• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vảy ngược bị chạm vào

Cố Trường An sững sờ: "Mẹ cháu?"

Lục Khải Minh gãi gãi cái đầu trọc, cảm thán từ nội tâm: "Mẹ cháu khi còn trẻ là một mỹ nhân tuyệt sắc, nở nụ cười nghiêng thành, cười thêm cái nghiêng nước, nổi tiếng là thiên hạ vô song. Nhưng đáng tiếc quá, lại theo ba cháu."

Cố Trường An: "..."

Lục Khải Minh nói lời kinh người: "Bạn trai cũ mẹ cháu là cha bạn trai cháu."

Cố Trường An nhếch miệng sắp xếp lại mối quan hệ.

"Tạo hoá trêu ngươi, cũng có thể nói là do trời ấn định." Lục Khải Minh nói, "Nếu mẹ cháu và cha bạn trai cháu không chia tay, vậy cả cháu và nó cũng đều sẽ không xuất hiện trên trần đời này."

Mặt Cố Trường An đen lại.

Bạn trai cũ, cha bạn trai cậu, chuyện gì xảy ra thế này, không ngờ rằng đời trước còn có liên quan thế này.

"Liên quan nhiều lắm đấy." Lục Khải Minh liếc mắt thanh niên một cái, "Chắc chắn ba cháu chưa từng kể với cháu chuyện liên quan đến gia tộc mẹ cháu đi?"

Cố Trường An lắc đầu.

Ba nóng tính bướng bỉnh, không cho cậu nhắc về mẹ, hễ nhắc là đánh, lòng hiếu kỳ của cậu đều bị rút sạch.

Lục Khải Minh lại một lần nữa nói lời kinh người: "Mẹ cháu không phải con người."

Thông tin này quá gây sốc, Cố Trường An trực tiếp hoang mang.

Trong mắt Lục Khải Minh hiện lên một vệt kinh ngạc, thế mà lại không kinh hãi, sức chịu đựng quả thật không tồi, đúng là thế hệ mới còn vượt trội hơn thế hệ trước.

Thực ra Cố Trường An chỉ là từ giai đoạn chết lặng tiến vào giai đoạn chấn kinh quá độ, đại não chết máy.

"Mẹ cháu và cả gia tộc đều là bán linh thể." Mũi giày Lục Khải Minh chìa xuống đất, "Cái gọi là bán linh thể, chính là nửa người nửa linh, nên cháu cũng giống như mẹ cháu."

Cố Trường An rơi vào trầm tư.

Lục Khải Minh nói: "Theo chú được biết thì, chỉ là theo chú được biết, mẹ cháu đã đoạn tuyệt với gia tộc. Nguyên nhân là vì em ấy sống chết cũng muốn gả vào Cố gia, gả cho ba cháu. Nghe bảo sau đó em ấy lại chạy mất, vậy khẳng định với cháu là vì không sống chung nổi với ba cháu."

Cố Trường An tiếp tục trầm tư.

Chỉ đơn giản vậy thôi? Cho nên sau sinh cậu xong bèn chạy ngay?

"Khi đó Cố gia đã qua thời kỳ huy hoàng, dưới lòng đất còn phong ấn yêu, gả qua không hưởng được phúc, chỉ có thể chịu khổ." Lục Khải Minh thổn thức rồi nói, "Cháu trai, lần cuối cùng chú hay tin về mẹ cháu là mười năm trước, em ấy đã đi qua Tô Thành."

Trong lòng Cố Trường An dâng trào hàng ngàn con sóng, hỗn loạn tưng bừng.

Lục Khải Minh dùng giọng điệu sâu sắc của trưởng bối: "Cháu trai, chú đã kể với cháu tất cả rồi đó, đến A Thành cũng không rõ ràng. Lúc thường chú cũng không nói ai nghe. Hi vọng cháu nghiêm túc suy nghĩ lại về mối quan hệ của hai đứa, vì tương lai mà suy tính một chút."

"Tuy rằng đã qua mười năm, nhưng chú cho rằng cháu vẫn có thể đến Tô Thành thử vận may, nói không chừng có thể tìm thấy tung tích của mẹ cháu."

Khoé miệng Cố Trường An khẽ vô nghĩa động, tìm người kia để làm gì? Không nghĩ ra lý do.

Trong phòng khách truyền ra tiếng của Ngô Đại Bệnh: "Ăn cơm."

Cố Trường An còn chưa phản ứng lại thì Lục Khải Minh đã biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.

"..."

Buổi trưa ăn lẩu, Ngô Đại Bệnh tự chế nước dùng, váng dầu ớt đỏ đỏ nổi lên, vừa thơm vừa cay.

Lục Khải Minh ăn mà đỉnh đầu ứa mồ hôi.

Cháu trai lớn nói là món lẩu ăn ngon đến mức hoài nghi nhân sinh, những ngày qua lòng ông vẫn luôn ngứa ngáy mong muốn nếm thử một lần. Hôm nay rốt cuộc cũng được trải nghiệm, quả thật ăn rất ngon.

Không nhìn ra, đứa nhỏ nhà họ Ngô lại là một người có tay nghề điêu luyện như thế.

Ngự thú không tốt cũng không sao, làm đầu bếp cũng có đường ra, không lo chết đói.

Cố Trường An mất khẩu vị, chưa ăn được mấy miếng đã đứng dậy rời khỏi bàn, đi vào ổ trong phòng.

Lục Thành cùng theo Cố Trường An vào phòng, bị cậu đuổi ra ngoài, kêu hắn lo ăn cơm đi, ăn no hẵng vào.

Còn ăn cái rắm gì nữa, Lục Thành nhìn thanh niên như vậy, khẩu vị gì cũng không còn. Hắn mang theo một thân hơi lạnh trở về bàn.

Ngô Đại Bệnh sợ bị nghẹn, vội vàng gắp một chút thức ăn vào bát, bưng cái bát vào phòng bếp ăn.

Lục Khải Minh không bị ảnh hưởng, nên ăn thế nào thì ăn thế đó. Ông cởi chiếc áo khoác đen to trên người ra, cuộn ống tay áo lên ăn ngon lành. Cặp mắt bị cay đến đỏ bừng, mũi cũng thế, uy nghiêm mất sạch, nhưng lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Lục Thành mặt không cảm xúc hỏi: "Chú tư, chú nói với em ấy cái gì?"

Lục Khải Minh ăn thịt dê, giọng nói mơ hồ: "Không nói gì."

Lông mày Lục Thành nhăn: "Vậy tại sao trông em ấy lại ủ rũ?"

"Cháu đừng hỏi chú, chú không biết."

Lục Khải Minh quăng nồi, "Nó là vợ cháu, cháu tự nghĩ cách đi."

Trong giọng Lục Thành không có nhiệt độ: "Chú tư, ngày chú đến tôi đã nói rõ với chú."

"Ừ, cháu chỉ muốn thằng bé, còn lại không muốn." Lục Khải Minh nhăn nhăn khuôn mặt già nua cay xè, "Nguyên văn của cha cháu chú cũng chuyển cho cháu rồi. Người cháu có thể muốn, thế nhưng cháu còn phải muốn những người khác. Phụ nữ, một người phụ nữ có thể sinh con cho cháu. Đừng quên thân phận và trách nhiệm của bản thân."

"Cháu nhìn cha cháu với các chú bác khác của cháu xem, có ai chỉ chung tình với một người? Không một ai. Chú đã nói với cháu, một người cũng không! Chú tư của cháu đây cũng không phải kiểu chung tình gì, là do ngày xưa bị một cô gái làm tổn thương, vết thương rất nghiêm trọng, chưa từng hồi phục."

Ông nuốt kim chi xuống: "A Thành, cuộc đời của cháu còn dài, thế giới phồn hoa còn nhiều thứ để lựa chọn. Chỉ có cháu không nghĩ đến, không có chuyện không chiếm được. Hà tất gì phải treo cổ trên một cái cây, không đáng."

"Chú tư thấy là cháu ngột ngạt đã lâu, đụng phải một người khiến cháu cảm thấy bị khiêu chiến thách thức nên cháu mới bị hấp dẫn, muốn chinh phục đối phương. Thứ cháu tự cho là tình yêu bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một loại kích động, kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mới mẻ, những thứ này đều rất nhanh sẽ tan biến."

Lục Thành không nói một lời rời đi.

Lục Khải Minh ăn ăn, phát hiện trong nồi không nổi bong bóng, thịt thà cũng biến từ nóng hổi sang nguội lạnh. Ông nhìn, phích cắm không biết từ lúc nào đã bị rút ra ném qua một bên.

"..."

Nhất định là cháu trai lớn làm.

Lúc này Lục Thành rửa quả táo tây tiến vào phòng.

Cố Trường An nghe tiếng bước chân đã biết là ai, mắt cậu không mở, phờ phạc nói: "Đau đầu, lại đây xoa bóp giúp em."

Lục Thành đặt táo tây xuống xoa đầu cho cậu.

Cố Trường An ghét bỏ: "Anh ấn một cái còn đau hơn."

"Ai mà chẳng có lần đầu tiên." Động tác ấn đầu của Lục Thành không thạo, sức lúc nặng lúc nhẹ, tư thế ra dáng: "Năng lực nghiệp vụ của anh thấp, tức là không gian để tiến bộ rất lớn."

Cố Trường An phục luôn.

Một lát sau, Cố Trường An bỗng nhiên nói: "Lục Thành, hôn em một cái."

Yêu cầu này được, Lục Thành một trăm lần tình nguyện. Hắn khom lưng xáp vào, hôn một cái lên đôi môi hơi mím của thanh niên.

Cố Trường An mở to mắt: "Em bảo anh hôn một cái, anh liền hôn một cái? Sao buổi tối không thấy anh nghe lời như vậy?!"

Lục Thành: "..."

"Thời kỳ mãn kinh đến?"

"Hẳn là vậy."

"Thế em muốn làm sao? Đánh anh một trận, hay là phá nhà?"

"Cái gì cũng muốn làm, cái gì cũng không muốn làm."

Chân phải Cố Trường An cọ rơi giày bên chân trái, sau đó lại cọ bên chân phải, cả hai chiếc giày đều rơi mất. Cậu co chân lại ngồi trên ghế, không nói một lời ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Lục Thành bị cậu nhìn mà toàn thân không thoải mái: "Nói gì đi."

Cố Trường An nói: "Để em nghĩ đã..."

Chờ nửa ngày cũng không nghe được lời tiếp theo, hai tay Lục Thành chống hai bên tay vịn ghế, khom lưng đối diện với thanh niên: "Đang nghĩ gì?"

Cố Trường An nửa ngày mới nói: "Cần phải sớm hơn một chút."

Lục Thành nghe không hiểu: "Hử?"

"Phải gặp anh sớm hơn một chút, thích sớm hơn một chút, bên nhau sớm hơn một chút, cái gì cũng đều phải sớm hơn một chút. Giờ em mới hiểu được câu nói đó..."

Cố Trường An nở nụ cười: "Hận vì không thể gặp nhau sớm hơn."

"Rất quái đản đúng không, đây không phải phong cách của em, lúc thường em không thể nào nói nhiều như vậy, quái lạ kỳ quặc. Vừa nãy em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đoán chừng là đầu óc bị nước vào, mơ mơ hồ hồ bật ra mấy chữ kia. Thôi, coi như em chưa nói gì vậy."

Ánh mắt Lục Thành nhìn cậu sâu sắc: "Chưa muộn."

"Muộn rồi, làm sao chưa được?" Cố Trường An vung vung tay, "Có điều cũng không thể sớm được. Nếu em sẽ không có đại kiếp nạn trong số phận, anh cũng sẽ không phải rời khỏi nhà, đôi ta mãi mãi cũng sẽ không đụng tới, ông trời đã an bài hết thảy, thật là chẳng thú vị gì cả."

Lục Thành nói: "Trong lòng em có tâm sự."

Cố Trường An nói: "Trong lòng em có anh."

Cậu lặp lại câu nói kia, mặt nở nụ cười: "Lục Thành, trong lòng em có anh."

Lục Thành đứng thẳng dậy đi qua đi lại trong phòng như một con thú nóng nảy, mấy phút sau hắn ôm người trong ghế lên: "Anh biết."

Cố Trường An cười nói: "Thật sự biết?"

Lục Thành ôm chầm lấy cậu thật chặt, thật sự biết, vẫn luôn biết.

Có người trời sinh đã nghiêng về lý trí, sẽ chôn tình cảm quan tâm nhất tận đáy lòng, không thích cũng không quen treo bên mép. Hiếm khi nói một lời tâm tình, khi đó bọn họ thường sẽ rất cảm tính. Một góc mềm mại trong tâm hồn sẽ vì ai đó hoặc chuyện nào đó mà xúc động, bức thiết muốn biểu đạt ra.

Phương thức biểu đạt tình cảm của Cố Trường An và Lục Thành tuyệt nhiên bất đồng. Mỗi ngày Lục Thành đều dùng hành động biểu thị, còn nói bên tai của cậu, lúc không nói cũng sẽ hiện ra từ trong đôi mắt. Cậu thì không, giấu rất kỹ.

Đây là lần thứ hai Cố Trường An bộc lộ cảm xúc sau lần trước nói lời yêu.

Buổi chiều Hà Lữ đến chơi nhà, biết được người đầu trọc là chú tư của Lục Thành, y nhất thời câu nệ như học sinh tiểu học nhìn thấy thầy chủ nhiệm, âm lượng thấp xuống quãng tám, kinh sợ, quá kinh sợ.

Mãi đến tận khi Lục Khải Minh rời nhà, Hà Lữ mới thẳng lưng lên, oán giận với Cố Trường An: "Sao anh không nhắn tin cho tôi? Tôi một chút chuẩn bị cũng không có."

Cố Trường An nói: "Cậu muốn chuẩn bị cái gì?"

Hà Lữ bẻ đầu ngón tay: "Ít nhất cũng phải mua một gói thuốc lá, hai chai rượu. Thuốc bèo nhất cũng phải là loại thuốc lá thơm. Rượu... Mao Đài và Ngũ Lương Dịch một loại một chai."

Cố Trường An nhổ vỏ hạt dưa: "Cậu ra mắt cha vợ?"

Hà Lữ thiếu chút nữa đã té lộn nhào một cái.

Cố Trường An lấy hạt dưa từ túi đưa cho y: "Nói anh nghe một chút, vết thương ngoài miệng là như nào?"

Hà Lữ cắn hạt dưa răng rắc: "Thèm ăn, tự cắn chính mình."

Cố Trường An khó mà tin nổi dại ra vài giây: "Người anh em, cậu vào ban ngành hữu quan kiểu gì vậy?"

"Nhờ vào quan hệ." Hà Lữ nhếch miệng, đắc ý nói, "Sư phụ của tôi cách vài năm sẽ đề cử nhân tài cho ban ngành. Tôi là đại sư huynh, nhất định phải có chỗ của tôi, thế là xong."

Cố Trường An nghĩ thầm, vẫn là gặm hạt dưa vậy.

Hà Lữ ở chỗ Trường An đến khi trời gần tối mới trở về. Đứng trước gương nhìn vết thương hồi lâu, nhìn đến đói bụng, y đi vào nhà vệ sinh tìm sư đệ: "Tôi muốn ăn thịt, móng heo, còn có đùi gà kho."

Đang nghiêm túc lau bồn cầu Thi Trương "Ừ" lên một tiếng.

Hà Lữ chậc lưỡi: "Lão Trương, gần đây cậu cứ như biến thành người khác vậy, cần mẫn hơn nhiều."

Thi Trương không nói gì, bởi vì có người từng nói sẽ thích một người biết đi làm, nấu cơm, chăm sóc gia đình. Cậu đã chính thức tiến vào trong trạng thái học tập.

"Đúng rồi, chú tư của Lục Thành tới đây, sống ở cách vách, vẻ ngoài giống anh ta đến mấy phần..."

Hà Lữ câu được câu không nói, Thi Trương câu được câu không đáp. Chà xong bồn cầu thì chuyển sang lau nhà, bận bịu một hồi rồi rủ y ghé siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Phải mua nhiều thêm vài phần, thất bại còn có thể thử lại lần nữa.

.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Khải Minh đều không đi mà ở lại chỗ này, mỗi ngày đều ăn lẩu, làm sao cũng không ngán.

Cố Trường An vừa ngửi thấy cái mùi kia đã no rồi.

Buổi tối ngày 2, Bạch Nghiêm Tu mang theo một tin tốt trở về.

Tây bắc Lan Đàn có một cái thung lũng, bấy giờ hoang vu không có một cọng cỏ bóng người. Vào ngày 5, trên trời sẽ giáng xuống điềm lành trăm năm mới có một lần. Đã xác định khoảng thời gian xuất hiện là từ rạng sáng một giờ đến ba giờ.

Bạch Nghiêm Tu thảo luận một lúc lâu với sư phụ của anh, cuối cùng nghĩ ra được một cách. Đêm ngày 5 chờ điềm lành hạ xuống, trong nháy mắt kích hoạt càn khôn trói buộc yêu trận, ngưng kết toàn bộ điềm lành lại chung một chỗ, thả lão yêu bị phong ấn ở dưới lòng đất ra, để một người dẫn nó vào trong trận, mượn thiên lực mà vây nhốt.

Một khi trận pháp khai mở, lời nói dối to nhỏ của thế gian đều sẽ bị đại trận ngăn cách bên ngoài.

Không có năng lượng lời nói dối bổ dưỡng, lão yêu sẽ khô cạn từng ngày từng ngày, mặc dù bất diệt, cũng sẽ không còn khả năng gây nên sóng gió.

Con yêu quái dưới lòng đất nhà cũ Cố gia đến giờ vẫn còn sống tốt, cũng là bởi vì có lời nói dối cuồn cuộn không ngừng chống đỡ. Nó cứ dần khô quắt đi là lại được bổ sung thêm vô số lần. Chỉ có thể dựa vào mỗi một đời người của Cố gia vạch trần lời nói dối chuyển thành năng lượng để trấn áp chứ không còn cách nào khác.

Cho nên đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ qua thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm mới xuất hiện một lần nữa.

Bạch Nghiêm Tu có được đầy đủ tư liệu và dụng cụ cần thiết cho càn khôn trói buộc yêu trận, cùng bộ phận quan trọng trong trận pháp. Thêm vào đó trói buộc yêu trận đã thất truyền từ lâu, là nhờ sư phụ bởi cơ duyên mà lấy được, cũng là ý trời.

Thái độ của anh đã sáng tỏ.

Hà Lữ thấy tất cả mọi người không lên tiếng, bèn đưa ra nghi vấn: "Nếu như nó vừa được thả ra liền lập tức chạy đi thì sao? Nó không phải là loại yêu quái thông thường, là dựa vào lời nói dối mà sinh. Là lời nói dối đó, trên đời này trong lòng ai cũng có, điều này có nghĩa là gì biết không? Có nghĩa là nó có thể trú ngụ trong bất kỳ thân thể của người nào, bao gồm cả chúng ta."

"Nói cách khác, sau này nó thoát ra chỉ cần muốn tác oai tác quái, bên cạnh chúng ta dẫu cho là bạn bè, người thân, đồng nghiệp cũng đều có thể là nó, chuyện này đáng sợ vãi chưởng."

Nói xong, da đầu Hà Lữ đều tê rần, ghét nhất là đối phó với cái loại dựa vào lời nói dối kia, thứ tồn tại dựa vào ác niệm, không có cách nào tuyệt diệt.

"Thời hạn phong ấn sắp hết rồi."

Lúc Bạch Nghiêm Tu nói nhìn người thanh niên đang hút thuốc, đã mấy ngày không nghỉ ngơi, con mắt che kín tia máu tràn ngập cảm xúc phức tạp, "Nếu như không có gì để tăng mạnh, thì cho dù chúng ta không thả thì nó cũng sẽ thoát ra."

Chiếu theo tình hình trước mắt mà xem, hiển nhiên dòng dõi duy nhất của Cố gia Cố Trường An không có phương pháp tăng mạnh phong ấn, gia tộc vì một nguyên nhân nào đó mà không truyền thụ cho cậu.

Cố Trường An ngậm điếu thuốc, suy tư điều gì.

Lục Thành từ lúc Bạch Nghiêm Tu nói "Để càn khôn trói buộc yêu trận được kích hoạt, cần có một người dẫn nó vào bên trong", dây cung trong đầu tức khắc căng ra, sắc mặt cũng khó coi đến đỉnh điểm.

Lục Khải Minh qua chỗ Thi Trương, cách chỗ cháu trai lớn xa một chút. Vừa nhìn cái bộ dạng kia liền biết rõ đã chạm tới bờ vực của sự tức giận, không biết lúc nào sẽ oành phát nổ tung.

Vảy ngược bị chạm vào, sao có thể không đau, không khí chắc?

Cháu trai lớn trước khi ra ngoài vẫn là một con người lý trí, lý trí đến máu lạnh. Hiện tại là gì đây? Aiz, cũng vì tình yêu mà thành.

Hà Lữ thiếu căn cân*, không phát hiện bầu không khí dị thường. Y trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy không hề đáng tin: "Lão đại, đó chính là lão già thối trăm ngàn năm qua vẫn luôn bất tử bất diệt, đã thành tinh, sẽ bị lừa sao?"

*Thiếu căn cân: Chỉ người thiếu suy nghĩ thấu đáo và phản ứng chậm, dẫn đến việc làm ra những hành động ngu ngốc.

"Sẽ." Bạch Nghiêm Tu nói, "Bởi vì con người mới là loài thông minh nhất trong vạn vật."

Lục Khải Minh vô cùng cảm khái với câu nói kia của anh: "Người trẻ tuổi, cậu nói rất đúng, con người mới là loài thông minh nhất trong vạn vật."

Ví như lang yêu vương kia, sống được mấy trăm năm, vẫn không học được sự nham hiểm của nhân loại, bị chơi cho chết. Đương nhiên nhân loại không đơn thuần chỉ là nham hiểm, còn có cơ trí và thông tuệ.

Hà Lữ không nhận ra cơn giận của Lục Thành, y đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, hỏi một vấn đề mà y cho là mấu chốt: "Vậy ai sẽ là người dẫn nó?"

Ngoại trừ Lục Thành, những người khác đều không hẹn mà cũng nhìn về phía Cố Trường An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK