• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vĩnh Hạ đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cơ thể của cô bị lật lại, Vĩnh Hạ mở mắt ra nhìn thấy gương mặt đâm chiêu của Lâm Ngạo đang nhìn mình, cô tỏ vẻ mệt mỏi giọng nói đãi nhựa.

"Tôi buồn ngủ lắm anh tránh ra đi."

Lâm Ngạo đưa tay bóp lấy cằm của Vĩnh Hạ xoay mặt cô lại đối diện với mình.

"Buổi trưa đã đi gặp ai?"

Vĩnh Hạ hờ hững đáp.

"Gặp bạn."

Lâm Ngạo không hài lòng với thái độ của cô, hắn dùng lực lật người Vĩnh Hạ lại để cô nằm trên người mình.

"Trả lời thật."

Vĩnh Hạ bị Lâm Ngạo làm cho tỉnh táo, cô tỏ thái độ giận hờn lườm Lâm Ngạo một cái rồi lên tiếng nói.

"Chẳng phải anh cho tôi một khoảng riêng tư hay sao, còn cho người theo dõi tôi."

Lâm Ngạo siết chặt lấy eo của cô ánh mắt đầy sự mất kiên nhẫn.

"Trả lời chủ đề chính."

Vĩnh Hạ mệt mỏi lên tiếng.

"Tôi gặp Minh Bảo nhưng chỉ là tình cờ, nếu anh không tin có thể hỏi anh ấy."

Vĩnh Hạ đưa một ngón tay cố tình mân mê vẽ vời lên khuôn ngực của Lâm Ngạo, ánh mắt đầy sự khiêu khích.

"Anh đang ghen với bạn thân của mình hay sao, chẳng phải muốn giày vò tôi cho đến chết vì ba tôi vẫn còn nợ anh hai mạng người hay sao, anh lấy tư cách gì để ghen với Minh Bảo, vì anh không coi tôi là gì cả và tôi cũng vậy."

Gương mặt của Lâm Ngạo đầy u ám, hắn ném cô sang một bên giường, Vĩnh Hạ bị xoay vòng vòng đến chóng mặt, cô vẫn muốn kiêu khích Lâm Ngạo.

"Sau phải tức giận, hay là anh đang ngầm thừa nhận là cái bóng của tôi quá lớn khiến anh không thể nào thoát ra được, nên muốn giữ tôi cho riêng anh, nhưng một ngày nào đó chính tay tôi sẽ đâm vào nơi này của anh."

Vĩnh Hạ vẽ một vòng tròn lên ngực trái của Lâm Ngạo, hắn đưa tay lên bóp vào cổ của Vĩnh Hạ, kéo cô lại gần sát mình.

"Tôi sẽ cho cô toại nguyện."

Hắn giữ lấy gáy của Vĩnh Hạ lại hôn ngấu nghiến, cô cố gắng đẩy Lâm Ngạo ra nhưng vẫn bị hắn giữ chặt lấy cô, Vĩnh Hạ mở to mắt lên cố gắng cắn mạnh vào môi của Lâm Ngạo, hắn mới dừng hành động động của mình lại, đưa tay lên lau vệt máu trên đôi môi đã bị Vĩnh Hạ cắn, cô ấm ức nhìn hắn bằng ánh mắt ngấn lệ, Lâm Ngạo đứng dậy đi ra bên ngoài, cánh cửa đóng lại bằng một lực tay vô cùng mạnh.

Vĩnh Hạ thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi Lâm Ngạo, cô không muốn sống trong môi trường mà bản thân cũng chẳng thể nào thở nổi, Vĩnh Hạ phải nhanh chóng tìm ra manh mối để thoát khỏi vòng tay của Lâm Ngạo.

........

"Dạo gần đây chủ tịch Lâm không cho Vĩnh Hạ đến công ty làm việc nữa, theo những gì tôi điều tra được cô ta thường xuyên có những buổi hẹn riêng tư với Thiếu gia Minh Bảo."

Hân Nghiêm đang ngồi nghe thám tử do mình thuê tường trình lại những gì ông ta điều ra được về Vĩnh Hạ, ánh mắt của Hân Nghiêm loé lên cô ta lẩm bẩm nói.

"Minh Bảo sao, ả hồ ly đó có thể đang muốn bắt cá hai tay, đúng là hạng phụ nữ xấu xa, tôi sẽ phơi bày bộ mặt của cô ra cho mọi người biết để Lâm Ngạo không còn tin tưởng đuổi cổ cô đi."

.............

Minh Bảo đã nhanh chóng tìm ra được manh mối của người đàn ông với địa chỉ mà Vĩnh Hạ đưa, anh đã gọi điện cho cô vào đến đón Vĩnh Hạ rời đi đến địa điểm đó.

Lý Liên Kiệt đã bị ai đó cắt lưỡi, ông ta sống vô cùng khốn đốn trong một căn nhà rách nát, nhìn thấy người lạ Lý Liên Kiệt rất sợ hãi bỏ trốn, Vĩnh Hạ và Minh Bảo đã phải đuổi theo ông ta vào chợ, Lý Liên Kiệt cứ như một tên điên chạy toáng loạn, Vĩnh Hạ cố gắng đuổi theo không may bị trẹo chân, gót giày đã gãy, cô đau đớn ngã vào lòng của Minh Bảo, anh dang tay đón Vĩnh Hạ.

"Cô không sao chứ?"

Vĩnh Hạ lắc đầu nói.

"Không sao nhưng hình như giày của tôi đã bị hỏng rồi."

Minh Bảo bế Vĩnh Hạ đến chỗ bán giày gần đó, vì là hàng bán ngoài chợ nên giá cả rất rẻ, Minh Bảo để Vĩnh Hạ ngồi xuống ghế anh cẩn thận ngồi xổm xuống cởi giày của cô ra, rồi ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Hạ.

"Cô cứ lựa chọn mẫu mình thích đi."

Vĩnh Hạ chọn bừa một đôi giày đế bằng dễ đi, cô cần phải đuổi theo Lý Liên Kiệt nếu không sẽ mất dấu ông ta, hai người nghe người bán giày kể lại khoảng một năm trước ông ta đã đến đây, lúc nào cũng uống rượu, uống đến khi nào say khướt đi loạng choạng xin tiền của mọi người để mua rượu, không ai biết được danh tính thật sự của ông ta.

Vĩnh Hạ và Minh Bảo tiếp tục đi tìm Lý Liên Kiệt, anh không khỏi thắc mắc nên buộc phải lên tiếng hỏi Vĩnh Hạ.

"Cô tìm người đàn ông đó để làm gì?"

Vĩnh Hạ cố tình không nói chính xác mục đích của mình.

"Chỉ là người quen tôi muốn gặp lại."

Cuối cùng Lý Liên Kiệt cũng chịu đứng lại khi Vĩnh Hạ đưa tiền cho ông ta, vì ông ta đang cần tiềm mua rượu để uống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK