• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thối chết đi được, tránh xa tôi ra một chút

Cố Trường An nghe Lục Thành nói xong liền nhìn về sau lưng Vương Dục, ở đấy không có gì cả, nhưng cậu có cảm giác sợ hãi như mình đang bị nhìn chằm chằm.

"Con, con mắt biến mất rồi!"

Mẹ Vương sợ hãi hô to một tiếng, hai mắt nhắm lại, cả người mềm nhũn ngất xỉu.

Dù là một cụ ông cao lớn như ba Vương thì cũng bị màn trước mặt doạ cho hai chân co giật.

Lọ thuỷ tinh trên bàn chỉ còn một nửa formalin, cặp mắt ngâm trong đó cũng biến mất, trên bàn cũng không có chút chất lỏng nào.

Vừa nãy có người đến gần bình thuỷ tinh cho tay vào vớt con mắt ra.

Mà bọn họ không một ai nhìn thấy.

Phòng khách bị âm khí dày đặc bao phủ.

Quý Thanh làm cảnh sát hình sự nhiều năm, qua tay đủ loại vụ án ly kỳ bi thảm, tội phạm bị bắt nhiều không đếm xuể, cô không tin trên đời có quỷ.

Nếu thật sự có, nạn nhân đã tự tìm ra công lý để báo thù cho chính mình, hơn nữa những tên tội phạm bị xử tử hình vì cô cũng đã quay về gϊếŧ cô từ sớm.

Hai trải nghiệm đêm nay đã đổi mới nhận thức của cô, xem ra không phải là không có, chỉ là trước đây bản thân chưa từng phát hiện.

Mặt khác, không phải ai chết rồi cũng có thể làm ra động tĩnh lớn đến vậy.

Quý Thanh phát hiện thiếu niên vẫn đứng yên một chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Dường như phát giác ra, Vương Dục dời tầm mắt khỏi lọ thuỷ tinh, nghiêng đầu nhìn sang.

Trong lòng Quý Thanh chấn động.

Đứa nhỏ này... Cha mẹ cậu ta bị doạ đến không còn ra gì mà cậu ta lại thờ ơ không chút động lòng, trong mắt không hề có cảm xúc thăng trầm, như là đang xem một vở kịch còn bản thân mình là khán giả, chỉ vậy mà thôi.

Quý Thanh không khỏi nhớ tới một vụ án mình từng xử lý hai năm về trước, hung thủ là sinh viên năm nhất của một trường đại học trọng điểm, nạn nhân là bạn cùng phòng hắn ta.

Sở dĩ hung thủ phanh thây chém chết bạn cùng phòng là vì tướng ngủ của cậu ta quá xấu, bạn cùng phòng nằm ở giường trên, sẽ đạp lên mép giường hắn ta để lấy đồ.

Đây chính là động cơ gϊếŧ người.

Quý Thanh nói đó chỉ là chuyện cực kỳ nhỏ, có thể giải thích rõ ràng với bạn cùng phòng, bảo hắn để bụng, bạn cùng phòng sẽ chú ý.

Hung thủ trả lời là, nếu có cách giải quyết tốt hơn thì tại sao không làm?

Quý Thanh nhớ rằng lúc đó hung thủ còn chỉ ra và xác nhận hiện trường phanh thây, cũng bình tĩnh như thiếu niên bây giờ vậy, hôm mở phiên toà còn thật sự điềm nhiên thuật lại toàn bộ quá trình gây án, giống như chỉ đang kể lại một câu chuyện.

Tâm tư thu hồi, Quý Thanh quay đầu nhìn Cố Trường An, ánh mắt dò hỏi liệu Trần Tĩnh Tĩnh có ở đây không.

Cố Trường An gật đầu một cái.

Tuy Quý Thanh đã dự liệu từ lâu nhưng khi được xác nhận thì cơ mặt vẫn nhẹ nhàng co rúm. Trần Tĩnh Tĩnh cầm con mắt đi là để làm gì? Trả cho nạn nhân Thang Viên?

Lục Thành đột nhiên quay người ra ngoài.

Cố Trường An trao đổi ánh mắt với Quý Thanh một chút rồi chạy ra đuổi theo Lục Thành.

Chuyện nhà Vương Dục bên này cứ để Quý Thanh xử lý là được, phải bám theo hồn ma Trần Tĩnh Tĩnh, không biết đằng sau còn xảy ra chuyện lớn chừng nào.

Cố Trường An chạy ra hàng hiên, thấy Lục Thành đang đứng trên bậc thang vẽ phù vào hư không, cậu chờ đối phương vẽ xong mới đi sang hỏi: "Trần Tĩnh Tĩnh đâu?"

Lục Thành nói: "Cô ta mang đôi mắt đến cục công an, thi thể của Thang Viên đang ở đó."

Cố Trường An "À" lên một tiếng, không rõ hỏi: "Thang Viên không phải chết thảm lắm à? Sao cô ấy không biến thành quỷ? Là do cô ấy không mặc váy đỏ, hay là do vẫn chưa đủ khổ?"

Lục Thành đi ra góc khuất, Cố Trường An kéo hắn lại: "Đừng có bay, ra ngoài từ cửa lớn đi."

"..."

Lục Thành buồn bực vì yêu cầu Cố Trường An đưa ra, mãi đến khi hắn nhìn thấy đối phương chạy vào siêu thị nhỏ mua thuốc lá mới hiểu được chuyện gì.

Hóa ra không phải không muốn bay, là muốn mua bao thuốc.

Cố Trường An ném qua một túi bánh bao nhỏ.

Lục Thành ghét bỏ nhìn sang, nhưng vẫn nhận, có còn hơn không.

Cố Trường An lấy tay chắn gió châm một điếu thuốc: "Đến rừng cây đi, Trần Tĩnh Tĩnh nhất định cuối cùng sẽ trở về thăm mầm cây nhỏ."

Lục Thành ho khan.

Cố Trường An cười khẽ: "Năng lực thích ứng của anh không ổn rồi, sống cùng tôi lâu như vậy mà vẫn không quen mùi thuốc lá."

Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ ăn bánh bao.

Đã trễ thế này nhưng trên đường vẫn còn nhiều người đang qua lại, có một cô gái giống như đang livestream đến gần thử hỏi đường, Lục Thành lạnh lùng từ chối.

Nụ cười trên mặt cô gái bỗng trở nên cứng ngắc, cô rất tự tin với điều kiện của chính mình, bình thường được mọi người chú ý tiếp đãi, đi ra đường mua bữa khuya đụng phải đàn ông chất lượng tốt liền động lòng ngay.

Kết quả bất ngờ là bị từ chối.

Chẳng qua là cô gái đã có kinh nghiệm phong phú, tâm lý cũng rất mạnh mẽ, lập tức khôi phục như cũ sau chốc hoài nghi nhân sinh ngắn ngủi, toàn bộ quá trình đều cười gượng gạo.

Để tìm cho mình bậc thang đi xuống, kết thúc cái chuyện bực mình này mà cô gái dốc hết vốn liếng ra, đến nỗi còn múa may ngay giữa phố.

Đã sớm lách mình rời đi Cố Trường An nghiêng người dựa vào thân cây bên đường nhả khói, đôi mắt sau thấu kính híp lại, ánh mắt tựa như rơi vào người đàn ông, lại tựa như lướt qua hắn nhìn xe cộ qua lại.

Lục Thành lại gần nói: "Còn nhìn cái gì, không còn bao lâu nữa, đi."

Cố Trường An giống như anh em khoác tay lên bả vai người đàn ông, ôm hờ hắn nói: "Ở trước mặt một cô gái như vậy mà anh cũng có thể giở thái độ, tôi còn tưởng anh phải làm bộ cười với cô ấy một cái."

Nào ngờ hắn không diễn mà thẳng thừng bày ra tính cách thật, gương mặt lạnh lùng cục súc, bộ dạng cao cao tại thượng khiến người ta vừa nhìn đã muốn cởi giày ném qua, rồi lại bởi hắn không nổi giận mà tự sinh lòng sợ hãi.

Không phục thì chỉ có thể tự kìm nén.

Hơn nửa người thanh niên áp sát, mang theo mùi thuốc lá, cả người Lục Thành cứng đờ, sau đó đẩy cậu ra: "Thối chết đi được, tránh xa tôi ra một chút."

Cố Trường An run rẩy khoé miệng.

Lục Thành xuất hiện phản ứng sinh lý, tuy rằng không phải lớn lắm nhưng vẫn không thể lơ là, cũng may đang là mùa đông, vạt áo bành tô đủ dày, cũng kịp thời đẩy kẻ cầm đầu ra. Hắn phủi phủi tro bụi không tồn tại trên người: "Lúc hút thuốc đừng có đến gần tôi, nếu mà có lần sau..."

Cố Trường An liếc mắt: "Làm sao? Đánh tôi hả?"

Lục Thành nhìn dáng vẻ hung hăng của cậu, cong môi cười lạnh, tôi không đánh cậu, làm cậu.

Một lát sau, Cố Trường An và Lục Thành một mạch tiến vào rừng cây nhỏ, đi đến nơi thi thể Thang Viên bị đào ra.

Âm phong thổi bốn phía, như đang gào khóc thảm thiết.

Quả nhiên Trần Tĩnh Tĩnh đang ở đây.

Trong tay Lục Thành bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm, chính là thanh lần trước dùng để đối phó với lang yêu, cổ xưa mà lại chất chứa sức mạnh khiến người ta khiếp đảm.

Cố Trường An phát giác ra ý đồ của hắn: "Anh muốn làm gì?"

Lục Thành mặt không cảm xúc vẽ bùa chú lên thân kiếm: "Ác quỷ nhất định phải bị chém chết."

Cố Trường An kéo cánh tay hắn lại: "Không được."

Bùa chú vẽ sai, sắc mặt Lục Thành trầm xuống mấy phần, hắn dứt khoát cắn ngón tay dùng máu vẽ, giọng nói không chút nhiệt độ nói với người đầy mùi thuốc lá: "Đây là quy củ."

Cố Trường An có phần gắt gỏng mắng: "Tôi đếch quan tâm quy củ gì của anh hết."

Huyệt thái dương Lục Thành thình thịch nhảy loạn, hắn nhớ tới cái gì, dáng vẻ hiểu chuyện nói: "Cậu muốn xử lý lời nói dối kia đúng không, cậu tới đi."

Cố Trường An vẫn không nhúc nhích nhìn người đàn ông.

Lục Thành lạnh lùng nghiêm mặt: "Đừng có nói với tôi rằng thực ra cậu muốn đưa cô ấy đi đầu thai."

Cố Trường An đúng là ý đó.

Lục Thành tao nhã cười mê người: "Không được."

Cố Trường An: "..."

Độ cong bên môi Lục Thành biến mất, lãnh đạm nói: "Oán niệm trên người cô ta quá nặng, lưu lại dương gian chỉ có thể làm loạn phá rối trật tự."

Cố Trường An hít sâu một hơi: "Tôi tâm sự với cô ấy."

Lục Thành dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía thanh niên, nghĩ thầm tôi thay đổi, cậu cũng thay đổi là tốt rồi, ít ra sẽ không chỉ có mình tôi tương tư mù quáng: "Bây giờ cậu ngồi xổm ở mầm cây nhỏ đó ngay cả nhìn cũng không thấy thì nói chuyện kiểu gì?"

Cố Trường An theo bản năng nhìn mầm cây nhỏ, da đầu tê tê, cậu ung dung nói: "Anh có cách."

Lục Thành nhíu mày: "Không có."

Cố Trường An vén cổ tay áo người đàn ông ra hiệu cho hắn nhìn đồng hồ: "Đại ca, nhìn xem lúc này là mấy giờ rồi, bình thường anh muốn ầm ĩ ồn ào với tôi thì thôi đi, đã nước này mà anh còn nhốn nháo cái gì?"

Không cảm thấy hành động của mình có chút mờ ám nào.

Ngon tay Lục Thành vuốt nhẹ lưỡi kiếm: "Nếu phá vỡ quy củ thì tôi sẽ gặp phiền phức."

Cố Trường An đi qua đi lại, quanh đây không có góc tường cho cậu ngồi xổm, không có cách nào an tĩnh nghĩ cách, không sắp rõ manh mối.

Lục Thành xoa thái dương: "Đừng đi qua đi lại nữa, cậu sắp làm tôi hôn mê rồi."

Cố Trường An phun ra một hơi: "Gặp phiền phức gì tôi liền giúp anh."

"Trước hết cứ để chuyện phiền phức sang một bên." Lục Thành trầm giọng nói, "Người một khi đã chết cũng sẽ không còn là chính mình, nếu cậu vô tình làm Trần Tĩnh Tĩnh tức giận rồi bị cô ta chiếm lấy, hậu quả sẽ ra sao? Cậu đã nghĩ tới chưa?"

Cố Trường An rất tự nhiên nịnh nọt: "Tôi rất có tự tin với thực lực của anh."

Lục Thành làm bộ giật mình: "Tôi thật sự không nhìn ra đó."

Lòng Cố Trường An nói, mẹ, lại diễn.

Một lát sau, Lục Thành vẽ bùa trong lòng bàn tay Cố Trường An,

Lòng bàn tay Cố Trường An ngứa muốn chết, vẽ thì cứ vẽ đi, còn lấy máu mình mà vẽ, ngoại trừ làm người ta sợ hãi thì còn rất khó chịu.

Vẽ xong bùa chú, Lục Thành đột nhiên ấn vân tay vào, hướng mầm cây nhỏ hô lên từng chữ: "Trần! Tĩnh! Tĩnh!"

Cố Trường An thấy Lục Thành cứ như đang gọi hồn, cậu có cảm giác như ba hồn bảy vía của mình đều rung theo.

"Cô có nguyện ý nói chuyện với cậu ta không? Nếu nguyện ý hãy hiện hình để cậu ta nhìn thấy cô."

Cố Trường An ngừng thở.

Một, hai phút sau, một bóng người xuất hiện sau mầm cây nhỏ.

Cố Trường An cảm thấy giọng Lục Thành như là gọi hồn, dùng khẩu hình miệng dò hỏi hắn: "Cô ấy không mặc váy đỏ à?"

Lục Thành cũng dùng khẩu hình miệng trả lời: "Ở bên trong."

Đặc biệt chọn một bộ đồ đỏ từ đầu đến chân để tự sát, chỉ vì sau khi chết rồi biến thành ác quỷ tìm người đòi mạng.

Lục Thành ở một bên trông coi, Cố Trường An ngồi xổm trước mặt cô bé nhìn kỹ, trên mặt cô toàn là tử khí, đôi mắt màu đỏ tươi, giống như cặp mắt của con cá chết câu được mấy ngày trước.

Thái độ Cố Trường An thân mật tự giới thiệu mình: "Tên tôi là Cố Trường An."

Trần Tĩnh Tĩnh cười ngọt ngào: "Tôi biết anh, hôm tôi cho mèo ăn, anh vẫn luôn nhìn tôi ở khúc quẹo."

Cố Trường An rõ ràng sửng sốt một chút, đứa nhỏ này thật lanh lợi, tuy học không giỏi nhưng cũng không giống như đầu óc đần độn.

Cậu đang định nói chuyện thì điện thoại trong túi vang lên, là Vương Minh Minh, nói đã tra xét phòng 501, cũng chính là phòng trọ của chủ nhiệm phòng giáo vụ Ngô, Trần Tĩnh Tĩnh nhảy xuống từ trên ban công căn phòng này, cô không có lên sân thượng.

Vương Minh Minh trầm mặc vài giây rồi nói: "Mẹ Trần Tĩnh Tĩnh Lữ Phượng có quen biết với chủ nhiệm phòng giáo vụ Ngô."

Cố Trường An liếc mắt nhìn cô bé: "Thật sao?"

"Không phải bạn thân lâu năm." Vương Minh Minh nói, "Lữ Phượng dựa vào tiền đàn ông cho nuôi sống bản thân và Trần Tĩnh Tĩnh, chủ nhiệm Ngô là một trong số đó, từng có mấy lần giao dịch."

Nói đến đây, giọng Vương Minh Minh lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: "Theo lời khai của họ Ngô, gã nhận ra Trần Tĩnh Tĩnh ở trường, dùng công việc mẹ cô bé đe doạ để cưỡиɠ ɦϊếp, hơn nữa không chỉ một lần, mẹ kiếp hắn đúng là súc sinh!"

Cố Trường An liền nhìn cô bé: "Đừng nói thế, gã ngay cả súc sinh cũng không bằng."

Nói chuyện xong, Cố Trường An cất điện thoại vào túi thăm dò một hồi: "Điện thoại của cảnh sát Vương, cô hẳn nghe thấy nội dung rồi đi?"

Trần Tĩnh Tĩnh rũ mắt, "Ừm."

Cô rũ mắt bĩu môi: "Thành tích học tập của tôi rất kém, không phải học sinh tốt, dù có nói thì trường cũng không tin. Tôi lên mạng tra rất nhiều tư liệu, báo án phải có chứng cứ, vậy nên tôi bắt đầu sưu tập chúng. Có lần tôi còn không đi nổi, quá đau, tôi chỉ muốn lập tức đến cục công an, trên người tôi có chứng cứ, bọn họ sẽ tin tôi. Nhưng lúc tôi đến được đó thì lại rời đi."

Cố Trường An hỏi: "Vì sao?"

"Bên trong luật hình sự có viết nha, cưỡиɠ ɦϊếp vị thành niên sẽ bị xử từ ba năm đến mười năm, nếu cực kỳ nghiêm trọng thì mười năm trở lên, hoặc là tù chung thân, tử hình. Tôi không biết tình huống của mình có tính là nghiêm trọng không, nhưng tôi biết khó mà kiện cáo nổi. Nhà tôi không có tiền, không kéo dài được, dù nỗ lực đến cùng thì cũng chỉ xử được mấy năm lao động cải tạo, vậy chẳng bằng tôi không kiện nữa."

Trần Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên cười: "Tôi nghĩ ra một biện pháp tốt hơn, chờ khi chết rồi tôi sẽ tự mình báo thù."

"Đêm nay tôi bị mang đến cục công an thẩm vấn, biết được cảnh sát đã tra đến đầu tôi và sẽ còn tiếp tục tra thêm, sớm muộn gì cũng điều tra rõ ràng, vậy nên tôi lập tức quyết định tự sát, bởi lẽ đó mà tôi tìm gặp chủ nhiệm Ngô" Trần Tĩnh Tĩnh cười như con quỷ nhỏ, "Gã nhìn thấy tôi liền không chút nghĩ ngợi để tôi đi vào, tôi thừa dịp gã không chú ý nhảy từ ban công xuống."

"Khi chuyện xảy ra quá mức ầm ĩ, nhà trường sẽ cần phải tin."

Không chờ Cố Trường An mở miệng, Trần Tĩnh Tĩnh nói tiếp: "Biết vì sao tôi không đẩy gã xuống không? Vì gã có bệnh, không sống thêm được mấy năm nữa, tôi phải khiến cho gã sống không bằng chết."

Lúc cô bé nói lời này, trên mặt tràn đầy hồn nhiên, đầu Cố Trường An hiện lên dáng vẻ hồi lần đầu thấy cô ở cổng trường, trông vừa năng động vừa xán lạn, không sao tưởng tượng nổi nội tâm của cô đã không còn ánh mặt trời.

"Từ lúc nào đã có ý niệm đấy?"

"Từ rất sớm. Tôi sống thật sự rất vô vị, còn liên lụy tới mẹ của tôi. Nhưng tôi sợ đau, luôn muốn tìm một cái chết chẳng phải quá đau nhưng luôn không tìm được."

Trần Tĩnh Tĩnh nhớ lại nói, "Hôm đầu tiên học cấp 3, Thang Viên là người cuối cùng bước vào phòng học. Cô ấy mặc một bộ váy hoa xinh đẹp, con mắt đen sẫm sáng chói như vì sao trên trời, vừa bước vào đã hấp dẫn ánh mắt của cả lớp. Giáo viên nói cô ấy dùng thành tích đứng đầu thi vô, tất cả mọi người đều nói cô ấy rất lợi hại, là học bá, thiên tài, tôi cũng cảm thấy vậy."

"Tôi chưa từng nghĩ mình có thể làm bạn với Thang Viên, nhà cô ấy mở công ty, gia cảnh tốt, thành tích học tập nổi trội, còn biết hội họa, bản thân vừa thiện lương vừa đơn thuần, tôi đây giống như đống bùn vừa thối lại nát, không xứng."

Cố Trường An không cắt ngang, lắng nghe cô bé kể về chốc đẹp đẽ ngắn ngủi trong đời.

"Mùa xuân năm thứ hai tổ chức tảo mộ, Thang Viên không nhúc nhích ngồi phịch trên tảng đá. Khi ấy tôi chẳng biết kiếm được dũng khí từ đâu, chủ động đi lên hỏi chuyện cô ấy, hỏi cô ấy có cần tôi giúp một tay không. Tôi cứ ngỡ là cô ấy sẽ từ chối, vì trước đây bọn tôi chưa từng nói với nhau câu nào, cô ấy ngồi hàng đầu, tôi ngồi ở cuối lớp, chắc chắn còn không biết tên tôi là gì."

Trần Tĩnh Tĩnh cười hì hì nói: "Tôi không ngờ rằng cô ấy không từ chối."

"Sau sự kiện đó, tôi và Thang Viên trở thành bạn bè, thông qua cô ấy quen biết Lý Nhiên. Bọn họ đều cực kỳ ưu tú, không cùng một thế giới với tôi, nhưng bọn họ không xem thường tôi. Trong lớp không có ai biết, chỉ có ba chúng tôi biết, đây là bí mật của chúng tôi, một khi có cơ hội, chúng tôi sẽ cùng đi nuôi mèo hoang. Tôi và Thang Viên thích nhất là Đại Bạch."

Đại Bạch, Cố Trường An nghĩ tới con mèo trắng đi vòng quanh mầm cây nhỏ.

Động vật cũng có linh tính.

"Khi ấy tôi rất vui vẻ, tôi có Thang Viên, có Lý Nhiên, có hai người bạn này, sau đó còn thân thiết với Vương Dục, thật tốt biết bao. Tôi đã nghĩ, hay quên đi, không chết nữa, tôi chỉ muốn sống thật tốt, sau khi tốt nghiệp rời khỏi nơi này cùng bọn họ."

Giọng của Trần Tĩnh Tĩnh dừng lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất: "Qua hết năm nay, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến tháng sáu, thi đại học xong là có thể rời đi, nhưng Thang Viên gặp chuyện, cô ấy chết rồi."

Hồn ma không có nước mắt, nhưng Cố Trường An thấy giống như cô bé đang khóc.

Kế tiếp là một hồi yên tĩnh khiến người ta ngạt thở.

Cố Trường An lên cơn nghiện thuốc lá, ngón tay cậu đè bật lửa rồi lại đóng, cậu vẫn nên khắc chế kích động muốn hút thuốc.

"Thang Viên bị Vương Dục gϊếŧ?"

Trần Tĩnh Tĩnh lắc đầu.

Cố Trường An chút bất ngờ, không phải Vương Dục? Vậy là ai?

Trần Tĩnh Tĩnh không lập tức đưa ra đáp án mà nói: "Tuần trước tôi không đi dạo phố nguyên một ngày mà là lừa Vương Dục. Tôi hỏi cậu ta làm gì? Cậu ta nói mình vẫn luôn học bù tại nhà thầy, cậu ta cũng gạt tôi."

"Hôm đó tôi mắc vệ sinh, xung quanh lại không có nhà vệ sinh công cộng nào, nên tôi chạy vào rừng cây nhỏ định tìm chỗ kín giải quyết. Kết quả là nhìn thấy Thang Viên nằm trong hố, người cậu ấy lạnh băng, đôi mắt bị móc cả ra, không còn thở nữa."

Cơ thể Trần Tĩnh Tĩnh run lên một cái, cô vùi đầu vào giữa hai chân: "Là Tôn Tiểu Mẫn làm."

Tôn Tiểu Mẫn? Đầu óc Cố Trường An chuyển động, tìm thông tin tương quan.

"Cô có chắc là mình không nhầm chứ?"

"Sẽ không nhầm, Tôn Tiểu Mẫn là bạn cùng bàn của tôi, vốn hẹn tôi cùng đi dạo phố, bỗng cô ấy nói trong nhà có họ hàng đến, nhưng họ hàng căn bản chưa từng ghé nhà cô ta. Hơn nữa tôi còn nhặt được con dao mà tôi từng đi mua cùng cô ấy bị vứt lại, bên trên còn khắc chữ. Khăn quàng cổ của Thang Viên cũng bị cô ta nhét vào trong rãnh." Trần Tĩnh Tĩnh nọ, "Cô ta chỉ muốn gϊếŧ Thang Viên để Vương Dục có thể giành được vị trí đầu, không hề nghĩ cái gì khác, cô ta là vị thành niên mà, gϊếŧ người sẽ không chết, cho nên cô ta không sợ."

Cố Trường An không còn lời nào để nói.

Trần Tĩnh Tĩnh cong cong khoé môi: "Tôi không báo cảnh sát, còn đặc biệt dọn dẹp hiện trường, mang đi toàn bộ chứng cứ chôn dưới gốc cây, tôi sẽ không để cảnh sát tìm được cô ấy. Lúc Thang Viên chết rồi tôi liền không còn muốn sống nữa. Cố tiên sinh, anh có thể hiểu rõ tâm trạng ấy không? Tôi không biết nên nói thế nào, cô ấy là khát vọng mà tôi luôn hướng tới, kết quả hết thảy mọi hi vọng mong chờ ước mơ đều tan biến."

Cố Trường An cảm thấy cô gái trước mặt sống quá bị đè nén.

"Tôn Tiểu Mẫn còn ở trước mặt tôi căm phẫn khi thấy người khác bị đối xử bất công. Cô ta nói Thang Viên ban ngày tự học vẽ vời còn hát hò, buổi trưa cũng không ở phòng học, căn bản không tốn công sức gì, dựa vào cái gì mà mỗi lần thi đều đứng đầu. Mà Vương Dục mỗi ngày đến lớp đầu tiên ra về cuối cùng, giành giật từng giây cuối tiết. Cậu ta cố gắng như vậy, liều mạng học hành, nhưng vẫn không thể chen vào nổi vị trí của Thang Viên, quá không công bằng, cô ta thấy nếu Thang Viên không tồn tại là tốt rồi."

Trần Tĩnh Tĩnh khổ sở nói: "Tôi vậy mà không phát hiện ra cô ấy thích Vương Dục."

Cố Trường An lạch cạch nhấn bật lửa, ánh lửa xẹt qua khuôn mặt trắng xám của cô bé: "Vương Dục tham gia cái gì?"

"Thấy chết mà không cứu." Đôi mắt Trần Tĩnh Tĩnh gắt gao trừng, "Tôi biết cậu ta để ý đến kết quả học tập ưu tú và gia cảnh của Thang Viên. Cậu ta chứng kiến Tôn Tiểu Mẫn gϊếŧ Thang Viên cũng không ngăn lại. Tôn Tiểu Mẫn phát hiện ra cậu ta, còn móc mắt Thang Viên đưa cho cậu ta!"

Cố Trường An không hiểu được cách làm của mấy đứa trẻ này: "Tại sao lại móc mắt?"

"Vương Dục là một con mọt sách, việc duy nhất có thể làm chính là học tập. Cậu ta quá ngu ngốc, Thang Viên căn bản không để ý đến cậu ta, vậy chẳng phải móc con mắt cô ấy ra mang về là sẽ nhìn cậu ta sao?" Trần Tĩnh Tĩnh nói, "Những chuyện này tôi đều nghe được từ Tôn Tiểu Mẫn."

"Vương Dục có thể cứu Thang Viên lại không làm vậy, còn muốn mang theo con mắt cậu ấy trở về. Cậu ta hỏng rồi, Tôn Tiểu Mẫn cũng hỏng rồi, và cả tôi."

Cố Trường An hỏi: "Tôn Tiểu Mẫn đâu rồi?"

Trần Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu đi nhìn hư không, nhẹ giọng nói: "Tôi nhập vào người Tôn Tiểu Mẫn, dùng tay bóp lấy cổ cô ta, đã siết chết rồi."

Cô nghiêng đầu: "Cố tiên sinh, anh không tò mò vì sao tôi lại trồng ba mầm cây nhỏ sao?"

Cố Trường An nói: "Tò mò."

"Gốc cây bên trái là tôi, gốc cây bên phải là Thang Viên." Trần Tĩnh Tĩnh chỉ vào từng cây, "Gốc ở giữa không phải Tôn Tiểu Mẫn, là Vương Dục. Cậu ta nói mình không lâu nữa sẽ đến tìm tôi, tôi nhìn ra được."

"Tôn Tiểu Mẫn không biết, Thang Viên chính là mục tiêu phấn đấu của Vương Dục, bản thân cậu ta cũng không rõ ràng. Thang Viên không còn, mục tiêu cũng mất, chẳng còn muốn phấn đấu nữa."

Trần Tĩnh Tĩnh ngắm nhìn bầu trời: "Tại sao con người lại phải lớn lên..."

Cơn nghiện thuốc lá của Cố Trường An lại tái phát, lần này cậu nhịn không nổi, châm một điếu không nói lời nào hút.

Thế giới của cô bé này dơ bẩn, xấu xí, khó khăn lắm mới có một thứ sạch sẽ tốt đẹp tiến vào, cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng quý báu, hạ gục cô là cái chết của Thang Viên, cũng có thể là do bạn tốt Vương Dục tham gia.

Đối với cô bé này, Cố Trường An không muốn cho lời nhận xét nào, cũng không muốn phân tích xem cô sai nhiều hay sai ít. Vì cậu chỉ là người đứng xem, không phải người trong cuộc, không bị cảm động lây, cũng không cần phải chỉ điểm giang sơn.

Điếu thuốc cháy quá nửa, Cố Trường An khàn khàn mở miệng: "Thang Viên có quen biết một người đàn ông ở trong tieba anime, cô ấy đề cập với đối phương về hai người bạn của mình, một người là Lý Nhiên, người còn lại chính là cô."

Trần Tĩnh Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu.

Cố Trường An nói: "Cô ấy rất quý trọng tình bạn với cô."

Trần Tĩnh Tĩnh nhìn mầm cây nhỏ: "Nếu tôi có thể nhìn thấu ý đồ của Tôn Tiểu Mẫn sớm hơn một chút, vậy thì Thang Viên sẽ không xảy ra chuyện, cô ấy sẽ vào được trường đại học danh tiếng."

"Còn có Tôn Tiểu Mẫn và Vương Dục bọn họ sẽ không làm chuyện xấu. Nhưng giờ thì sao, tôi chết, còn mang theo Tôn Tiểu Mẫn, Vương Dục cũng xong rồi, tất cả chúng tôi đều không còn tương lai."

Điếu thuốc bên môi của Cố Trường An run lên, một nhúm khói bụi rớt vào trong bụi cỏ, cậu theo bản năng xoa đầu cô bé, lại chỉ sờ được khoảng không.

Cố Trường An nói: "Cô đã đến gặp tôi hồi tối."

Trần Tĩnh Tĩnh gật đầu thừa nhận: "Tôi muốn anh giúp đưa mẹ tôi rời khỏi nơi này."

Cố Trường An không trực tiếp trả lời mà hiếu kỳ cười dò hỏi: "Tại sao lại chọn tôi?"

Trần Tĩnh Tĩnh nháy mắt: "Anh là người tốt."

Cố Trường An nhướng mày: "Quý đội thì không phải?"

Trần Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, như một đứa trẻ làm hỏng chuyện, giọng cực kỳ nhỏ nói: "Tôi đã gϊếŧ người, xúc phạm pháp luật, không còn tư cách nói chuyện với chị ấy."

Cố Trường An than thở.

Cả nửa ngày cậu mới cam kết với cô bé: "Chuyện của mẹ cô tôi sẽ giúp."

Trần Tĩnh Tĩnh sững sờ một chút, khóe môi đang mím há ra, cười vui vẻ: "Cảm ơn."

Cố Trường An phát hiện ánh đỏ trong mắt Trần Tĩnh Tĩnh chậm rãi nhạt đi.

Nửa đêm, mây đen gió lớn.

Lục Thành vẽ một tấm phù phức tạp trên mặt đất, làm liền một mạch, hắn nói ra hơi: "Không mang theo đủ đồ, trận pháp không bày được, xài tạm cái này đi."

Cố Trường An nhìn không hiểu: "Làm được không?"

"Không thể." Lục Thành nói, "Còn thiếu một giọt máu của cậu."

Cố Trường An không nói hai lời xé miếng băng cá nhân ra, cắn một cái vào vết thương ban đầu, dùng một giọt máu nhỏ vào chính giữa phù.

Khi giọt máu rơi xuống, một vầng sáng vàng hiện lên bốn phía tấm phù.

Giọng Lục Thành cực kỳ lạnh lẽo, như từ địa ngục mà đến: "Ý muốn ban đầu của tôi là chém chết cô, cho cô biến thành tro bụi, là do người bên cạnh tôi cho cô tranh thủ một lần cơ hội đầu thai chuyển kiếp, phần ân huệ này là của cậu ta, đi đi."

Trần Tĩnh Tĩnh đứng ở giữa vẫy tay một cái, trên mặt mang theo ý cười ngây ngô.

Vầng sáng biến mất, tấm phù bị gió thổi bay về tứ phía, tung bay giữa rừng cây.

Cố Trường An theo bản năng híp đôi mắt lại nhìn lên, nơi đó đã không còn bóng dáng Trần Tĩnh Tĩnh. Cậu tháo kính xuống xoa xoa mí mắt, tình cờ làm người tốt một lần, cảm giác không tệ lắm.

"Lục Thành, tại sao anh lại nói với Trần Tĩnh Tĩnh ân huệ là của tôi?"

"Tôi để cô ấy xuống địa phủ báo lại câu này cho quỷ sai, để ghi chép cho cậu một món nợ. Phiền phức tôi mang, công lao phần cậu, đủ nghĩa khí chưa?"

Cố Trường An sững sờ đứng tại chỗ.

Lục Thành đi vài bước phát hiện ra thanh niên không cùng đi, hắn nghiêng đầu sang cau mày giục: "Về thôi."

Cố Trường An đè xuống cảm xúc không thể tả rõ, nhấc chân đi tới.

Mấy ngày sau, Lữ Phượng mang theo tro cốt của con gái rời khỏi nơi này, dựa theo mong muốn của cô đến một thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới.

Cố Trường An tiễn người lên xe lửa.

Xe lửa chạy đi, cậu vẫn đứng tại chỗ cũ, trong mắt tuôn ra vài phần hâm mộ cùng ước ao, không biết đến khi nào mình cũng có thể lên xe lửa ngắm nhìn thành phố bên ngoài.

Lục Thành nói: "Có thể đi."

Cố Trường An hoài nghi mình nghe nhầm.

Ánh mắt Lục Thành thâm thuý nhìn thanh niên: "Chờ độ kiếp cho cậu xong, tôi sẽ dẫn cậu đi bất cứ nơi nào cậu muốn."

Chuyện phiền phức đã có, thiếu hay nhiều hơn một cái cũng không khác mấy.

Cố Trường An lắc đầu: "Không đi được."

Trên người Lục Thành tỏa ra tư thái nhìn đời bằng nửa con mắt: "Tôi nói có thể là có thể."

Lời này kết hợp với thần thái của một vị hoàng đế xem ra cũng có sức thuyết phục phết. Cố Trường An chậc lưỡi, tạm tin đi, dù sao có hi vọng cũng tốt hơn là không có hi vọng.

Cậu không rõ bất cứ điều gì về Lục gia, nói không chừng là có bí thuật gì đó có thể giúp cậu.

Quý Thanh ở ngoài nhà ga thấy Cố Trường An đi ra, nói trong vòng hai ngày nữa tiền sẽ được chuyển vào thẻ của cậu.

Cố Trường An nói: "Không cần đưa tiền."

Đồng thời cậu cũng nhấn mạnh bổ sung: "Chỉ riêng lần này."

Sự kinh ngạc trên mặt Lục Thành chưa thành hình hoàn chỉnh đã tan thành mây khói.

Ánh mắt Cố Trường An vô tình liếc nhìn thấy cái gì, dừng lại.

Lục Thành thuận theo tầm mắt của cậu nhìn lại, có một cậu thiếu niên đang khom lưng, mặt đầy nước mắt.

Là Lý Nhiên, một trong những người bạn quý giá nhất của Trần Tĩnh Tĩnh.

Sẽ không ai tin rằng Lý Nhiên thích Trần Tĩnh Tĩnh, còn vẫn luôn khổ sở theo đuổi. Trần Tĩnh Tĩnh tự ti, cảm thấy bản thân mình bẩn như vậy, làm sao có thể nắm giữ ánh mặt trời tuyệt đẹp như cậu, sẽ vấy bẩn cậu mất.

Đây là bí mật Trần Tĩnh Tĩnh giấu trong thanh xuân, mùi vị chua ngọt đều ở bên trong quyển nhật ký của cô, được người mẹ Lữ Phượng mang theo lên xe lửa, rời xa khỏi nơi này.

Cố Trường An cảm khái, lớp trẻ bây giờ đều hiểu chuyện tình cảm, thế mà cậu đã sống đến ngần này tuổi rồi mà vẫn không hay biết gì, liệu có nên tìm một người để trải nghiệm... Nếu không sẽ có cảm giác nuối tiếc sống một đời uổng phí.

Trên đường trở về, tâm tình của Cố Trường An không tệ, cậu gọi điện thoại cho Lập Xuân, kêu cô cùng bà ngoại đến dùng cơm.

Lập Xuân bên đầu kia vui vẻ nhận lời, còn nói muốn mang theo củ cải và cải xanh.

Cố Trường An cúp máy, trong mắt lộ ra biểu tình tính toán: "Đi thôi, tới chợ mua thức ăn, tôi định tối nay sẽ bộc lộ tài năng."

Bước chân Lục Thành lảo đảo một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK