Hoài Nam đi phía sau. Anh lấy từ trong túi ra một xấp tiền mệnh giá cao:
“Phong thiếu chỉ tìm người một chút!”
Hai tên bảo vệ gật đầu cung kính nghiêng người mời Phong Sính. Phong Sính bước vội. Anh mở cửa phòng bao ra kiểm tra. Trong phòng truyền ra tiếng mắng chửi:
“Á. Làm gì vậy? Thằng điên.”
Không thấy Đường Y, anh tiếp tục tìm.
Một lúc sau nghe thấy tiếng la lớn:
“Tên này đi đâu vậy?” Mau cút…”
Cứ thế đến phòng cuối cùng, khi mở cửa ra. Thấy Đường Y đang ngồi cạnh Thiên Hạo, anh không nói không rằng một bước tiến đến nắm cổ tay của cô kéo đi.
“Chú làm cái gì vậy? Chú buông ra coi.”
Dưới ánh mắt của nhiều bạn học như vậy, Đường Y giống như làm chuyện sai trái bị bắt về. Cô khó chịu ghì lại:
“Chú buông ra. Tôi không đi theo chú!”
Phong Sính nóng giận. Anh dùng lực rất mạnh kéo cổ tay Đường Y, cổ tay và bả vai của cô đau nhói.
Hoài Nam ở phía sau nói chen vào:
“Mau đi theo chú ấy. Giằng co hoài không hay. Bạn học của em cứ để anh lo.”
Vậy là cô miễn cưỡng đi theo anh.
“Chú đi chậm thôi. Tôi đau!”
Phong Sính vẫn kéo cô rất mạnh. Để Hoài Nam còn sợ. Chưa bao giờ anh thấy Phong Sính tức giận như vậy. Hai người họ đã đi xa, anh mới quay vào nói:
“Chú Phong hôm nay mời các em. Các em được dịp bung xõa hết mình đi nhé!”
“Hoan hô.”
Cứ thế bọn họ lại hoà vào tiếng nhạc. Chỉ có Thiên Hạo lo lắng đi theo Đường Y. Rất nhanh đã bị Hoài Nam kéo lại.
“Chuyện chú cháu bọn họ đừng xen vào. Chú của Đường Y không làm gì em ấy đâu đừng lo.”
“Nhưng mà…”
Tiểu Bạch kéo tay Thiên Hạo: “Đúng đó! Chúng ta vào trong thôi.”
“Nhưng mà?”
“Đi thôi!”
….
Đường Y đi rất chậm. Phong Sính lập tức vác ngược cô lên vai, mang cô nhét vào trong xe.
Đường Y lấy tay đánh vào Phong Sính với lực rất nhẹ thêm phần mắt cô mở không lên:
“Ai bảo chú quản tôi?”
“Vì tôi là chú của cô!”
“Haha. Đùa à? Từ khi nào tôi có ông chú ác ma tính tình thất thường? Thích đón tôi thì đón. Không đón thì cho đi bộ. Thích quản tôi thì quản. Lúc thì mặc kệ hả?”
Đường Y lại lấy tay đánh mạnh vào Phong Sính. Anh đưa tay nắm lấy tay cô.
“Đường Y, ai cho phép cô gọi tôi là ác ma?
Không gian nhỏ hẹp của xe, Phong Sính ngửi thấy mùi bia trong hơi thở của cô. Anh nắm lấy tay cô giữ chặt kéo cô về phía mình tự nhiên ngửi:
“Đường Y, cô uống bia?”
Đường Y rút tay. Cô đưa lên che miệng hà hơi:
“Đúng là có một chút mùi bia rồi. Tôi đâu có uống đâu ta?”
Phong Sính nghe xong càng tức giận hơn:
“Không uống mà thế này à? Còn nữa, còn hôn nhau với tên nào nữa đúng không?”
“Hì hì… Không có. Chỉ là chạm nhẹ ở đây này!”
Đường Y đưa tay chỉ lên đôi gò má ửng hồng của cô. Cùng với nụ cười, gương mặt Đường Y xinh đẹp tựa thiên thần.
“Vậy chú không biết thế nào là hôn có đúng không?”
Phong Sính còn chưa kịp trả lời, Đường Y đã kéo cổ áo của anh lại:
“Làm sao mà chú không biết được. Cái này là vết son môi này. À, phải rồi. Chú có người yêu rồi mà!”
“Tôi làm gì có người yêu! Cô ta chỉ là đối tác.”
“Vậy chú không biết hôn rồi?”
“Tôi biết.”
Phong Sính đưa tay. Anh dùng một ngón nhẹ nhàng đặt lên môi của Đường Y:
“Là dùng môi đặt vào đây mới gọi là hôn. Một cô nhóc như cô thì làm sao mà hiểu?”
Trầm mặc mấy giây, Đường Y lắc đầu với Phong Sính.
“Sai rồi! Để tôi dạy chú cách hôn.”
Đường Y đột nhiên chớm người. Hai tay câu cổ Phong Sính. Đôi mắt cô thanh thuần trong veo nhìn thẳng vào đáy mắt của anh.
Hai người dường như không có khoảng cách làm Phong Sính khẩn trương. Kết hầu của anh lên xuống, giọng anh khàn khàn:
“Đường Y tính làm gì?”
Cùng lúc, đôi môi cô hạ xuống, mang theo nhiệt tình dịu dàng chạm vào bờ môi của anh. Trong phút chốc cảm xúc đơn thuần ập đến,anh không kìm chế được dùng một tay ôm chặt eo cô. Tay con lại đặt phía sau gáy kéo cô áp sát người mình.
Thời điểm Đường Y lấy lại tinh thần, đôi môi của anh đã đặt lên môi cô. Đầu lưỡi câu hồn đi vào thăm dò mang theo cảm xúc tê dại. Giống như có một luồng điện đi qua người cô, không ngừng làm cô mềm nhũn.
Mắt Y Y trừng lớn, lý trí chợt ùa về. Bàn tay cô đẩy Phong Sính ra. Trong giây phút này, bốn mắt họ nhìn nhau. Trái tim của hai người đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Người đàn ông trước mặt đẹp mê hồn, đôi chân mày đậm, hàng lông mi tinh tế, cùng sống mũi thẳng như điêu khắc.
Sợ rằng nếu còn tiếp tục sẽ trầm luân không lối thoát.
Trong lòng Đường Y không biết làm thế nào thì cửa xe mở ra, Hoài Nam cứ thế ngồi vào:
“Phong thiếu, giải quyết xong hết rồi.”
Thuận theo hoàn cảnh, Đường Y nhắm mắt ngã về phía Phong Sính. Anh tưởng cô say đến ngất nên đã nhẹ nhàng để cô nằm lên đùi mình. Còn dùng áo khoác đắp lên cho cô.
“Phong thiếu, sao mặt ngài vẫn còn đỏ vậy?”
“Đừng nói nhiều! Mau về nhà đi!”
“Ngài lại tức giận. Vừa rồi tôi có hỏi bọn nhóc. Chúng nói Đường Y không có hôn bạn trai chỉ là cậu thơm má của em ấy.”
Phong Sính nghiến răng:
“Như vậy còn bảo không hôn? Ai cho phép thằng ranh đó động vào con bé? Tôi phải đến trường nói với chủ nhiệm dạy dỗ lại mới được.”
“Phong thiếu, chẳng qua chỉ là trẻ con.”
“Trẻ con càng không được phép yêu đương!”
“Phong thiếu!”
“IM MIỆNG!”
[Biệt thự nhà Phong Sính]
Phong Sính bế cô vào phòng. Chị Huỳnh và Tiêu Đằng đi theo sau. Anh căn dặn chị Huỳnh lo cho cô Cùng lúc, chị Huỳnh về phòng lấy đồ con Tiêu Đằng ra bếp nấu canh giải rượu.
Ở trong phòng, Phong Sính bất giác vén tóc mái của cô. Sau đó, anh tự lấy tay trái đánh lấy tay phải của mình:
“Mày điên rồi. Mày điên rồi.”
Thân ảnh cao lớn một giây thôi đã biến nhanh về phòng.
Thấy Phong Sính đi rồi, Đường Y ngồi dậy. Cô đưa tay chạm vào môi mình.
“Đường Y, mày xỉn rồi.”
“Á… Đúng vậy!”
Đường Y lăn qua lộn lại trên giường đúng lúc chị Huỳnh đẩy cửa bước vào. Chị hốt hoảng kêu lên:
“Tiêu Đằng, Đường Y bị sao này. Mau vào đây.”
Đường Y ngồi dậy xua tay:
“Không có. Em không sao rồi!”