• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màu sắc của đồng tử hai con mắt không giống nhau

Tầng hầm không có đống phế phẩm, rác thải chất thành chồng, thoạt nhìn còn sạch sẽ hơn so với bên ngoài, nhưng mùi lại khó ngửi hơn rất nhiều. Mùi mốc mùi thối lẫn vào mùi thuốc khiến người ta buồn nôn.

Cố Trường An liếc nhìn Trần Dự: "Trần tiên sinh, anh sống ở đây chịu được sao?"

Trần Dự kỳ quái: "Tại sao không chịu được?"

Cố Trường An nói thẳng ra một chút: "Chỗ này của anh có mùi cực kỳ gay mũi."

Trần Dự cười nói: "Vẫn tốt mà."

Lòng Cố Trường An sinh ra một suy đoán: "Khứu giác của anh có vấn đề?"

Trần Dự mặt đầy khiếp sợ: "Sao cậu biết?"

Cố Trường An: "..."

Quý Thanh đáp lại cậu bằng ánh mắt, nhún vai biểu thị trong tài liệu không có ghi chép tương quan.

Trần Dự bắt đầu bô bô, nói khứu giác hắn năm nay mới xảy ra vấn đề, vốn đang tốt lại bỗng dưng gặp chuyện, mùi gì cũng không thể ngửi thấy, nhưng lâu lâu vẫn có thể ngửi được một chút.

Cố Trường An đi tới một loạt bình ống nghiệm ở đằng trước, ánh mắt đảo qua những chất lỏng khác nhau trong chiếc lọ, cậu khom lưng xáp vô.

Ánh mắt Trần Dự sáng bừng: "Cậu cũng có hứng thú?"

Cố Trường An nói: "Môn hóa của tôi nát lắm."

"Hoá học thực ra rất dễ. Nếu cậu thực sự muốn học, tôi có thể..."

Trần Dự nhìn thấy cái gì, hắn lập tức bước nhanh sang, "Đội trưởng Quý, đó là axit sulfuric."

Quý Thanh vừa cầm chiếc lọ lên liền đặt xuống: "Anh mua cái này để làm gì?"

Trần Dự nói: "Làm thí nghiệm."

Đây là một cái cớ vạn năng, dường như cho dù là thứ khó hiểu cỡ nào cũng có thể xách ra dùng.

Cố Trường An nhìn quanh toàn bộ tầng hầm, nơi này tương đương với một phòng thí nghiệm nhỏ, thiết bị đầy đủ, những thứ thấy được đều thuộc về Trần Dự, hắn có thể ở đây làm bất cứ thứ gì.

Đối diện Cố Trường An có một chiếc lọ dán nhãn phía trên. Cậu lấy điện thoại ra lên mạng nhập thử, phát hiện là một loại thuốc gây mê.

Cất điện thoại vô, Cố Trường An bày ra giọng điệu hiếu kỳ: "Trần tiên sinh, sao anh không nuôi chuột bạch? Chẳng phải trong các thí nghiệm khác đều có sao?"

Trần Dự gãi gãi sau gáy: "Có nuôi, con cuối cùng đã chết vào hôm qua, hôm khác tôi lại đem một ít về."

Hắn nghi hoặc khó hiểu: "Chuyện kia, hai người tìm tôi làm gì?"

Quý Thanh vẫn chưa tiết lộ vụ án phanh thây ngay, mà nói: "Những thứ thuốc anh mua đều nhập về thông qua con đường phi pháp, thuộc về hành vi trái pháp luật. Trần tiên sinh, anh không thể nào không biết đi?"

Mặt Trần Dự cứng đờ.

Nửa ngày Trần Dự vẫn không đưa ra một lời giải thích, tựa như chấp nhận rằng hành động của mình là trái luật.

Kết quả này khiến cho Cố Trường An và Quý Thanh thất vọng, bọn họ cho là Trần Dự sẽ nguỵ biện, tạo ra một lập trường có lợi cho bản thân.

Quý Thanh nói thêm: "Còn có một nguyên nhân khác, hôm trước ở đường Phúc Nguyên gần đây và Xương Minh viên phát hiện ra vài túi thi thể, có mấy người bị gϊếŧ, đều là nữ. Chúng tôi đã hỏi qua từng nhà, không ít người cho rằng anh có hiềm nghi rất lớn."

Dứt lời, cô quan sát cảm xúc biến hoá của Trần Dự, Cố Trường An cũng đồng thời nhìn thoáng qua.

Người bình thường nghe thấy lời như vậy, nếu là người vô tội, phát hiện mình bị vũ nhục, hiểu lầm, đều sẽ cảm thấy tức giận.

Nếu như là sự thật, sẽ tận lực bình tĩnh trưng ra dáng vẻ không liên quan đến mình, hoặc đứng ở góc độ Thượng Đế, nói vài câu vô thưởng vô phạt.

Trần Dự không thuộc hai kiểu người này, hắn chỉ nở nụ cười trào phúng: "Lại là dư luận."

Quả thật là vì dư luận. A nói với B, B nói C, rất nhanh, cả hai mươi sáu chữ cái đều biết đến.

Dư luận vô cùng đáng sợ, có thể biến thật thành giả, cũng có thể biến giả thành thật. Con người sẽ chạy theo số đông theo bản năng, đây là một kiểu tự vệ, sẽ không đứng ra tự đi riêng một đường.

Mà việc Trần Dự phản ứng như cũ không phải là điều Cố Trường An và Quý Thanh muốn.

Cố Trường An tháo kính xuống xoa bóp sống mũi, thấy Trần Dự nhìn sang, cậu ngước mắt: "Anh là gay?"

Trần Dự bỗng nhiên chân tay luống cuống: "Không không không không phải. Tôi, tôi không phải... Tôi là... tôi tôi tôi..."

Cà lăm một hồi, hắn đã biến thành dáng vẻ "Tôi ngại lắm".

Cho nên rốt cuộc có phải hay không?

Cố Trường An phát hiện tên Trần Dự này rất thú vị, phải nói là hắn vô cùng giảo hoạt, thích biến một việc trở nên mơ hồ.

Sau đó Quý Thanh lại hỏi Trần Dự một vài vấn đề, Trần Dự phối hợp như trước, còn nói nếu có cần hắn, hắn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.

Lấy đức báo oán là người vĩ đại không thể nghi ngờ. Người khác bắt nạt bạn, nhục mạ bạn, bạn lại không so đo, còn bao dung, đi thông cảm, đi tha thứ, dùng tình yêu cảm hoá. Loại hiện tượng này có lẽ là có, nhưng cực ít, e là hầu như chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mọi người.

Trong hiện thực có quá nhiều trở ngại, ngăn không cho người ta làm được như vậy.

Rời khỏi nhà Trần Dự, Cố Trường An nửa ngày cũng không nói gì. Cậu cảm thấy đối phương rất kỳ lạ, cụ thể lạ chỗ nào lại không nói ra được, vậy nên dứt khoát không nói, chờ chừng nào sờ thấu rồi hẵng báo cho Quý Thanh.

Cả một bể cá nhiệt đới lớn như thế, vậy mà lại không nghe được cái gì có liên quan đến lời nói dối của Trần Dự.

Cố Trường An nghĩ mãi mà không ra, trừ khi... cá là mới mua.

Quý Thanh nhận được cú điện thoại, cô bỏ xuống nói: "Trường An, tìm được hồ sơ rồi, nữ sinh nói dối vu khống Trần Dự đã chết."

Bước chân Cố Trường An dừng lại: "Chết như nào?"

Quý Thanh nói: "Sau sự kiện kia không lâu, nữ sinh cùng người nhà chuyển đến Phân Nghi, mất tích vào nửa đầu tháng tư năm nay, khi được tìm thấy ở trong khe núi thì đã chết."

"Cục công an Phân Nghi nói rằng báo cáo khám nghiệm thời điểm đó cho thấy màng trinh cô bé vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu vết bị xé rách, nhưng toàn thân cô bé đều lấp kín vết thương do bị đối xử tàn bạo, trên người không có một miếng da lành lặn nào, tiếc là vẫn chưa bắt được hung thủ."

Cố Trường An nhíu nhíu mày: "Phân Nghi có cách chỗ này xa không?"

"Không tính là xa." Quý Thanh nói, "Nếu tự mình lái xe thì hơn một giờ, đi từ Tây Ninh sẽ gần hơn."

Cố Trường An đẩy đẩy kính mắt: "Điều tra thêm hướng đi bốn tháng nay của Trần Dự."

Quý Thanh đã sắp xếp người tra xét, rất nhanh sẽ có kết quả.

"Đúng rồi, chúng tôi đã liên lạc với vợ trước của Tôn Đại Khánh. Cô ta tiết lộ ở trong điện thoại, khi trước lý do chủ yếu ly hôn với Tôn Đại Khánh là vì hắn nhu nhược, không có tiền đồ, Tôn Đại Khánh căn bản không xứng."

Cố Trường An "À" lên một tiếng xem như là đáp lại.

Không lâu sau, Cố Trường An cùng Quý Thanh đến nhà Tôn Đại Khánh.

Tôn Đại Khánh ngồi trên nền xi măng trong viện, trước mặt là chồng quần áo, nói là dạo gần đây kiếm về.

Bây giờ người ta mua quần áo nhiều lắm, nhưng mặc ít, có cái còn rất mới. Tôn Đại Khánh nói lần nào hắn cũng sẽ lựa ra từng cái một, bởi vì giá của loại ấy bán đi sẽ cao hơn một chút.

Nếu thấy mình mặc được, hoặc con gái mặc được, sẽ giặt đi giữ lại.

Phế phẩm trong nhà Tôn Đại Khánh còn nhiều hơn so với gia cụ, chỗ này một đống, chỗ kia một đống, tro bụi và vi khuẩn tung bay khắp toàn gian nhà, thẩm thấu vào bên trong vách tường.

Cửa phòng bên trái Cố Trường An mở ra, kèm theo một giọng nói: "Ba ơi, cặp của con đâu rồi?"

Cậu nghiêng đầu nhìn lại, là một cô bé gầy gò nhỏ nhắn, trên mặt không có tơ máu, trông bệnh tật y như cậu, màu sắc của đồng tử hai con mắt không giống nhau, một bên đen, một bên xám tro.

"Giặt rồi, phơi ở trong viện."

Tôn Đại Khánh giới thiệu nói, "Đồng chí cảnh sát, đây là con gái tôi Nữu Nữu. Nữu Nữu à, chào đi con."

Nữu Nữu thuận theo gọi: "Cháu chào cô, em chào anh."

Cố Trường An liếc mắt nhìn Quý Thanh, tại sao chị không nói với tôi về việc hai mắt của đứa nhỏ không giống nhau?

Quý Thanh véo ấn đường, quên mất.

Con gái Tôn Đại Khánh Nữu Nữu còn nửa cuối năm nữa sẽ lên cấp 2, sẽ vào trường học trước kia Trần Dự dạy. Căn cứ theo phản ứng của phía trường học, Nữu Nữu tính tình điềm đạm, thiên về hướng nội, ở lớp học không có bạn thân, tan học liền về nhà.

Các bạn học đều biết cô có một người cha thu phế liệu.

Nghe đâu thường thường sẽ có bạn cùng lớp ở trước mặt người khác nói cô bé về bảo cha mình một tiếng, kêu cha cô đến nhà mình nhặt ve chai.

Nữu Nữu chưa bao giờ nhốn nháo với ai, thành tích học tập không cao không thấp, thuộc về trình độ trung bình, toàn bộ học sinh tiểu học vẫn luôn ở vị trí này, không rớt xuống cũng không đi lên.

Chỉ có điều cô bé thi giữa kỳ rất tốt, khiến cho thầy cô và bạn học đều vô cùng bất ngờ.

Quý Thanh nói chuyện với Tôn Đại Khánh ở trong viện, để nhà chính lại cho Cố Trường An. Cậu quan sát bức tranh trên tường: "Tranh này là gì?"

Nữu Nữu nói: "Cây mai vàng ạ."

Cố Trường An cười khẽ: "Lá gan của em rất lớn nha, dám vẽ trực tiếp lên trên tường, vẽ sai là không tẩy được nữa."

Nữu Nữu thẹn thùng gãi gãi mái tóc không ngắn không dài: "Nếu như em vẽ sai thì sẽ dùng khăn ướt lau."

"Thông minh." Tầm mắt Cố Trường An dịch đến bên cạnh cây mai vàng, là bức vẽ một chiếc thuyền đánh cá trên sông, còn dùng dây để tạo thành buồm, một bên viết một bài thơ. Cậu cười hỏi: "Thơ là em nghĩ à?"

Nữu Nữu nói: "Nghĩ đại ạ."

Cố Trường An nhìn thấy trong góc đặt một cây đàn cổ, có thể là Tôn Đại Khánh kiếm về. Mặt trên không dính bụi bẩn, chứng tỏ có người trân quý. Cậu khom lưng nhìn thẳng cô bé: "Không những biết vẽ mà còn biết đánh đàn, lợi hại thế luôn?"

Nữu Nữu tựa hồ bị nhìn đến ngượng ngùng, mặt đỏ rần, cô bé bảo mình đánh bừa thôi.

Cố Trường An nhìn đôi mắt cô bé từ khoảng cách gần: "Bạn học của em có cười em vì màu mắt không?"

Nữu Nữu nói: "Dạ không."

Cố Trường An nhìn cô bé.

Nữu Nữu sửa lại lời ban đầu: "Lâu lâu."

Trên mặt cô bé xuất hiện sự trầm tĩnh không hợp với tuổi tác: "Nhưng mà cũng không sao, những người cười em cũng đều có khuyết điểm, không một ai là hoàn hảo."

Cố Trường An vuốt vuốt cằm: "Có lý phết."

Nữu Nữu nở nụ cười.

Lưng Cố Trường An có hơi đau, cậu tìm ghế ngồi xuống, một tay chống đầu nhìn cô bé.

"Tại sao em lại vừa gầy vừa nhỏ thế?"

"Bởi vì sức khoẻ của em không tốt, luôn sinh bệnh."

"Vậy ba em nhất định rất vất vả."

"Vâng, ba rất không dễ dàng."

"Sao chân trái ba em bị thương vậy?"

"Em không biết."

"Bạn học của em có cười em không?"

"...Có."

Nữu Nữu móc móc ngón tay: "Chờ tới khi em thi lên đại học, em có thể cùng ba rời khỏi nơi này, sẽ rất nhanh thôi, đến lúc đó em sẽ cố gắng kiếm tiền, giúp chân ba em được chữa khỏi."

Lông mày Cố Trường An động động, chiếu theo tình hình trước mắt, con gái Tôn Đại Khánh là một đứa bé hiếu thuận hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với bạn đồng trang lứa, cũng có tâm tư nhỏ.

"Nữu Nữu, em có nhớ mẹ cháu không?"

"Không nhớ."

"Vì sao?"

"Vì bà ấy không cần em."

"Vậy nếu bà ấy trở về tìm em thì sao?"

"Em có ba là đủ rồi."

Cố Trường An nhìn cô bé lâu hơn một chút.

Buổi chiều Quý Thanh gọi điện cho Cố Trường An, nói lúc cô tra xét camera giám sát phát hiện bóng dáng Ngô Đại Bệnh.

Biết Cố Trường An đang tìm Ngô Đại Bệnh, nên Quý Thanh có tin tức là lập tức báo ngay cho cậu.

Cố Trường An đang trên đường trở về Lan Đàn, muốn quay lại một chuyến xem có ai tới tứ hợp viện không. Cậu đỗ xe bên đường, ấn đường nhíu lại hỏi: "Ở đâu?"

Quý Thanh đáp: "Phố Tạ Vũ."

Huyện Tân An đổi thành thành phố Tân An, bao luôn cả cổ trấn. Toàn bộ phân cục cục công an đều chuyển đến Tân An, tuyển vài cảnh viên mới. Sau khi mở rộng có chỗ lợi cũng có chỗ hại.

Thời gian làm việc cùng nhau chưa đủ lâu, không có ăn ý.

"Lúc tôi xem giám sát, bên cạnh tôi có một người đồng nghiệp. Cậu ta nói với tôi người trên màn hình từng ghé qua cục công an." Quý Thanh trầm giọng nói, "Tôi tra xét camera giám sát ở cửa cục công an, Ngô Đại Bệnh thực sự có ghé qua, còn nói kha khá với người đồng nghiệp. Nhưng lúc tôi hỏi cậu ta, cậu ta lại nói cái gì cũng không nhớ rõ, một chút ấn tượng cũng không."

Đôi mắt Cố Trường An loé loé, là Nguyệt Nha giở trò quỷ. Cô ta không muốn Đại Bệnh tới tìm cậu nên mới làm loạn.

Về phần nguyên nhân, có lẽ là cảm thấy Đại Bệnh là vật riêng của cô ta.

Linh thú ký khế ước với nhân loại, sau cùng sẽ sinh ra ảnh hưởng gì, tới mức độ nào, cậu không rõ lắm.

Nếu Lục Thành ở đây...

Trong lòng nhói lên một cơn đau âm ỉ, dòng suy nghĩ của Cố Trường An bỗng nhiên gián đoạn. Cậu tháo kính xuống, dùng tay che trước mặt, lau lau mấy lần.

Buông tay xuống, Cố Trường An đeo kính lại một lần nữa, đôi mắt sau thấu kính đỏ lên.

"Bởi vì chuyện này mà đồng nghiệp kia của tôi đã xin nghỉ, nghĩ rằng mình trúng tà, nói muốn qua miếu bái một cái." Quý Thanh nửa đùa nửa thật giảm bớt bầu không khí ngột ngạt. Cô dừng một chút, hỏi, "Trường An, cậu có cần tôi tra lại một chút không?"

"Không cần."

Cố Trường An từ chối ý tốt của cô, "Vụ án vẫn chưa có manh mối gì đây, bên Đại Bệnh tôi tự mình nắm chắc."

Quý Thanh nghe cậu nói thế cũng không tiếp tục đề tài kia: "Vậy cậu đi đường cẩn thận."

Cố Trường An lấy một túi kẹo dẻo đường ra, sầm mặt bắt đầu ăn.

Ăn kẹo xong, sắc mặt Cố Trường An hơi hơi dịu dần. Cậu thở một hơi, khởi động xe rời đi.

Lúc đến Lan Đàn đã là chạng vạng, từng mảng mây đỏ rực chồng chất nơi chân trời. Khoảnh khắc đẹp nhất của một ngày ngoại trừ mặt trời mọc, thì là khi mặt trời lặn như bây giờ.

Cố Trường An vừa xuống xe đã bị ánh chiều tà cuốn lấy. Cậu ung dung chậm rãi tiến về con đường rợp bóng cây, đạp lên cầu gỗ xuyên qua con sông nhỏ, nỗi niềm rộn rạng dần an tĩnh lại.

Chỗ này là nơi thích hợp để dưỡng lão, thế nhưng cậu chỉ còn một mình, dưỡng cái rắm.

Cố Trường An cách áo sơ mi trắng sờ viên ngọc ở ngực. Mẹ kiếp, rốt cuộc người của nhà họ Lục hoạt động ở đâu? Dù có muốn nghe ngóng cũng không có chỗ hỏi thăm.

Còn có chim hồng hạc kia, chỉ mới từng thấy trong sở thú.

Tứ hợp viện xuất hiện bên trong tầm mắt Cố Trường An, bỗng có thêm một người phụ nữ, mặc bộ áo khoác mộc mạc, không nhìn ra tuổi tác.

Gương mặt xa lạ, nhưng lại có cảm giác thân quen không thể nói ra.

Cố Trường An cách bà càng lúc càng gần, nét mặt càng rõ ràng, cảm giác quen thuộc kia càng trở nên mãnh liệt.

Lúc sắp đến cửa, Cố Trường An không đi nữa. Cậu bước không nổi, cái suy nghĩ vừa nhảy ra khiến hô hấp cậu dồn dập, tim đập nhanh hơn, viền mắt nóng lên, vẻ mặt không tài nào dám tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK