• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em sợ

Quý Thanh ở lại chưa đến nửa giờ đã đi, không phải vì công tác vớt có tiến triển mà là bà dì của cô đột nhiên ghé thăm, không đi không được.

Cố Trường An bóc số hạt dẻ còn lại ăn nốt, đóng cửa vào phòng.

Lục Thành chưa vào trong chăn mà đang ngồi chơi game trước bàn, hẳn là sắp thua, biểu cảm trên mặt hắn siêu cấp khó coi.

Nhờ cậy hắn làm ấm ổ chăn Cố Trường An: "..."

Tổ đội đề nghị đầu hàng, Lục Thành bấm đồng ý, dưới cái nhìn của hắn, ván này đã thua không phải bàn cãi, tiết kiệm thời gian.

Một cái tay từ phía sau đưa qua lấy đi điện thoại của hắn, bên tai là giọng nói khinh bỉ: "Mới vô trận chưa được bao lâu đã đầu hàng, anh chơi gà quá đi."

Khoé môi Lục Thành giật giật.

Cố Trường An nằm nhoài trên bờ lưng dày rộng của người đàn ông, hai tay giữ điện thoại kiểm tra trang bị: "Cho anh xem một chút thế nào gọi là chứng kiến thời khắc kỳ tích."

Lục Thành nhìn cậu chơi, cau mày nói: "Nữ Oa ở phe kia phóng skill quá xa, một mạch đuổi đến cùng, anh cạn máu trở về thành, kết quả bị cô ta gϊếŧ chết."

"Cho dù là thời điểm nào cũng phải chú ý hướng đi, không nên đi giữa, đi thành hình chữ Z ấy."

Cố Trường An không ngừng ấn skill, quan sát vị trí đồng đội. Tôn Ngộ Không đang chạy lung tung, cậu nhắc nhở hắn lui về, nhưng đối phương vẫn chạy lung tung tiếp, kết quả bị gϊếŧ luôn, đáng đời.

"Chơi game này phải ý thức được khi nào nên đi thành đoàn, khi nào nên lui lại, khi nào đánh tháp, không thể chạy loạn chung quanh..." Cố Trường An chửi đệt, suýt chút nữa là chết rồi.

Lục Thành thuận miệng hỏi Quý Thanh tới là vì chuyện gì.

"Vì Trần Danh." Cố Trường An vừa nói vừa đánh, xong tiếp tục, "Mai anh qua khách sạn xem với em, nếu như Ngũ Khang từng xuất hiện thì hẳn trong phòng phải có quỷ khí."

Lục Thành vuốt vuốt sợi tóc vắt trên trán: "Có thể có, cũng có thể không có."

"Dù vậy cũng nên đi một chuyến." Cố Trường An kêu hắn tránh ra cho mình ngồi.

Lục Thành tao nhã vỗ vỗ đùi mình: "Ngồi đi em."

Cố Trường An: "..."

Trải qua mười mấy phút giằng co, đội địch đoàn diệt. Cố Trường An thấy đồng đội không tiếp tục tiến đánh mà trái lại còn muốn rút, cậu bấm tập hợp, dấy lên một làn sóng.

Kết cục Cố Trường An được MVP, huy chương vàng, đánh 40% sát thương. Cậu trả lời Lục Thành rồi thoát khỏi game: "Trò này anh không chơi được đâu."

Lục Thành thông minh không phản bác, thuận theo nói: "Cũng lớn tuổi rồi."

Hắn nhận thua một lần, Cố Trường An hết cách một lần.

Cố Trường An tắm xong lên giường lướt lướt mấy tin tức nổi bật rồi đọc manga.

Lục Thành rửa mặt xong chui vào ổ chăn, dựa vào cậu thật gần: "Vết thương của anh lành rồi."

Mí mắt Cố Trường An không nhấc chút nào: "Nói nhảm."

"Không có nói nhảm với em, thật sự lành rồi." Bờ môi mỏng của Lục Thành dán vào tai cậu, khàn giọng cười, "Hay là em tự mình kiểm tra một lát nhé?"

Cố Trường An dời tầm mắt từ điện thoại về mặt người đàn ông, rồi dời trở lại.

Lục Thành ý tứ sâu xa: "Em sợ."

Cố Trường An cười nhạo: "Tiết kiệm tinh lực lại đi, phép khích tướng vô dụng với em."

Năng lực tuỳ cơ ứng biến của Lục Thành rất mạnh, lập tức đổi chiêu: "Em không muốn anh sao?"

Cố Trường An lần thứ hai chuyển tầm mắt từ màn hình lên mặt người đàn ông, muốn, nhưng hiện giờ không thích hợp, tâm tư quá hỗn tạp, không thể toàn tâm toàn ý, cảm thấy có lỗi với hắn.

Lục Thành lấy đi điện thoại của thanh niên, kéo chăn trùm qua, nâng mặt cậu hôn lên trong chăn.

Cố Trường An thở khẽ: "Đóng cửa chưa?"

"Đóng rồi."

Lục Thành hôn lên bờ môi cậu, tại góc độ cậu không thấy vẽ bùa lên không khí.

Ký hiệu màu vàng nhạt nổi lơ lửng trong căn phòng như một bức bình phong vô hình, cách trở mọi thứ.

.

Gần mười hai giờ, thi thể Trần Danh được tìm thấy.

Dây thần kinh của Quý Thanh từ chiều đến tối không những không buông lỏng mà trái lại còn căng chặt thêm.

Cái chết của Trần Danh khiến cho sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp và khó hiểu hơn, lớp sương mù che kín chân tướng cũng dày đặc hơn.

Trời vừa sáng, Cố Trường An đã dẫn theo Lục Thành tới địa chỉ mà Quý Thanh nói.

Khách sạn bị bầu không khí ngột ngạt bao trùm.

Quý Thanh một đêm không chợp mắt, bọng mắt thâm quầng cũng sưng ra. Những người khác cũng bận rộn suốt đêm, nhưng vì tuổi đều nhỏ hơn cô nên không bị ảnh hưởng lớn như cô, tinh thần vẫn tốt như thường, mà cô thì lại cần nicotin để chống đỡ.

Ánh mắt Cố Trường An trong lúc vô tình nhìn thoáng qua hơi ngưng lại: "Chị có tóc bạc rồi."

"Vẫn luôn có." Quý Thanh không thèm để ý cười, "Tôi sắp bốn mươi rồi, đâu thể nào không mọc được."

Cố Trường An nhìn tóc cô trong một đêm mọc ra một nhúm nhỏ, muốn nói điều gì, cuối cùng lại không nói, chỉ vô nghĩa giật giật khóe miệng.

Bọn họ làm cái nghề này, gánh vác trọng trách giữ gìn lợi ích nhân dân, cả người đều trao cho quốc gia.

Quý Thanh dẫn đường, đưa Cố Trường An và Lục Thành tiến vào hiện trường vụ án. Cô ở ngoài cửa trông coi, không nói một lời hút thuốc.

Công tác khám nghiệm đã kết thúc ngày hôm qua, cho nên Cố Trường An không cần thiết phải bao giày, trực tiếp đi vào.

Lục Thành rút ra một điếu thuốc từ trong bao châm lửa, đưa Cố Trường An cầm.

Cố Trường An vô thức nhận lấy, luôn có ảo giác như vừa bị chơi.

Điếu thuốc cháy từng chút một, duy trì tốc độ bình thường, không tắt đi mà cũng chẳng chóng tàn.

Lục Thành nói: "Nơi này không có quỷ khí."

Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An híp lại: "Vương Đồng không nói dối."

"Nếu như cô ta thực sự không nói dối, vậy chỉ còn lại một khả năng." Lục Thành muốn dập điếu thuốc vứt vô thùng rác, lại đổi ý đút tay vào túi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

"Một trong đám người tiến vào gian phòng này có linh khí, hút đi quỷ khí khỏi đây."

Mắt Cố Trường An trợn trắng, khả năng này thấp đến mức cậu lười tốn thời gian suy nghĩ.

"Hay là Ngũ Khang chưa từng tới?"

Lục Thành liếc cậu: "Vừa nãy em còn nói với anh Vương Đồng không nói dối, giờ lại tự mâu thuẫn, tự vả mặt mình."

Cố Trường An ra góc tường ngồi xổm xuống.

Lục Thành: "..."

Sau khi đấu tranh tư tưởng một lát, hắn cũng qua ngồi xổm theo, hít thở không khí nơi góc tường, thuận tiện cảm thụ tâm trạng khi ngồi xổm ở chỗ này.

Quý Thanh đứng chờ ở ngoài cửa, thấy trong phòng không có động tĩnh, cô gõ cửa đi vào. Lúc nhìn thấy hai cục nấm to ở góc tường, cô nhất thời chết lặng.

Đây là cái hành động gì thế này?

Lục Thành kéo thanh niên dậy: "Đi, về nhà mà ngồi xổm."

Tâm tư Cố Trường An bị cắt đứt, cậu đầy mặt không vui.

Quý Thanh hỏi: "Có phát hiện sao?"

Cố Trường An nói: "Có thể tính là có, cũng có thể tính là không có."

Hiện giờ kết quả xác minh lại trái ngược với sự thật, vô cùng quái lạ.

Báo cáo khám nghiệm của Trần Danh ra lúc hơn mười giờ, trên người hắn không phát hiện ra dấu vết do vũ khí, cũng không kiểm tra ra thành phần thuốc trong dạ dày, nguyên nhân cái chết là đuối nước rồi bỏ mình.

Quý Thanh đến bệnh viện coi Vương Đồng, vừa uống thuốc xong, đã ngủ.

Cô tìm bác sĩ điều trị chính hỏi qua, hiện tại năng lực ngôn ngữ của Vương Đồng rối loạn, lời làm chứng không có hiệu lực pháp luật.

Mấy ngày nay Quý Thanh bận đến mức không có thời gian về nhà, cục trưởng Triệu gọi một cú điện thoại kêu cô về cục, nói bên ngoài đã biết tin Ngũ Khang bị sát hại.

Dứt lời, cục trưởng Triệu chỉ vào tờ báo trên bàn: "Tự mình xem."

Quý Thanh không cần nhìn cũng biết nội dung bên trên, còn biết cả tình hình trên mạng, thứ cô quan tâm bây giờ là ai đã thả tin đồn ra.

Cục trưởng Triệu chắp tay sau lưng đi lại trước bàn: "Trước khi cô trở về, cha mẹ nạn nhân đã đến cục náo loạn, vừa mới đi. Bây giờ không thể ngăn cản nổi hướng phát triển của dư luận, cực kỳ bất lợi với công tác điều tra."

Quý Thanh trầm trọng nói: "Rõ ràng là đã có kẻ dự mưu từ lâu."

"Phải là hung thủ." Cục trưởng Triệu gõ gõ mặt bàn, nói năng khí phách, "Tôi chưa bao giờ tin chuyện quỷ thần."

Quý Thanh trầm mặc.

Cục trưởng Triệu quát lên: "Đội trưởng Quý, cô là nhân viên chấp pháp, trên đỉnh đầu chính là pháp luật!"

"Trong chuyện này khẳng định vẫn còn trò trống gì đấy. So với quỷ hồn trở về báo thù gì đó, tôi càng tin là có người giả thần giả quỷ." Cục trưởng Triệu nghiêm mặt, tâm tình cực kỳ kích động, "Nếu như người đã chết còn có thể tự mình báo thù, vậy cảnh sát và pháp luật sinh ra để làm gì? Thế giới này chẳng phải sẽ hỗn loạn sao?"

Quý Thanh không lên tiếng, đây cũng chính là điều cô nghi hoặc.

Có thể trong đấy tồn tại rất nhiều thứ vô hình, cái được gọi là quy tắc hay đại loại thế.

Thấy Quý Thanh vẫn không nói tiếng nào, lông mày cau chặt với nhau, cục trưởng Triệu tưởng là do cô bị nói nặng lời, giọng ông dịu đi, thở dài nói: "Đội trưởng Quý, tôi cũng biết khoảng thời gian này tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, đã mấy hôm không về nhà, không có được một giấc ngủ ngon, ăn qua một bữa cơm no. Chúng ta mặc cảnh phục một ngày, phục vụ vì dân vì nước một ngày."

Trong lòng bất giác phấn chấn trở lại, cục trưởng Triệu nâng chung trà uống một hớp trà đặc: "Cuối năm vụ án nhiều, vất vả rồi."

Quý Thanh ở trong chừng mười phút rồi ra ngoài, thông báo cho đội viên mở cuộc họp.

Cảnh sát bắt đầu điều tra tất cả hoạt động trên mạng của Ngũ Khang trong hai năm nay, xem có tìm được điểm đột phá nào không.

Vương Minh Minh là người cực khổ nhất cục, anh không chỉ phải tra án mà còn phải đối phó với thiên kim đại tiểu thư Diêu gia Diêu Nhạc Nhạc.

Diêu Nhạc Nhạc hẳn là lần đầu theo đuổi đàn ông, thủ đoạn đã nát còn thiếu kiên nhẫn, Vương Minh Minh vừa thấy cô là bỏ chạy ngay.

Diêu Nhạc Nhạc đã sớm có chuẩn bị, cô khoát tay, mấy vệ sĩ dáng người cao lớn lập tức tiến lên tiền hậu giáp kích, bắt Vương Minh Minh vào chiếc xe xa hoa có rèm che.

Rượu đỏ lẫn mỹ nhân đều ở trước mắt, Vương Minh Minh sống không còn gì luyến tiếc.

Diêu Nhạc Nhạc là một người phụ nữ đúng theo tiêu chuẩn của gái nhà giàu, một thân toàn hàng hiệu, mặt trái xoan mắt to, trang điểm mắt khói quyến rũ, như là bất cứ lúc nào cũng có thể đến hộp đêm.

Lúc nói đến ngày đi xem mắt Ngũ Khang, cô mới cảm nhận được con mắt của Vương Minh Minh quét qua mình, tới khi lướt qua cổ áo rộng Diêu Nhạc Nhạc, anh mới vội vàng quay đầu.

"Cảnh sát Vương, tôi xem weibo rồi, mấy anh bị anh hùng bàn phím mắng thảm." Diêu Nhạc Nhạc cầm gương gắn mi giả, "Nên tôi nói, nếu sau này có ai báo án, các anh cứ mặc kệ đi, làm ơn mắc oán."

Vương Minh Minh cúi đầu liên lạc với đồng đội, không phản ứng lại ý của Diêu Nhạc Nhạc, ở trong mắt anh, cô chính là đứa nhóc ỷ nhà có tiền mà làm xằng làm bậy.

Diêu Nhạc Nhạc nhét gương vào trong túi xách hàng hiệu: "Hôm tôi đi xem mắt Ngũ Khang..."

Cái chủ đề này vừa xuất hiện đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Vương Minh Minh, anh ngẩng đầu: "Cái gì?"

Diêu Nhạc Nhạc chỉnh lại mái tóc quăn: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là..."

Cô cố tính kéo dài giọng, còn dừng lại, mục đích là để người đàn ông trước mặt nhìn cô lâu hơn một chút.

Vương Minh Minh nhìn cô chằm chằm.

Diêu Nhạc Nhạc bày ra biểu cảm thẹn thùng: "Chỉ là tôi có cảm giác lúc ấy có người đang nhìn tôi."

"Cũng không thể nói là đang nhìn tôi, mà đúng hơn là đang nhìn người xem mắt cùng tôi là Ngũ Khang."

Vương Minh Minh một phát nắm lấy cổ tay của cô: "Sao cô không chịu nói sớm?"

Diêu Nhạc Nhạc không ngừng kêu đau, là đau thật, cả viền mắt cô đều đỏ.

Vương Minh Minh buông tay, giọng ồm ồm gặng hỏi.

Diêu Nhạc Nhạc khoảng chừng hai mươi, bỏ qua gia cảnh giàu có cùng cuộc sống xa xỉ phóng túng thì cô cũng chỉ là một cô gái, bị dáng điệu của Vương Minh Minh dọa sợ, xoa cổ tay ửng đỏ của mình nói: "Không có liên quan gì đến tôi. Tôi nói làm gì."

Sắc mặt Vương Minh Minh tái xanh gào thét: "Vậy tại sao bây giờ lại nói?"

Diêu Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện run lên: "Thì muốn nói thôi."

Cô nghĩ thầm, còn chẳng phải để thu hút sự chú ý của anh sao, chuyện rõ rành rành.

Vương Minh Minh vốn có thể nghĩ sâu hơn, nhưng hiện tại anh lại không phát giác ra mà chỉ nghĩ rằng mình đã có được một thông tin quan trọng.

Không bỏ lỡ giây phút nào, Vương Minh Minh vội vã gọi điện cho Lưu Duyệt, bảo cô đi hỏi hai đối tượng xem mắt còn lại, biết được bọn họ cũng có cảm giác tương tự.

Cuối cùng Lưu Duyệt liên lạc với Ngô Phương Hân hiện tại đã từ chức ở nhà, đối phương hồi tưởng rất lâu, nói ngày đó từ lúc bắt đầu tiến vào tiệm cà phê đã thấy không thoải mái, không phải vì đối tượng xem mắt, cũng không phải vì không gian chung quanh.

Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem là căng thẳng.

Cuộc gọi của Lưu Duyệt làm Ngô Phương Hân bừng tỉnh, cảm giác không thoải mái kia là loại bị một ánh mắt ở đâu đấy không rõ nhìn lén nhất cử nhất động của mình.

Vậy tức là, có người vẫn luôn luôn nhòm ngó cuộc sống của Ngũ Khang.

Cảnh sát mở rộng phạm vi điều tra, truy xét sinh hoạt của Ngũ Khang trong vòng năm năm.

Mà ở bên kia, trạng thái của Vương Đồng cực kỳ tồi tệ, vết thương ngoài da là chuyện nhỏ, cô bị chẩn đoán là suy nhược thần kinh, còn nghi thần nghi quỷ.

Căn cứ theo lời của người nhà, mỗi ngày trước đi ngủ cô sẽ kiểm tra tủ quần áo, gầm giường, phía sau rèm cửa sổ một lần, thậm chí ngay cả ngăn kéo cũng không buông tha, luôn nói trong phòng có quỷ.

Người nhà lo lắng cho sức khoẻ của Vương Đồng, muốn đưa cô ra nước ngoài chữa bệnh, nếu không được thì đưa cô vào viện điều dưỡng.

Bây giờ tình hình là Trần Danh chết rồi, Vương Đồng tan nát, Ngũ Khang chết không thấy xác, không tìm được chứng cứ trực tiếp để khoá chặt kẻ tình nghi hay biến cố đột phát, vụ án treo.

Một trận tuyết lớn lặng yên mà tới, Cố Trường An vùi mình trong phòng cửa ngoài không bước cửa trong không rời, cứ như hoàng hoa đại khuê nữ chưa lấy chồng.

Lục Thành kéo cậu ra viện chồng người tuyết.

Cố Trường An ôm máy sưởi xem phim: "Chồng người tuyết cái gì, có chồng đẹp đến cỡ nào đi nữa thì cũng nhanh tan mất thôi, vậy chẳng bằng dùng thời gian đó xem một hai bộ phim, ít ra còn học thêm được vài thứ."

Thái dương Lục Thành đập đập, nói nửa ngày còn chả phải vì lười biếng à. Hắn từ trên cao nhìn xuống thanh niên, nhịn xuống kích động muốn vò tóc ôm một cái: "Phim hài thì có thể học được cái gì?"

"Em học được nhiều lắm, ví như con người phải có tinh thần biết tự tìm thú vui." Cố Trường An lười nhác nói, "Em sẽ không nêu từng ví dụ một với anh, đừng chống đối em."

Lục Thành lấy điều khiển từ xa tắt tivi.

Cố Trường An đột nhiên hô lên: "Chờ đã."

Tình tiết bộ phim tới một hồi cao trào, nam chính vì muốn chiếm được cảm tình và sự quan tâm của nữ chính, thậm chí là được cô mang về nhà, thế nên hắn dùng dây thừng tự trói toàn bộ tay chân của mình vô, vờ làm người bị hại.

Tự trói chính mình...

Trong đầu Cố Trường An loé lên một tia sáng, chưa kịp nghĩ sâu hơn đã lập tức gọi điện thoại cho Quý Thanh.

"Vương Đồng đi rồi?"

"Ừ. Mới lên đường cao tốc hai tiếng trước."

"Ngồi xe gì?"

"Xe nhà cô ta."

"Cản cô ta lại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK