“Ba biết tin gì chưa cô ta đã được Lâm Ngạo chính thức đứng ra bảo vệ rồi đấy.”
Lâm Điền đang ngồi thư giãn gương mặt vô cùng điềm tĩnh.
“Căn cứ vào đâu mà con lại nói như thế?”
Hân Nghiêm đáp trả với thái độ bực tức.
“Jessica vừa gọi cho con, cô ta nói Vĩnh Hạ đeo một chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út rất lớn, đó chẳng phải là sự ngầm thừ nhận của Lâm Ngạo sao, ba cũng thừ biết bản tính của anh ấy không thích nói nhiều thường dùng hành động để chứng minh, chắc là anh ấy đang nhắc nhở chúng ta không được đọng vào người phụ nữ đó nữa.”
Lâm Điền hít một hơi thuốc rồi nhã ra một làn khói trắng hai chân mày chau lại, gương mặt đầy toan tính.
“Nó muốn đối đầu với ta để bảo về người phụ nữ của mình sao, từ trước đến nay ta luôn dạy dỗ nó không bao giờ được dính líu đến phụ nữ, chỉ thêm vật cản và phiền phức, có lẽ nó không để vào tai, Lâm Ngạo thật sự muốn giữ một mối đe dọa lớn như thế ở bên cạnh đúng là ngu xuẩn.”
Hân Nghiêm liền châm ngòi thêm vào để Lâm Điền ra tay trừ khử Vĩnh Hạ.
“Ba à hay là chúng ta tìm cách xử lý cô ta nhanh gọn luôn đi, con nghĩ Lâm Ngạo sẽ không dám làm gì ba đâu, cô ta mà còn ở bên cạnh Lâm Ngạo ngày nào thì con sẽ càng không thể nào tiếp cận anh ấy được, ba phải tìm cách giúp con, con chỉ hạnh phúc khi được kết hôn với anh ấy mà thôi.”
Gương mặt của Lâm Điền đầy sự toan tính nham hiểm.
“Bây giờ chưa phải lúc cứ để mọi chuyện lắng xuống ta sẽ cho người diệt cỏ tận gốc không phải lo.”
Hân Nghiêm chỉ gật đầu tỏ vẻ nghe theo ý của ba nuôi nhưng trong đầu của cô ta đã có hàng loạt ý đồ xấu muốn hãm hại Vĩnh Hạ.
………….
Vĩnh Hạ đang từ trong nhà vệ sinh đi ra được một đoạn thì chạm mặt nam nhân viên lúc trước đã giúp mình xử lý vết bỏng, vừa nhìn thấy cô đã nhận ra, Vĩnh Hạ mỉm cười chào hỏi vào gửi lời cám ơn đến anh ấy, hai người chỉ là xả giao bình thường nhưng lại bị Jessica dùng điện thoại quay lén, cô ta còn không ngần ngại đăng lên diễn đàn của công ty, với dòng chú thích ( cặp đôi mới của công ty).
Mọi người bắt đầu nhốn nháo lên bàn tán, vì nam nhân viên chỉ mới vừa vào công ty được một tháng nên không hiểu rõ nội tình ra sao, bây giờ lại dính liếu đến Vĩnh Hạ, kết cuộc cuối cùng của anh ấy là một lá đơn xa thải. Vĩnh Hạ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra vì cô không thường xuyên xem điện thoại khi đang làm việc, nhưng khi đi lấy cốc nước uống Vĩnh Hạ luôn có cảm giác mọi người đang nhìn mình bàn tán.
Cô không quan tâm cho lắm nhưng đến khi tình cờ nhìn thấy đoạn video trên màn hình của hai nữ nhân viên đang xem, Vĩnh Hạ mới biết bản thân đã bị đem ra làm trò cười, cô ngồi vào bàn làm việc lấy điện thoại lên xem, nhìn thấy hình ảnh nam nhân viên đã bị xa thải Vĩnh Hạ liền cảm thấy bất mãn, hai người chỉ là nói chuyện xã giao vậy mà lại bị thổi phồng mọi chuyện, khi cho nam nhân viên đó phải mất việc, Vĩnh Hạ không thể để yên chuyện này cô không muốn vì mình mà lại khiến cho người khác mất việc, Vĩnh Hạ đứng lên hầm hực đi đến phòng của Lâm Ngạo, cánh cửa mở tung ra cô bước vào bên trong tức giận nói.
“Anh có phải là giám đốc không, vì những video không chính xác nói sai sự thật này mà lại đuổi việc người khác.”
Lâm Ngạo chỉ liếc nhìn Vĩnh Hạ một cái rồi tiếp tục xem tài liều, cô thấy Lâm Ngạo không quan tâm mình càng thêm tức giận Vĩnh Hạ đi đến bàn làm việc của Lâm Ngạo đập mạnh tay vào bàn.
“Anh có nghe tôi nói gì không tại sao lại đuổi việc người khác vô cớ như thế hả?”
Lâm Ngạo bỏ tập tài liệu xuống bàn đưa tay xoa xoa hai bên thái dương tựa lưng vào ghế trầm giọng nói.
“Đừng trách tôi không biết suy xét hãy nhìn lại bản thân cô đi thích đi quyến rũ đàn ông lắm sao.”
VĩnH Hạ thật sự rất mệt mỏi trước những lời nói mỉa mai cay nghiệt của hắn, cô trừng mắt nhìn Lâm Ngoạn đầy sự oán trách.
“Từ lúc nào mà anh lại trở thành một con người không có lý lẽ như thế, trong mắt anh tôi giỏi quyến rũ đàn ông lắm có đúng không, đúng như thế tôi rất giỏi quyến rũ đàn ông đặt biệt là anh cũng là người sập bẫy.”
Cô nói xong quay người rời đi vì biết bản thân không thể nào nói lý lẽ được với hắn, Vĩnh Hạ vừa đi đến cửa thì có một lực đẩy cánh cửa đóng sầp lại, bàn tay to lớn của Lâm Ngạo đã nổi gân xanh, Vĩnh Hạ biết bản thân đã chọc giận hắn nhưng cô vẫn không cảm thấy sợ hãi vì cô đang lên tiếng cho thứ gọi là công bằng cho người khác, Vĩnh Hạ quay người lại đối diện với đôi mắt chết chóc của Lâm Ngạo.
“ Anh lại muốn nổi điên gì nữa đây?”