Khi Mạnh Tư Duy mang theo kẹo mừng và thiệp mời đến đơn vị, cả phân cục nhốn nháo hết lên.
Bởi vì cô gái xinh đẹp nhất đại đội cảnh sát hình sự thuộc phân cục Trung Ninh bọn họ đã bị người ta câu mất rồi.
Hướng Chính Phi bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng: “Ngọt quá!”
Mạnh Tư Duy nhìn các đồng nghiệp nam tràn đầy sức trẻ trong phòng thì không khỏi nghĩ đến buổi tụ tập cuối năm lần trước, sau đó bỗng cảm thấy lo lắng âu sầu.
Dạo này Mạnh Tư Duy phát hiện hoá ra chuyện cần phải lo nghĩ trước khi kết hôn lại nhiều như vậy.
Kết hôn thì phải tổ chức tiệc rượu, mà tổ chức tiệc rượu thì chắc chắn phải mời rượu.
Kể cả không muốn uống đi nữa thì ít nhiều vẫn phải uống một ít, với tửu lượng một ly đã gục của Bùi Thầm mà gặp phải đám người này thì biết làm sao đây.
Tuy Bùi Thầm uống rượu xong sẽ không làm loạn, nhưng trong đầu Mạnh Tư Duy vẫn tự động vẽ ra khung cảnh cô dâu khó khăn chăm sóc cho chú rể say khướt trong đêm tân hôn, sau đó cô chỉ biết ôm trán thở dài.
Cô cứ âu sầu đến tận lúc tan làm, sau đó Bùi Thầm đến đón cô.
Tối nay hai người cùng đi chợ nội thất.
Bùi Thầm đã mua một căn nhà để làm nhà mới sau khi kết hôn, dạo này đã lắp đặt sửa sang gần hoàn thiện rồi, chỉ còn thiếu đồ nội thất thôi.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy người đàn ông đang đứng đợi cô ở cửa cơ quan, sau đó bỗng nhớ ra một chuyện nữa khiến cô phải phát sầu.
Cô và Bùi Thầm đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn trước, tuy vẫn chưa tổ chức đám cưới, nhưng thật ra về mặt pháp luật, hai người đã là quan hệ vợ chồng rồi.
Mạnh Tư Duy phát hiện từ sau khi Chung Ý kết hôn với Châu Vũ An thì cô ấy thay đổi cách xưng hô rất trơn tru.
Bình thường lúc nói chuyện với cô là cứ một câu “ông xã nhà mình”, hai câu “ông xã nhà mình”, lúc ở cạnh Châu Vũ An cũng ngọt ngào gọi ông xã ngắn, ông xã dài.
Điều này không khỏi khiến Mạnh Tư Duy suy nghĩ hay là mình cũng nên thay đổi cách xưng hô nhỉ.
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, lúc cô gọi Bùi Thầm thì một là gọi thẳng tên, còn không thì là “Công tố viên Bùi”, chứ chưa bao giờ gọi bằng cách xưng hô nào khác cả.
Còn về phần Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy nhớ lại chuyện gì đó, vành tai cô bỗng đỏ lên không được tự nhiên.
Trước đây Bùi Thầm luôn gọi cô là “Mạnh Tưởng”, cô nghe mãi thành quen, nhưng không biết có phải do ước mơ đã thành sự thật sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hay không mà Bùi Thầm đã đặt cho cô một cách xưng hô mới:
Bảo Bảo.
Đến cả mẹ Mạnh cũng chưa từng gọi cô như vậy lần nào trong đời.
Khi lần đầu tiên nghe thấy cách xưng hô này khiến cô suýt chút nữa không phản ứng kịp, sau đó bỗng cảm thấy trong sự ngượng nghịu lại có chút hạnh phúc dâng lên trong lòng, từng cơn tê dại lan khắp cơ thể, nhìn đôi mắt không chút tạp niệm giả dối của người đàn ông thì cô đã biết, Bùi Thầm gọi cô một tiếng “Bảo Bảo” này cực kỳ nghiêm túc.
Mộng tưởng trở thành sự thật.
Tựa như có được báu vật trân quý nhất trên đời.
…
Bùi Thầm trông thấy Mạnh Tư Duy đang đi chậm rì rì về phía anh.
Anh giơ tay về phía cô, Mạnh Tư Duy thấy vậy bèn gia tăng tốc độ bước chân.
“Em đã bảo là anh không cần đến đón em rồi mà.” Mạnh Tư Duy nắm chặt tay Bùi Thầm, nhỏ giọng lầm bầm.
Bùi Thầm cười.
Sau đó hai người cùng đến chợ nội thất, về cơ bản thì hai người đã lựa chọn kỹ càng mấy món nội thất đó rồi, tối nay đến đây chủ yếu là để đặt hàng và trả tiền cọc thôi.
Ông chủ cửa hàng nội thất cũng không lạ gì, vừa nhìn là biết hai người đến đây để mua đồ trang trí nhà cửa, còn hỏi bao giờ thì tổ chức đám cưới và chúc họ kết hôn vui vẻ nữa.
Mạnh Tư Duy nhớ trong túi xách vẫn còn kẹo mừng bèn lấy ra chia sẻ cho ông chủ một ít.
Hai người đặt hàng đồ nội thất xong thì về nhà.
Mạnh Tư Duy nhìn căn nhà hai phòng ngủ mà họ đã thuê chung suốt hai năm qua.
Căn nhà mới là loại có bốn phòng ngủ, bất kể là về diện tích hay là điều kiện của tiểu khu thì đều tốt hơn rất nhiều so với căn nhà hiện tại, nhưng bây giờ sắp phải chuyển đi rồi, Mạnh Tư Duy bỗng nhận ra mình đã dành một thứ tình cảm tình gắn bó với mái ấm nhỏ này, bởi vì nó là nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm giữa hai người.
Cô có chút không nỡ.
“Anh đã nói với chủ nhà chuyện năm sau chúng ta sẽ không thuê căn nhà này nữa chưa.” Mạnh Tư Duy hỏi Bùi Thầm với vẻ hơi lưu luyến hoài niệm. Trước giờ vẫn luôn là cô liên hệ với chủ nhà và bên dịch vụ sửa chữa, nhưng từ sau khi cô không để ý thông báo cắt nước ở tiểu khu, khiến hai người phải ra ngoài thuê phòng để tắm rửa, rồi sau đó bị các đồng nghiệp đang truy quét mại dâm bắt quả tang tại trận thì đã đổi thành Bùi Thầm sẽ nói chuyện với bên chủ nhà.
“Anh bảo rồi.” Bùi Thầm đứng bên cạnh Mạnh Tư Duy, anh nhìn ra được vẻ lưu luyến không nỡ trong mắt cô.
Anh cũng đưa mắt nhìn căn nhà, sau đó đột nhiên đề nghị: “Chúng ta mua luôn căn nhà này, em thấy sao?”
“Hả?” Mạnh Tư Duy ngay lập tức quay đầu nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Bùi Thầm nắm tay cô rồi nói: “Anh bảo hay là chúng ta mua căn nhà này đi.”
Chủ của căn nhà này là một đôi vợ chồng già, bởi vì họ sắp di dân ra nước ngoài cùng con gái và cũng không có ý định quay lại, nên gần đây họ muốn bán căn nhà này đi.
Tuy căn nhà này không lớn, nhưng được cái xung quanh có các công trình thương mại đồng bộ với hệ thống giao thông thuận tiện, vị trí địa lý cũng rất ổn vì nó cách phân cục Trung Ninh còn gần hơn so với ngôi nhà mới.
Mạnh Tư Duy không ngờ lại đúng lúc chủ nhà muốn bán nhà.
Bản thân vợ chồng chủ nhà không thiếu tiền, họ cảm thấy khá có duyên với đôi vợ chồng trẻ đang thuê căn nhà này, nên quyết định ra một cái giá rất ưu đãi.
Vậy thì cứ coi như mua bán bất động sản đi.
Sau khi hay tin chủ nhà muốn bán nhà và căn nhà này có thể giữ lại thì tâm trạng của Mạnh Tư Duy trong nháy mắt trở nên vui vẻ.
Cô chợt có cảm giác mình được “ôm đùi” đại gia khi kết hôn.
“Hehe!” Mạnh Tư Duy vừa cười vừa ôm chặt cánh tay Bùi Thầm, gần như là vắt vẻo nửa trọng lượng cơ thể lên người anh.
Cô ngẩng đầu nhìn đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh rồi nuốt nước bọt để giọng của mình dễ nghe một chút.
Nhưng khóe miệng của cô cứ mấp máy vài lần, cuối cùng Mạnh Tư Duy vẫn không thốt ra được hai chữ “ông xã” mà mình đã âm thầm luyện tập trong lòng vô số lần.
“Công tố viên Bùi.” Cuối cùng cô vẫn khôi phục cách xưng hô cũ.
Bùi Thầm dùng sức xoa xoa đầu Mạnh Tư Duy: “Ừm.”
Mạnh Tư Duy nhìn chăm chú vào đôi mắt của Bùi Thầm, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó dặn dò anh một cách tận tình, nghiêm túc: “Em sẽ bảo trước với đồng nghiệp một tiếng để họ không được chuốc rượu anh, nhưng mà đến lễ cưới thì anh nhất định không được chịu thua đâu đấy, có được không?”
“Đừng có mà hai ly đã gục đấy nhé.”
Bùi Thầm: “...”
...
Quá trình lễ kết hôn diễn ra khá rườm rà nhưng lại rất náo nhiệt.
Phía vị trí ghế trưởng bối của Bùi Thầm bị bỏ trống, Mạnh Tư Duy khoác tay chú Trần bước đi trên thảm đỏ từng bước một.
Đến khâu mời rượu, Mạnh Tư Duy cứ thấp tha thấp thỏm không thể để Bùi Thầm uống rượu được, vậy nên cô đã đổi hết rượu trong ly của Bùi Thầm thành nước ngọt.
Nhất là khi đến bàn của đồng nghiệp trong Cục, mấy người họ còn chưa kịp mở miệng thì Mạnh Tư Duy đã tự động đứng chắn trước người Bùi Thầm: “Nào, để tôi, để tôi, để tôi.”
Bùi Thầm mỉm cười nhìn Mạnh Tư Duy đang đứng chắn trước ly rượu của anh.
Cô dâu chú rể bận bịu cả ngày trời, đến tận tối thì khách khứa mới về hết.
Bùi Thầm tiễn những vị khách ra về cuối cùng, sau đó quay lại tìm Mạnh Tư Duy để cùng nhau về nhà.
Anh trông thấy Mạnh Tư Duy đang ngồi gục đầu trên ghế một mình.
Trông có vẻ ngủ gật mất rồi.
Bùi Thầm biết cả ngày hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi.
Vậy là anh bèn đi qua đó, ngồi xuống trước mặt Mạnh Tư Duy, sau đó đưa tay ra xoa xoa đầu cô rồi dịu dàng nói: “Bảo bảo, dậy thôi, chúng ta về nhà nào.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy vậy thì mơ màng “ô” một tiếng, sau đó từ từ ngẩng đầu lên.
Bùi Thầm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Mạnh Tư Duy thì đột nhiên cảm thấy ảo não vì hôm nay đã để cô chắn rượu thay anh.
“Về nhà thôi nào.” Anh nói với cô.
Mạnh Tư Duy “ừm” một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Bùi Thầm nắm tay Mạnh Tư Duy để kéo cô đứng dậy, đến lúc Mạnh Tư Duy đi ở phía sau anh được hai bước, Bùi Thầm lúc mày mới nhận ra có gì đấy sai sai.
Mạnh Tư Duy đi đứng cứ xiên xiên vẹo vẹo, như kiểu không có trọng tâm. Anh nhìn lên gương mặt của Mạnh Tư Duy thì mới trông thấy dưới lớp trang điểm của cô là hai gò má ửng hồng và đôi mắt đờ đẫn mơ màng.
Mạnh Tư Duy uống say rồi.
Sau khi nhận ra sự thật này thì Bùi Thầm rất bối rối.
Anh không say, nhưng người cứ luôn nơm nớp lo sợ anh sẽ uống say suốt từ lúc buổi lễ chuẩn bị diễn ra là Mạnh Tư Duy thì lại say mất rồi.
Sau đó anh nhìn thấy Mạnh Tư Duy say xỉn đang đứng lắc lư xiêu vẹo tại chỗ cũ, có vẻ như cô phát hiện người đang nắm tay mình không đi về phía trước nữa nên lại ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác.
Cô đang dùng ánh mắt để hỏi anh sao lại không đi nữa.
Đây là lần đầu tiên Bùi Thầm nhìn thấy dáng vẻ khi say của Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy sau khi say rượu lại cực kỳ ngoan ngoãn, nếu không phải là vì cô đi đứng không vững thì anh cũng sẽ không nhận ra rằng cô đang say.
Bùi Thầm không thể ngờ được rằng ngày hôm nay đã định sẵn là phải có một trong hai người họ uống say.
Anh trực tiếp bế ngang người đang say rượu kia lên.
Rõ ràng Mạnh Tư Duy đã quá quen với kiểu ôm này, sau khi được bế lên, cô vô cùng ngoan ngoãn, không quậy cũng không ầm ĩ, một cánh tay của cô quàng lấy cổ Bùi Thầm, còn tay kia duỗi một ngón tay ra chọc chọc vào mặt của Bùi Thầm.
Bùi Thầm ngửa ra phía sau để tránh, sau đó cười nói: “Đừng nghịch.”
Mạnh Tư Duy nghe anh nói vậy thì rất nghe lời mà thu tay lại, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đang bế mình với nụ cười dịu dàng trước mặt.
Bùi Thầm liếc nhìn dáng vẻ cứ đờ đẫn nhìn anh của Mạnh Tư Duy sau khi say xỉn, trái tim anh không khỏi mềm nhũn cả ra.
“Về nhà thôi nào.” Anh ôm chặt cô vào lòng.
Chính vào lúc này, người đang trong vòng tay anh đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói từng chữ một, vừa nói vừa gật đầu hệt như một đứa bé đang bập bẹ học nói.
Mạnh Tư Duy nghiêm túc gọi: “Ông~xã.”
- -------------------