“Khiêm, không xong rồi, lần này anh phải giúp em.”
“Làm sao vậy? Chẳng phải em đang cùng bạn ăn tiệc sinh nhật sao?”
Mạnh Thiếu Khiêm khẽ hỏi, anh linh cảm có chuyện không hay xảy ra.
Tố Quyên phía bên kia vò đầu bức tóc, lo sợ hoảng hốt mà đáp:
“Đúng là hôm nay em dự sinh nhật bạn nhưng mà đêm qua đã tổ chức và chơi cả đêm. Em uống hơi quá ly mà sáng nay trong công ty có cuộc họp sớm. Khi lái xe về, trên đường em sợ trễ giờ nên đã vượt đèn đỏ và tăng tốc độ. Nhưng lúc đó lại xuất hiện một người đàn bà đi đến, em không chú ý nên lái xe và….và đã tông bà ấy….Lúc đó em rất sợ hãi….Đường khi đó không có người nên là em lái xe vòng lại đi xem như…xem như không biết gì cả…..Khiêm, anh phải giúp em, em không muốn cảnh sát vào cuộc.”
Mạnh Thiếu Khiêm trong lòng thật sự rất bất ngờ, anh không nghĩ Tố Quyên mà anh biết lại thay đổi đến như vậy. Cho là cô ta có cuộc sống giàu sang nên trở nên kiêu căng nhưng mà cả tâm hồn, cả lương tâm của cô ta cũng đã bị vấy bẩn. Anh không ngờ Tố Quyên là một người vô trách nhiệm đến như vậy. Tai nạn do chính mình gây ra lại chối bỏ. Như một con rùa rụt cổ và vô cùng hèn hạ, máu lạnh.
Để làm cô ta yên tâm, Mạnh Thiếu Khiêm vờ nói:
“Em đừng lo nữa, anh sẽ xem xét rồi xử lí. Tai nạn không biết có nghiệm trọng cỡ nào nhưng việc em bị điều tra là không thể tránh khỏi.”
“Không Khiêm, em không muốn, em không làm! Là do bà ta qua đường mà không để ý. Khi ấy đèn đỏ chỉ còn lại mười giây mà thôi.”
Tố Quyên gào thét cãi bướng, cô ta không cam tâm không muốn mình phải chịu hình phạt. Tại sao lại xui xẻo như vậy, chui đâu ra một mụ đàn bà đáng chết khiến cô ta rắc rối.
Mạnh Thiếu Khiêm càng nghe càng chói tai, nếu không phải vì đại cuộc chung thì anh chắc chắn đã buông lỏng mà chửi cô ta một trận xem cô ta có còn là con người hay không. Ngay từ lúc biết được sự thật và mọi cảm giác đối với Tố Quyên trước kia sau khi gặp lại đã không còn nữa. Như hai người xa lạ và tình yêu thời niên thiếu ấy đã không còn tồn tại.
Nén lấy cơn tức giận trong lòng, Mạnh Thiếu Khiêm thấp giọng trả lời:
“Mười giây cũng là đèn đỏ mà đèn đỏ thì buộc em phải dừng để cho người đi bộ đi qua. Em đã vi phạm luật giao thông và còn bỏ trốn sau khi gây tai nạn. Xét theo lý nếu người đàn bà đó chỉ bị thương và không tử vong thì em có thể thương lượng để đền bù thoả đáng. Còn ngược lại thì em biết rồi đó, người nhà của họ chắc chắn không để yên và sẽ kiện em. Và em có chắc được rằng lúc đó chỉ có em và bà ta trên đường hay không? Em quên rằng bây giờ ở những con đường càng vắng thì sẽ có vài nhà dân lắp camera à? Và có chắc rằng không có người thứ ba, thứ tư nhìn thấy? Đây là chuyện lớn Tố Quyên à và lỗi là ở em nên em không thể cố chấp như vậy. Ngay từ đầu em đã sai rồi.”
Vừa dứt lời bên kia đã vang lên tiếng gào thét, la hét kinh khủng. Mạnh Thiếu Khiêm không muốn cầm điện thoại nghe nữa mà quăng lên bàn, bật loa ngoài. Tố Quyên gào thét như bị điên, cô ta vẫn cố gắng nói lớn về sự sai trái của mình:
“Em không cần biết, em không muốn ngồi tù. Em không làm, tất cả do mụ đàn bà đó xui xẻo thôi. Khiêm, anh phải giúp em! Anh yêu em mà đúng không? Nếu anh không ra mặt thì em sẽ chết cho anh xem. Em không muốn sau này người ta lời ra tiếng vào vì anh cưới phải một cô vợ có tiền án đâu. Vì vậy, anh phải cứu em thì chúng ta mới được yên bình ở bên nhau. Đúng không?”
Vẻ mặt Mạnh Thiếu Khiêm lạnh tanh chẳng có cảm xúc gì trước lời nói của Tố Quyên. Đôi mắt tràn ngập tia khinh bỉ xem thường. Lần đầu tiên anh cảm nhận sâu sắc nhất sự giả tạo của phụ nữ. Ai nhìn vào Tố Quyên cũng nói cô ta là con gái của Trình gia giàu có, vừa có tài vừa có đức, hiền dịu lại nữ tính là mẫu người mà bao nhiêu người đàn ông khao khát có được. Nhưng họ lại không biết rằng, sau lớp vỏ hoàn hảo ấy lại là một người phụ nữ cực kỳ mưu mô và gian dối. Chỉ có Mạnh Thiếu Khiêm anh là biết được tất cả nhưng vẫn im lặng xem cô ta diễn kịch. Anh muốn xem xem Tố Quyên cùng gia đình cô ta có thể diễn đến khi nào nếu như mọi sự dơ bẩn bị bại lộ.
Suy nghĩ đến nỗi không còn nghe thấy tiếng kêu gào của Tố Quyên. Cho đến khi Mạnh Thiếu Khiêm trở về thực tại, anh mới nghe thấy cô ta nức nở gọi tên mình. Vì còn phải giải quyết nhiều văn kiện, anh không muốn tốn thời gian với loại rắn độc này nên đã tỏ ra mình cũng rất lo lắng nói với Tố Quyên:
“Anh hiểu rồi, em đừng khóc nữa. Để tan làm anh sẽ ghé chung cư của em xem thế nào rồi tính. Anh sẽ lo cho em nên cứ yên tâm đi. Bây giờ anh phải họp rồi nên không thể an ủi em được nữa, gặp và sẽ bù sau cho em nhé. Đừng khóc, anh đau lòng đấy!”
“Vâng”
Cuộc điện thoại kết thúc, Mạnh Thiếu Khiêm cả người ớn lạnh với chính lời nói của mình. Anh chỉ dịu dàng được với mỗi Lệ Ái thôi ấy vì cô chân thật, thuần khiết khiến anh chẳng thể cứng rắn, băng lãnh được. Nói đến thì có chút nhớ cô gái nhỏ, có lẽ anh nên trở lại chăm sóc cô thì hơn. Anh giận là vì Lệ Ái không nói mọi chuyện trước cho mình nghe, cô cứ giấu diếm làm anh rất khó chịu vì nghĩ Lệ Ái không tin tưởng anh, nghĩ anh sẽ bỏ đi đứa bé. Với cả chuyện tình cảm kia, anh muốn có thời gian để nghĩ….anh không thể trả lời đại vì thương hại cô được như vậy sẽ khiến cô đau lòng hơn. Chính điều đó nên anh mới nói sẽ tính tiếp khi đứa bé chào đời và giữ khoảng cách với cô để cảm nhận trái tim của mình….Lệ Ái đau, anh cũng không vui vẻ nhưng đó là lựa chọn tốt nhất tại thời điểm này….
—————————————————————
Tố Quyên khi gọi điện cho Mạnh Thiếu Khiêm xong vẻ mặt khóc lóc đã biến mất. Khoé môi cô ta nhếch lên đầy ngạo mạn. Chỉ cần có được Mạnh Thiếu Khiêm thì cho dù là trời cô ta cũng chẳng sợ nữa. Hừ, cũng tại mụ đàn bà đáng chết đó nên cô ta mới xui xẻo như vậy. Cô ta chắc chắn sẽ qua khỏi sự việc này vì có Mạnh Thiếu Khiêm ra mặt rồi còn sợ gì nữa chứ. Một lời anh nói sẽ khiến người ta nể mặt, với cả anh giàu có như vậy chỉ cần bung tiền ra thì sẽ bịt miệng được cảnh sát thôi. Quyết định bám lấy Mạnh Thiếu Khiêm quả thật sáng suốt, anh không còn nghèo khổ như trước khiến cô ta phát chán nữa rồi. Giờ đây thành đạt như vậy lại còn có quan hệ mật thiết với Hàn gia nữa, cô ta phải tóm lấy chứ và nhất quyết không để xổng mất con mồi ngon này đâu. Mạnh Thiếu Khiêm mãi mãi là của cô ta và phải cung phụng cho cô ta tất cả mà chẳng thể tách rời khỏi cô ta. Có trách là trách anh si tình, bị quay như chong chóng mà không biết.
—————————————————————