tứ rất rõ ràng, không để cho bọn họ làm chuyện gì đó không đứng đắn.

Mấy người thương nghị xong liền rời khỏi phòng hội nghị, cũng chưa đi luôn đến sân golf, mà đi theo huấn luyện viên tư nhân học chơi golf ở Luyện Tập Trận.

Trung Quốc gọi là Luyện Tập Trận, mà Luyện Tập Trận trong tiếng anh thì dịch là Khu Phát Bóng, nói cách khác thì chính là nơi chuyên môn luyện tập phát bóng. Bởi vì luyện tập và đánh thật khác nhau rất lớn, đầu tiên, người chơi bóng ở Luyện Tập Trận đứng ở điểm đánh, không thể đi vào sân. Thứ hai, bóng đánh ra ở Luyện Tập Trận cũng không cần lấy lại, vì thế không phải mang bóng, dùng bóng ở Luyện Tập Trận cung cấp là được.

Mấy người Diệp Thiên Vân đều là lần đầu tiên đánh golf, vì thế mọi người đi học phát bóng đã, một bên thì nghe huấn luyện viên giảng giải, trong quá trình học cũng biết không ít đồ vật. Mấy người vừa học vừa nói chuyện phiếm, mặc dù chỉ là học, nhưng mà cũng rất vui vẻ.

Diệp Thiên Vân mà nói rất có ưu thế về thể lực, động tác phát vóng cùng tư thế của hắn hơn xa những người mới học, vì thế bị đám Lưu Tùng quy kết là dã thú, thậm chí đến cả huấn luyện viên cũng hoài nghi là hắn đã học từ sớm rồi.

Mấy người vô cùng hăng hái, đến cả hai cô gái cũng không ngoại lệ, rất mê say golf, vì chỗ tốt lớn nhất của hoạt động này là không quá mệt mỏi, hơn nữa cùng không buồn tẻ, thân thể luôn trong trạng thái thả lỏng.

Kế hoạch có biến hóa khá nhiều, mọi người đánh golf bốn tiếng, kế hoạch lúc đầu không thể

iếp tục được, giờ chỉ có đi ăn cơm, sau đó thì đi tắm, mát xa rồi về. Text được lấy tại Truyện FULL

Nữ thì đi Spa mà nam thì đi tắm thư giãn. Diệp Thiên Vân cùng ở trong bồn tắm nói chuyện, Vương Bằng tựa vào thành bồn nói: "Thiên Vân, an bài hôm nay khiến chúng ta rất hài lòng, ngươi hiện giờ đã không còn như chúng ta nữa rồi, trước kia ta nhớ ngươi còn phải mượn thêm tiền, nhưng giờ thì khác rồi, một ngày rốt cục tiêu hết bao nhiêu?"

Vương Bằng cũng hâm mộ không thôi, lúc trước hắn cũng có chút thực lực ở trên, nhưng giờ thì phải ngẩng lên mới nhìn được Diệp Thiên Vân, trong tâm lí tất nhiêu là không thoải mái, nhưng đồng thời cũng vì bối cảnh của Diệp Thiên Vân mà cao hứng, dù sao thì đó cũng là năng lực của Diệp Thiên Vân, cái loại cảm xúc vừa hâm mộ vừa ghen ghét này đan xen, khiến Trần Nhiên cảm thấy rất phức tạp.

Lưu Tùng thì khác, hắn là một nhị thế tổ, hơn nữa trong nhà lại là đơn truyền, bởi vậy cha mẹ hắn vô cùng cưng chiều, vì thế hắn cười nói với Diệp Thiên Vân: "Kì thật Thiên Vân rất có năng lực, ngươi nghĩ lại dáng vẻ trước đây của hắn, và dáng vẻ hiện giờ của hắn xem, chênh lệch rất rõ ràng, vì thế sau này huynh đệ có gì khó khăn, còn cần hắn chiếu cố rồi!"

Diệp Thiên Vân cười cười, nói: "Gì mà chiếu cố với không chiếu cố chứ, chúng ta có chuyện ai mà mặc kệ chứ? Nói những lời khách khí này làm gì?" Mọi người nghe xong đều tươi cười, cuộc trò chuyện lại đổi qua đề tài khác.

Sau khi tắm rửa xong, cả bọn mấy người cùng đi mát xa, hình thể của Diệp Thiên Vân từ sau khi luyện Kim Chung Tráo đã có thay đổi ngút trời, từ thân thể có chút gầy yếu trước kia nay đã thành cường tráng, khác nhau như trời và đất, vừa rồi mọi người chỉ chú ý chung quanh, đến giờ mới nhận thức được sự khác nhau một cách rõ ràng, hơn nữa thoạt nhìn cơ thể hắn đầy tính bộc phát, đám người Lưu Tùng nhìn thấy vô cùng giật mình, bởi vì bọn họ lần trước vẫn còn nhớ như in lần luyện TaeKwonDo, khi đó tuy là có chút tráng kiện, nhưng mà còn cách rất xa so với bây giờ.

Mấy người Lưu Tùng cũng vội vàng đi tới làm mát xa, lúc này có mấy người đi tới cách họ khoảng 20 mét.

Những người này cũng giống như bọn họ, đều quấn khăn, chẳng qua là vóc người cũng rất tráng kiện, đều đang vây quanh một lão già ở giữa, đi tới hướng Diệp Thiên Vân.

Hai tròng mắt Diệp Thiên Vân mở lớn, nhìn tư thế đi của bọn họ, toàn bộ đều thân trên vững chắc, rõ ràng là có luyện võ.

Những người luyện quyền pháp đều thể hiện sự chính trực, vai và eo vững. Vì thế thời gian lâu sẽ thành thói quen. Khi bước đi bình thường, cánh tay vung không lớn, trên người không rung, nếu có chuyện gì xảy ra, bởi vì hệ thần kinh phản xạ, phản ứng sẽ nhanh hơn, xem ra những người này đều là võ giả.

Mà lão giả đối diện tựa như cũng phát hiện ta Diệp Thiên Vân, ánh mắt lão đột nhiên cũng nhìn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK