Mạc Nguyên Chính tức điên lên.
Ông ta có thân phận cao như thế mà phải ăn nói khép nép với một tên nhóc, trong lòng ông ta đã thấy nhục nhã lắm rồi, ai ngờ tên này không những không tiếp nhận mà còn buông lời xấc xược!
Ông ta giận quá hóa cười, lạnh lùng nói: "Tên họ Diệp kia, tôi có tấm lòng yêu quý nhân tài nên mới nói vậy.
Vừa nãy tôi không tính toán với cậu nên cậu nghĩ là tôi sợ cậu thật hả? Nếu hôm nay cậu chịu giao cô gái này ra thì không có việc gì, nếu không tôi sẽ cho cậu thấy bản lĩnh của tôi, tôi nhất định sẽ nghiền nát cậu thành tro bụi!"
Nói rồi ông ta huơ thanh kiếm dài trong tay, tiếng kim loại va chạm vang lên từng tiếng một trong không trung, nghe rất đáng sợ.
Liễu Băng Dao lại run bần bật.
Tuy trước đó cô ta đã nghe ra đám người này không phải người phàm, nhưng giờ khi tận mắt nhìn thấy, cô ta mới biết mình đang phải đối mặt với những người đáng sợ cỡ nào.
Ngay cả Bạch Vô Thường và Mạnh Bà đứng bên cạnh cũng lui nhanh về sau mấy nước.
Họ rất kiêng dè Canh Phong có sức mạnh không gì cản nổi này.
Cho dù là quỷ hồn đã nuôi hơn mười năm cũng không thể chống đỡ nổi ba giây trong Canh Phong này.
Mà Diệp Thành chỉ nhìn lướt qua rồi lạnh nhạt nói: "Canh Phong dùng có chút bùa chú đánh ra như thế này mà cũng có mặt mũi gọi là bản lĩnh thần thông sao?"
"Thằng nhãi, cậu chết chắc rồi!"
Mạc Nguyên Chính tức điên lên, hai tay ông ta liên tục vung vẩy, Canh Phong được đánh ra hóa thành một cơn gió lốc có sức mạnh khủng khiếp cuống thẳng đến chỗ Diệp Thành.
Mà hai người đàn ông vạm vỡ sau lưng ông ta cũng vứt ra mấy tấm bùa chú, biến thành một dòng nước xiết trong không trung.
Cơn gió lốc đó gặp dòng nước xiết thì càng trở nên dữ dội.
Nó phát ra vô số tiếng kim loại sắc nhọn, rít gào xông thằng đến chỗ Diệp Thành!
Thủy sinh kim, Mạc Nguyên Chính không hổ là môn chủ Nhiếp Kim Môn.
Cho dù Ngũ Hành giáo phái đã chia năm xẻ bảy nhiều năm, nhưng vẫn có thể dùng pháp thuật hệ Thủy để làm bản thân mạnh hơn.
Bạch Vô Thường cười lạnh: "Tên họ Mạc này cũng mạnh tay đấy, tên nhóc kia cho dù có lợi hại như trong lời đồn thì cũng bị nghiền nát thôi!"
Liễu Băng Dao nghe vậy thì tim trầm xuống, nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thành thì liền cảm thầy chẳng sao cả.
Cô ta cố chống người đứng dậy, ôm lấy Diệp Thành từ phía sau, hưởng thụ cảm giác yên bình và an toàn hiếm có này, thậm chí cô ta còn cảm thấy bị xé rách như thế này cũng chẳng sao cả.
Nhưng Diệp Thành là người như thế nào chứ? Anh là người đứng đầu của vạn tiên, cho dù lúc này anh chỉ có tu vi cảnh giới Tu Thể thì một Mạc Nguyên Chính nhỏ nhoi cũng không thể đấu lại anh!
Anh hừ lạnh một tiếng, giơ một tay ra chắn trước người, quát lớn: "Dừng!"
Nhoáng cái, cơn gió lốc khí thế cuồn cuộc sắc bén vô cùng kia liền dừng lại trong không trung, không thể nào tiến thêm được nửa bước.
Thấy thế, mắt Mạc Nguyên Chính suýt nữa lồi ra ngoài.
"Đây, đây là...tà thuật gì vậy?"
Thực ra Diệp Thành hoàn toàn không sử dụng pháp thuật, thực ra anh đã làm một việc rất đơn giản, chỉ đơn thuần là sự khống chế đối với ngũ hành của anh vượt xa Mạc Nguyên Chính, thậm chí đã đến mức có thể khống chế pháp thuật mà đối phương phóng ra!
Diệp Thành phất tay một cái, cơn gió lốc đó chuyển hướng xông tới chỗ Mạc Nguyên Chính và hai gã đàn ông kia!
"A!”
Ba người này không kịp trốn nên bị cơn gió lốc bao phủ.
Tuy Diệp Thành đã nương tay nhưng ba người này vẫn đầy máu tươi, trông vô cùng thê thảm.
Diệp Thành lạnh nhạt búng tay, cơn gió lốc kia biến mất tăm.
Cơ thể thon dài của anh đứng thẳng tắp, anh lạnh nhạt nói: "Bây giờ ông đã hiểu rõ vị trí của mình chưa?"
Mạc Nguyên Chính hốt hoảng bò dậy, không ngừng dập đầu nói: "Đa tạ Tiên sư nương tay, đa tạ Tiên sư nương tay!"
Thấy thế, hai người của Âm Quỷ tông đều sững sờ.
Mạc Nguyên Chính đứng đầu giáo phái Ngũ Hành, luôn giương cao ngọn cờ thay trời hành đạo, sao có thể không ngông cuồng?
Nhưng ban đầu ông ta ngông cuồng bấy nhiều thì giờ thảm hại bấy nhiêu.
Người ông ta to lớn vạm vỡ mà không có chỗ nào lành lặn, giờ còn đang không ngừng dập đầu xin tha, hai người này thấy toàn thân lạnh toát.
Phải biết là cho dù hai người họ bắt tay với nhau cũng chưa chắc đấu lại Mạc Nguyên Chính! Diệp Thành muốn giết họ không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Liễu Băng Dao lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra chuyện gì đó, cô ta rất kinh ngạc, không ngờ chủ nhà của mình lại lợi hại đến vậy.
Thấy Diệp Thành quay đầu lại, cô ta vội vàng nói khẽ: "Xin, xin lỗi".
"Hửm? Sai chỗ nào?".
Diệp Thành giơ tay ra búng vào vầng trán mềm mịn của cô ta.
"Tôi không nên...lén lút chạy ra ngoài".
Liễu Băng Dao ôm trán, trong lòng lại thấy ngọt ngào: "Cảm ơn anh đã cứu tôi".
Diệp Thành mỉm cười: "Tôi thấy cô cũng được coi là khá thông minh nên tôi mới đến đấy.
Nếu cô ngu xuẩn đến nỗi tháo bùa hộ mệnh của tôi đưa cho thì tôi sẽ chẳng thèm đếm xỉa tới cô đâu".
"Tôi, tôi sẽ không tháo ra đâu!".
Liễu Băng Dao vội vàng ôm ngực phản bác, đồng thời thầm cho thêm một câu:
"Cả đời này tôi cũng không tháo ra".
Thấy Diệp Thành không có ý nhằm vào mình nữa, Mạc Nguyên Chính mới thở phào một hơi, ông ta liền bắt đầu xử lý vết thương của mình.
Mà Bạch Vô Thường và Mạnh Bà bên cạnh tuy cũng sợ Diệp Thành không dám động thủ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc họ châm chọc người khác.
"Đồ cáo già Mạc Nguyên Chính, ông bày mưu tính kế cho lắm vào, chắc là không ngờ giữa đường lại gặp phải chuyện chí mạng như thế này nhỉ!"
Thấy sắc mặt đắc ý của Bạch Vô Thường, Mạc Nguyên Chính hừ lạnh, phản bác: "Mục đích của tôi chỉ là không để Thiếu Tông chủ của các người có được linh hồn Thiên Hồ mà thôi, giờ cũng coi như là đạt được mục đích rồi".
Mạnh Bà liền châm chọc: "Đạt được rồi? Đừng mơ nữa, giờ chúng tôi không dám ra tay, nhưng chỉ cần Thiếu tông chủ đến là thằng nhãi kia sẽ tiêu tùng ngay".
Mạc Nguyên Chính bị chặn họng.
Ông ta cũng cảm thấy Diệp Thành rất mạnh, nhưng không thể vượt qua Thiếu Tông chủ được, nhưng vẫn cứng miệng: "Ha, nếu hắn muốn đến đây thì cũng phải vượt qua ải của bốn vị môn chủ đã".
Bạch Vô Thường và Mạnh Bà cũng biết bản lĩnh của bốn vị môn chủ kia, sắc mặt khó coi, liền ngậm miệng lại, nhưng không ngờ một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên:
"Mạc Nguyên Chính, ông làm tôi thất vọng quá.
Bốn lão già kia cũng khá đấy, nhưng vẫn bị bản tôn đánh tới nỗi tè ra quần".
Vừa dứt lời, mặt Mạc Nguyên Chính xám như tro tàn, mà Bạch Vô Thường và Mạnh Bà ngẩng phắt đầu lên, họ hô lên đầy kích động: "Bái kiến Thiếu tông chủ!"
"Hắc Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa".
Mạc Nguyên Chính nhìn mấy người trong không trung với sắc mặt trắng bệch, cười khổ: "Hóa ra các người đã có chuẩn bị từ trước, đưa hết quân tinh nhuệ của Âm Quỷ tông đến đây, thảo nào họ không chặn các người lại được".
"Đừng có hiểu nhầm".
Một gã đàn ông vạm vỡ hạ xuống đất, lạnh lùng nói: "Chúng tôi đều được lệnh không được ra tay, là Thiếu tông chủ xử lý bốn lão già kia".
Gã vừa nói xong liền giơ tay ném qua một thứ, Mạc Nguyên Chính bắt lấy xem, hóa ra là đầu của môn chủ Hậu Thổ môn!
"Đầu Trâu, đừng có nhiều lời!”
Thanh niên được đám người vây quanh vừa cất lời, gã đàn ông cao hơn hai mét kia liền cung kính tuân lệnh, ngay cả kẻ thù đang ở ngay cạnh, thân mạng trọng thương mà cũng chẳng quan tâm, trở về trong hàng ngũ.
Lúc này Thiếu tông chủ mới từ từ đi tới trước mặt Mạc Nguyên Chính, lạnh nhạt nói: "Mạc môn chủ, Âm Quỷ tông chúng tôi luôn không thù không oán với giáo phái Ngũ Hành các người, nhưng các người luôn luôn làm khó chúng tôi khắp nơi, thế nên tôi không thể không xử phạt các người".
"Giờ môn chủ Hậu Thổ môn đã chết, Linh Mộc, Xích Viêm đã đầu hàng, chỉ có môn chủ Kinh Đào môn là mất tích.
Có thể sau đêm nay, trên thế gian này sẽ không còn Ngũ Hành giáo phái nữa".
- ------------------
.
Danh Sách Chương: