• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mệnh lệnh của Mạnh Thiếu Khiêm, Lệ Ái lập tức giúp anh nghe điện thoại. Là video call…!

Chết rồi cô quên không để ý, lỡ người nào là đối tác của anh mà thấy cô thì như nào…Không xong không xong rồi….Nhưng mà không kịp, vừa nhấn nghe chưa kịp tắt camera bên kia đã hiện lên mặt của đôi nam nữ. Hai người bên kia thấy Lệ Ái liền có chút ngạc nhiên, người đàn ông hỏi:

“Cô là ai vậy, sao lại giữ điện thoại của Khiêm?”

Trước câu hỏi này Lệ Ái có phần khó xử không biết phải nói làm sao mới đúng. Trước tiên là nở nụ cười thật tươi nhưng vẫn thoáng gượng gạo, bình tĩnh nhìn vào màn hình trả lời:

“Xin chào, tôi tên Lệ Ái!”

Người đàn ông bên kia gật đầu nhưng vẫn chưa vơi đi sự tò mò nên tiếp tục hỏi:

“Ok cô Lệ Ái. Vậy xin hỏi cô là ai, Khiêm đâu?”

Lệ Ái chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng nói êm dịu của người phụ nữ ngồi cạnh anh ta vang lên:

“Tường, anh đừng dồn dập như vậy làm cô ấy khó xử.”

Sau đó quay qua màn hình nhìn Lệ Ái, mỉm cười cất tiếng:

“Ngại quá, anh ấy lo lắng nên hỏi cô dồn dập. Tại Tường có việc muốn nói với Mạnh Thiếu Khiêm nên mới gọi đến. Anh ấy đâu rồi?”

Lệ Ái không trả lời mà nhận định người phụ nữ. Là một cô gái thật xinh đẹp, kiều diễm. Dù chỉ qua màn hình điện thoại nhưng Lệ Ái vẫn bị mê mẩn trước nhan sắc quá đỗi tuyệt mĩ này. Nhẹ nhàng, đằm thắm, nhu mì hiện lên trên gương mặt, lời nói cũng khiến người ta say mê….Trời ơi Mạnh Thiếu Khiêm đã quá hoàn mỹ mà người anh quen biết cũng vậy luôn. Người đàn ông ngồi cạnh bên kia lại mang nét ôn nhu không quá lạnh lẽo, ánh mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh đầy yêu chiều….Ngẩn ngơ chìm đắm với trí tưởng tượng về ba nhan sắc cực phẩm nên Lệ Ái quên mất mình đang nói chuyện điện thoại. Đến khi người phụ nữ bên kia cất tiếng lần nữa cô mới thoát khỏi suy nghĩ mà quay lại cuộc trò chuyện.

“Thật xin lỗi, tôi hơi mất tập trung. Hai người tìm Thiếu Khiêm có chuyện gì gấp sao? Có bí mật không? Nếu không thì tôi chuyển lời giúp cho.”

“Thiếu Khiêm?”

Đồng loạt hai người bên kia thốt lên….Mạnh Tường như không tin vào tai mình luôn…Mạnh Thiếu Khiêm có phụ nữ bên cạnh lại còn thân mật đến độ kêu tên một cách nhẹ nhàng như vậy….Chuyện lạ nha trời ơi…! Còn Phương Diễm lại ấn tượng với cô gái bên kia màn hình điện thoại. Như tiểu tinh linh vậy, cô gái đó vừa xinh đẹp, vừa thuần khiết, cô còn mê nói chi Mạnh Thiếu Khiêm…Anh tìm đâu ra cô gái đáng yêu như vậy chứ??

Lệ Ái có phần ngạc nhiên vì không nghĩ hai người kia lại phản ứng như vậy…Cô nói gì sai sao???

Qua vài giây Lệ Ái bắt đầu nói tiếp:

“Hay hai người nói đi tôi chuyển giúp anh ấy ngay. Tôi là người….”

“Người của tôi, thắc mắc cái gì?”

Lệ Ái chưa nói hết câu đã bị giọng nói trầm thấp cướp mất lời. Nhìn thấy người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, trên tóc vẫn chưa lau khô liền đứng dậy cầm khăn ra sau đứng giúp lau. Mà đôi mắt lúc quét qua tổng thể thấy Mạnh Thiếu Khiêm chưa mặc đồ vào chỉ quấn mỗi khăn tắm, đầu nghĩ đến đang trò chuyện trên điện thoại vì vậy liền nhắc nhở:

“Anh sao không mặc đồ vào đàng hoàng rồi hẳn ra đây. Đang nói chuyện điện thoại đó!”

“Tôi thế này ai dám nói chứ, lát nữa cũng cởi mà mặc làm gì.”

“Không đứng đắn”

Lệ Ái thẹn thùng mắng một câu rồi không nói nữa mà tập trung giúp anh lau tóc. Mạnh Thiếu Khiêm cười nhẹ với cô nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt khi quay sang cuộc trò chuyện trên điện thoại. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào hai người bên kia, trầm giọng hỏi:

“Có chuyện gì không?”

Mạnh Tường nhanh chóng đáp:

“Cũng không có gì quan trọng chỉ là thấy anh đi lâu quá trong khi kế hoạch chỉ có hai ngày. Hoá ra là giấu bạn gái nha!”

“Không phải bạn gái! Nói bừa là nằm bẹp vào ngày luyện võ sắp đến nhé!”

Mạnh Tường bĩu môi không tin vẫn nói lại:

“Đừng có gian dối, không phải bạn gái thì là gì? Thân mật thế kia mà còn chẳng mặc áo quần chỉnh tề vào nói chuyện với tôi.”

“Như thế mới vừa với cậu, cậu chắc mình nghiêm túc quá nhỉ? Mấy hôm trước khi tôi gọi đến còn nghe tiếng thở gấp…”

Nói không hết câu nhưng vẫn khiến hai người kia ngượng. Quả thật Mạnh Thiếu Khiêm rất thích đày đoạ người khác….Đêm hôm khuya khoắt Mạnh Tường anh đang cùng Phương Diễm mặn nồng tình cảm trên giường thì bô lão Mạnh Thiếu Khiêm gọi đến. Lúc đó còn đang chìm trong kích tình nên dù nhẹ vẫn không kiềm được sung sướng trong người vì vậy có hơi thở mạnh một chút, anh lại di chuyển có chút sâu ở trong nơi ấm áp của cô nên làm Phương Diễm có kêu lên….Ai ngờ Mạnh Thiếu Khiêm nhớ đến giờ đâu…Đúng là phiền phức…

Khoé môi nhếch lên vì chọc ghẹo được Mạnh Tường, Mạnh Thiếu Khiêm tiếp tục nói:

“Nhắc rồi đấy, không phải bạn gái đừng nói lung tung. Cô ấy là người của tôi, biết như vậy thôi được rồi. Cũng đừng nói cho ai cả, tôi không muốn cô ấy khó xử.”

Lệ Ái nghe Mạnh Thiếu Khiêm nói vậy trong lòng hơi hụt hẫng….Đúng rồi, cô chỉ là tình nhân của anh thôi cũng không phải bạn gái gì cả…Nhưng mà lời anh nói vô cùng mạnh mẽ, kiên định khiến trái tim cô có phần co rút lại….Có lẽ con đường chinh phục trái tim của Mạnh Thiếu Khiêm lại thêm gian nan rồi…, anh không mở lòng với cô…Haizzz, ai bảo cô lại phải lòng người đàn ông có trái tim lạnh lẽo này chứ….

Mạnh Tường gật đầu sau đó nói Mạnh Thiếu Khiêm giới thiệu Lệ Ái với mình và Phương Diễm.

Lệ Ái bị Mạnh Thiếu Khiêm kéo đến ngồi cạnh rồi giới thiệu cô cho hai người kia. Cả hai không khỏi kinh ngạc vì Lệ Ái còn nhỏ như vậy…Lệ Ái cũng không biết làm thế nào nên chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

“Ngại quá để anh chị cười chê rồi.”

Phương Diễm ngắm nhìn Lệ Ái cũng nở nụ cười rồi đáp:

“Chê cái gì, chắc chắn anh Khiêm thấy em đáng yêu lại xinh đẹp để ở ngoài bị người ta dụ đi nên mang về thôi. Với cả khi nãy anh ấy nói về em chị thấy em thông minh lắm, anh Khiêm có được bảo bối rồi.”

Lệ Ái ngượng ngùng mỉm cười, Mạnh Thiếu Khiêm chẳng kiêng dè ôm lấy vai cô. Mạnh Tường bên kia bĩu môi không chịu thua kéo Phương Diễm ôm chặt vào lòng nói qua điện thoại:

“Người ta còn nhỏ, anh có làm gì thì từ từ thôi. Đó giờ mới biết anh thích trẻ em…trời ơi cầm thú quá bạn mình ơi…!”

“Nói hàm hồ nữa là đi chăn chó ngay lập tức!”

Phương Diễm nghe lời hù doạ của Mạnh Thiếu Khiêm với Mạnh Tường quay qua mắng yêu Mạnh Tường vài câu rồi nói với Mạnh Thiếu Khiêm:

“Các anh lớn cả rồi còn không biết tiết chế đùa giỡn trước mặt Lệ Ái. Anh xem, em ấy sợ rồi kìa!”

“Là do thằng nhóc ngồi cạnh cô cạy miệng tôi, tôi không nói không được.”

Nói xong quay sang hôn lên đỉnh đầu Lệ Ái một cái với ý nghĩa muốn nói bọn họ đang trêu nhau nên đừng sợ. Thật ra Lệ Ái không hoảng đâu, chỉ là lòng cô có hơi buồn thôi. Mỉm cười tránh cho Mạnh Thiếu Khiêm phát hiện, cô thì thầm:

“Em không sợ! Các anh đùa nhau vui lắm, em còn mong lúc nào anh cũng được vui vẻ thế này.”

“Ngoan”

Mạnh Thiếu Khiêm ấm áp vuốt tóc cô, ánh mắt đầy ôn nhu. Mạnh Tường cùng Phương Diễm thấy thế cũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi trả lại không gian riêng cho hai người…

Mạnh Thiếu Khiêm bế Lệ Ái vào giường rồi thuần thục cời đi chiếc váy ngủ trên cơ thể cô. Thân hình rắn chắc áp lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt gò má mịn màng sau đó cúi đầu hôn lên vầng trán thanh tú. Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:

“Hôm nay chơi vui không?”

Lệ Ái e thẹn gật đầu, khoé môi cong lên thật dịu dàng. Hai cánh tay theo thói quen vòng lấy cổ Mạnh Thiếu Khiêm sau đó cất tiếng:

“Thiếu Khiêm, anh sẽ không rời xa em đúng không?”

“Em ngoan ngoãn thì muốn gì cũng được. Tôi thích em vâng lời không làm trái ý tôi.”

Mạnh Thiếu Khiêm vừa nói vừa mơn trớn môi trên cần cổ trắng mịn. Anh chẳng hiểu cô gái nhỏ này sợ cái gì nữa, cô ngoan như vậy còn sợ anh rời xa à?

Lệ Ái trước câu khẳng định của anh, chủ động hôn lên môi anh thì thầm:

“Em sẽ cố gắng chứng minh anh đã không sai khi tin tưởng em….”

“Tôi tin em!”

Dứt lời hai đôi môi đã nồng nàn quấn lấy nhau, nhiệt độ trong phòng càng tăng thêm nóng bỏng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK