Dù sao thì tầng đó cũng không cao lắm, nên hôm nay cả nhóm quyết định đi thang bộ.
Nhưng không ngờ, vừa mở cửa ra thì thấy có người ở cầu thang.
Một đôi tình nhân đang “củi khô bén lửa” chạy đến nơi tưởng chừng như không có ai để hôn hôn hít hít.
Khi cả đám người nhìn thấy cảnh tượng này, ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu họ chính là không ngờ ở cái nơi nghiêm túc và cứng nhắc như Viện kiểm sát của bọn họ lại có người trẻ tuổi không biết xấu hổ dám ở đây anh anh em em như vậy, vừa nhìn là biết lính mới đến chưa được bao lâu.
Người con trai thì mặc đồng phục Viện kiểm sát của bọn họ, hôn cô gái nhỏ đáng yêu trong lòng đến mức không còn sức chống đỡ nữa.
Mọi người đều có suy nghĩ bừng bừng sức trẻ cũng tốt, làm phiền đôi tình nhân đang hôn nhau là không nên, khoé miệng ai nấy đều nở một nụ cười bà thím rồi chuẩn bị lui ra để đôi tình nhân người ta không bị xấu hổ, cho đến khi đôi tình nhân kia nghe thấy tiếng động bèn quay đầu qua nhìn.
Sau đó...
Tất cả những người trông thấy cảnh này đều há hốc mồm, trong lòng nháo nhào cả lên.
Bởi vì cái người chuồn ra đây hôn hít vào giờ nghỉ trưa, khoác trên người bộ đồng phục Viện kiểm sát, hôn cô gái nhỏ trong lòng đến hết cả hơi và đang quay ra nhìn về phía bọn họ, không phải ai khác.
Mà chính là công tố viên Bùi của bọn họ.
Chính là người vẫn luôn tránh xa tình yêu, đi đến đâu là khí lạnh theo đến đó, kể cả đã có bạn gái vẫn khiến người khác tò mò không biết cô ấy có bị lạnh chết hay không: Công! Tố! Viên! Bùi!
...
Mạnh Tư Duy đối diện với từng ánh mắt đang sững sờ, ngạc nhiên đến mức cằm sắp rớt cả xuống đất.
“…”
Cô cảm thấy mình có thể đi chết luôn được rồi.
Bùi Thầm đứng thẳng người, kéo người Mạnh Tư Duy ra phía sau lưng để che chắn cho cô, sau đó đưa mắt quét một lượt đám người đang đứng ở cửa.
“Có chuyện gì sao?”
“À không có gì, không có gì.” Cả nhóm người cuối cùng cũng phản ứng kịp, vội vàng lục tục giải tán như thể chẳng nhìn thấy cái gì hết.
Rất nhanh sau đó, trong không gian cầu thang bộ chỉ còn lại hai người họ.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy đang dựa lưng vào tường với biểu cảm đờ đẫn, màu sắc trên môi cô hồng hào hơn mọi khi do bị sung huyết.
“Đi ăn cơm nhé?” Anh hỏi lại.
Cuối cùng Mạnh Tư Duy vẫn đi chung đến nhà ăn với Bùi Thầm.
Cô bình tĩnh mặt không đổi sắc cầm lấy khay cơm, đi bên cạnh Bùi Thầm chọn thức ăn, sau đó quẹt thẻ của anh để thanh toán.
Mạnh Tư Duy biết mình lại rơi vào trạng thái mặc đời cuốn trôi nữa rồi, hơn nữa lại còn là kiểu mặc kệ sự đời cực kỳ thành thạo.
Đến cả hôn cũng bị thấy rồi, thì đi ăn chung một bữa cơm quá là bình thường không đáng nhắc đến.
Mạnh Tư Duy bình tĩnh chống lại những ánh mắt đang lặng lẽ đánh giá mình suốt từ lúc cô vừa bước chân vào nhà ăn.
Bùi Thầm cũng chú ý thấy điều này, hai người quyết định tìm một vị trí trong góc để ngồi.
Lúc đặt khay cơm xuống bàn, Bùi Thầm bỗng nhớ ra gì đó.
“Muốn uống sữa chua không?” Anh hỏi người đã ngồi hẳn xuống ghế là Mạnh Tư Duy.
“Hả?” Mạnh Tư Duy nghe xong thì ngẩng đầu, sau đó trả lời ngay, “Muốn”.
Bùi Thầm cười: “Để anh đi mua.”
Trong nhà ăn có hai chiếc tủ giữ nhiệt bán đồ uống và sữa chua, Bùi Thầm đi khoảng một phút sau đó quay lại đưa cho Mạnh Tư Duy một chai sữa chua.
Là vị yến mạch dâu tây.
Mạnh Tư Duy vui vẻ nhận lấy.
Mạnh Tư Duy nhận ra đồ ăn ở nhà ăn của Viện kiểm sát ngon hơn ở Cục công an bọn cô nhưng giá cũng cao hơn một chút, ăn uống no say xong thì cũng đến lúc phải đi về rồi.
Bùi Thầm tiễn cô đến tận dưới lầu.
Hướng Chính Phi đậu xe ở phía trước đợi cô.
Mạnh Tư Duy nhìn anh người yêu tiễn mình đến tận dưới lầu, nếu là lúc nãy thì chắc chắn cô không dám, nhưng sắp đến lúc xa nhau rồi, cô bèn ngó trái ngó phải một lượt, sau đó chui vào lòng Bùi Thầm, hai người đứng ôm nhau một lúc.
Cái ôm rất ngắn ngủi, Mạnh Tư Duy ôm thật nhanh rồi chạy đi: “Em về đây.”
Bùi Thầm cười cười nhìn cô: “Đi chậm thôi.”
Cùng lúc đó, mọi người thuộc phòng công tố đang chen chúc đứng trước cửa sổ trên lầu để nhòm xem dáng vẻ tiễn bạn gái của công tố viên Bùi rồi xem hai người họ ôm nhau trước khi tạm biệt.
Từ cảnh tượng khiến người ta choáng váng ở cầu thang, đến việc chu đáo mua sữa chua cho bạn gái ở nhà ăn, còn bây giờ thì lại trông thấy người đàn ông nhìn bạn gái mình lên xe rồi mới xoay người, và cả nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh sau khi quay người lại nữa, lúc này mọi người mới chợt tỉnh ngộ.
Không phải người ta đoạn tình tuyệt ái, chẳng qua là do bạn không phải là người mà người ta yêu sâu đậm mà thôi.
...
Sinh nhật của Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đã đến.
Sinh nhật năm nay của hai người là vào cuối tuần nên Bùi Thầm không phải đi làm, còn Mạnh Tư Duy cũng may không dính vào ngày trực ban hoặc phải ra ngoài làm nhiệm vụ.
Mạnh Tư Duy do dự mãi không biết có cần phải mời bạn bè, đồng nghiệp đến ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật hay không, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đón sinh nhật riêng với Bùi Thầm.
Mẹ Mạnh biết chuyện Bùi Thầm và Mạnh Tư Duy có cùng ngày sinh thì rất bất ngờ, bà nghe Mạnh Tư Duy nói muốn đón sinh nhật với một mình anh liền đồng ý một cách vui vẻ.
Như thường lệ, Chung Ý hỏi Mạnh Tư Duy năm nay muốn nhận quà gì, khi cô ấy nghe thấy Mạnh Tư Duy nói năm nay muốn đón sinh nhật với một mình Bùi Thầm thôi thì Chung Ý bày ra dáng vẻ sớm đã đoán ra được chuyện này rồi.
“Dạo này cậu đã xem tin nhắn trong nhóm chat lớp cấp ba chưa?” Đột nhiên Chung Ý hỏi.
Mạnh Tư Duy gẩy gẩy ống hút trong cốc trà sữa để hút thạch pudding bên trong: “Chưa, sao thế?”
“À, cũng không có gì,” Chung Ý nói, “Chỉ là trong nhóm chat đang cảm thán chuyện cậu cuối cùng cũng thành công sau bao nhiêu năm theo đuổi, đúng là miệt mài.”
Mạnh Tư Duy: “…”
Cô hít vào một hơi, dường như định phát biểu ý kiến về chuyện này, kết quả lại phát hiện cũng chẳng biết phải phát biểu gì.
Thôi được rồi, khởi đầu giữa cô và Bùi Thầm, quả thật là cô theo đuổi trước.
...
Vào cuối tuần, Mạnh Tư Duy dậy sớm hơn thường ngày.
Cô lấy từ trong tủ quần áo ra chiếc váy mà mình mua vào năm ngoài khi đi dạo phố cùng Chung Ý, cô vẫn nhớ khi mình mặc thử bộ váy này, các nhân viên trong cửa hàng cứ ba hoa chích choè khen cô mãi, nhưng lúc cô mua xong thì thời tiết cũng chuyển mùa nên mãi mà cô vẫn chưa có dịp mặc.
Là một chiếc váy liền kiểu Pháp màu trắng phối kèm họa tiết hoa anh đào nhỏ.
Mạnh Tư Duy thay váy xong, sau đó nhìn chính mình trong gương.
Thời trung học, bởi vì cô là học sinh năng khiếu thể thao nên ngày nào cũng buộc tóc đuôi ngựa rồi luyện tập hùng hục đến nỗi ướt nhẹp mồ hôi, lại công thêm thành tích học tập không tốt nên suốt ngày bị cô chủ nhiệm nhắm vào, cũng chính vì thế nên khi ấy Mạnh Tư Duy luôn cảm thấy trông mình chẳng ra làm sao cả.
Bởi vì chưa từng có nam sinh nào bày tỏ có thiện cảm với cô, và cô cũng chưa bao giờ cảm thấy mình xinh một chút nào cả.
Cho đến lúc lên đại học, tỷ lệ nam sinh trong trường lại nhiều, cô vừa mới nhập học đã được rất nhiều nam sinh chạy đến xin Wechat khiến cô bị dọa cho một phen, sau đó cô mới từ từ nhận thức được có lẽ trông mình cũng ưa nhìn đấy chứ.
Còn bây giờ, Mạnh Tư Duy nhìn bản thân trong gương rồi nở một nụ cười.
Cô ngồi trước bàn trang điểm rồi makeup nhẹ nhàng, xõa tóc ra, sau đó cài một chiếc kẹp tóc bằng đá thạch anh mà cô đã mua khi đi dạo phố với Chung Ý hai ngày trước.
Mạnh Tư Duy sửa soạn xong xuôi, cô đứng trước gương chụp tấm ảnh rồi gửi cho Chung Ý: [Tỉnh chưa? Trông thế nào?]
Chung Ý trả lời bằng meme: [khóc rồi.jpg]
Mạnh Tư Duy: [?]
Chung Ý: [Là cậu đấy sao Mạnh Tư Duy?]
Mạnh Tư Duy: [???]
Chung Ý: [Người đẹp này thật sự là nữ cảnh sát Mạnh Tư Duy vô nhân đạo nhất ở Phân cục Trung Ninh, nghe nói còn là là hung thần khi thẩm vấn và có sở trường quật ngã tội phạm sao?]
Mạnh Tư Duy: […]
Cô phồng má rồi gõ chữ: [Nếu cậu thấy kì cục thì mình không mặc nữa vậy…]
Thật ra tự cô cũng cảm thấy hơi kỳ kỳ, mà cái cảm giác kỳ lạ này không phải cái gì khác, chủ yếu là Mạnh Tư Duy nhìn chính mình trong gương, cũng không phải cô tự luyến, nhưng thật sự cô cảm thấy hình như… mình quá đẹp.
Bởi vì nguyên nhân công việc, bình thường cô ăn mặc rất đơn giản, rất ít khi ăn diện như thế này.
Chung Ý: [Đừng!]
[Mình đùa đấy.]
[Đẹp lắm, cứ mặc như này đi.]
[Xông lên.jpg]
[Nam thần học bá lạnh lùng cũng phải quỳ dưới làn váy thạch lựu của cậu!]
Mạnh Tư Duy: […]
Đã là quan hệ bạn trai bạn gái từ lâu rồi, hôm nay chỉ là ra ngoài hẹn hò đón sinh nhật thôi mà.
Sau khi Mạnh Tư Duy nhận được sự tán thành của Chung Ý, cô buông điện thoại xuống, sau đó lại nhìn bản thân trong gương một lần nữa.
Cô lại gần gương để kiểm tra lại đầu tóc và lớp trang điểm một lượt, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Hiển nhiên Bùi Thầm cũng vừa thức dậy chưa được bao lâu, khi cô bước ra cũng đúng lúc anh đi ra khỏi phòng.
Mạnh Tư Duy bắt gặp ánh mắt Bùi Thầm.
Cô chậm rãi ngẩng đầu rồi cười với anh, sau đó nói: “Em chuẩn bị xong rồi.”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Hôm nay là sinh nhật của cả hai người.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Tư Duy cảm nhận được ánh mắt của Bùi Thầm luôn đặt trên người cô.
Bởi vì hôm nay cô đã cố ý ăn diện một chút.
Dù sao cô ăn mặc như thế này là để đi hẹn hò với bạn trai, Mạnh Tư Duy dứt khoát hít sâu một hơi, sau đó xoay một vòng trước mặt anh.
“Đẹp không anh?” Cô nghiêng đầu, hai mắt sáng long lanh hỏi anh.
Nhìn thấy cảnh này, hầu kết của Bùi Thầm hơi động, ánh mắt anh tối lại.
“Đẹp.” Anh đáp.
Mạnh Tư Duy nhận được câu nhận xét có vẻ cụt lủn của Bùi Thầm.
Kể ra thì nhận xét này cũng không có gì sai cả, cô hỏi “có đẹp không” và anh trả lời là “đẹp”, chỉ có điều muốn dài hơn thì không có.
Mạnh Tư Duy “ồ” một tiếng.
Cô chỉ có thể tự nhủ rằng đừng nghĩ nhiều làm gì, Bùi Thầm khen đẹp là được rồi, kêu anh làm một bài văn 500 chữ tại chỗ để tâng bốc khen cô trên trời dưới đất vốn không phải tác phong của anh.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng bóng lưng khi xoay người đi lấy túi xách của Mạnh Tư Duy vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Mạnh Tư Duy cầm túi xách đứng trước bàn trang điểm, cô đang định nhét thỏi son và hộp cushion vào túi xách để phòng hờ nhỡ đâu cần dặm lại khi ra ngoài.
Đột nhiên cô cảm nhận được nguồn nhiệt sau lưng, hơi thở của người đàn ông như bao vây lấy cô.
“Ơ?” Mạnh Tư Duy kêu nhẹ một tiếng rồi quay đầu.
Hai tay Bùi Thầm đặt trên bàn trang điểm giống như đang bao vây lấy cô.
Anh cúi đầu ngửi thấy hương thơm vấn vít trên những sợi tóc ở cổ cô, sau đó anh nhắm mắt lại, hầu kết trượt lên xuống rồi nói: “Thật đấy, rất đẹp.”
“Còn những cái khác thì anh cũng không biết nên nói như thế nào.”
Mạnh Tư Duy nghe xong thì ngay lập tức giương cao khoé môi.
Thì ra anh giống như những gì cô nghĩ, chẳng qua chỉ là không biết tâng bốc nịnh nọt mà thôi.
Cô xoay người trong vòng tay của người đàn ông, phần eo dựa vào cạnh bàn trang điểm, sau đó nhấc cằm của anh một cách kiêu ngạo: “Được rồi, em biết rồi.”
Ánh mắt của Bùi Thầm bất giác dịch chuyển đến bờ môi của Mạnh Tư Duy.
Dáng môi của cô là môi trái tim hơi đầy đặn một chút chứ không mỏng, cô đang tô một lớp son bóng màu đỏ dâu tây căng mọng.
Trông hấp dẫn hệt như một trái dâu tây vậy.
Bùi Thầm nhìn đến mức muốn nếm thử, cuối cùng cũng không kìm lòng được nữa mà trực tiếp nếm luôn mùi vị trên bờ môi cô.
Mạnh Tư Duy mở to mắt vì nụ hôn bất ngờ ập đến, nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Cô nghĩ bụng lát nữa tô lại một lớp son nữa là được.
Cho đến khi nụ hôn này mãi mà vẫn không dừng lại như cô dự liệu, Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng hô hấp ngày càng nặng nề của người đàn ông, sau đó hai người tách ra, cô nhìn thẳng lên đôi mắt của anh.
Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô lúc nãy cho đến khi nụ hôn kết thúc lúc hiện tại, ánh mắt của anh luôn tràn ngập sự chiếm hữu và dục vọng không hề che đậy.
Mạnh Tư Duy bỗng ngẩn ra khi nhìn vào ánh mắt ấy, sau đó cô thấy Bùi Thầm giơ tay kéo rèm che màu trắng trong phòng cô.
Sau khi Mạnh Tư Duy phản ứng kịp thì bỗng muốn chạy.
Bùi Thầm dang tay ôm chặt cô.
Khi Mạnh Tư Duy biết chuyện gì sắp xảy đến với mình thì khóc không ra nước mắt, có lẽ Bùi Thầm thật sự rất thích cách ăn mặc của cô hôm nay. Anh không biết ăn nói, nên trực tiếp dùng hành động thay lời muốn nói luôn.
Vào giây phút cuối cùng Mạnh Tư Duy bỗng nhớ lại tin nhắn “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của cậu” mà Chung Ý gửi cho cô khi nãy.
Cô cắn ngón tay mà nước mắt lưng tròng, có đánh chết cô cũng không ngờ hoá ra lại dùng kiểu quỳ gối như thế này.
- -------------------