Khoảnh khắc ấy, tất cả những lời cầu nguyện suốt dọc đường của anh đã thành sự thật.
Anh nghĩ có lẽ cả đời này mình cũng không thể quên được cảnh tượng này.
Khi phải trải qua sự sợ hãi vì đánh mất và lời cầu nguyện đầy tuyệt vọng, cô gái của anh vẫn còn đây, vẫn liều mạng chạy về phía anh.
Bùi Thầm dang rộng vòng tay.
Mạnh Tư Duy lao vào lòng Bùi Thầm.
Cô ôm chặt eo người đàn ông, cảm nhận được cái ôm của Bùi Thầm đang ngày càng siết chặt.
Chặt đến mức như thể muốn hoà cô vào cốt tuỷ.
Không bao giờ rời xa nữa.
...
Bùi Thầm bảo vệ Mạnh Tư Duy.
Trần Kiến Nghiệp nhìn hai người thân cô thế cô trước mặt, hắn nở nụ cười.
“Công tố viên Bùi,” hắn dựa người vào xe, quét mắt nhìn Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm một lượt từ dưới lên trên, cười nói, “tình cảm của hai người cũng có vẻ khá tốt đấy nhỉ, lúc nãy tôi có ra điều kiện với cảnh sát Mạnh, nhưng cô ấy không đồng ý, bây giờ cậu cũng đã đến rồi thì chi bằng cậu kêu cô ấy nói cho cậu nghe rồi hai người thương lượng một chút đi.”
Mạnh Tư Duy nghe xong thì lập tức nghiến răng: “Mày nằm mơ đi.”
Bùi Thầm cúi đầu nhìn Mạnh Tư Duy, trên người cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Anh lập tức cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Mạnh Tư Duy, khi sửa sang lại quần áo cho cô, anh nhìn thấy bụi bẩn dính khắp người cô và vết thương trên cổ tay sâu đến mức thấy cả da thịt.
Người đàn ông dừng động tác, anh đưa mắt nhìn vết máu kia, trong con người dần bùng lên tia hung ác.
Bùi Thầm khoác áo cho Mạnh Tư Duy xong, anh ngẩng đầu liếc tên Trần Kiến Nghiệp với ánh mắt rét lạnh, trên người hắn mặc một bộ vest cao cấp, thân hình cân đối, nụ cười nho nhã, mấy năm nay hắn dường như đã thay đổi bản thân từ đầu đến chân biến thành một con người khác, so với dáng vẻ trước đây thì phải nói là hoàn toàn không giống nhau.
Chính là dáng vẻ béo mập thô tục trong bức ảnh thuộc hồ sơ vụ án hàng chục năm về trước.
Bùi Thầm lạnh lùng mở miệng đem theo vài phần châm chọc: “Dù cho ăn mặc có thay đổi đến thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn giống hệt dáng vẻ trước đây.”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Trần Kiến Nghiệp với vẻ thờ ơ, nhếch khóe môi mỉm cười, sau đó theo sát tầm mắt của Trần Kiến Nghiệp, gọi tên hắn từng chữ một:
“Đường, Siêu.”
Khi cái tên “Đường Siêu” bị gọi lên, dường như chỉ trong nháy mắt, gương mặt vốn đang hoà nhã của người đàn ông bỗng biến sắc hệt như ma quỷ.
Nhưng hắn vẫn còn chưa kịp hành động, bầu không khí vắng vẻ của vùng ngoại ô đã bị phá vỡ bởi tiếng còi xe cảnh sát chói tai.
Một giây sau, Cao Dũng đã dẫn theo người đuổi đến nơi, tất cả mọi người xuống xe, rút súng ra: “Đứng im, cảnh sát đây!”
Đường Siêu nhìn thấy những họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình.
...
Phân cục Trung Ninh thành phố C gần đây đã phá một vụ án lớn thu hút sự chú ý của mọi tầng lớp xã hội.
Vụ án này bắt đầu bằng việc tìm thấy một thi thể nữ giới vô danh tại công trường xây dựng ở phía nam thành phố, chuyện này có dính líu đến một con quỷ đã sống ung dung ngoài vòng pháp luật gần 20 năm và có một sự nghiệp thành công trong mắt người đời, thậm chí là KTV mà hắn đang kinh doanh cũng không thoát khỏi có liên quan.
Trần Kiến Nghiệp vốn tên là Đường Siêu, vào mười bảy năm trước đã bị phán tử hình do có liên quan đến các tội danh cố ý giết người và cưỡng hiếp, nhưng gia đình hắn thời đó cũng gọi là có chút “chức quyền”, nên Đường Siêu- người vốn dĩ phải nhận án tử lại không bị pháp luật trừng trị mà chỉ phải ngồi tù hai năm sau đó được thả ra theo diện “điều trị y tế”, thậm chí sau khi đi chạy vạy nhờ vả khắp nơi, hắn còn trực tiếp thay đầu đổi mặt với một thân phận mới là “Trần Kiến Nghiệp”.
Do sự tăng cường lọc sạch bộ máy phòng chống tham nhũng những năm gần đây, các quan chức động tay động chân vào vụ án của Đường Siêu đều phải ngồi tù, nhưng vụ án của Đường Siêu không được chú ý nhiều do thời gian đã trôi qua quá lâu, cộng thêm sự ngụy tạo các tài liệu một cách hoàn hảo nên vụ án ấy không được dư luận chú ý, tên Đường Siêu cũng vì thế mà luôn sống ung dung ngoài vòng pháp luật.
Từ sau khi Đường Siêu biến thành Trần Kiến Nghiệp thì có sự thay đổi rất lớn, hắn yêu cầu bản thân rất khắt khe, từ một tên tội phạm tử hình trông cực kỳ hung dữ thoắt một cái đã trở thành một doanh nhân nho nhã lịch thiệp. Bảy năm trước hắn mở tiệm tại khu ổ chuột rồi nuôi một nhóm các cô gái để kinh doanh xác thịt, trong đó có một cô gái tên Lệ Lệ có quan hệ rất tốt với Đường Siêu, khi đó hai người bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng sau đó Đường Siêu phát hiện Lệ Lệ có nhân tình ngoài luồng, thậm chí hai người họ còn bỏ trốn sau lưng hắn, Đường Siêu ngay lập tức đi bắt Lệ Lệ đang bỏ trốn kia quay về, trong lúc tức giận hắn đã đánh cô ấy đến chết rồi nhét xác vào bao tải đem đi chôn.
Sau khi đánh chết Lệ Lệ, hắn quyết định dời đi với số tiền tích góp kiếm được lúc trước, sau đó mở KTV với tên gọi “Nhã Hào” ở phía ngoài làng đô thị.
Theo điều tra của phía cảnh sát, KTV “Nhã Hào” có liên quan đến việc tổ chức và cưỡng ép phụ nữ bán dâm.
Suốt bảy năm nay, phàm là những cô gái làm việc ở KTV không chịu nghe lời đều sẽ bị Đường Siêu và đàn em của hắn ra tay đánh đập rất tàn nhẫn, có một gái trong số đó muốn bỏ trốn nên bị Đường Siêu và đàn em tóm về rồi đánh đến chết.
Khi đó Điêu Đức Tài là một công nhân trang trí lắp đặt ở Nhã Hào đã vô tình bắt gặp rồi tham gia chôn giấu cái xác, anh ta bị đe dọa nếu nói ra chuyện này sẽ bị giết.
Căn cứ vào lời khai của Đường Siêu, phía cảnh sát đã tìm thấy thi thể của một cô gái khác cũng bị đánh chết.
Cuối cùng phe chính nghĩa đã được giương cao, cái ác hết đường chạy trốn.
...
Bùi Thầm phụ trách toàn bộ công tác truy tố trong vụ án của Đường Siêu.
Tất cả đám tay chân của Đường Siêu cũng đều phải chịu sự chế tài của pháp luật.
Ngay cả Điêu Đức Tài cũng bị cơ quan công an giam giữ hình sự với tội danh “bao che”, do tình tiết nghiêm trọng nên sẽ phải đối mặt với hình phạt tù có thời hạn từ ba đến mười năm.
Mạnh Tư Duy ngồi trên ghế sô pha xem chương trình thời sự pháp luật đang đưa tin về vụ án của Đường Siêu trên TV.
Sau khi phá một vụ án lớn, Đội điều tra hình sự sẽ được nghỉ phép, dạo này các đồng nghiệp trong đội luân phiên nhau nghỉ phép, còn Mạnh Tư Duy thì do “chấn thương cơ thể” nên luôn ở nhà nghỉ ngơi.
Bùi Thầm bưng đĩa trái cây ra khỏi nhà bếp, bên trong là dâu tây tươi vừa được rửa sạch.
Anh đặt đĩa lên trên bàn trà, sau đó lấy lọ thuốc và tăm bông ở trong ngăn kéo ra.
“Tay.” Bùi Thầm cầm thuốc và tăm bông rồi ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy thu lại tầm nhìn từ TV, đưa mắt nhìn Bùi Thầm rồi ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
Vết thương do cố gắng giằng ra khỏi dây thừng trên cổ tay cô hiện tại đã đã kết vảy, thuốc bác sĩ kê phải bôi hàng ngày, không được để vết thương bị dính nước trong thời gian này.
Ngoài trừ mấy vết thương phiền phức trên cổ tay ra, các chỗ khác trên người Mạnh Tư Duy cũng không có gì đáng lo.
Ngay cả chuyện cô nhảy xuống từ tầng ba sau đó chạy thục mạng lâu như vậy mà cũng không sao. Chân cô chị bị trẹo một chút mà thôi, lúc đó thì đau dữ dội nhưng cũng may không tổn thương đến xương cốt.
Ngay cả bác sĩ làm kiểm tra sức khoẻ cho cô cũng gật đầu lia lịa.
Có lẽ tất cả chuyện này đều là nhờ khả năng chống ngã và nền tảng sức khỏe của cô tốt, vì dù sao cũng không có nhiều người trong đội nam giới có thể tham gia chạy 3000m mà không thở dốc trong bài thi thể lực hàng năm.
Đến cả Cao Dũng khi nghĩ lại chuyện này đã nói, trong tình huống như vậy, thể lực và dũng khí đều không thể thiếu, mà cũng chỉ có Mạnh Tư Duy mới có thể làm được.
Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm dùng tăm bông nhúng thuốc rồi nhẹ nhàng thoa lên cổ tay cô.
Ban đầu, khi vết thương còn hở miệng, do thuốc có tính kích thích nên mỗi lần bôi thuốc là cô đau đến mức muốn khóc, nhưng bây giờ vết thương đã kết vảy nên không còn đau nữa.
Khi thuốc tiếp xúc với da thì chỉ còn lại cảm giác man mát.
Người đàn ông khi bôi thuốc vẫn rất cẩn thận, động tác của anh rất nhẹ nhàng, trong mắt anh là sự xót xa, dường như chỉ sợ mình sẽ lỡ tay làm cô đau.
Động tác của người đàn ông nhẹ đến mức Mạnh Tư Duy còn cảm thấy hơi ngứa.
“Xong chưa vậy?” Mạnh Tư Duy bắt đầu thúc giục, thật ra cô cảm thấy vết thương đã kết vảy thì không cần phải bôi nữa, đợi nó tự lành là được, nhưng Bùi Thầm vẫn kiên trì bôi thuốc mỗi ngày.
“Được rồi.” Bùi Thầm nhẹ nhàng thoa nốt chỗ cuối cùng, đậy nắp bình thuốc rồi vứt tăm bông đi, sau đó dặn dò cô y như trước đây, “Đừng để dính nước.”
Anh đưa đĩa dâu tây mới rửa xong cho cô.
Mạnh Tư Duy nhận lấy đĩa dâu tây, vừa nghe thấy câu đừng để dính nước thì hơi lúng túng, sau đó cô im lặng.
Cô bị thương ở cổ tay, lại còn là cả hai bên, đây là bộ phận mà không thể không dính nước nhất trong sinh hoạt hàng ngày.
Nên chuyện đánh răng rửa mặt và tắm rửa trở thành một vấn đề khó.
Đánh răng rửa mặt thì còn đỡ, vì Bùi Thầm có thể giúp cô đánh răng, rửa mặt hay gội đầu gì đó thì đều được, nhưng quan trọng là đi tắm.
Vì để an toàn, Mạnh Tư Duy lúc đi tắm không những phải dùng màng bọc thực phẩm quấn quanh cổ tay, mà còn phải giơ hai tay qua đầu giống tư thế đầu hàng để đảm bảo vết thương không bị dính nước.
Ban đầu, cô và Bùi Thầm đều im lặng trước vấn đề đi tắm này, sau đó Bùi Thầm cũng chẳng nói chẳng rằng, còn cô thì căng cả da đầu chọn cách gọi điện thoại nhờ Chung Ý qua đây giúp cô tắm.
Chung Ý giúp Mạnh Tư Duy tắm xong, lúc bước ra còn nhìn Bùi Thầm với ánh mắt đầy ẩn ý.
Mạnh Tư Duy đến tận bây giờ vẫn chưa dám nói với mẹ Mạnh chuyện xảy ra với cô lần này, càng không dám nói chuyện bản thân bị thương đến mức cần có người chăm sóc, cô chỉ nói mình tham gia vào vụ án bắt giữ Đường Siêu, vậy nên ngoại trừ những lúc thỉnh thoảng Chung Ý đến giúp cô tắm ra, thì tối nào cô cũng chỉ có thể dùng khăn ẩm lau người.
Mạnh Tư Duy đã dùng khăn ẩm lau người tận ba, bốn ngày liên tục rồi, nên tối nay cô thật sự rất muốn đi tắm.
Cô đã liên lạc với Chung Ý, nhưng hai ngày nay Chung Ý rất bận, trước khi kết hôn có rất nhiều chuyện phải đến tay, cô ấy đã về quê với Châu Vũ An rồi, phải ngày kia mới về đến thành phố C.
Cũng không thể ở bẩn đến tận hôm kia được.
Mạnh Tư Duy cúi đầu im lặng nhìn hai miếng vảy màu đỏ tím không thể để dính nước trên tay, trông như thể cô đang đeo hai chiếc vòng tay hình con rắn vậy.
Lúc ấy, cô gần như là liều mạng để giằng ra khỏi sợi dây thừng nên vết thương rất sâu, bác sĩ nói sau này phải dùng sản phẩm trị sẹo thì mới không để lại sẹo, hơn nữa trong thời gian hồi phục cũng phải hết sức chú ý.
Ngâm lâu trong nước sẽ có khả năng khiến nước chảy vào tận bên trong vết thương thông qua khe hở giữa chỗ kết vảy và miệng vết thương, nếu bị nhiễm trùng hoặc mưng mủ thì sẽ rất phiền phức.
Mạnh Tư Duy vừa ăn dâu tây mà Bùi Thầm vừa rửa lúc nãy, vừa ngồi im lặng một mình, dường như cô đang đắn đo chuyện phức tạp gì đó trong lòng.
Bùi Thầm bôi thuốc xong bèn hôn lên môi Mạnh Tư Duy vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ tựa như đang khen thưởng cô vậy.
Cô không đáp lại, anh lưu luyến trên đôi môi vị dâu tây của cô một lúc, sau đó đứng dậy đi làm việc nhà.
Mạnh Tư Duy vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.
Đợi đến lúc Bùi Thầm lại đi ngang qua một lần nữa, Mạnh Tuy Duy đột nhiên ngẩng đầu.
“Công tố viên Bùi.” Cô gọi người đàn ông đang thu quần áo ở ban công.
Bùi Thầm dừng bước rồi nhìn Mạnh Tư Duy: “Sao thế?”
Mạnh Tư Duy ăn một quả dâu tây, nhìn thẳng vào người đàn ông đầy ngay thẳng và chính trực kia, cuối cùng vẫn nói ra thỉnh cầu mà bản thân đã suy đi tính lại, đấu tranh nội tâm nhiều lần mới quyết định được.
Cô nhìn vào đôi mắt của Bùi Thầm với vẻ thận trọng, khiêm tốn, lịch sự, tôn trọng đến mức dùng cả từ “ngài”.
Mạnh Tư Duy: “Tối nay ngài... có thể giúp em tắm không?”
- ------------------