“Vù vùuuuu…”
Lúc tu luyện, xung quanh Diệp Thành thậm chí còn có mấy âm thanh nổ vang kiểu như pháp tắc màu vàng, giống như lúc độ kiếp lên Hợp Đạo, thân thể của anh được tắm trong Lễ tẩy rửa của Lực pháp tắc vậy.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Diệp Thành cứ tu luyện rồi ngừng sau đó lại tiếp tục tu luyện, mỗi tháng đều lấy ra một sợi tiên khí, cả quá trình tu luyện này cứ thế kéo dài hơn một năm liền.
Trên đỉnh đầu Diệp Thành bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa bảy màu.
Đóa hoa bảy màu kia sáng chói như pha lê, hệt như giống hoa sen nở rộ trên tiên giới, nhìn vô cùng chân thực, nó vừa xuất hiện thì đất trời liền biến đổi, trên mặt đất nở sen vàng, kèm theo cả âm thanh vang dội của pháp tắc.
Hơn thế, xung quanh còn xuất hiện cả chín loại hư ảnh của các thần thú như Chu Tước, Huyền Vũ.
Sự xuất hiện của đóa hoa sen kia đại biểu cho thân thể của Diệp Thành, giờ anh đã thực sự tu luyện được thân thể còn vững chắc hơn thần thể, chẳng hề thua kém kim thân bất hủ của tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo chút nào.
Diệp Thành nhẹ nhàng duỗi cánh tay, những ráng mây màu vàng chuyển động quanh người, tiên hoa bao phủ, trông tựa như Cửu Thiên trích tiên giáng trần.
Anh chỉ cảm thấy dòng máu trong cơ thể mình như phát ra tiếng sóng vỗ ầm ầm, khiến cho cả tòa đại điện Tề Thiên này cũng rung chuyển theo cử động duỗi tay vừa rồi của mình.
Giờ phút này, Diệp Thành vô cùng tự tin về bản thân, cho dù anh không sử dụng bất cứ pháp lực thần thông nào, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể thì cũng đủ để áp đảo tất cả Nguyên Anh – tu sĩ cảnh giới dưới Hợp Đạo.
Ít nhất thì đám Thần tử, Thần tướng của tinh hà ngoại vực, chỉ cần chưa bước vào cảnh giới Hợp Đạo, cho dù chúng có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ chẳng thể ngăn được một chiêu của anh.
“Đây chính là uy năng của thần thể vượt trội.
Giờ phút này, mình phải tu luyện theo phương diện luyện thể đến cảnh giới đỉnh cao – có thể sánh ngang các Ma Thần của thánh địa Thái Cổ, cũng tương đương cấp bậc tiểu thành rồi!”.
Trong lòng Diệp Thành ngập tràn vui mừng.
Sau khi sống lại, anh vốn dĩ không ngờ rằng mình có thể luyện thể tới cảnh giới này chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Ban đầu anh còn muốn đợi khi lên tới đỉnh cao rồi mới quay đầu tạo dựng lại căn cơ, lúc đó hiển nhiên sẽ là làm nhiều mà thu hoạch được ít.
“Ầm ầm…!”
Khi không gian mười trượng xung quanh không ngừng có những đóa sen vàng đột ngột xuất hiện, sau đó lại biến mất ngay.
Anh chẳng khác nào một vị thần đang giáng xuống trần thế, trên người phát ra sự khác biệt với tất thảy mọi thứ trên thế gian này.
Luyện thể chính là loại tu luyện khó nhất trong tất cả các loại công pháp, nhưng một khi tu luyện thành công thì lại tạo ra thay đổi rõ ràng nhất về hình thể.
Sự khác biệt lớn nhất giữa thần linh và người phàm xét theo ngoại hình, chính là sự khác biệt về thân thể.
Cả người bọn họ được bao phủ bởi tiên khí, chỉ một cử động nhỏ bé cũng sẽ dẫn tới vô số dị tượng, quả thực chính là trạng thái hoàn toàn khác biệt với phàm nhân.
Giờ phút này, mỗi khi Diệp Thành giơ tay nhấc chân đều sẽ mang theo mười hai loại dị tượng, nếu như nói anh là thần tiên giáng trần, chắc chắn không có ai nghi ngờ.
“Thôi thì mượn nhờ lực lượng của đại điện Tề Thiên này một mạch tu luyện thành công thần hồn, triệt để đẩy sức mạnh thân thể lên tới cấp độ của Nguyên Anh tối cao, sau này chỉ cần tìm cơ hội để đột phá là được rồi”.
Diệp Thành nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện theo phương pháp thổ nạp tiên khí…
Còn trên Địa Cầu giờ phút này cũng đang gió giục mây vần.
Bên ngoài truyền đến tin tức rằng cuối cùng đám tu sĩ ngoại vực cũng sắp tới rồi.
Hơn nữa quy mô lần này còn vô cùng lớn, chứ không phải đến gây rối theo quy mô nhỏ như những lần trước.
Lúc Diệp Thành rời khỏi Địa Cầu bước vào tiên thổ, thế cục của Địa Cầu đã bắt đầu thay đổi.
Tuy phái Sương Diệp vẫn chưa chính thức khai tông lập phái nhưng ánh mắt của cả thế giới đều đã hướng hết về tỉnh Tô Bắc, tập trung vào ngọn núi Hoành Lan nho nhỏ kia.
Những đệ tử còn sống sót của phái Sương Diệp dần dần từ bốn phương tám hướng tập trung về nơi đây.
Đặc biệt là sau khi thế giới các tông môn thượng cổ xây dựng lại lần nữa, rất nhiều Chân Quân của tông môn thượng cổ và đệ tử đều quay về phái Sương Diệp, lại càng thúc đẩy thanh thế của phái Sương Diệp lên tới đỉnh cao.
Hơn một trăm vị Chân Quân, tính cả Địa Cầu cũng không nơi nào có chiến lực khổng lồ tới vậy, nhất là họ còn sở hữu Tinh Tà Kiếm Trận bản mới.
Có dư nghiệt của dị tộc hắc ám từng nhân lúc Diệp Thành rời khỏi mà bất ngờ tấn công phái Sương Diệp, sau đó bị một luồng kiếm khí ngang trời chém chết ngay tại chỗ.
Diệp Thành rời khỏi Địa Cầu hai tháng, phái Sương Diệp đã dẫn đầu xây dựng môn phái, tôn Diệp Thành làm tông chủ, Thẩm Minh Nhan và Aokawa Sakura làm hai người quyết định, rất nhiều Chân Quân của giới tông môn thượng cổ đều trở thành trưởng lão ngoại môn của phái Sương Diệp.
mở rộng quy mô tông môn tại núi Hoành Lan, chiêu sinh đệ tử khắp toàn cầu.
Tuy rằng Sương Diệp vẫn chưa chính thức khai tông lập phái, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được khí thế ngợp trời của họ.
Rất nhiều môn phái nhỏ thậm chí còn chủ động xin gia nhập Sương Diệp.
“Với tình hình cực thịnh thế này, tông môn đứng đầu Địa Cầu hiện giờ chỉ e chính là phái Sương Diệp này rồi!”
Rất nhiều người đều cảm thán, đặc biệt là trên diễn đàn ngầm, vô số người tu luyện đều chua xót tới không thể thốt nên lời.
Những người lúc trước từng nói xấu Diệp Thành lại càng không dám phát ngôn câu nào, chỉ sợ bị các trưởng lão của phái Sương Diệp tìm tới, sau đó một chưởng đuổi giết bản thân.
Sau khi phái Sương Diệp thành lập sơn môn, các chi nhánh của môn phái mọc lên như núi khắp năm châu bốn biển, nơi nào cũng có phân bộ của phái Sương Diệp.
Tại thế giới Tây Phương.
“Dừng tay, các người đang làm gì?”
Trong trang viên của một gia tộc tu luyện theo hệ ma pháp hắc ám bỗng nhiên bị mười mấy đệ tử của phái Sương Diệp xâm nhập, vị gia chủ với tu vi Ngưng Đan mặc áo bào đen vô cùng khiếp sợ.
“Đa tạ trưởng lão đã ra tay!”, Thẩm Hàn Lâm nhanh chóng bước lên trước, sử dụng vòng Cấm Ma để tạo cấm chế Ned Lyle, sau đó chắp tay cung kính hành lễ với không trung.
Bên trên khẽ phát ra một tiếng “Ừm”, sau đó liền thấy luồng sáng đen kia thoắt cái bay vụt đi.
“Đi thôi!”
Thẩm Hàn Lâm thở phào một hơi, lau những giọt mồ hôi chảy dài trên trán.
Những trưởng lão ngoại môn của phái Sương Diệp đến từ tông môn thượng cổ này làm gì có ai không sở hữu tu vi Xuất Khiếu đỉnh cao, hơn xa rất nhiều địa tử của phái Sương Diệp, khiến cho mỗi lần đám Thẩm Hàn Lâm hợp tác cùng họ đều run như cầy sấy, thế nhưng may nhờ có Diệp Thành trấn ở phía trên nên những Chân Quân kia cũng không dám làm bừa.
“Tìm kiếm khắp trang viên, không để lại bất cứ tên nào thuộc gia tộc Ned Lyle, dẫn tất cả đi!”
Lúc Thẩm Hàn Lâm hạ lệnh, trong mắt anh ta lóe lên một chút sầu lo.
Hiện giờ phái Sương Diệp có thể hành động dễ dàng như thế này, tất cả đều nhờ có uy danh của Diệp Thành trấn áp.
Nhưng nếu như ngày nào đó Diệp Thành không còn ở đây, vậy họ biết phải làm thế nào?
Danh Sách Chương: