Tố Quyên mỗi ngày đều theo dõi tin tức trên mạng. Chuyện của ba mẹ cô ta cứ như gió mà truyền đến tất cả mọi người. Có không ít người đã buông lời sỉ nhục, có những người tỏ thái độ hả hê thông qua các bình luận. Tố Quyên càng đọc càng nóng cả người, cô ta bực dọc mà ném thằng ipad xuống sàn nhà. Khốn kiếp thật hai ông bà vô dụng, từng tuổi này rồi lại khiến cô ta chịu thiệt thòi thế này. Chẳng biết làm ăn kiểu gì mà khiến người ta nắm được thóp rồi tung hết cho báo chí hại cô ta bây giờ chẳng dám ra ngoài nhìn mặt ai….Phải mau nghĩ cách dìm chuyện này xuống thật nhanh nếu không cô ta sẽ điên mất….
Những ngày qua Tố Quyên cũng không được ngủ yên, vẫn mơ hồ thấy bóng ma của người đàn bà bị cô ta đâm chết. Thuốc Mạnh Thiếu Khiêm đưa cho cô ta, mỗi ngày đều dùng, bây giờ lượng dùng càng tăng vì nó khiến cô ta ngủ say….Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay xảy ra chuyện động trời thế này mà không thấy Mạnh Thiếu Khiêm gọi cho cô ta….Chẳng lẽ anh định nhân lúc này ruồng bỏ cô ta hay sao? Không, Trình Tố Quyên cô ta không cho phép. Mạnh Thiếu Khiêm chỉ có thể là của cô ta thôi, anh chắc chắn không thoát khỏi cô ta.
Tâm trạng thấp thỏm bao vây Tố Quyên, cô ta nghĩ đến mọi diễn cảnh sẽ xảy ra với cô ta và Mạnh Thiếu Khiêm. Hừ, khi đó cô ta vứt bỏ Mạnh Thiếu Khiêm vì anh nghèo nhưng bây giờ thời thế đã khác. Anh có tiền rồi lại có tiếng nữa cô ta phải nắm lấy thật chặt chứ Trình gia chẳng còn hi vọng nữa. Mà nếu có đá thì phải là cô ta một lần nữa đá anh đi….Nhưng ai ngu dại thả con mồi thơm này….
Nghĩ nghĩ Tố Quyên lấy điện thoại gọi cho Mạnh Thiếu Khiêm:
“Alo Khiêm, sao mấy ngày nay anh không gọi cho em vậy? Có phải vì chuyện nhà em mà anh tránh né không?”
Vờ hỏi vờ uất ức sụt sùi đôi câu. Bên kia Mạnh Thiếu Khiêm rất nhanh nhận máy. Trước câu hỏi của Tố Quyên, anh trả lời:
“Anh đã biết hết rồi nhưng do công việc bận rộn nên không gọi cho em được. Em tính thế nào?”
Lúc này Tố Quyên bắt đầu nhập vai, cô ta nức nở một tiếng rồi nói:
“Em không biết nữa…hức….hức….Khiêm, anh hãy giúp em, giúp Trình gia đi. Bây giờ không ai ngoài anh có thể ra mặt giúp gia đình em được.”
Mạnh Thiếu Khiêm yên lặng vài giây sau đó mới đáp lại:
“Chuyện này rất phức tạp Tố Quyên à! Nếu anh can thiệp vào chắc chắn sẽ phải mất một quá trình rườm rà. Không những thế còn ảnh hưởng đến Hàn gia và Hàn thị. Hàn Chấn Phong biết chuyện sẽ không tha cho anh vì ba em liên quan đến những vụ làm ăn của Phong Vũ bị cướp, ông ấy cùng đồng bọn luôn canh me để lấy hàng của bọn anh. Em biết đó, một lô hàng muốn chuyển đi hay lấy về là rất khó vì có những bang phái khác luôn mon men cướp lấy giữa đường. Đã vậy ba em còn có những tiền án khác, đặc biệt ông ta liên quan tới Mã Lữ Thông. Còn về mẹ em, bà ấy chấp nhận chơi ở sòng bạc thì phải chấp nhận điều luật: Chơi hết tiền muốn chơi tiếp thì phải kí giấy nợ và không được rời khỏi sòng bạc theo thời gian quy định. Ở đâu anh không biết nhưng một khi bước chân vào sòng bạc của Phong Vũ thì phải chấp nhận hết dù đó là luật lệ vô lí đi nữa. Nhưng việc mẹ em qua lại với những người đàn ông khác thì có lẽ em nên hỏi bà ấy vì bọn anh không quản lí việc này. Nếu khách yêu cầu dịch vụ đó thì cũng đã kí giấy cam kết là mọi hậu quả sẽ tự chịu trách nhiệm. Đấy hai việc của ba mẹ em liên quan đến rất nhiều điều khác, một khi anh ra mặt thì không hẳn sẽ thành công đâu. Chưa kể anh đang lo việc của em nữa nên không thể lo thêm cái khác. Em thử nhớ xem ở nước ngoài hay họ hàng Trình gia có ai có thể giúp được không?”
Tố Quyên nghe vậy trong lòng như lửa đốt. Lúc này cô ta chỉ muốn chửi Mạnh Thiếu Khiêm một trận vì sự hèn nhát. Tưởng đâu có được gia thế như bây giờ thì có thể lo chu toàn mọi chuyện. Hừ, chỉ là một con rùa núp sau bóng Hàn gia thôi. Nếu có bản lĩnh thì anh đã lật đổ Hàn Chấn Phong từ lâu để chiếm lấy cả Hàn gia rồi….Thật vô dụng mà….! Nhưng anh đã ra mặt bao che chuyện của cô ta thì cũng nên cân nhắc….Có lẽ phải năn nỉ thêm xíu nữa mới khiến Mạnh Thiếu Khiêm khôn ra mà giúp cô ta…..
Nghĩ là làm, Tố Quyên lại bắt đầu giở giọng uất ức đáng thương:
“Hức…hức….anh không giúp được em cũng không biết nhờ ai nữa. Khiêm à, bây giờ anh giúp ba mẹ em thì cũng là để chứng minh bản lĩnh của anh cho ba mẹ em thấy. Khiêm, anh nỡ thấy em sống trong sự chỉ trích của người khác sao? Nỡ lòng nào thấy em một lần nữa bị người ta ức hiếp chỉ vì nghèo nàn, hèn hạ sao? Anh không còn thương em nữa à?”
Mạnh Thiếu Khiêm thở dài nói qua sau khi Tố Quyên dứt lời:
“Haizzz….anh sao lại không thương không lo cho em được chứ. Anh cũng lo cho ba mẹ em lắm nhưng tình thế bây giờ chúng ta không thể gấp gáp được. Thôi để anh nghĩ cách miễn là nhanh nhất có thể đè nén chuyện nhà em xuống. Cứ giao cho anh!”
Từng câu từng chữ của Mạnh Thiếu Khiêm khiến cho tâm trạng của Tố Quyên thay đổi. Cô ta biết ngay mà, Mạnh Thiếu Khiêm không thể bỏ mặc cô ta được đâu….
Khịt khịt mũi, Tố Quyên nói:
“Vâng em cảm ơn anh nhé Khiêm, anh vẫn thế vẫn luôn bảo vệ em.”
“Đó là trách nhiệm của anh!”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tố Quyên vui vẻ hẳn nhưng cô ta không biết ở chỗ nào đó Mạnh Thiếu Khiêm lại mang dáng vẻ lạnh lùng, hung ác…Anh đang chờ ngày cả ba người Trình gia phải chật vậy dưới chân anh như cái cách mà họ đã làm với anh….