Rất nhanh sau đó, một chiếc Bentley vút nhanh đến.
Có hai người xuống xe, một là Mặt Sẹo, hai là Phùng Thiên Tứ mà tên tóc vàng nhắc đến.
"Anh Thiên Tứ, mau cứu em!".
Tên tóc vàng vừa thấy Phùng Thiên Tứ thì vội vàng bò đến ôm đùi đối phương khóc lóc, còn chẳng màng đến người phụ nữ của mình: "Các anh em, các anh em bị thằng khốn này giết hết rồi!"
Nữ du côn kia cũng khóc sướt mướt rồi sáp đến, dáng vẻ ngang ngược hống hách vừa nãy đã biến mất tăm, cô ta khóc ra vẻ đáng thương khổ sở: "Đúng vậy, anh Thiên Tứ, anh phải đòi lại công bằng cho em".
Cô ta vừa khóc vừa cọ cơ thể nuột nà vào người Phùng Thiên Tứ, mà hắn thì ghét bỏ ra mặt.
Bình thường những người phụ nữ mà hắn chơi tuy không lạnh lùng cao quý như Thẩm Minh Nhan nhưng ít nhất cũng phải đẳng cấp người mẫu nổi tiếng, làm sao hắn có thể thích thể loại này được?
Hơn nữa, hắn tới đây hoàn toàn không phải vì hai kẻ rác rưởi này!
Lướt nhìn xung quanh, Phùng Thiên Tứ và Mặt Sẹo nhìn thấy Diệp Thành ngay, liền cong đuôi chạy tới, cúi đầu khom lưng nói: "Anh Diệp, anh có gì dặn dò ạ?"
Vừa dứt lời, tên anh Khương tóc vàng chóe kia và nữ du côn liền sững sờ, họ, họ vừa nhìn thấy cảnh gì vậy? Anh Thiên Tứ danh tiếng lẫy lừng mà lại cung kính như thế với một thằng điên vừa giết người sao?
Diệp Thành cũng lười phải nhiều lời, anh chỉ thẳng vào đôi nam nữ đê tiện kia rồi nói với Thiên Tứ: "Tôi vừa mới giết đám đàn em của anh, giờ tôi còn muốn giết hai người này nữa, có vấn đề gì không?"
Phùng Thiên Tứ nhìn xung quanh rồi lại nhìn Hạ Vũ Đình trong lòng Diệp Thành, làm sao hắn có thể không biết chuyện gì vừa xảy ra được, liền sợ toát mồ hôi lạnh.
Hắn lập tức cúi đầu nói: "Anh Diệp, đám người này dám động vào người phụ nữ của anh thì chết cũng không hết tội, cho dù anh xử lý hai tên khốn này thế nào, tôi và anh Mặt Sẹo cũng không có chút ý kiến gì!"
Mặt Sẹo đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, anh Diệp yên tâm đi, tôi sẽ lập tức sai người đến dọn dẹp, tuyệt đối không gây rắc rối cho anh đâu.
Còn đôi nam nữ đê tiện này thì nếu anh Diệp vẫn thấy không vui thì tôi bằng lòng đích thân ra tay, giày vò chúng ba ngày ba đêm mới giết!"
Vừa dứt lời, tên anh Khương tóc vàng và nữ du côn thấy trước mắt tối sầm.
Sao họ có thể chưa nghe nói danh hiệu của anh Mặt Sẹo chứ? Đó là đàn em hàng đầu dưới tay Hồng Ngũ gia, khắp Hải Thành này nói ra là đến cả trẻ con cũng phải khóc.
Nghe nói gã ta rất giỏi tra khảo, từng tra tấn một gián điệp thề chết trung thành của một thế lực khác phái đến tới nỗi lộ hết tất cả tin tình báo bí mật, chỉ muốn chết cho nhanh!
Tên anh Khương tóc vàng kia thấy đùi mình nóng rực, hóa ra gã đã sợ tới nỗi tè ra quần.
Nữ du côn kia thì khóc lóc vồ đến bên chân Diệp Thành, không ngừng dập đầu nói: "Cầu xin anh, cầu xin anh đừng giết tôi! Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi làm trâu làm ngựa cho anh..."
Cô ta còn chưa nói xong thì Phùng Thiên Tứ đã tóm cổ nhấc bổng cô ta lên, cười gằn nói: "Con điếm này, mày không có tư cách làm trâu làm ngựa cho anh Diệp đâu!"
"Các người muốn xử lý sao thì tùy".
Diệp Thành đã mất hứng thú với đám giun dế này, vì thế anh tùy ý dặn dò một tiếng rồi ôm Hạ Vũ Đình rời đi...
"Này, sao anh lại đưa con gái về!"
Vừa mở cửa ra anh đã nhìn thấy một câu chất vấn thoáng mùi ghen tuông, ngẩng đầu nhìn thì anh thấy Liễu Băng Dao đang nhìn chằm chằm Hạ Vũ Đình trong lòng anh, khiến Hạ Vũ Đình xấu hổ tới nỗi vùi đầu vào lồng ngực Diệp Thành
Thực ra Diệp Thành có thể giải thích, nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi muốn đưa ai về thì liên quan gì đến cô?"
"Anh!".
Liễu Băng Dao tức tới nỗi không nói nên lời.
Hạ Vũ Đình thì hốt hoảng ngẩng đầu lên, đỏ mặt giải thích:
"Không, không phải đâu, Diệp Thành vừa cứu em khỏi đám người xấu..."
Trước đây, Liễu Băng Dao từng chăm sóc Hạ Vũ Đình, hai người cũng coi như quen biết nhau, đáng lý ra sau khi nghe giải thích cô ta nên thấy thoải mái.
Nhưng không biết vì sao, thấy Hạ Vũ Đình rúc vào trong lòng Diệp Thành, cô ta lại thấy ghen, liền bất giác nói với giọng quái gở:
"Hừ, trước đấy còn gọi là anh Diệp cơ mà, giờ gọi thẳng cả tên luôn rồi à".
Nói rồi cô ta hừ lạnh một tiếng rồi chạy về phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Diệp Thành cũng chẳng quan tâm lắm, anh đỡ Hạ Vũ Đình tới phòng cho khách.
Cả ngày nay cô bôn ba vất vả, vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng khi nằm trên giường cô cứ nắm tay Diệp Thành, mãi không chịu buông ra.
Diệp Thành cũng không nói gì, cứ để cô nắm tay mình.
Một lúc sau, Hạ Vũ Đình mới do dự nói: "Thực ra...chị Liễu cũng rất thích anh".
Sắc mặt Diệp Thành không hề thay đổi, anh lạnh nhạt nói: "Có rất nhiều người thích anh".
Tuy anh nói đúng, nhưng anh nói có vẻ rất huênh hoang.
Nếu mấy người Bạch Tiểu Huyên ở đây thì chắc chắn sẽ châm chọc cười nhạo một lúc lâu.
Nhưng Hạ Vũ Đình lại cười dịu dàng, cô nắm lấy tay Diệp Thành áp lên mặt mình rồi khẽ nói: "Hì hì, em biết mà".
Diệp Thành không biết phải nói gì.
Ở kiếp trước, anh đã từng nhìn thấy biểu cảm lưu luyến xen lẫn cả xấu hổ như thế này không biết bao nhiêu lần, nhưng cho dù là lúc đó hay bây giờ, trong lòng anh chỉ có mỗi việc tu hành đại đạo.
Thấy Diệp Thành không nói gì, nụ cười trên mặt Hạ Vũ Đình tắt dần.
Cô do dự chốc lát, dường như đang rối rắm về một vấn đề lớn lao lắm.
Cuối cùng cô cắn môi, ngẩng đầu lên rồi nhỏ giọng nói:
"Vậy...em có thể thích anh được không?"
Diệp Thành nhướng mày.
Anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt Hạ Vũ Đình ửng hồng, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn chằm chằm anh không chịu thôi.
Một lúc lâu sau, anh rũ mắt xuống, lạnh nhạt gật đầu.
Cái gật đầu này có thể nói là nặng tựa Thái Sơn, ít nhất nó cũng có nghĩa là dù sau này hai người có thế nào Hạ Vũ Đình cũng sẽ chiếm một vị trí trong lòng Diệp Thành, thậm chí xuất hiện trong cả tâm ma ảo cảnh lúc anh độ kiếp!
"Cảm ơn anh".
Nếu là người không biết tình hình thấy cảnh này sẽ chẳng hiểu gì, nhưng khi thấy Diệp Thành gật đầu, Hạ Vũ Đình liền nở nụ cười sáng lạn, sau đó ngủ thiếp đi.
Diệp Thành nhìn cô gái có vẻ ngoài dịu dàng nhưng lại có tấm lòng vô cùng kiên định này, ánh mắt anh dịu dàng hẳn đi.
Tuy không ở lại trong phòng, nhưng anh lại lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho cô.
Đi ra khỏi phòng, anh liền thấy Liễu Băng Dao đang do dự đứng trước cửa, thấy anh đi ra thì cô ta vô cùng kinh ngạc.
"Hạ Vũ Đình ngủ rồi sao?"
"Ừ".
Liễu Băng Dao cúi đầu xuống cắn môi rồi khẽ mói: "Xin lỗi, vừa nãy cũng không biết vì sao nữa, đột nhiên tôi cảm thấy rất tức giận".
"Không sao".
Anh hời hợt thốt ra hai chữ khiến Liễu Băng Dao càng thấy chua xót.
Diệp Thành trả lời rõ ràng gãy gọn như vậy hiển nhiên là không hề thích cô ta.
Nếu có thể, cô ta thà rằng anh cứ sầm mặt xuống trách mắng cô ta cũng được.
Tuy thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng cô ta đã từng được Diệp Thành cứu hai lần, anh còn cho cô ra chốn dung thân, nếu nói không có hảo cảm với anh là không thể nào.
Liễu Băng Dao cũng không phải là chưa từng mơ tưởng đến việc hai người sớm chiều bên nhau, lâu ngày sinh tình, nhưng lại không ngờ Diệp Thành lại rất ít khi về biệt thự, mà điều chết dở nữa là mỗi lần trở về đều đem theo phụ nữ!
- ------------------
.
Danh Sách Chương: