Nghe thấy câu này, mọi người vô cùng kinh ngạc. Bảng Tinh Hà chính là danh sách những thiên kiêu của dải Ngân Hà, ngươi có tư cách được lọt vào bảng này đều là những người dưới 200 tuổi nhưng có tu vi từ Xuất Khiếu trở lên, có thực lực ngang ngửa những Thiên Quân thuộc ngưỡng Nguyên Anh trong dải Ngân Hà
Còn người đứng đầu bảng Tinh Hà càng là Thiên Quân thuộc ngưỡng Nguyên Anh hàng thật giá thật. Người này cũng mới chỉ khoảng 100 tuổi nhưng đã có thể làm một giới kinh sợ. Cảnh giới mà bao nhiêu người của tông môn thượng cổ mơ ước đạt tới cứ thế bị ông ta vượt qua một cách dễ dàng, tất cả mọi người đều tin rằng, nhất định ông ta có thể đắc đạo thành tiên, trở thành người người đứng đầu dải Ngân Hà đời tiếp theo.
Gặp được vị cao thủ này ở đây, nhiều người không dám lên tiếng, chỉ có Xuân Hoa phu nhân tối sầm mặt mũi, liếc nhìn tu sĩ già có vẻ ngoài nhếch nhác, ánh mắt hiện ra sự kinh ngạc.
“Aiz, tu sĩ của dải Ngân Hà càng ngày càng tu luyện đi xuống rồi. Trước đây còn có người đắc đạo thành tiên, giờ chỉ có thể đạt đến Nguyên Anh, một đám ô hợp, có mắt không thấy Thái Sơn, dám khoe khoang trước mặt chúng ta, có tức không chứ!”
Lão đạo nhếch nhác lắc đầu.
“Người trần mắt thịt, có mắt không nhận ra Thiên Quân là chuyện thường”, Cố Trường Sinh nói, sau đó quay qua nhìn người đàn ông mặc đồ đen đứng ở ngoài cùng bên trái: “Đúng vậy không, Ma Sư đại nhân?”
“Cậu biết bổn tọa?”
Người đàn ông đứng ngoài cùng bên trái chậm rãi lên tiếng, giọng nói khàn khàn, hai con ngươi phát ra những tia nhìn đầy quỷ dị.
“Thôn Uyên Ma Soái, vị tướng thứ 18 của Lịch Ma Vương. Mặc dù Thôn Uyên đại nhân quanh năm trấn giữ vực Lệ Ma nhưng chúng tôi đều là con cháu của hệ Tinh Hà, sao có thể không biết đến danh tiếng của Thôn Uyên Ma Soái chứ?”
Cố Trường Sinh cười nói.
Thiên Quân? Ma soái? Thôn Uyên?
Đám người Trương Chân Quân nghe được mà đầu óc quay mòng mòng nhưng người mơ ngủ, không hiểu chuyện gì, chỉ có Xuân Hoa phu nhân là hiểu đôi chút.
“Dải Ngân Hà không quá lạc hậu vậy mà mấy tay Nguyên Anh, ai nấy đều yếu hơn cả những thuộc hạ cấp cao nhất của ta. Nếu không phải chịu sự khống chế của quy luật ở thành này, bổn sư đã san bằng toàn bộ dải Ngân Hà rồi, đâu để bọn chúng diễu võ giương oai cả vạn năm”.
Thôn Uyên cười khinh thường, ánh mắt nhìn các tu sĩ của dải Ngân Hà tràn đầy sự miệt thị.
“Bớt dài dòng đi, nhóc họ Cố, đứng bên cạnh ngươi chắc là đệ nhị thiên nữ của Bồng Lai Tiên Sơn– Thanh Hàn nhỉ. Từ lâu đã nghe đồn thiên nữ Dao Cơ bế quan để ngưng tụ thần phẩm kim đan nhưng không ngờ còn cử thiên nữ Thanh Hàn tới, xem ra mấy người cùng Thôn Uyên muốn tranh đại cơ duyên với lão đạo rồi”.
Lão đạo nhếch nhác cười nhạt.
“Tôn giả Bằng, đại cơ duyên là người thời xưa để lại cho con cháu, kẻ nào có duyên sẽ lấy được. Chúng ta cùng vào rồi tự dựa vào thực lực của bản thân mà giành lấy”, Cố Trường Sinh cười ha ha.
“Không sai, bệ hạ nhà ta đã phát hiện ra nơi này trừ hơn trăm ngàn năm trước nhưng thời cơ chưa tới, giành giật một hồi với Tào Tiêu chân tiên của Lăng Tiêu thánh địa, bây giờ thương thế chưa bình phục, nếu không ông ấy đã đích thân tới đây rồi!”, Thôn Uyên lạnh lùng nói.
“Được, ba người chúng ta vào trong đó, thân ai nấy lo”.
Tôn giả Bằng nói gọn, chứng tỏ đã thừa nhận thực lực của hai người còn lại.
Ba người bọn họ mỗi người một hướng, nói vài ba câu đã chốt danh sách những người vào trong, hoàn toàn không để tâm đến Diệp Thành và đám người Hoa Tiên Tông. Nhóm người Trương Chân Quân nghe không lọt tai được, lên tiếng mắng chửi.
“Nguyên Anh, Ma Soái cái quái gì chứ! Lẽ nào mấy người đều cho rằng mình là tông chủ Thiên Tông, người nắm giữ thánh địa Lăng Tiêu? Còn không máu dẹp qua một bên, nhường đường cho các ngài đâu, nếu không đạo pháp hân hạnh phục vụ”.
“Đúng thế, mấy người biết chủ nhân của bọn ta là ai không? Chính là giáo chủ hiện giờ của Hoa Tiên Tông. Trương lão đại của bọn ta đã thương lượng từ sớm với Xuân Hoa phu nhân rồi, chia đều Tiên Duyên, một đám lông bông cũng dám tới hớt tay trên”.
“Mau tránh ra, nếu không đừng trách bọn tôi không nể tình!”
Tên tu sĩ mặc áo bào vàng từng chẳng hề do dự mà phản bội Diệp Thành lên tiếng, lớn tiếng dọa nạt, mặt mũi cả đám vệ sĩ của Hoa Tiên Tông đều hằm hằm.
Ba tên này thi nhau lớn tiếng giương oai, kẻ thù Ma Soái, tên thì Nguyên Anh, còn cái gì mà thiên kiêu của bảng Tinh Hà, nhưng những nhân vật lớn ấy sao có thể đến một nơi nhỏ hẹp như trái đất chứ.
Chỉ có Diệp Thành và Xuân Hoa phu nhân là lãnh đạm, không nói câu nào.
“E hèm!”
Lão đạo nhếch nhác hừ nhẹ một tiếng.
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Cố Trường Sinh lắc đầu.
Thôn Uyên Ma Soái càng chẳng buồn lên tiếng, trực tiếp vẩy ống tay áo, vù, một vệt đen bỗng được bắn ra, bay nhanh đến mức vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, lao vào không gian, đâm thẳng về phía đám người Trương Chân Quân, quẹt qua người mấy tên vừa mới nói lời xúc phạm.
“Bịch…!”
Mọi người sợ hãi nhìn theo.
Bảy, tám tán tu Kim Đan bị chém đứt đôi người, Kim Đan và thần hồn đều lập tức vỡ vụn, chết ngay tại chỗ,
Tên tu sĩ mắc áo bào vàng to mồm nhất, giờ thần hồn cũng bị Thôn Uyên nuốt vào bụng.
Lúc Thôn Uyên thu lại ánh sáng đen, mọi người mới phát hiện, đó chỉ là một con dao nhỏ màu đen trông rất bình thường, thậm chí còn không phải linh bảo. Ai ngờ rằng ông ta lại dùng nó để lấy mạng bảy, tám tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ trở lên.
“Xít…”
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Những tán tu Chân Quân vừa bị giết đều là các cao thủ có danh có tiếng, mỗi người đều có sở trường riêng, bọn họ không chỉ có một linh bảo, cho dù Trương Chân Quân ra tay cũng chưa chắc hạ gục được bọn họ trong vòng 10 chiêu.
Vậy nhưng Thôn Uyên chỉ cần một đao đã giết sạch bọn họ, hơn nữa còn chỉ là một món vũ khí thông thường. Tu vi như này, không phải Nguyên Anh thì cũng cách Nguyên Anh chẳng xa nữa.
“Lẽ nào ông ta thực sự là Ma Soái?”
Có người run giọng nói.
Vừa nghe thấy vậy, răng của mọi người cũng đánh vào nhau cầm cập. Trương Chân Quân cũng co rút đồng tử đến cực điểm, chẳng khác gì cây kim.
Ma Soái!
Danh hiệu có thể sánh ngang với sự tồn tại của tộc Thiên Quân Nguyên Anh, nhất là trong vực Lệ Ma, Ma Soái có thể một chấp hai, thậm chí là chấp ba Thiên Quân Nguyên Anh của dải Ngân Hà. Nhưng sự tồn tại đáng sợ này đáng ra không bị khống chế bởi quy tắc mới đúng, không thể vào dải Ngân Hà sao? Sao lại đến đây?
Điều khiến Trương Chân Quân kinh sợ hơn là lão đạo nhếch nhác và Cố Trường Sinh lại có thể đứng ngang hàng với Ma Soái, không chút nể sợ, điều này chẳng phải nói lên rằng bọn họ cũng là Thiên Quân sao?
“Chuyện này là thế nào, vực Lệ Ma nhỏ bé lại nghênh đón ba vị Thiên Quân?”
Trương Chân Quân trong lòng run sợ, Từ Ninh và mấy lão tu sĩ càng run lẩy bẩy.
Lúc này, Xuân Hoa phu nhân đột nhiên bước ra khỏi đám đông, tiến tới, cung kính cúi rạp người bái kiến lão đạo nhếch nhác.
“Tào Xuân Hoa của Hoa Tiên Tông bái kiến tôn giả Bằng. Lão tổ nhà chúng tôi từng được tôn giả tặng nửa cuốn thiên thư, bức ảnh vẫn luôn được treo trong tổ đường của gia tộc, ngàn năm không quên”.
“Thì ra là con cháu của tên nhóc họ Tào đó hả, chớp mắt đã vạn năm, không ngờ tên nhóc đó đã mất rồi”. Tôn giả Bằng khẽ nhíu mày, thở dài một hơi rồi lắc đầu: “Thôi vậy, đứng dậy đi, nếu đã là con cháu của người bạn cũ thì theo sau ta, còn vào trong đó, có lấy được Tiên Duyên hay không thì xem vận may của bản thân”.
“Đa tạ tôn giả!”
Xuân Hoa phu nhân vui mừng, cứ quỳ như thế mà lết đến phía sau tôn giả Bằng, kính cẩn vô cùng.
“Phu nhân, chúng tôi thì sao?”
Tiết hộ vệ lập tức lên tiếng.
“Mấy người…”
Xuân Hoa phu nhân không đáp, ánh mắt loé lên sự áy náy.
“Mấy người, một đám côn trùng có thể đặt chân đến mảnh đất tiên là vận may ba đời rồi, còn muốn lấy cơ duyên, nằm mơ giữa ban ngày”, lão đạo nhếch nhác cười nhạt.
“Đúng vậy, mau ngoan ngoãn hoá thành thức ăn cho bổn toạ đi!”