“Thực ra lúc đó, em muốn nói là em hơi buồn ngủ.”
“Còn bây giờ thì sao?” Ánh mắt Bùi Thầm sâu thẳm, hỏi.
“Bây giờ...” Mạnh Tu Duy mím môi dưới, “Hình như không buồn ngủ lắm.”
Cô nói một hơi hết chữ cuối cùng.
Ánh đèn trong phòng tắm không quá chói, tông màu vàng ấm áp nhìn rất dễ chịu, không khí vừa tắm xong còn hơi ẩm ướt, mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm hương lựu quanh quẩn bên mũi.
Mạnh Tư Duy ngồi trên bồn rửa tay, ngửa đầu, nhận nụ hôn rào rạt của người đàn ông.
Anh hôn sâu sắc và nhiệt liệt, hơi thở nóng như thiêu như đốt, giống như bị đè nén suốt một đêm cuối cùng cũng bộc phát, không còn thỏa mãn với những lần gần gũi lướt qua đó nữa. Mạnh Tư Duy không kịp đáp lại, thân trên hơi ngả về phía sau vì người đàn ông nghiêng người xâm lấn, cho đến khi bàn tay Bùi Thầm đỡ lấy eo cô từ phía sau.
Khi nụ hôn vừa dứt, Mạnh Tư Duy mở miệng thở gấp, ngón tay nắm chặt khăn tắm dưới thân, trong mắt mông lung sương mù, trên môi đỏ mọng trông thật quyến rũ.
Hai tay Bùi Thầm chống hai bên người Mạnh Tư Duy, ngửi thấy mùi thơm ấm áp quanh cổ cô, đối mặt với vẻ ngoài mong manh dễ vỡ của cô, hầu kết trượt lên trượt xuống cực kỳ khó khăn, biết nếu anh không dừng lại, khả năng việc sau đó thật sự không thể dừng lại được nữa.
Bùi Thầm nhắm mắt lại, cố gắng hết sức kìm nén sự xúc động và khàn khàn của giọng nói: “Mạnh Tưởng.”
Trước đây anh chưa bao giờ chật vật như vậy, nói: “Em biết em vừa nói gì không?”
Mạnh Tư Duy nhìn mi mắt mỏng trắng nõn của người đàn ông khi nhắm mắt lại, hơi cúi đầu xuống, mái tóc ngắn hơi ướt, màu đen nhìn càng thêm đậm.
Mạnh Tư Duy biết rõ ràng cô đang suy nghĩ gì vào lúc này.
Cô cũng muốn có Bùi Thầm.
Hoàn toàn có được.
Thế là Mạnh Tư Duy ngồi dịch về phía trước, duỗi tay vòng tay qua cổ Bùi Thầm.
“Em biết.” Cô ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó lông mi xoa nhẹ lên má anh, nói: “Em thích anh.”
Em thích anh.
Lúc này, sợi dây vốn rất cố gắng kiềm chế, sau khi bốn chữ này phát ra, dường như không cần tốn nhiều sức, “bặc” một tiếng đứt đoạn.
Bùi Thầm trực tiếp ôm lấy Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy chưa bao giờ vào phòng Bùi Thầm. Bây giờ lần đầu tiên được ôm vào, có chút sợ hãi lạ lẫm, càng ôm chặt cổ của người đàn ông.
Bùi Thầm nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Mạnh Tư Duy ngửi thấy mùi thơm mát và sạch sẽ trên giường của người đàn ông, giống như trên người anh, rất dễ chịu.
Cô quay đầu ngửi ngửi mùi này, sự lạ lẫm kia đã biến mất không còn tăm tích, khi quay đầu thì đèn đã tối lại.
Anh cúi người trực tiếp cắn môi cô, kiên nhẫn và nhẹ nhàng, giống như cắn một món quà quý giá của mình.
Mạnh Tư Duy hoàn toàn bị đánh bại.
Khát vọng chiếm giữ chủ đạo, lý trí tan rã bay khắp nơi.
Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mắt còn chưa thích ứng với bóng tối, có một tiếng “cạch” nhỏ, ánh sáng mờ ảo ấm áp chiếu lên người cô.
Bùi Thầm mở đèn ngủ ở đầu giường.
Mạnh Tư Duy ngược sáng nhìn đôi mắt đen của người đàn ông.
................
Mạnh Tư Duy nhớ tới buổi hẹn hò đầu tiên sau khi hai người xác định quan hệ, nụ hôn mạnh mẽ mà không lưu loát của Bùi Thầm.
Giống như đợi rất nhiều năm mới đợi được điều này.
Hôm nay vẫn giống hệt như vậy.
Mạnh Tư Duy hít mũi một cái, lúc đầu không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn cắn môi dưới, nhịn không được, thấp giọng nói.
“Bùi Thầm.”
Cô nói với anh bằng giọng mũi.
Chỉ khi cô nghẹn ngào khóc lên, khát vọng nhiều năm của người đàn ông bấy giờ mới được như ước nguyện, lý trí bị chiếm hết cuối cùng cũng quay lại.
Khi nhìn thấy khóe mắt cô ngấn lệ, anh cảm thấy vô cùng áy náy, lập tức nhẹ nhàng hôn: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi.”
...................
Giấc ngủ này của Mạnh Tư Duy cũng không được yên ổn.
Tòa nhà họ sống quay mặt ra sân của khu trọ, buổi sáng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót ríu rít giữa những cây xanh.
Đồng hồ sinh học khiến Mạnh Tư Duy tự thức dậy trong một khung giờ nhất định vào buổi sáng, tiếc rằng cô cố gắng nâng mí mắt lên, nhưng lại thấy buồn ngủ đến không thể mở mắt ra được.
Đồng hồ sinh học vẫn không ngừng nhắc nhở chủ nhân của cơ thể nên rời giường.
Mạnh Tư Duy đành phải nhắm mắt lại, miễn cưỡng bắt đầu xoay người nói mớ. Nhưng cô vừa chuyển hai lần, thì đột nhiên cảm thấy sức mạnh của vòng tay vốn đang ôm mình bắt đầu chặt hơn.
Loại trói buộc ôm ấp này không hề khó chịu chút nào, ngược lại còn có cảm giác an toàn vô cùng thoải mái.
Thế là Mạnh Tư Duy dừng lại, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa thức dậy là lúc kim đồng hồ đã chỉ qua 12 giờ.
Mạnh Tư Duy mở mắt ra, các khớp xương trên người đau nhức, có thể so sánh với cảm giác đau đớn khi mới bắt đầu tập cận chiến, cảm giác khó chịu vô cùng rõ ràng.
Vì vậy sau khi ký ức liên quan đến những khó chịu này hiện lại trong đầu, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đối mặt với Bùi Thầm.
Chắc là anh đã thức dậy từ lâu, ánh mắt anh còn bình tĩnh và rõ ràng hơn ánh mắt của cô, anh lặng lẽ quan sát cô, dường như anh vẫn luôn đợi cô dậy.
Thấy Mạnh Tư Duy bắt gặp ánh mắt của mình, Bùi Thầm nói: “Chào buổi sáng.”
Mạnh Tư Duy không khỏi hơi co lại ở trong chăn, thậm chí cái cằm cũng vùi xuống dưới chỉ lộ ra hai mắt: “Mấy giờ rồi?”
Bùi Thầm nhìn lướt qua thời gian: “Mười hai giờ hai mươi.”
Mạnh Tư Duy: “...”
Đã giữa trưa rồi còn sáng gì nữa.
Mạnh Tư Duy nhịn không được suy nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, sau đó đảo mắt, nhìn vào mắt Bùi Thầm với một chút nghi ngờ.
Chẳng phải anh khẳng định mình chưa từng yêu sao, chẳng phải anh nói nụ hôn đầu vô tình chôn vùi trong tay cô sao.
Bùi Thầm đợi đến khi Mạnh Tư Duy tỉnh lại liền đứng dậy, quỳ một chân trên giường, đưa tay ra hỏi cô: “Em dậy không?”
Sau đó anh phát hiện ánh mắt Mạnh Tư Duy nhìn anh hình như không đúng lắm.
“Có chuyện gì vậy?” Bùi Thầm hỏi.
Mạnh Tư Duy suy tư một lúc, vẫn là hỏi.
“Bùi Thầm,” Mạnh Tư Duy đổi xưng hô từ “Công tố viên Bùi” thành “Bùi Thầm”, ngập ngừng, “Từ đâu anh có... đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.”
Cô chọn một cái mà cô nghĩ đó là một cách nói uyển chuyển hơn,
Hôm qua khi muốn dùng, anh trực tiếp lấy nó từ tủ đầu giường.
Hơn nữa dùng một lát liền dùng hết, Mạnh Tư Duy nhớ rằng cô đã rất mệt và chỉ muốn ngủ, nhưng ngược lại Bùi Thầm dường như chưa thỏa mãn, lục lục chiếc hộp nhỏ, phát hiện đồ đã được sử dụng hết, vì vậy anh mới từ bỏ.
Bùi Thầm nhìn biểu cảm phức tạp của Mạnh Tư Duy khi hỏi anh, hóa ra cô đang xoắn xuýt với cái này, giải thích: “Lúc trước cầm nhầm ở trong siêu thị.”
“Cho nên... vẫn giữ ở đó.”
Nghe xong Mạnh Tư Duy “Ồ” một tiếng, gật đầu.
Hóa ra là lý do này.
Siêu thị ở cổng khu chung cư mà họ hay đến trưng bày đúng là rất lộn xộn, kẹo cao su và bao cao su đặt cạnh nhau, thậm chí bao bì cũng không khác mấy, người mua đồ có thể cầm nhầm nếu không chú ý.
Hèn chi chỉ có một hộp, muốn thêm cũng không có.
Mạnh Tư Duy đột nhiên bắt đầu thấy may mắn, may mắn không có nữa.
Sau khi những nghi ngờ của cô được giải thích, cô bắt đầu từ từ đứng dậy.
Bùi Thầm mặc quần áo cho Mạnh Tư Duy.
Anh cẩn thận vén tóc của Mạnh Tư Duy ra khỏi cổ áo của bộ đồ ngủ vừa mặc xong, rồi lại sửa lại vạt áo đằng trước, nhìn thấy vai và cổ của Mạnh Tư Duy có mảng lớn vết như là vết cắn của côn trùng nhỏ.
Bùi Thầm nhìn những vết đỏ này rồi đột nhiên ảo não, cau mày nhẹ giọng hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Sau khi nghe, tai Mạnh Tư Duy đỏ lên, gật đầu trả lời: “Không có.”
Cô không nhịn được vươn tay sờ lên xương quai xanh của mình, đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ mỏng manh của làn da: “Không sao đâu.”
Bùi Thầm nhớ lại ánh mắt và nước mắt của Mạnh Tư Duy đêm qua, đau lòng hôn lên má cô một cái: “Thật xin lỗi.”
Mạnh Tư Duy thấy người đàn ông hình như cứ xin lỗi từ đêm qua đến bây giờ, không biết có phải là tiếng khóc nghẹn ngào của cô làm anh sợ hay không, sau khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm, nói: “Không sao.”
“Thực ra em...” Cô liếc nhìn mặt Bùi Thầm, nói: “Ừm, cảm giác rất tốt.”
Vẻ mặt Bùi Thầm hơi ngạc nhiên.
Sau khi Mạnh Tư Duy nói xong, đối mặt với biểu cảm này của Bùi Thầm, dứt khoát không sợ gì nữa.
Dù sao đều là cô bắt đầu, do cô bảo anh tắm giúp cô, nếu không chuyện sau đó cũng không xảy ra.
“Em thật sự cảm thấy rất tốt.” Mạnh Tư Duy nói với Bùi Thầm, để anh không cảm thấy có lỗi nữa, “Tốt đến nỗi không giống...”
Cô nhún nhún chiếc mũi nhỏ xinh, nói thầm: “Không giống như đang cùng với người thiếu kinh nghiệm.”
Bùi Thầm: “...”
Tiếc rằng hình như không có cách nào khác chứng minh, anh chỉ có thể dùng lời nói để biện minh cho mình: “Thiên phú tốt không được sao?”
Mạnh Tư Duy:?
Bùi Thầm ngồi xuống ôm Mạnh Tư Duy, hôn môi cô một cái, ấm giọng: “Em thực sự là người đầu tiên.”
Anh càng ôm Mạnh Tư Duy chặt hơn: “Anh chỉ muốn em.”
................................
Hai người ăn bữa trưa muộn, sau đó cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Cả người Mạnh Tư Duy uể oải. Tuy đúng là không có gì khó chịu nhưng lúc đứng dậy, tư thế đi đứng vẫn phải thích ứng một lúc mới quen được.
Nói là đi ra ngoài đi dạo nhưng Mạnh Tư Duy không muốn đi quá xa, nên chỉ cùng nhau đi siêu thị bên ngoài khu chung cư.
Bùi Thầm đẩy xe hàng, lúc đầu Mạnh Tư Duy muốn cầm một hộp chà bông tiểu bối, kết quả phát hiện gần đây siêu thị có sản phẩm mới, bên cạnh chà bông tiểu bối là sản phẩm mới, bánh ngọt khoai môn.
Thế là Mạnh Tư Duy nhìn hai loại đồ ăn xoắn xuýt.
Muốn nếm thử sản phẩm mới, lại muốn ăn đồ vẫn luôn thích ăn.
Thấy bộ dạng xoắn xuýt của Mạnh Tư Duy, Bùi Thầm cười nói: “Mua hết đi.”
Mạnh Tư Duy quay đầu nhìn Bùi Thầm, cuối cùng bỏ cả chà bông tiểu bối và bánh ngọt khoai môn vào xe hàng.
Hai người lại đến khu thực phẩm tươi sống để mua mấy món ăn và vật dụng hằng ngày, cuối cùng đẩy xe đi tính tiền.
Tính năng tự tính tiền trong siêu thị dùng không tốt lắm, bây giờ chủ yếu vẫn là người làm.
Không có nhiều quầy thu ngân nên mọi người đều đang xếp hàng.
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm xếp hàng cùng nhau. Trên đường, Mạnh Tư Duy buồn chán cúi đầu chơi game trên điện thoại di động.
Khi cô chơi xong một ván rồi ngẩng đầu lên, xếp hàng đã gần đến họn họ.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy trên kệ hàng có bán kẹo cao su.
Cô thuận tay cầm một sản phẩm nhập khẩu đóng gói của Nhật Bản, chỉ có hai chữ “hương cam” là cô biết, bỏ vào xe hàng, sau đó bắt đầu chơi một ván mới.
Bùi Thầm nhìn thấy đồ vật mà Mạnh Tư Duy ném vào xe hàng.
“Em thích cái này sao?” Ánh mắt anh sâu hơn, hỏi.
Mạnh Tư Duy chơi trò chơi đang đến đoạn hồi hộp, thuận miệng nói: “Ừm.”
Bùi Thầm: “Vậy lần sau chúng ta thử xem.”
Lúc đầu Mạnh Tư Duy muốn trả lời “Được”, nhưng khi nghe Bùi Thầm nói “Chúng ta”, bỗng nhiên hơi bối rối.
Chúng ta thử cái gì?
Kẹo cao su còn phải hai người cùng thử?
Trong lòng Mạnh Tư Duy bỗng nhiên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên kệ hàng nơi cô đã lấy kẹo cao su, sau đó cuối cùng nhìn thấy thẻ mô tả bằng tiếng Trung ở bên dưới ——
“Siêu mỏng, bền bỉ, không có cảm giác, nhập khẩu từ Nhật Bản (hương cam). PS: Bán hàng loạt.”