• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm qua em có nhớ anh không?

Cố Trường An còn chưa ôm đủ thì đã bị Lục Thành đẩy ra, lảo đảo lùi vài bước.

Lục Thành như là thoát khỏi trạng thái kinh hỉ, căng thẳng, bị nhấn chìm xuống vực thẳm của nỗi sợ, hắn sợ nguồn sức mạnh trong cơ thể mình hãm hại Cố Trường An.

Lúc Cố Trường An phản ứng lại, Lục Thành đã trốn vào trong phòng.

Lục Khải Minh đứng ra nói: "Trường An, về trước đi, A Thành sẽ không mở cửa trong khoảng thời gian ngắn. Nó vẫn chưa vượt qua được lằn ranh của chính mình, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."

Người trên bậc thang không nhúc nhích.

Lục Khải Minh bước lên bậc thang, đứng bên cạnh cậu, lúc nghiêng đầu qua bị giật mình.

Cố Trường An tháo kính xuống, dùng sức chùi cặp mắt ướt đẫm đỏ bừng: "Chú tư, chú giúp cháu báo với bác trai một tiếng, buổi tối cháu ở lại đây."

Lục Khải Minh thở dài: "A Thành không mở cửa, cậu ở lại chỗ này cũng vô dụng thôi. Đã trễ thế này, vẫn là để ngày mai nói sau đi."

"Ngày mai?" Cố Trường An cười giễu, "Ngày mai anh ấy có thể mở rộng cửa cho cháu vào, cùng cháu tâm sự?"

Lục Khải Minh im lặng.

Còn tâm sự gì nữa, thằng nhóc A Thành kia chắc chắn đang khóc ở trong phòng. Ông thở dài, nếu chuyện này đặt trên người ông, ông cũng sẽ không chịu nhìn người trong lòng của mình.

Nhà họ Lục đều biết sẽ thành cục diện như thế, cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi thật sự chứng kiến cục diện bế tắc như hiện tại thì vẫn thất vọng lắc đầu. Vừa rồi sở dĩ người bước ra, đơn thuần là do hành động trong vô thức, bây giờ đầu óc thanh tỉnh, nào còn dám ra ngoài.

Lục Khải Phong lên tiếng: "Về thôi."

Vừa dứt lời, liền thấy con trai Cố Viễn đá một cước vào cửa.

Cửa kia là cửa gỗ chạm khắc hoa văn, bị đạp một phát khiến nó chấn động kịch liệt, lớp bụi hai bên tường rơi xuống một lớp, có thể thấy được một cước kia chứa bao nhiêu sức.

Lục Khải Phong lại muốn lăn ghế đi lên, đám người Lục Khải Minh vội vàng kéo lại, mồm năm miệng mười khuyên can.

Bình tĩnh bình tĩnh, nếu người đã đến, vậy cứ xem nó làm thế nào đi, chẳng phải chúng ta cũng hết cách rồi sao?

Lục Khải Phong bị ấn trở về xe lăn, ngực mạnh mẽ phập phồng, mãi đến tận khi Lục Khải Minh ghé vào tai ông nói câu "Lam muội vẫn còn đang ngủ trong phòng", sự nóng giận của ông mới có xu hướng tiêu giảm.

"A Thành không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

"Vâng vâng vâng, Trường An biết chừng mực."

"Cửa cũng sắp đạp rớt xuống, cái này gọi là biết chừng mực?"

"Trong lòng cậu ta nắm chắc."

"Lục Khải Minh! Khuỷu tay của chú xoay về nhà họ Cố hai tháng, giờ không rút về được đúng không?"

"Xin bớt giận xin bớt giận, anh cả, hay là chúng ta đi thôi, cứ để cặp vợ chồng son bọn nó từ từ mài mòn đi, rồi sẽ có lúc mài ra khe hở."

"Chú mới là người phải đi, tôi không đi."

"..."

Lục Khải Minh hết cách, ông liếc nhìn người trẻ tuổi trước cửa, chờ xem đối phương sẽ làm ra hành động kinh người gì tiếp.

Tuy rằng ông cũng từng có tuổi trẻ, nhưng những ký ức ấy đều trở nên mơ hồ từ lâu, sợi nhiệt huyết kia chẳng biết từ khi nào đã nguội lạnh, già rồi, đã quên mất liều lĩnh là tư vị gì.

.

Cố Trường An mấy ngày nay gấp rút lên đường, say sóng say máy bay, tới đất liền xong phải chạy qua đoạn đường rất dài, sau đó còn bị dáng vẻ của người đàn ông doạ, tinh thần và thể xác đều đã chạm tới ranh giới cực hạn, một cước kia chính là tín hiệu, đến giờ đùi phải của cậu vẫn đang khẽ run. Cậu tiến mấy bước lại gần cửa, rút ngắn lại khoảng cách, nhưng cái gì cũng không nhìn được.

"Anh có ra hay không?"

Bên trong không có tiếng động.

Cố Trường An kiên nhẫn hỏi: "Ra hay không?"

Qua vài phút, giọng Lục Thành từ trong nhà truyền ra, không phải nói với Cố Trường An, mà là nói với cha của hắn, bảo bọn họ đưa người đi.

Lúc này Lục Khải Phong không lên tiếng, bởi vì ông nghe thấy tiếng cười của con trai Cố Viễn, cười đến mức khiến người ta sợ hãi.

Xung quanh chỉ còn tiếng cười của Cố Trường An, những người khác đều ngừng thở, tầm mắt tập trung trên bóng người gầy yếu của cậu, không biết cậu định làm gì.

Cố Trường An kỳ thực cái gì cũng không muốn làm, cậu hiện tại vừa mệt vừa đau, nói một hồi hơi thở cũng yếu bớt, khiến cho người ta có ảo giác như đang nhẹ nhàng dỗ dành: "Lục Thành, em hỏi lại lần nữa, anh có mở cửa hay không?"

Giọng Lục Thành khàn khàn: "Không thể mở, tình trạng hiện giờ của anh không ổn, xin em hãy chờ anh thêm một khoảng thời gian."

Dáng vẻ Cố Trường An bình tĩnh hòa nhã: "Một khoảng thời gian là bao lâu?"

Bên trong lại không có tiếng động.

Huyệt thái dương của Cố Trường An thình thịch đập loạn, đau đầu đến sắp nổ tung. Giọng cậu rất nhẹ, nghe không ra là cảm xúc gì: "Em đã chờ anh ba năm, anh nói xem, anh muốn chúng ta phải chờ thêm bao lâu? Anh cho em con số đi."

Giọng Lục Thành xuyên thấu cửa gỗ bay ra, cật lực nguỵ trang thành bộ dạng bình tĩnh: "Nếu em không muốn chờ, thì cũng không cần chờ. Anh muốn em sống thật tốt."

"Cút mẹ anh đi!"

Dây thần kinh căng chặt trong đầu Cố Trường An đứt đoạn mất, mặt cậu tái nhợt vặn vẹo, "Anh như bây giờ, em có thể sống thật tốt? Hoá ra ở trong lòng anh, em chính là cái hạng không tim không phổi đúng không?"

Cửa chấn động một chút, Lục Thành ở bên trong nằm sấp vào, hoang mang hoảng loạn nói: "Anh, anh không phải có ý đó. Trường An, anh bây giờ thật sự không ổn, anh không muốn làm tổn thương đến em."

Nói đến phần sau, giọng hắn phát nghẹn, như là đang khóc.

Một cơn đau truyền vào trong tim Cố Trường An, cậu hít sâu, rất đỗi dịu dàng nói: "Lục Thành, anh đừng coi em như một người đàn bà khóc lóc dùng dao kề cổ mình, một bên nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, một bên tuyệt vọng uy hiếp anh, nói nếu anh không đi ra, em sẽ tự sát. Anh cũng biết, em sẽ không nghĩ đến chuyện dùng bộ dạng ấy đối phó với anh."

Dừng một lát, cậu nói thêm, Lục Thành, anh đừng nên ép em.

Sau khoảng hai ba phút tĩnh mịch, cửa gỗ cọt kẹt mở một tiếng.

Lần này Cố Trường An căn bản không cho người đàn ông cơ hội đổi ý, lập tức mở banh cửa ra, nhanh chóng bước chân xông vào, đồng thời trở tay đóng cửa lại.

Người nhà họ Lục dưới bậc thang hai mắt nhìn nhau.

Mới vừa rồi còn là cục diện bế tắc, mới vài câu đã phá vỡ?

Lục Khải Minh ho khan hai tiếng: "Anh cả, A Thành đã để Trường An vào, chuyện về sau cũng dễ giải quyết."

Lục Khải Phong nghiêm mặt: "Dễ giải quyết cái rắm, chú cũng không phải không biết tình hình của Lục Thành. Nếu thằng nhóc kia bị nó đả thương, tôi cũng không biết làm sao báo cáo kết quả với bên Lam muội."

Đả thương còn tốt, chỉ sợ gϊếŧ chết mạng người, Lam muội bên kia còn chẳng đánh nhau chết sống với ông.

Lòng Lục Khải Minh nói, là anh cùng mấy trưởng lão bảo em đưa người đến, chủ ý chính là lấy mạng người ta cứu con trai anh, hiện giờ nói với em lời này là có ý gì? Ngoài miệng ông nói: "Em sai người trông coi bên ngoài vườn thượng uyển. Nếu có tình huống đột xuất, cũng có thể kịp thời cho chúng ta biết."

Lục Khải Phong thở dài: "Không biết việc đưa con trai Cố Viễn đến, là đúng hay sai."

Lục Khải Minh liền chửi bậy trong lòng, đã đến nước này thì không nên suy nghĩ nhiều, xoắn xuýt đi xoắn xuýt lại, cuối cùng sốt ruột vẫn là chính mình, cần gì phải vậy chứ.

.

Sau khi Cố Trường An đi vào không nói gì, cũng không quan sát mọi thứ trong phòng, cứ thế không nói một lời nhìn người đàn ông cách cậu một khoảng, một bộ quần áo trùm lên khung xương. Có vài vết thương ở những nơi có thể thấy bằng mắt trần, có cái mới cũng có cái cũ, chẳng biết những nơi không thấy còn có bao nhiêu.

Cậu tuỳ tiện dùng góc áo lau mắt kính, mí mắt khép nửa, hồi ức như sóng triều.

Người đàn ông của ba năm trước và ba năm sau, như hai người khác nhau.

Ban đầu là vị cao cao tại thượng tao nhã quý tộc, lạnh lùng nghiêm nghị tận xương, còn muốn vờ ra dáng vẻ thân thiết ôn hoà giả tạo. Hiện tại chính là dân cờ bạc cùng đường mạt lộ, ngột ngạt thô bạo chết chóc, tà ác ẩn núp trong thân thể gầy gò bất kham kia, bất cứ khi nào cũng có thể bạo phát.

Lục Thành bị nhìn đến cả người không dễ chịu, hắn không phải không biết dáng vẻ hiện giờ của mình là gì, chỉ sợ sẽ trông thấy ghét bỏ chán chường trong mắt Cố Trường An.

Cố Trường An vẫn ở tại chỗ lau thấu kính, cậu đột ngột hỏi: "Đau không?"

Lục Thành ngẩn cả người.

Cố Trường An vẫn giữ ngữ điệu kia, nhẹ nhàng: "Em hỏi anh, đau không?"

Môi mỏng Lục Thành mấp máy: "Đau."

Đau chỗ nào đây, chẳng biết, bởi lẽ chỗ nào cũng đau, từ trong lòng lan ra ngoài, khắp người không có chỗ nào không đau.

Cố Trường An lau xong thấu kính, gắn lại lên trên sống mũi, che đi thống khổ nơi đáy mắt. Bấy giờ cậu mới mở to mắt ngẩng đầu, hướng về phía người đàn ông ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."

Lục Thành không nhúc nhích.

Sắc mặt Cố Trường An lạnh lẽo: "Em bảo anh lại đây."

Lục Thành hít sâu, đến gần cậu.

Cố Trường An nhìn người đàn ông từ khoảng cách gần, vừa khóc, đôi mắt nóng bừng, mũi cũng đỏ, trông đáng thương đến lạ, như con chó bự chỉ sợ bị chủ nhân vứt bỏ. Giọng điệu cậu ghét bỏ, nhưng trong mắt lại không có cảm xúc ấy: "Bộ dạng hiện tại của anh thật khó nhìn."

Lục Thành không nhịn được nỗi khát khao muốn ôm lấy cậu, nhưng không hành động, vị trí vết thương bên má trái bị chạm vào, hắn đau rít một hơi.

Cố Trường An hỏi: "Sao lại thế này?"

Lục Thành tham lam ngửi mùi hương trên người cậu: "Anh cũng không biết bị thương từ khi nào."

Im lặng một lát, tay Cố Trường An chuyển động trên mặt người đàn ông, ngón tay sờ vào lõm đến mức cậu thấy mà giật mình. Cậu không nhanh không chậm hỏi: "Vết thương ở thái dương của chú tư là anh đánh, anh còn đánh cha anh nữa, đánh tất cả những người ở gần anh, phải không?"

Chút khát khao của Lục Thành lập tức tan thành mây khói, hắn cúi đầu, như một đứa nhỏ làm sai: "...Phải."

Cố Trường An nâng cánh tay lên, đặt trên mái tóc có hơi dài của người đàn ông, vỗ về xoa xoa: "Thời gian nguồn sức mạnh kia đi ra có quy luật không?"

Lục Thành lắc đầu.

Động tác trên tay Cố Trường An dừng lại một giây: "Không sao, để em nghĩ cách."

Lục Thành cau mày: "Hết cách rồi."

"Em nói để em nghĩ cách, thì nhất định sẽ nghĩ ra được." Ngón tay thon dài của Cố Trường An qua lại trong mái tóc đen của hắn, "Anh chỉ cần phối hợp với em."

Lục Thành cúi đầu, ánh mắt rơi vào gương mặt của người mình hằng nhớ nhung, vẫn tái nhợt như trong ký ức, năm tháng dường như chẳng lưu lại dấu vết gì. Hắn ngửi mùi hương trên người đối phương: "Trường An, mấy năm qua em có nhớ anh không?"

Cố Trường An nói: "Hay để em đào móc tim mình xé ra, cho anh xem thử xem bên trong chứa thứ gì nhé?"

Lục Thành nhìn đôi mắt màu đỏ tươi của cậu: "Em đừng nói như vậy, anh khó chịu."

Cố Trường An nhìn chằm chằm người đàn ông, bỗng nhiên cổ tay bị kéo lại, túm cong eo của cậu, bờ môi run rẩy áp lên. Hung ác, phẫn nộ, đau lòng, nỗi nhớ, kiên định, những cảm xúc ấy đều được vò nát cho cậu nếm.

Lục Thành một tay khoác lấy eo Cố Trường An, một tay ấn sau lưng cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực. Mặc dù hắn như đã phát điên, không ngừng tự tạo vết thương trong miệng mình, nhưng lông mày lại không hề động đậy chút nào.

Trong miệng Cố Trường An xuất hiện vị tanh ngọt, càng ngày càng nhiều, cậu nuốt xuống, dường như chỉ có làm thế thì giọt máu lạnh lẽo trong người cậu mới có thể có nhiệt độ.

Một lát sau, Cố Trường An thở hổn hển lui ra, thiếu khí khiến gương mặt tái nhợt của cậu thêm xanh. Cậu lại hôn lên môi mỏng của người đàn ông, chậm rãi liếm sạch sẽ vết máu.

"Đêm ấy sau khi em tỉnh lại, phát hiện đã trôi qua bốn ngày, anh biết lúc đó em có cảm giác gì không? Như nằm mơ."

"Sau đó là khủng hoảng, em cực kỳ cần một người nói cho em biết, ví như anh vẫn còn tốt, chúng ta vẫn còn tốt."

Cố Trường An nói, "Sau đó Bạch Nghiêm Tu, Lập Xuân bọn họ đều nói với em rằng anh đã chết. Em đuổi bọn họ đi, một mình ngồi trong phòng. Em cái gì cũng không nghĩ, bởi vì trong đầu em là một khoảng trống. Em ngồi mãi đến tận hừng đông..."

Lục Thành nghe cậu nói đứt quãng, vòng lấy người cậu, râu ria lởm chởm cọ trên đỉnh đầu cậu.

Cố Trường An phát tiết xong, tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều. Cậu khoát tay chặn lại: "Giờ trễ vậy rồi, em không đi nữa, ngủ ở chỗ này với anh."

Mặt Lục Thành banh ra, không đồng ý cự tuyệt nói: "Không được."

Tiếc thay từ trước đến nay uy nghiêm của hắn chưa bao giờ có hiệu lực trước mặt Cố Trường An, nói bằng chưa nói.

Cố Trường An âm u nhìn nửa bên mặt in dấu tay của người đàn ông: "Anh vẫn muốn bị đánh đúng không?"

Lục Thành không lên tiếng.

Nghĩ tới điều gì, Lục Thành xoay người lại bước vào bên trong, khi đi ra trong tay cầm một sợi dây thừng, không biết làm bằng chất liệu gì mà tản ra ánh sáng ngăm đen.

Cố Trường An dường như không hiểu.

Lục Thành cong bờ môi mỏng che kín vết thương, gương mặt dịu dàng nói: "Trường An, em trói anh lại đi, như vậy lỡ như nguồn sức mạnh trong cơ thể anh chạy ra, em cũng sẽ có thời gian chạy khỏi anh."

Cổ họng Cố Trường An run lên, lòng đau đến mức thở không ra hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK