Mạnh Thiếu Khiêm ở văn phòng theo dõi biến động tài chính trên màn hình máy tính. Nhưng anh mở lên chỉ để vậy thôi còn mọi sự tập trung dồn vào bức ảnh siêu âm cầm trên tay. Đây là ảnh siêu âm của bé con mà anh có được khi đưa Lệ Ái đi khám thai gần đây. Nhìn vào ảnh chụp, ánh mắt anh dịu dàng như nước trong lòng vui vẻ xúc động. Đây là con của anh đã được năm tháng rồi. Khi thấy bác sĩ siêu âm và bé con hiện lên màn hình, anh thấy thật kì diệu và hạnh phúc vô cùng. Đối với đứa bé này anh không hề ghét bỏ. Lúc Lệ Ái nói với anh về sự hiện diện của nó, anh đã không sinh ra cảm giác ghét hay muốn cô phá thai. Đổi lại là cảm xúc khó tả, có thể nói là sự bất ngờ và xúc động mãnh liệt chỉ là hoàn cảnh lúc ấy anh không thể bộc lộ ra được. Giữa anh và Lệ Ái vẫn còn chuyện chưa thể giải quyết nên cả hai quyết định sẽ tập trung cho bé con trước còn chuyện khác tính sau. Nói là nói vậy nhưng trong lòng Mạnh Thiếu Khiêm thì hai mẹ con cô là tất cả. Anh hiểu cảm giác đứa bé không có cha mẹ là thế nào vì vậy dù bất ngờ nhưng anh đối với nó chính là sự yêu thương chân thành của một người cha.
Chìm trong những suy nghĩ riêng Mạnh Thiếu Khiêm không để ý đến điện thoại của mình đang reo inh ỏi. Đến khi anh quay lại thực tại thì mới phát hiện và cầm lên xem. Tức khắc trên môi hiện lên nụ cười lạnh, anh nhấn nút nghe. Bên kia vang lên tiếng nức nở của Tố Quyên:
“Hức…Khiêm…hức…em sợ quá…em muốn gặp anh.”
Mạnh Thiếu Khiêm nhàn nhạt đáp lại:
“Nhưng bây giờ anh đang bận lắm không đến gặp em được. Hay là để hôm sau đi.”
“Không…em muốn ở cạnh anh lúc này….Khiêm…em…em hình như gặp ma….là…là hồn ma của người đàn bà bị em tông….”
Tố Quyên lắp bắp nói năng không được tỉnh táo, cô ta cứ như một người bị bệnh về thần kinh. Mạnh Thiếu Khiêm làm sao không biết tình trạng cô ta hiện giờ chứ, anh biết rõ nữa là đằng khác.
Tựa lưng vào phía sau ghế, bộ dáng thoải mái nhưng có thể làm người ta ớn lạnh. Mạnh Thiếu Khiêm trầm giọng:
“Em bị ảo giác rồi đó, anh nghĩ không có ma nào đâu. Dù sao anh đã giải quyết giúp em rồi mà nên cứ bình thường đi đừng sợ hãi khiến người ta nghi em làm việc xấu đấy. Nếu hôm nay làm xong việc sớm anh sẽ qua với em. Đừng sợ nữa, anh đã phanh thây xác bà ta rồi còn đem quăng đi khắp nơi nữa nên không thể nào nguyên vẹn tìm em được đâu.”
“Đúng…đúng…mụ ta sẽ không…không tìm em….hức….hức…”
Tố Quyên nói năng loạn xạ làm Mạnh Thiếu Khiêm càng nghe càng thích thú. Anh muốn cô ta phải ám ảnh cả đời về tội ác của mình. Anh nói tiếp:
“Vậy nhé, đừng sợ là bà ta không tuân thủ luật pháp…”
“Phải…phải…là bà ta tự chuốc lấy….Đúng…đúng rồi….Khiêm, hức…em đi nghỉ ngơi một chút….đêm qua em không ngủ được….không đúng….mà kể mấy đêm trước nữa….cứ như có người nhìn em từ cửa sổ vậy….còn có những nơi trong nhà….cứ đến đêm là em lại sợ hãi….” . truyện teen hay
Khoé môi Mạnh Thiếu Khiêm còn cong lên sắc bén hơn nữa. Đuôi mày nhếch lên lại cất giọng vờ dỗ dành Tố Quyên:
“Thôi mà, anh sẽ lo hết cho em, em sợ gì chứ. Cứ ăn ngon ngủ yên và sinh hoạt bình thường đi đừng nghĩ tới việc đó nữa.”
“Được…được…vậy em tắt máy đây…”
Cuộc điện thoại kết thúc, Mạnh Thiếu Khiêm chán ghét ném điện thoại lên bàn tiếp tục ngắm nghía bức ảnh siêu âm trong lòng mong mỏi chờ ngày bé con ra đời. Càng nhìn anh càng chìm đắm rồi trong đầu hiện lên một hình ảnh thuần khiết….Hình như anh nhớ Lệ Ái, không biết cô đang làm gì….
—————————————————————
Lệ Ái đang ở trong phòng đọc sách tiếng Nga, dáng vẻ bình yên, chăm chú qua từng trang sách. Gần đây nhờ Mạnh Thiếu Khiêm đốc thúc ăn uống nên cô đã có da có thịt hơn so với lúc trước. Đọc một chút cô gấp quyển sách lại để sang bên cạnh trong lòng lại nghĩ đến vụ việc của mẹ cô. Cũng qua một tháng hơn, Lệ Ái vẫn chưa biết Mạnh Thiếu Khiêm đang tính toán cái gì. Cô không nghe anh nói đến Tố Quyên phải bị trừng trị như nào. Cô tin anh nhưng mà cô vẫn sốt ruột lắm. Ngày nào kẻ ác còn nhởn nhơ ngoài pháp luật thì mẹ cô chắc chắn không thể yên lòng nhắm mắt mà cô cũng không thể đối mặt với mẹ vì chưa bắt được thủ phạm đền tội. Càng nghĩ Lệ Ái càng não lòng. Mấy lần cô hỏi anh anh chỉ nói anh đang lo liệu nên cô cũng không hỏi đến nữa chỉ chờ tin tức thôi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lệ Ái uể oải cầm lấy mà nghe. Là Mạnh Thiếu Khiêm gọi đến.
“Em nghe ạ”
Lệ Ái nhỏ giọng nói qua điện thoại
“Ừ, đang làm gì đó? Đã ăn trưa chưa?”
Lệ Ái nhẹ nhàng đáp lại:
“Em đang đọc sách thôi, em ăn rồi”
“Nghỉ trưa đi, em đọc ít thôi đọc nhiều mỏi mắt. Chiều nay tôi về sớm với em.”
“Dạ”
Lệ Ái ngoan ngoãn “dạ” một tiếng. Mạnh Thiếu Khiêm bên kia thở nhẹ, anh nói:
“Không được nghĩ vẩn vơ ảnh hưởng đến sức khoẻ là tôi phạt em đấy. Đi ngủ đi nhé, chiều tôi về.”
“Em biết rồi mà, Thiếu Khiêm à, anh cũng nghỉ ngơi đi đừng làm việc nữa.”
Hai người nói qua lại vài câu mới kết thúc cuộc gọi điện thoại. Lệ Ái nghiêng người nằm xuống giường, tay theo thói quen xoa lên phần bụng đã nhô cao của mình. Nhanh thật, mới ngày nào bé như hạt đậu vậy mà bây giờ đã phát triển đến tháng thứ năm rồi. Cô sẽ cố gắng vì con, luôn giữ cho mình tâm trạng vui vẻ để không ảnh hưởng con. Đứa bé vô tội, lỗi lầm cô gây ra cô không thể để con cô gánh được. Mạnh Thiếu Khiêm chấp nhận và thương yêu bé con đã là an ủi rất lớn với cô rồi nên cô sẽ cố gắng mạnh khoẻ để bé con phát triển tốt nhất có thể….