• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đời em sống quá không cam lòng

Chưa cần nói đến hai mươi ba mươi năm, chỉ cần ba hay năm năm là đã đủ khiến cho đời người thay đổi.

Thời gian trôi đi nhiều năm, Lục Khải Minh nhìn người phụ nữ tản ra mùi thối rữa trước mặt, ngũ vị tạp trần.

"Tại sao em lại khiến mình thành ra thế này?"

Tô Ngọc thẹn thùng, bà nghiêng khuôn mặt mục rữa về một bên, giọng khàn khàn khó phân biệt do đã khóc suốt.

"Nhiều năm trước em chết ngoài ý muốn, trong nhà tiếc em, làm phục sinh thuật lên em, nên mới có em của hiện tại."

"Không phải ngoài ý muốn." Lục Khải Minh nói, "Là em tự sát."

Tô Ngọc theo bản năng quay mặt lại, con mắt đỏ ngầu nhìn thẳng sang.

Dường như đoán được tâm tư của bà, Lục Khải Minh nói: "Anh đã hỏi người nhà của em."

Bệnh chán ăn, trầm cảm, hai thứ bệnh này đều vô cùng đáng sợ, sợ đến mức đòi mạng.

Trong mắt Tô Ngọc có kích động.

Lục Khải Minh nói: "Lớn tuổi, còn yêu gì hận gì, qua cả rồi. Anh chỉ là muốn đi xem em khi còn có thể, cho nên lần này mới đến nhà em, thuận tiện hỏi tình hình của em."

Nói trắng ra là, ông chỉ muốn kéo nỗi chấp niệm đó ra khỏi phần đời còn lại của mình.

Ánh mắt Tô Ngọc ảm đạm dần.

Chẳng biết nhớ ra chuyện gì đau lòng, bà lại bắt đầu khóc rống lên, huyết lệ chảy xuống hai má mục nát, làm người vừa buồn nôn vừa sởn tóc gáy.

Là người duy nhất đứng xem, Lục Khải Minh không có loại ý nghĩa ấy, ông chỉ cản thấy mệt mỏi, mờ mịt.

"Đã nhiều năm như vậy, tại sao còn tìm anh?"

Tiếng khóc Tô Ngọc đột nhiên ngừng lại, bà ngẩng đầu lên nhìn về Lục Khải Minh, đôi mắt rưng rưng, muốn nói lại thôi.

Vết thương cũ bên ngực Lục Khải Minh mơ hồ nhói lên. Em làm anh bị thương, lại dùng loại ánh mắt bi thương đến cực hạn nhìn anh. Tô Ngọc, em thực sự là...

Tô Ngọc đột nhiên nhắc lại chuyện năm đó: "Người che mặt hôm ấy là A Đức."

Lục Khải Minh chỉ biết người kia lớn lên cùng Tô Ngọc, coi như là thanh mai trúc mã, chưa từng gặp mặt trực tiếp.

Trước khi lấy được quyển album từ Tô gia, cả Tô Ngọc trong trí nhớ của ông cũng chỉ mơ hồ, huống chi là những người khác.

Lục Khải Minh nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh của mình: "Kiếm của hắn giống của em."

Tô Ngọc nói: "Hai nhà đã kết thông gia từ bé, kiếm là tín vật."

Lục Khải Minh đã suy đoán vài thứ, ví như lai lịch của đám người kia, mục đích là gì.

Ông cho là mình sẽ phẫn nộ, sẽ trào phúng, nhưng trên thực tế ông lại chẳng nói một lời đứng yên.

Đây đều là ảnh hưởng bởi thời gian.

Thời gian lợi hại ở chỗ này.

Suy đoán của Lục Khải Minh được chứng thực thông qua lời Tô Ngọc tiết lộ.

Năm đó ông bị thương, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc quả thật là do bị người ta gài bẫy.

"A Đức biết chuyện anh muốn đưa em về nhà. Hắn lấy quan hệ hai nhà ra cưỡng ép em, muốn em và anh tách ra, em không chịu." Tô Ngọc nói, "Hắn ghi hận trong lòng, tìm một nhóm người trả thù chúng ta, thấy tình hình không thuận lợi, đành tự mình động thủ."

"Sở dĩ hắn cầm kiếm đâm em là bởi đã tính được anh sẽ thay em chặn nó, dẫu cho anh số may thì cũng phải ở trên giường dưỡng thương một quãng thời gian cực dài, đến lúc đó thì ván đã đóng thuyền."

Dứt lời, Tô Ngọc dè dặt nhìn về phía Lục Khải Minh.

Lục Khải Minh không biết nên cho bà biểu tình gì, thậm chí cũng không biết nên cho cái bản thân bị mắc kẹt trong quá khứ một lời giải thích nào.

Ông than thở trong lòng, cháu trai lớn ơi cháu trai lớn à, con đường cháu đi mấy năm trước, chú tư đã đi từ mấy chục năm.

Chỉ có điều người đặt bẫy cháu là bố vợ, bên chú tư căn bản là không để vào mắt người qua đường A.

Vì sao lại bị gài bẫy tính kế, còn thành công rồi...

Lục Khải Minh nỗ lực hồi tưởng quá khứ, nghĩ tới nghĩ lui, đơn giản chính là do tình cảm bất chấp tất cả của mình với Tô Ngọc khiến đối phương có cơ hội lợi dụng.

"Ngày đó sau khi anh hôn mê, hắn dùng mạng của mẹ em ép em quay về bên hắn."

Thân thể Tô Ngọc hơi run rẩy, "Khải Minh, anh cũng biết, mẹ em sinh em ra rất khó khăn, suýt chết mấy lần, em không còn lựa chọn nào khác."

Lục Khải Minh phát hiện sát khí trên người bà nặng hơn.

"Sau khi em trở về thật sự không tốt, em muốn gặp anh, muốn biết thương tích của anh thế nào."

Tô Ngọc lộ ra dáng vẻ còn khó coi hơn cả khóc, "Năm tiếp theo mẹ em qua đời, em muốn đi tìm anh, nhưng..."

Giọng dừng một chút, bà tự giễu nói: "Em mang thai."

Trước đây có muốn gặp cũng không thể gặp, giờ gặp rồi lại không muốn nhìn.

Sau đó, A Đức trở thành chồng Tô Ngọc. Con bọn họ từ từ lớn lên, từng chút từng chút dung nhập vào trong cuộc sống của bà, bà bất tri bất giác thôi miên bản thân chấp nhận số phận.

Nhưng cuộc sống tràn ngập những điều không tưởng tượng nổi.

Năm đứa con mười hai tuổi, vì cứu người bạn chết đuối mà bất hạnh bỏ mình. Tô Ngọc bàng hoàng với thế giới chung quanh, thế sự vậy mà lại xoay vần.

Bà chẳng biết từ bao giờ đã mất đi dũng khí tìm Lục Khải Minh, hết thảy tựa như đã vô nghĩa.

Chết lặng sống mấy chục năm, Tô Ngọc rốt cuộc cũng bị số phận dằn vặt đến chết, lại không ngờ rằng mình chết đi thì chồng cũng không buông tha mình.

Ngày Tô Ngọc hồi sinh, chồng bà đầy mừng rỡ chạy tới đón tiếp bà.

Kết quả nhận ra vợ mình sau khi hồi sinh chẳng còn là ban đầu, lập tức sợ hãi quay đầu chạy trốn.

Chưa chạy bao xa đã bị Tô Ngọc ăn mất.

Sâu trong nội tâm Lục Khải Minh tuôn trào rất nhiều cảm xúc, rồi lại rút bớt, chỉ để lại bốn chữ — tạo hoá trêu ngươi.

Rừng trúc tịch mịch.

Lục Khải Minh muốn về nhà, trở lại đảo, quay lại trong thành sống, sống đến già đi, chết đi.

Chẳng trách sao anh cả không muốn đi ra.

Thế giới bên ngoài ở càng lâu, bản thân càng dễ lạc lối.

Đối diện với sự trầm mặc của Lục Khải Minh, Tô Ngọc hoảng loạn bất an: "Khải Minh, xin lỗi, em..."

Lục Khải Minh ngăn bà tiếp tục: "Quá khứ đã qua."

Tô Ngọc từng bước một đi về phía Lục Khải Minh.

Lục Khải Minh đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích, ông để bà thấy rõ những nếp nhăn chồng chất nơi khoé mắt, lớp da chảy xệ, tấm lưng hơi gù.

Ông nói với Tô Ngọc, ông già rồi.

Tô Ngọc khóc không thành tiếng.

Có câu nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Lục Khải Minh cũng không phải sợ, là vì một lần tổn thương khi còn trẻ, hơn nửa đời người cũng không khỏi hẳn, không thể chịu giày vò.

Lục Khải Minh thở dài: "Tiểu Ngọc, chúng ta vẫn là hữu duyên vô phận."

Tô Ngọc dường như rất không thích câu nói này, cả khuôn mặt bà có chút vặn vẹo: "Đời em sống quá không cam lòng."

Lục Khải Minh đưa tay lên, sờ khuôn mặt thối rữa của bà: "Kiếp sau hãy cố gắng sống thật tốt."

Ban nãy Tô Ngọc còn đang thẹn thùng, nghe xong lời của ông, thẹn thùng lập tức bay sạch, nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại là kiếp sau? Em vẫn chưa có chết."

Lục Khải Minh nói: "Em đã sớm chết rồi."

Yêu thương trong mắt Tô Ngọc bị oán hận thay thế, bà gần như cuồng loạn gào thét: "Bọn họ cho rằng em là quái vật, anh cũng vậy!"

Bàn tay đặt trên mặt bà của Lục Khải Minh bị đẩy mạnh ra.

"Em vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm nhưng chưa làm. Em đã giết A Đức, giết tất thảy những kẻ em căm ghét, hiện giờ không ai có thể ngăn cản em, không một ai có thể can thiệp cuộc sống của em nữa."

Dáng vẻ thần kinh nhắc tới xong, Tô Ngọc thấp kém khẩn cầu: "Khải Minh, xin hãy cho em ở bên anh."

Lục Khải Minh nhíu mày.

Trong phòng khách, Cố Trường An và Lục Thành chợt nghe thấy tiếng kêu khàn cả giọng của người phụ nữ, khắp người cả hai đều nổi da gà.

Lục Thành đứng dậy: "Em ở lại trong phòng đi."

Cố Trường An thả nửa túi kẹo dẻo đường xuống: "Em đi cùng anh."

Lục Thành bất dung cự tuyệt nói: "Ở lại!"

Cố Trường An ngây ngẩn cả người.

Chờ cậu hồi thần, người đàn ông đã ra sân, cậu chống nạnh đi tới đi lui, đá một cước vào cửa.

"Mẹ nó bộ mình là người giấy hay gì chắc?"

Cố Trường An bị chọc tức, cậu lại đạp cửa, đạp đến nỗi chân đau.

"Đậu má!"

Cố Trường An rên lên một tiếng, một chân nhảy lò cò trở về ghế đặt mông ngồi vào, tóm lấy túi kẹo dẻo đường, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu ăn.

Ăn kẹo xong, tâm trạng Cố Trường An tốt hơn nhiều, cậu tháo kính xuống vuốt vuốt tóc, vùi trong ghế xích đu ngủ gật.

Không phải cậu nghe lời, thật sự không phải, tuyệt đối không phải.3

Thôi miên chính mình mấy chục giây, Cố Trường An từ bỏ xoa bóp sống mũi. Thôi, xem như vậy đi, cũng không mất mặt.

Thời điểm ánh bình minh chiếu, Cố Trường An nghe thấy tiếng vang bên ngoài viện. Cậu hơi híp mắt lại, mệt mỏi liếc nhìn người đàn ông đang tiến vào rồi nhắm mặt lại.

Một khắc sau, đôi mắt đóng chặt của Cố Trường An đột nhiên mở.

Theo sau Lục Thành vào viện chính là Lục Khải Minh.

Có một người phụ nữ đứng ở cửa, vẫn là bộ đồ đỏ kia, chỉ có điều khuôn mặt mục rữa đã khôi phục thành dáng vẻ khi còn sống, hiện ra đặc biệt đoan trang chói mắt, tú lệ vạn phần.

Cố Trường An trông thấy Lục Khải Minh quay đầu lại phất tay một cái, trên mặt người phụ nữ chảy xuống hai hàng nước mắt, bóng hình dần biến mất không còn tăm hơi.

Đây là xuống địa phủ báo cáo.

Lúc đến trên người có mùi máu tanh và sát khí rất nặng, chắc chắn đã giết không ít người.

Sẽ chịu cực hình, ngày đầu thai xa xa khó vời.

Đây là nhân quả luân hồi.

Cố Trường An kéo cơ thể nặng nề của mình khỏi xích đu, cậu duỗi người một cái.

"Chú tư, chào buổi sáng."

Lục Khải Minh cực kỳ mất tập trung nó chào, ông hỏi gian phòng nào có thể ngủ, hỏi xong lập tức đi về gian phòng ấy.

Ngoài miệng nói là ngủ, nhưng vừa nhìn đã biết là mượn cớ, còn rất vụng về.

Mặc dù Cố Trường An không trải qua chuyện tương đồng, nhưng ông trời cũng tạo cho cậu không ít "kinh hỉ".

Ví như khi cậu chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, cũng đã là bốn ngày sau, hoặc là gặp được mẹ, biết được ngọn nguồn của hai nhà Cố Lục.

Bởi vậy Cố Trường An có thể hiểu được ít nhiều tình cảnh của chú tư, ông cần đầy đủ thời gian để thích ứng với hiện tại.

Sóng gió có to lớn hơn nữa, cũng sẽ có một ngày bị dẹp loạn.

Cố Trường An không ngủ, cậu đi về hướng nhà vệ sinh, chuẩn bị đánh răng rửa mặt, làm bữa sáng, chạy bộ, sinh hoạt khoẻ mạnh.

Về phần có thể kiên trì bao lâu, vậy thì tạm không nhắc tới, miễn cho tự vả mặt mình.

Lục Thành theo sau tiến vào nhà vệ sinh, vô cùng chu đáo bóp kem đánh răng cho Cố Trường An: "Thuật phục sinh rất phức tạp, địa điểm làm phép và canh giờ tương đối quan trọng. Tô Ngọc bị chôn ở thung lũng phía tây, bà ấy chính là phục sinh ở nơi đó."

Cố Trường An giật giật khoé miệng, cái chỗ kia đúng thật là phong thuỷ bảo địa.

Bộ dạng cậu ghét bỏ nói: "Không thể ra ngoài sao?"

Lục Thành chẳng những không ra ngoài mà còn ôm chầm lấy Cố Trường An từ phía sau, vùi mặt trong cổ cậu: "Tô Ngọc muốn đưa chú tư đến chỗ ấy, cùng nằm trong quan tài với bà ấy, muốn mãi được ở bên chú ấy."

Cố Trường An đánh răng, giọng nói mơ hồ: "Cái đó gọi là gì? Yêu sao?"

"Chấp niệm đi." Môi mỏng Lục Thành cọ giữa cổ và tai của cậu, "Chú tư có, bà ấy cũng có, mỗi người chúng ta đều có."

Cố Trường An ngước mắt, xuyên qua chiếc gương nhìn người đàn ông.

Lục Thành phát giác, ngẩng đầu từ trong cổ của cậu, đối diện với ánh mắt của cậu, dịu dàng cong khoé môi.

Cả người Cố Trường An tê liệt như bị điện giật, cậu nhổ kem đánh răng vào bồn: "Anh cười cái gì?"

Lục Thành nói: "Không cười gì hết."

Cố Trường An liếc mắt: "Không cười gì hết, vậy sao anh còn cười?"

Lục Thành hôn tai cậu: "Chỉ là muốn cười."

Chỗ bị hôn của Cố Trường An ngứa, cậu nhịn không được lấy tay gãi gãi, ném chậu vào bồn rồi mở vòi nước nóng lên.

Lục Thành bảo cậu vặn ít thôi: "Nhiều nước nóng quá, em để nguội lạnh bớt đi, cẩn thận kẻo nóng."

Cố Trường An cảm thấy người đàn ông này coi cậu như đứa nhóc mà nuôi, thao thao bất tuyệt, cậu kéo khăn mặt trên giá xuống nhét vào trong chậu: "Sau này không có chuyện gì thì đừng cười với em như vậy."

Lục Thành xoa vành tai của cậu, biết rõ còn hỏi: "Tại sao?"

Cố Trường An bộp vỗ bỏ tay hắn: "Không có tại sao."

Lục Thành oan ức: "Thật sự không biết nói lý."

Mắt Cố Trường An trợn trắng.

Lúc cậu rửa mặt, Lục Thành đặt cằm trên bả vai của cậu, nằm úp sấp như con gấu chó to.

Bộ dạng kia như hận không thể dính thành một cục với cậu.

Nguyên một buổi sáng, Lục Khải Minh đều không rời khỏi phòng, bữa sáng bữa trưa đều gọi ông, ông đều trả lời như nhau, không ăn.

Thành tiên.

Cố Trường An ngẫm nghĩ một lát, cậu bảo Lục Thành vào xem xem.

Lục Thành không tìm chú tư ngay mà về phòng trước, lúc ra ngoài trong tay cầm một bao thuốc lá.

Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An trợn tròn.

Đệch, thuốc lá ở đâu ra? Lúc cơn nghiện thuốc lá của cậu tái phát, cậu lần lượt tìm mọi chỗ có thể tìm cũng không thấy nổi một điếu.

Mấu chốt là không ngửi thấy mùi.

Lục Thành phát hiện tầm mắt đưa tới cực kỳ nóng, hắn nghiêng đầu nhìn một cái, cả con mắt cũng phát ra ánh sáng xanh rồi.

"Chỉ còn nửa bao."

Cố Trường An như con sói đói trông thấy miếng thịt mỡ siêu lớn, nước miếng cũng chảy ra, cậu nuốt nước bọt ừng ực: "Chẳng phải anh đã vứt hết của em rồi sao?"

Lục Thành nói: "Sót."

"Đây là anh phát hiện ra lúc sáng, chưa kịp vứt đi."

Cố Trường An nhìn ra người đàn ông đang nói thật, không khỏi vô cùng đau đớn, tại sao mình lại không tìm được?

Cậu nhanh chân lại gần: "Cho em một điếu."

Lục Thành không phản ứng.

Cố Trường An kéo kéo cánh tay người đàn ông.

Lục Thành liếc mắt nhìn bàn tay trên cánh tay, rồi nhìn chủ nhân của nó: "Làm nũng?"

Tai Cố Trường An nóng lên, cậu vô cùng xấu hổ, trước đây chưa từng làm thế bao giờ, đây là lần đầu tiên, cậu tức giận nói: "Không nhìn ra được hả?"

"Làm nũng cũng vô dụng." Lòng Lục Thành ngứa ngáy, nhưng hắn không biểu hiện ra, đi về phòng chú tư, "Ngoan, bình tĩnh chút nhé."

Mặt Cố Trường An đen sầm: "Quay lại!"

Thấy bước chân người đàn ông không dừng, cậu giận đùng đùng ngăn cản: "Một điếu thôi."

Lục Thành bất đắc dĩ: "Lúc này mới có năm ngày."

"Năm ngày á, em cảm giác đã trôi qua năm thế kỷ." Cố Trường An ghé vào bên tai người đàn ông thở ra, "Cho em một điếu cho đỡ thèm thôi mà."

Chỉ lo dụ dỗ, không lo lắng đến hậu quả, tìm đường chết.

Hô hấp Lục Thành hơi ngưng lại, sau đó trở nên nặng nề: "Anh thấy em vẫn là thiếu bài tập rồi."

Hắn hôn lên môi vợ mình một cái: "Lát nữa cùng em làm bài tập."

Cố Trường An: "..."

Làm bài tập cái rắm, cút đi!

Lục Thành mang theo nửa gói thuốc và một bình rượu, hai cái ly đi tìm chú tư, sau khi gõ cửa không bao lâu thì tiến vào.

Lục Khải Minh đang xếp chăn mền, trên gối có một vết thấm lớn, là do nước lưu lại.

Vừa khóc.

Cho dù là bao nhiêu tuổi, thì thời điểm thương tâm khổ sở đều sẽ khóc như thường, không khóc không được, đó hoàn toàn là những cảm xúc cần được phát tiết ra ngoài, không thể kiềm nén.

Lục Thành giống như không nhìn thấy, hắn đặt ly và chai rượu lên bàn: "Chú tư, uống hai ly?"

Lục Khải Minh nói ông không uống: "Trong bụng chưa có gì, uống sẽ hại người."

Nghe ông nói vậy, Lục Thành yên lòng.

Lục Khải Minh lấy điếu thuốc hút hai hơi, thở dài một tiếng: "A Thành, con người thật sự phải tin mệnh."

Lục Thành không nghe rõ: "Cái gì?"

Lục Khải Minh lặp lại một lần: "Ở trước mặt số phận, con người quá nhỏ bé, thật đáng buồn."

Ông nhả ra làn khói, rồi thở dài: "Một chút năng lực chống đỡ cũng không có, đều bị đẩy đi."

Lục Thành không trả lời câu hỏi này, trong lòng có loại bài xích cùng mâu thuẫn khó giải thích. Hắn nhắc đến chuyện khác: "Chú tư, chú có dự tính gì?"

Lục Khải Minh nói: "Trở về."

"Cháu hỏi vợ cháu chút xem, liệu có lời gì muốn chuyển lại cho mẹ nó không, chú chuyển hộ cho."

Lục Thành nói có thể gọi điện thoại.

Lục Khải Minh trố mắt mắng hai câu, đúng thật là già rồi, bệnh alzheimer dần xuất hiện, vẫn là quay về dưỡng lão vậy.

Lục Khải Minh đi ra là bởi muốn nhìn thấy mặt Tô Ngọc, để bản thân nhảy khỏi vòng quá khứ luẩn quẩn kia, bất kể nói sao đi chăng nữa, ông cũng đã thấy người.

Vậy sẽ không còn cần ở ngoài nữa.

Buổi chiều Lục Khải Minh lên đường về nhà, không cho Cố Trường An và Lục Thành tiễn, một mình đi.

Hơi có vài phần chim cuốc về tổ sau tháng ngày mệt mỏi.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Cố Trường An bắt đầu phối hợp trị liệu, Lục Thành phụ trách giám sát, hai người cứ bất đồng quan điểm lại đánh nhau.1

Đánh xong, nên phối hợp trị liệu sẽ phối hợp trị liệu, nên giám sát sẽ tiếp tục giám sát.

Nửa tháng sau, ba người Bạch Nghiêm Tu cùng Hà Lữ Thi Trương đến Lan Đàn.

Người chết rồi lại còn sống, người có cảm xúc thăng trầm nhất, nghĩ nhiều nhất chính là Bạch Nghiêm Tu.

Tận mắt nhìn thấy người thật, cảm xúc thăng trầm của Bạch Nghiêm Tu không còn, ý nghĩ cũng mất.

Trong ba năm sau khi Lục Thành mất, Bạch Nghiêm Tu không có cơ hội, hiện giờ sống lại, anh lại càng không thể thay vào đó.

Thi Trương vẫn như cũ, buồn bực.

Hà Lữ có suy nghĩ, y kéo Cố Trường An qua một bên, bô bô hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngón tay Cố Trường An chỉ lên trời: "Vị trên kia thấy tôi đáng thương nên đem người trả lại cho tôi."

"Vị trên kia?" Hà Lữ đơ ra, "Ai vậy?"

Cố Trường An lùi về sau hai bước, tầm mắt rơi xuống bụng Hà Lữ.

Hà Lữ bị nhìn đến cả người sợ hãi: "Sao thế?"

Cố Trường An nhíu mày: "Cậu mang thai?"

Đầu Hà Lữ choáng váng một hồi lâu mới phản ứng được: "Tôi là đàn ông, có thể có thai sao?"

Cố Trường An chậc chậc: "Vậy sao cậu lại ngốc thế?"

Không chờ Hà Lữ, cậu đã à lên, cười nói: "Tôi quên mất, cậu vốn rất ngốc mà."

Miệng Hà Lữ sủi bọt mép.

Vẫn nham hiểm như ban đầu.

Cố Trường An hữu ý vô ý nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hà Lữ, trong một hai giây sinh ra rất nhiều tâm tư, tính toán cái gì.

Hà Lữ phát hiện ra ánh mắt của Cố Trường An, lập tức vô cùng hào phóng đưa tay cho cậu xem.

"Thế nào?"

"Trông đẹp lắm."

"Lão Trương tên đó tệ lắm, cậu ta đã sớm lén lút chuẩn bị cho tôi, không chịu cho tôi tự đeo vô."

"Có phần lãng mạn."

"Đúng chứ, sau khi tôi cân nhắc một hồi, cảm thấy như vậy cũng được."

Lúc Hà Lữ nói, trên mặt không giấu nổi hạnh phúc, tốt đẹp đến mức khiến người ta ước ao, trông ngóng. Y đã trở về làm một bản thân chói loà hoạt bát, không nhìn ra trước kia đã bị thứ gì ngăn trở.

Cố Trường An thấy vậy, xuất phát từ nội tâm chúc phúc.

Khi trước Hà Lữ và Thi Trương comeout có bao nhiêu gian nan, đối mặt với hoàn cảnh thế nào, cậu biết rõ, cũng may rốt cuộc hai người cũng vượt qua.

Lần này Hà Lữ đến đây đưa cho Cố Trường An một con baba hết sức lớn, phải ba, bốn cân, nói là cha y câu được từ trong sông, tuyệt đối hoang dã.

Cố Trường An không thích ăn thứ đồ chơi kia.

"Tôi thấy anh ngốc thật." Nước bọt trong miệng Hà Lữ bay loạn, "Cho dù trong chợ nói là hoang dã thì cũng chỉ là giả, cái này của tôi xem như chân chính hoang dã thuần khiết, mua cũng không được."

"Tôi nói thật," Y giơ ngón tay cái lên, "Nấu canh tuyệt đối sẽ thế này."

Cố Trường An nghe xong, như trước không có ý kiến gì với con baba bự trong thùng: "Vậy sao cậu không giữ lại nấu canh cho mình?"

Hà Lữ nói y không ngửi được mùi đó.

Cố Trường An ngờ vực nhìn y lâu hơn.

Hà Lữ rất nhanh đã thành thật khai báo: "Tôi là vì Lão Trương."

Cố Trường An quái lạ hỏi: "Tại sao?"

Hà Lữ lấy mũ bóng chày trên đầu xuống, vuốt tóc hai cái: "Cậu ta ăn chay."

Cố Trường An càng quái lạ: "Có liên quan đến cậu?"

"Không có." Âm lượng Hà Lữ giảm thấp xuống, như tiếng muỗi vo ve đến một câu, "Không phải cậu ta hay hôn tôi hít tôi sao, nếu tôi ăn mặn, chắc chắn cậu ta sẽ không thích."

Cố Trường An: "..."

"Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch. Cậu trái lại, ngốc cả đời."

Hà Lữ muốn phản bác lại, trong đầu có quá nhiều lời nói, cả đám chen nhau dính thành cục, kết quả một cái cũng không chạy ra.

Tự giết lẫn nhau, đoàn diệt.

Đợi đến khi Thi Trương đến đây, Hà Lữ đã mách lẻo như đứa nhỏ: "Trường An nói tôi ngốc."

Thi Trương nói: "Khen cậu."

Hà Lữ véo cánh tay cậu, xoay một cái.

Lông mày Thi Trương giật giật: "Người ngốc có phúc của người ngốc."

Hà Lữ nghẹn lời không biết nói gì.

Nhớ đến cái gì, Hà Lữ aiz: "Vừa nãy quên hỏi Trường An cả một năm qua anh ta chạy đi đâu, để tôi đi hỏi thử xem."

Nói xong cũng vội vàng chạy đi tìm người trong cuộc.

Thi Trương đứng tại chỗ, ánh mắt yêu chiều nhìn bóng lưng người yêu, cậu lắc đầu một cái, đúng là ngốc.

Sự tình đã rõ, còn muốn hỏi?

Con baba kia bị Lục Thành mang qua nhà hàng gần đấy nấu thành canh.

Tứ hợp viện rất lâu đã không náo nhiệt như thế.

Có Hà Lữ ở đây, bầu không khí căn bản sẽ không tẻ nhạt, nếu không có y, sẽ vô cùng lúng túng.

Cơm do Lục Thành nấu, làm một bàn đồ ăn.

Ngoại trừ Cố Trường An, ba vị khách đều cực kỳ kinh ngạc, như là không có cách nào liên hệ được giữa Lục Thành và kiểu người lên được phòng khách xuống được phòng bếp kia.

Cơm nước xong, Hà Lữ vừa tắm nắng vừa tán dóc cùng Thi Trương.

Y nói sao Lục Thành giấu nghề đỉnh thế, Cố Trường An có phúc thế nào.

Suốt toàn bộ quá trình Thi Trương đều không nói một lời.

Hà Lữ chép miệng một cái, cảm khái tổng kết: "Thời đại này đàn ông vừa biết làm bếp vừa có mị lực chính là cực phẩm thế gian."

Thi Trương nói: "Chủ yếu là làm cơm, thêm cả mị lực?"

"Đương nhiên là có mị lực rồi." Hà Lữ sau đó mới nhận ra sư đệ đang ghen, trên người toả ra mùi chua rất nồng, y lấy lòng nhếch miệng cười, "Cậu mới là độc nhất vô nhị, đúng không."

Thi Trương khẽ nói: "Nấu cơm thì dễ, nấu ngon mới khó, đó là thiên phú."

Hà Lữ ừ: "Tôi biết cậu tận lực."

Thi Trương ngẩng đầu.

"Tôi thật sự biết mà." Hà Lữ bày ra tư thái thành tâm trời đất có thể chứng minh, trời trăng có thể chứng giám, "Lão Trương, tôi ăn được sơn hào hải vị, cả củ cải xanh cũng có thể ăn, không cần nấu."

Mí mắt Thi Trương rũ xuống.

Hà Lữ có hơi hoảng, y nói Lão Trương dấu yêu, cậu nghĩ gì thì nói tôi nghe đi, đừng buồn bực, buồn bực một hồi sẽ vèo mất.

"..." Vừa nhìn cậu sinh sự đã muốn làm cậu đến khóc, lời này có thể nói? Không thể, sẽ bị đánh.

Thi Trương nghiêm mặt quay người: "Đi thôi."

Hà Lữ há hốc mồm: "Hả? Mới tí đã phải về?"

Thi Trương quay đầu lại: "Chẳng phải nói muốn vào thành phố đi dạo sao?"

"Ờ ha đúng." Hà Lữ nói, "Đợi lát nữa, tôi đi chào hỏi Cố Trường An."

Thi Trương khó chịu nhíu nhíu mày, quan hệ tốt đến vậy?

Cố Trường An từng chứng kiến thời điểm Hà Lữ thống khổ nhất, ở bên cạnh y trong khoảng thời gian sa sút nhất, Hà Lữ cũng giống như vậy.

Cho nên hai người trở thành bạn bè.

Hà Lữ và Thi Trương vừa đi, Bạch Nghiêm Tu cũng cáo từ, anh nói mình có chuyện cần phải xử lý, còn nói có thời gian sẽ ghé thăm.

Đi ra từ phòng khách, điện thoại Bạch Nghiêm Tu vang lên, anh liếc mắt nhìn tên người gọi, không lập tức nhận mà đi tới một góc.

"Alo? Tôi không có ở nhà. Tuỳ cậu."

Ngắn gọn một câu, anh liền tự mình cúp máy.

Cố Trường An ở một bên giống như là không nghe thấy.

Bạch Nghiêm Tu đột ngột nói: "Trường An, bệnh trầm cảm không thể xem thường."

Ấn đường Cố Trường An nhăn lại.

Bạch Nghiêm Tu giải thích: "Tôi có người bạn cũng mắc chứng bệnh kia, đã nhiều năm rồi, vẫn luôn trị liệu."

"Ngày đó tôi và cậu ta cùng đi tái khám, tình cờ trông thấy cậu."

Cố Trường An không hỏi là người bạn nào, cậu cong môi nói: "Bác sĩ kia thật sự rất hiền lành."

Bạch Nghiêm Tu vuốt ve vị trí hổ khẩu, tầm mắt xẹt qua căn bếp.

Cố Trường An cũng nhìn sang, nhìn người đàn ông của mình đang lau nhà.

Lục Thành vì chăm sóc tốt cho Cố Trường An mà đã thay đổi rất nhiều, điều có thể làm không thể làm đều làm, hơn nữa còn không có nửa lời oán trách.

Cố Trường An cũng đang thay đổi, cậu tiếp nhận sắp xếp của Lục Thành với mình, thích ứng dục vọng chiếm hữu của đối phương.

Cả hai đều là cam tâm tình nguyện.

Đây là thứ Bạch Nghiêm Tu thông qua thời gian nửa ngày nhìn được. Anh không có gì để nói, chỉ bảo: "Có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy báo với tôi một tiếng, nếu có thể tôi sẽ tận lực giúp sức."

Một tay Cố Trường An đút túi, một tay vẫy vẫy.

Đầu tháng sáu, Cố Trường An cùng Lục Thành đến Tây Xương tham dự lễ cưới của Lập Xuân, hai người không lái xe mà đi tàu siêu tốc.

Lúc xếp hàng vào trạm soát vé, Cố Trường An mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, thoáng cái đã qua, cậu nhìn về phía sau, trong trạm xe đông đúc người.

Người phía sau đang thúc giục, Cố Trường An thu tầm mắt lại vào trạm soát vé, cùng Lục Thành đi vào đoàn tàu tới Tây Xương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK