• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiết tự học buổi tối, Chung Ý quay đầu lại nhìn Mạnh Tư Duy ngồi phía sau vẫn luôn chống cằm ôm má thất thần suốt cả buổi.Từ góc độ của cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ phát hiện giáo viên chủ nhiệm Trần Xuân Hồng đang đi về phía lớp học, Chung Ý lập tức đẩy nhẹ bàn của Mạnh Tư Duy.Mạnh Tư Duy đột nhiên hoàn hồn, thấy Chung Ý nhanh chóng quay người lên.Mạnh Tư Duy biết Trần Xuân Hồng sắp vào lớp rồi, bèn cầm bút lên, cúi đầu ra vẻ viết vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp.Trần Xuân Hồng từ trước đến nay luôn luôn xuất quỷ nhập thần, ở trong lớp tuần tra hơn mười phút mới đi ra.

Ngay sau đó sau lưng Chung Ý đột nhiên hơi nhột, Mạnh Tư Duy ném cho cô một mảnh giấy.Chung Ý mở mảnh giấy ra, Mạnh Tư Duy dùng kiểu chữ thanh tú lộ ra chút phóng khoáng và hoang dã viết một câu: Gương mặt tớ có phải quá quần chúng không?Chung Ý bị vấn đề này làm cho ngơ ngác không rõ đầu cua tai nheo, bỗng hoài nghi liệu có phải Mạnh Tư Duy đang khoe ngầm với cô không.(*) Khoe ngầm: bản thân giỏi, đẹp, luôn đứng đầu nhưng lại tự nhận bản thân thấp kém để có ý khoe khoang kiêu ngạo.Mạnh Tư Duy nhanh chóng nhận được mảnh giấy Chung Ý ném trở lại, bên trên viết: Quần chúng đều có khuôn mặt nhìn giống cao 1 mét 5 à?Mạnh Tư Duy: “……”Mạnh Tư Duy không biết cách trưng diện, nếu không mặc đồng phục học sinh thì quanh năm suốt tháng đều mặc quần đùi áo thun của đội huấn luyện, tóc tai túm vội thành cái đuôi ngựa thấp, ở sân huấn luyện tập chạy.


Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài xinh xắn của cô.

Nếu không phải vóc dáng quá cao, vả lại có vài khóa huấn luyện phải bắt đầu luyện tập từ khi còn nhỏ, nói không chừng cô còn có thể thử sức với bộ môn thể dục nhịp điệu ở bên cạnh kia ấy chứ.Chẳng qua xinh đẹp cũng phân ra rất nhiều loại, có loại đẹp chói lóa minh diễm cũng có loại thanh tú.

Mạnh Tư Duy có gương mặt nhỏ ngắn, mắt tròn, đôi môi hình trái tim hơi căng mọng càng làm tăng thêm vài phần ngọt ngào ngây thơ cho vẻ ngoài của cô.

Xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy, nhưng chỉ nhìn mỗi khuôn mặt cô, người khác sẽ có cảm giác: em gái đáng yêu như này chắc chắn chỉ cao 1 mét 5 thôi.Mạnh Tư Duy vo tròn mảnh giấy Chung Ý vừa ném trở lại, nghiêng đầu nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình, sau đó chống cằm lên mặt bàn một cách chán nản.


Học kỳ trước, Bùi Thầm ngồi ở chỗ đó hai tuần.Cô đã từng nghĩ đến khả năng bản thân bị từ chối, thậm chí ngay cả việc sau khi bị từ chối phải nói lời thoại như nào để cứu vãn tình hình cũng nghĩ kỹ rồi, dẫu sao cũng là tình cảm đơn phương của cô.

Ai mà biết sự thật còn phũ phàng tàn khốc hơn cả bị từ chối….Bùi Thầm quên cô rồi.Hoặc là nói anh vốn dĩ chẳng nhớ từng có một người như cô, Mạnh Tư Duy nhất thời hoài nghi trong hai tuần ngồi cùng bàn của học kỳ trước, rốt cuộc Bùi Thầm đã từng mở mắt nhìn qua cô chưa.Mạnh Tư Duy cẩn thận nhớ lại từng tình tiết nhỏ nhặt, cuối cùng phát hiện một sự thật tàn nhẫn: Hình như Bùi Thầm thật sự chưa từng liếc mắt nhìn cô, phần lớn thời điểm đều là cô ngắm anh.Mạnh Tư Duy phồng má lên, bộ dáng giống một con chuột lang nhỏ.Cho nên những gì cô nhận được là một chữ: “Cút”.Mạnh Tư Duy không phản ứng quá lớn với câu “cút” kia, bởi vì Bùi Thầm vốn dĩ không nhớ cô, thậm chí cô còn cảm thấy điều này nói lên Bùi Thầm không phải một cái điều hòa công cộng - đối với cô gái nào cũng ấm áp quan tâm, tính cách của anh cũng giống như vẻ bề ngoài của anh vậy, đều rất lạnh nhạt xa cách.Mạnh Tư Duy nằm ghé lên bàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng móc ra một xấp giấy viết thư lần trước làm bài kiểm tra còn dư lại, mặt giấy trắng sạch mới tinh, cô đặt tờ giấy ngay ngắn gọn gàng trên bàn, sau đó bắt đầu hạ bút viết một bức thư tình.Bức thư này Mạnh Tư Duy viết mất mấy ngày liền mới xong.Chẳng phải vì nội dung trong đó quá nhiều, mà là do khả năng học thức thực sự có hạn, cô cũng không thể cứ cầm bút lên liền viết loạn viết xạ giống ngày trước làm kiểm tra ngữ văn được.

Đời này Mạnh Tư Duy chưa bao giờ nghiêm túc viết thứ gì như bức thư tình này, mỗi khi muốn viết xuống một câu, cô đều phải cắn đầu bút cân nhắc rất lâu, từng từ khi sử dụng đều phải được hạn chế mang ý nghĩa hận thù tiêu cực hết mức có thể, rồi còn ngẫm đi nghĩ lại nhiều lần xem những câu này có phù hợp không, Bùi Thầm đọc có thể hiểu rõ tấm lòng của cô không.Đến phần cuối thư tình, Mạnh Tư Duy còn lục tung hết vốn liếng để có cái kết ổn nhất, cuối cùng ở trên mạng, cô tìm được một bài thơ tình viết thêm vào.


Bởi vì đọc giải nghĩa cảm thấy bài thơ này rất khớp tâm trạng của cô.

Bài thơ nói về nỗi niềm tương tư của một cô gái đối với người trong lòng mà cô nhớ mãi không quên, ngày đêm thương ngóng, được trích từ “Kinh Thi - Trịnh Phong”, cô chính là thích Bùi Thầm như nội dung bài thơ đó.“Chàng kia cổ áo xanh xanh,Để ta vương mối tơ mành bấy nay.Đành ta cách trở gió mây,Sao chàng cũng nỡ bặt ngay tin hồng?Chàng đeo dây ngọc xanh xanh,Lòng ta cứ nghĩ loanh quanh bồi hồi.Nếu ta không đến chàng chơi,Chàng sao lại chẳng đến nơi ta ngồi?Nhẹ nhàng chân bước qua bờ,Leo lên lầu vắng ngóng chờ bóng ai.Một ngày chẳng gặp thực dài,Ngỡ đà ba tháng miệt mài nhớ nhung.”(Tham khảo bản dịch Tử Khâm 1 - 2 - 3 - Trịnh Phong - Kinh Thi trên thivien.net).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK