Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chỉ có vài người như Minh Sương, Thẩm Minh Nhan hiểu tính cách của Diệp Thành mới rõ, dù có vạn quân đè trên đầu, Diệp Thành cũng phải chiến đấu rồi mới nói.

Huống hồ, trước kia thần tướng Quang Minh còn đánh Aokawa Sakura bị thương.  
“Chủ nhân…”  
Aokawa Sakura thì lại khóc nước mắt giàn giụa.  
Cô ấy hiểu Diệp Thành vốn dĩ còn có lựa chọn khác, ví dụ như tạm thời tiếp nhận phù chiếu của Trường Sinh Giáo, bề ngoài thì khuất phục, nghe điều động không nghe tuyên triệu, đợi sau này tu thành Hợp Đạo rồi lại trả thù các đại giáo Chân Tiên.


Nhưng vì cô ấy, Diệp Thành không thể cúi đầu.  
“Đồ khốn kiếp!”  
Sắc mặt của đại điện hạ Vân Lam trở nên lạnh lùng.  
Hắn siết dây cương trong tay, kéo chiến xa màu vàng.

Phượng hoàng lửa chín cánh dài trăm trượng, miệng phát ra tiếng kêu sắc bén, quanh mình lửa đỏ bốc cháy hừng hực, từng chiếc lông cánh rực rỡ óng ánh dựng lên.

Hai mắt bùng cháy ngọn lửa màu vàng chợt mở lớn, nhìn chằm chằm Diệp Thành.  
Những luồng uy áp to lớn tỏa ra xung quanh người nó, rõ ràng con phượng hoàng lửa mang dòng máu thần thú này đã cảm nhận được cơn giận của chủ nhân.  
“Tên Diệp Thành này đúng là quá ngoan cố, chỉ là cúi đầu một chút thôi mà.

Trong biển sao không biết có bao nhiêu kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Anh mong được Trường Sinh Giáo sắc phong, anh ta lại không biết trân trọng”.  
Thần Nữ Kim Hoa của Kim Đồng Giáo mặc giáp màu trắng, tựa một đóa hoa sen lay động, khẽ than.  

“Kẻ quê mùa man di, rời xa xã hội tu tiên, đương nhiên không hiểu sự quý giá của phù chiếu đạo thống Chân Tiên.

Phải biết rằng, năm xưa Trường Sinh Giáo chưa từng đưa ra lợi ích phong phú như thế này cho Thiên Lôi Giao Vương, kẻ từng độc hành biển sao, toàn mạng sống sót khỏi tay Chân Tiên.

Nếu Diệp Thành đã không có vận may đó thì đừng trách phải bỏ mạng, bị diệt phái, hàng tỷ chúng sinh trên cả ngôi sao đều phải chôn cùng”.  
Kim Tung hờ hững nói.  
Mấy vị Thần Tử cũng nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thờ ơ, giống như nhìn con cá trên thớt đang giãy giụa sắp chết.  
Vân Lam không nói gì, dù sao hắn cũng là Thần Tử của Kim Ô Môn.

Nhưng các trưởng lão và thần tướng của mạch Trường Sinh Giáo lại vô cùng sợ hãi.  
Phù chiếu của Trường Sinh Giáo hoành hành biển sao, cả tinh hà ngoại vực có Nguyên Anh nào dám phản kháng kia chứ?  
“Giết hắn đi, trả thù cho thần tướng!”  
“Không sai, kẻ nào dám xúc phạm đến uy nghiêm của Trường Sinh Giáo, chúng ta nhất định phải giết kẻ đó!”  

Trong tay lão ta nắm quả cầu màu vàng xoay xoay, mơ hồ hiện ra ảo ảnh của Kim Sí Đại Bằng Điểu, có cả tiếng kêu gào truyền ra.

Phù Đồ lại lộ ra biểu cảm hưởng thụ, đôi mắt đỏ tươi nhìn Diệp Thành, cười nhạt…  
“Ầm ầm!”  
Khi đại quân mười vạn Kim Đan phản ứng lại thì càng phẫn nộ, mau chóng theo sự chỉ huy của thần tướng cảnh giới Nguyên Anh dẫn quân, xếp thành hàng ngũ như rừng.

Trên không trung, cứ nghìn người chia làm một nhóm, bày ra đội hình hình vuông.

Chẳng mấy chốc, giữa vũ trụ đã lấp đầy một trăm đội hình hình vuông, mà Diệp Thành đang bị bao vây ở giữa.  
“Ầm!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK