Chu Tuấn chạy về phía Chu Nghị, kéo người cậu ta lên. Khuôn mặt của Chu Nghị bị thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Gương mặt của Chu Tuấn rất tức giận, cậu ta chất vấn: "Giang Sóc, cậu làm gì vậy?"
Cậu ta vừa dứt lời, Tiền Đạc Hâm và mọi người xông tới, một hàng người hùng hổ chắn trước mặt của Giang Sóc.
Khi nhìn thấy gương mặt bầm dập của Chu Nghị, Tiền Đạc Hâm cảm thấy thật vui vẻ.
"Này, một tên vớ vẩn như cậu, tới đây làm cái gì?"
Chu Tuấn không phục: "Muốn đánh người thì cũng phải có một cái lý do chứ."
An Vu nhấp môi định tiến lên giải thích, bỗng nhiên cô bị Giang Sóc mạnh mẽ túm lấy cổ tay.
Anh không nói một lời nào, chỉ lôi kéo An Vu bước đi, sảnh khách sạn không có ai ngăn cản anh lại, có một người đàn ông mặc vest vội vàng chạy tới.
"Đưa đi bệnh viện." Giang Sóc nói với người đàn ông đó, sau đó túm lấy An Vu đi ra khỏi khách sạn, cũng không thèm quay đầu lại nhìn.
Ban đêm lạnh lẽo, ở bên ngoài đã có một cơn mưa nhỏ rơi lất phất.
An Vu dừng bước chân một chút, cô lấy chiếc ô có tay cầm của mình trên kệ.
Xe của Giang Sóc đậu bên ngoài khách sạn, anh mở cửa ra để An Vu lên xe trước.
Dọc theo đường đi, hai người không ai nói gì, Giang Sóc trực tiếp vắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như anh đang rất tự giận, cho nên không muốn nói chuyện với cô.
An Vu rũ mắt xuống, lại rụt rè nhìn về phía anh.
Cô cảm thấy có chút áy náy, cô muốn cảm ơn anh vì đã cứu mình nhưng áp suất của Giang Sóc thực sự quá thấp, cô không dám mở miệng nói chuyện.
Sau khi do dự một lúc lâu, ánh mắt của An Vu dừng lại ở trên đùi của anh, dưới chiếc quần short rộng thùng thình kia là hai bắp chân hoàn chỉnh và khỏe mạnh.
Từ trước đến giờ, thì ra là anh lừa cô, anh không hề tàn tật.
Giống như đã tìm được lý do để bù lại sự chột dạ, An Vu mở miệng hỏi: "Chân của cậu, lành rồi sao?"
"Giả." Giang Sóc cũng không quay đầu lại, chỉ nói ra hai chữ.
Lộ ra bên ngoài rồi còn lừa gạt người khác.
An Vu nhấp môi, không so đo chuyện này nữa, cô im lặng một lát, sau đó lại quan tâm hỏi anh: "Vậy cậu có đau chân hay không?"
Giang Sóc quay đầu lại nhìn cô.
An Vu nuốt nước bọt trong cổ họng, tiếp tục nói: "Tôi thấy cậu đạp cậu ta vài cái."
"Biết rồi, không tàn phế được."
"Cậu đoán xem, chân của cậu ta có đau hay không?"
Giang Sóc nghẹn lời, cả người dựa vào ghế, lười biếng quay đầu qua, đuôi lông mày nhếch lên hỏi cô: "Quan tâm tôi?"
An Vu im lặng trong chốc lát, gật đầu thừa nhận: "Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu đã giúp tôi."
Giang Sóc ừ một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, tại sao cậu và Chu Nghị lại ở cùng một chỗ?"
Cảm xúc của Giang Sóc dường như đã bình ổn hơn một chút, hai tay anh đặt lên trên đầu gối, bắt đầu truy hỏi cô.
Anh không định đi dự buổi tiệc sinh nhật của Trình Bạch Hủy, Trình Bạch Hủy không chịu buông tha gửi tin nhắn cho anh, Giang Sóc bị làm phiền, cho nên bỏ tiền mua một món quà đưa qua.
Anh chưa từng tặng quà cũng không có tâm tư kia, vì thế đã giao nhiệm vụ này cho Tiền Đạc Hâm, bảo cậu ta tùy tiện đem một món quà qua. Quả nhiên, lúc sau Trình Bạch Hủy cũng không còn nhắn tin làm phiền anh nữa.
Cứ tưởng việc này đã qua đi, kết quả là Tiền Đạc Hâm gửi cho Giang Sóc một tấm ảnh, cậu ta chỉ là một người tốt, chỉ muốn hù dọa anh. Khi nhìn thấy tấm ảnh, tâm trạng của Giang Sóc không được tốt lắm.
Trong bức ảnh đó, Tống Kỳ Thành và An Vu dựa vào nhau rất gần, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy tình ý của nam sinh kia, nắm lấy một chiếc áo khoác rồi xông thẳng ra ngoài.
Giang Sóc mới vừa tới khách sạn thì thấy Chu Nghị đặt một cô gái ở trên tường, chờ anh nhìn thấy rõ cô gái đó là ai, cơn nóng giận lập tức bốc lên đầu.
"Tôi không biết cậu ta." An Vu nhớ lại nguyên nhân ban đầu của vấn đề: "Lúc tôi rời khỏi đó thì cậu ta đi theo tôi, sau đó chặn tôi lại rồi nói những điều tôi không hiểu được. Cậu ta giống như có uống rượu, tôi muốn chạy nhưng bị cậu ta kéo lại."
"Cậu ta tên là Chu Nghị, học lớp bình thường, tên này rất điên, sau này có gặp cậu ta thì tránh đi."
"Được." An Vu dừng lại, ngước mắt lên hỏi anh: "Vậy còn cậu, hôm nay cậu đánh cậu ta, cậu ta có thể gây rắc tối cho cậu không?"
Giang Sóc cười nhạo một tiếng, anh kiêu ngạo ngẩng cằm lên: "Cậu ta nhìn thấy ông đây đều phải đi đường vòng."
Tính tình của tên Chu Nghị này chết không thay đổi, khoảng cách lần trước bị đánh đã được một thời gian, đây là một vết sẹo đã lành cho nên đã quên mất đau đớn, sau khi kết vảy thì coi thường.
Xe chạy đến tiểu khu Cổ Lộng, bên ngoài cửa sổ là khung cảnh đường phố quen thuộc.
Cô nhớ lại điều gì đó, do dự một lát rồi nói: "Có thể đưa tôi tới trường học được không?"
Giang Sóc đưa cô đến trường học, An Vu xuống xe, cô cầm chiếc ô dài của mình, đứng bên ngoài xe vẫy tay chào anh: "Hôm nay cảm ơn cậu, trên đường chú ý an toàn."
Giang Sóc nghiêng đầu, im lặng nhìn cô.
Cánh cửa đóng lại, chiếc xe đi vào trong màn mưa bụi.
An Vu hít một hơi, gió và mưa nên vào bắp chân khiến cô thấy lạnh lẽo.
An Vu cầm ô đi về phía khách sạn.
Con đường của khách sạn khá hẻo lánh, xung quanh không có cửa hàng nào, bên cạnh là một số cửa hàng kim khí, có những tiếng máy cắt phát ra từ cửa cuốn rất ồn ào. Cách âm của những ngôi nhà ở đây cũng không tốt, ngay cả khi đóng cửa sổ lại vẫn không thể ngăn chặn những âm thanh từ máy cưa điện.
An Vu đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu, cô dự định tìm người dì kia để đổi một căn phòng khác.
Căn phòng này trên tầng hai, nó rất gần cửa hàng kim khí.
Cửa hàng của khách sạn rất nhỏ, hoặc có thể nói là rất kín đáo, chỉ có một cái bàn nhỏ ở quầy lễ tân, bên cạnh có một chiếc ghế sô pha nhỏ.
An Vu vừa đi xuống lầu thì nghe thấy âm thanh của người dì đó vang lên.
"Haiz cậu bé à, khách sạn của tôi chỉ là một khách sạn nhỏ, giường có thể ngủ là tốt lắm rồi, cậu không thể lấy tiêu chuẩn của khách sạn năm sao để gây khó dễ cho tôi được." "Không có lớn hơn nữa đâu, chỉ có phòng tiêu chuẩn, tất cả các phòng đều giống nhau."
"Trời mưa gió như vậy, cũng chỉ còn một phòng, cậu không cần người khách khác sẽ lập tức tới, đến lúc đó một phòng cũng không có."
Tiếng bước chân đến gần, An Vu quay người lại, phía sau lưng của dì là một bóng dáng cao lớn. Chàng trai trẻ đó một tay đút vào túi quần, trên mặt nhăn nhó rất khó chịu.
Giang Sóc ngước mắt lên, tầm mắt của hai người chạm nhau.
Khi thấy rõ gương mặt của anh, An Vu sững sờ tại chỗ.
Sao cậu ấy lại...
Khoảng cách từ lúc cô xuống xe tới bây giờ cùng lắm là nửa tiếng, sẽ không trùng hợp như vậy.
"Cô gái nhỏ, có chuyện gì sao?" Người dì ở quầy lễ tân đột nhiên hỏi cô.
An Vu thu hồi tầm mắt, trong lòng bàn tay cô đang nắm thẻ phòng, cô cẩn thận thương lượng với người dì đó: "Dì ơi, có còn phòng khác không ạ? Phòng của con hơi ồn ào, con không ngủ được."
Người dì kia nghe vậy thì sắc mặt nặng nề nói: "Khách sạn của chúng tôi đã đặt phòng là không thể thay đổi, cháu đã vào ở rồi, khăn trải giường tôi cũng đổi qua một lần."
"Con chưa có ở." An Vu giải thích nói: "Con vừa mới trở về, chưa chạm vào giường."
"Không phải còn có một phòng trống à?" Giang Sóc bỗng nhiên lên tiếng.
Hai người cùng quay đầu lại nhìn anh.
Anh dựa người vào tường, rút chiếc ví ra khỏi túi và nói: "Tôi muốn căn phòng đó, tôi đổi với cô ấy."
Vừa nghe nói đến việc làm ăn, gương mặt của người dì đó vui vẻ gật đầu: "Được được được, vậy tôi sẽ dọn phòng cho cậu."
An Vu nhấp môi, đi qua nói với anh: "Căn phòng đó thực sự rất ổn."
"Ừ." Giang Sóc đáp một tiếng, anh đưa chứng minh thư cho người dì kia.
"Có thể sẽ không ngủ được."
"Giấc ngủ của tôi rất tốt."
Sau khi dọn phong xong, Giang Sóc đi theo phía sau cô lên lầu.
Anh không có đi vào phòng, chỉ ngửa cằm lên nói: "Di chuyển đồ của cậu sang đối diện đi."
An Vu không nhúc nhích: "Giang Sóc, cậu tới ở khách sạn làm gì?"
Giang Sóc không trả lời, chỉ lật điện thoại rồi hỏi ngược lại cô: "Tại sao lại không về?"
Cô im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Trong nhà có khách nên không đủ chỗ."
Động tác lật điện thoại của Giang Sóc dừng lại, anh ngước mắt xem cô: "Ở khoảng bao lâu?" "Không biết."
Cô cũng không rõ chị gái của Tống Khang Thắng sẽ ở lại bao lâu, tất nhiên cũng không có tư cách để hỏi.
Đó chính là nhà của ông ta, nếu như không muốn cho cô trở về, chuyện này cũng là đương nhiên.
Giang Sóc không hỏi cô nữa, cố ý bảo An Vu dọn hành lý ra.
An Vu lắc đầu nói: "Nơi này ổn lắm, không di chuyển đâu."
"Tôi thích ồn ào."
Giang Sóc bướng bỉnh, cuối cùng An Vu chỉ có thể thay đổi phòng cho anh.
Giang Sóc không nói vì sao bản thân lại đến khách sạn ở, An Vu đóng cửa phòng lại, trong lòng lại giống như có dòng điện xẹt qua.
Đó là một loại trực giác thầm lặng, tất cả mọi chuyện không có trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, cô không nên tự mình đa tình.
Nguyên nhân mà Giang Sóc đến đây, là bởi vì cô sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối tuần rất nhanh đã trôi qua.
Tin tức Giang Sóc đánh Chu Nghị đã lan truyền mạnh mẽ trên diễn đàn nặc danh, có người còn đăng một bức ảnh mơ hồ về hiện trường. Nhưng điều mà mọi người quan tâm nhất đó chính là đôi chân hoàn toàn nguyên vẹn của anh.
Trong bức ảnh, Giang Sóc mặc một chiếc quần short đến đầu gối, phía dưới là hai bắp chân khỏe mạnh.
"Bác bỏ tin đồn, không phải rất khỏe mạnh sao?"
"Ha ha, rốt cuộc là ai lan truyền tàn phế vậy, lúc đó tôi đã rất đau lòng đó."
"Chỉ là gãy xương mà thôi, nếu không có thể ở trên sân bóng cả buổi chiều sao?"
Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh lén lút lôi kéo An Vu, hai người hỏi cô có phải đã sớm biết chuyện này từ trước hay không.
An Vu lắc đầu, cô thành thật nói ngày hôm qua bản thân mình mới biết.
Chu Noãn Xu thông minh đánh mùi được dưa("), cô ấy nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu đi dự sinh nhật của Trình Bạch Hủy sao?"
*ám chỉ những tin đồn
Thấy cô ấy truy hỏi, An Vu nói lại sự việc một lần nữa nhưng cô không nói về việc mình và Giang Sóc ở cùng một khách sạn.
"Cho nên, Giang Sóc đánh nhau với Chu Nghị, là bởi vì cậu sao?" Chu Noãn Xu cười ha ha chống cằm, ánh mắt của cô ấy rất thâm sâu.
An Vu đỏ mặt nói: "Cậu ấy đúng lúc nhìn thấy thôi."
"Không đơn giản như vậy, cậu ấy không thích Trình Bạch Hủy, lúc trước không tính đi dự sinh nhật." Chu Noãn Xu đăm chiêu hỏi ngược lại: "Thế thì tại sao lúc sau lại muốn đi?" "Cậu ấy không đi nhưng có tặng quà."
"Quà gì?"
"Bông tai."
"À." Chu Noãn Xu cười xấu xa, cô ấy nhìn chằm chằm An Vu: "Cậu còn nhớ rõ như vậy à?"
An Vu mặt đỏ như máu, Chu Noãn Xu thật xấu xa.
"Ghen tị sao?"
"Tớ không có!"
"Haiz, làm sao bây giờ, bây giờ Giang Sóc đã trở lại đỉnh cao, những cô gái theo đuổi cậu ấy rất nhiều." Chu Noãn Xu giả vờ thở dài.
An Vu bịt tai lại, không muốn nói chuyện cùng cô ấy nữa.
Những cơn mưa mùa thu, nhiệt độ cũng giảm dần.
Chu Noãn Xu nói đùa nhưng cũng không sai, trong khoảng thời gian này có rất nhiều cô gái tặng đồ cho Giang Sóc, trên bàn chất đầy thư tình và đồ ăn vặt.
An Vu cúi đầu đọc sách, Giang Sóc và một nhóm con trai vừa trở về từ sân bóng, trên người bị nước mưa xối ướt, tóc tán loạn trước trán.
Trong tay của anh cầm áo khoác, thờ ơ cầm một tờ thư tình lên xem.
Anh không mở ra xem mà chỉ nhìn lướt qua.
"Cứ tùy tiện vứt đi."
Anh thì thầm, giọng nói rất nhỏ nhưng An Vu vẫn nghe thấy, cô cúi đầu xuống, bàn tay đang viết chữ cứng đờ.
An Vu không biết cô bị làm sao, suy nghĩ gần đây của cô giống sự sợi dây lộn xộn, không thể yên tĩnh một chút nào.
Buổi tối, Giang Sóc vẫn như cũ ở lại học tập, tin tức anh tự học cũng dần dần lan truyền ra bên ngoài, ở trên diễn đàn ẩn danh thảo luận sôi nổi đã bắt đầu bàn tán chuyện của hai người. An Vu ăn cơm ở căn tin, rất nhiều người lén quan sát cô.
Trình Du Ninh thở dài, bất bình thay cô: "Rõ ràng là không làm cái gì, ánh mắt của bọn họ là sao?"
Chu Noãn Xu nói: "Ghen tị đó, bản chất của con người mà."
Trình Du Ninh thở dài: "Vu Vu, gần đây cậu cách xa Giang Sóc ra một chút, sức nóng của cậu ấy quá lớn."
Cách xa một chút, làm sao cô có thể cách xa cậu ấy được đây?
Hai người bọn họ ngồi cùng bàn, so với người khác còn gần hơn, hơn nữa...
An Vu cảm thấy chột dạ và sợ hãi.
Nếu để cho mọi người biết được gần đây hai người ở trong cùng một khách sạn, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
An Vu bắt đầu cố tình né tránh.
Cô giảm bớt số lần nói chuyện với Giang Sóc, cố gắng tránh tiếp xúc quá mức với anh.
Tiền Đạc Hâm đùa giỡn với hai người, An Vu cầm bình nước trên tay lẻn ra ngoài lấy nước.
Giang Sóc chơi bóng xong trở về, anh tiện tay đặt một chai sữa dâu tây trên bàn của An Vu, chờ anh trở lại lớp học lần nữa, cô đã trả sữa lại.
Giang Sóc đã quen với việc phô trương, cho nên không cảm nhận được sự xấu hổ của con gái. Anh cứ tưởng cô chỉ ngại ngùng, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Buổi tối, anh ở lại tiết tự học, An Vu ôm sách vở tới ngồi bên cạnh Trình Du Ninh, Giang Sóc cảm thấy rất khó chịu. Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô đang giảng bài cho Trình Du Ninh. Nhưng đến tiết thứ hai, An Vu cũng không trở về.
Giang Sóc không nhịn được nữa, anh cam chịu số phận của mình, cầm tài liệu đi qua bên đó, ngồi sau lưng An Vu.
Anh chống đầu, cầm bút chạm vào cổ của cô.
Cô của cô vừa mảnh khảnh vừa trắng, cái gáy rất đầy đặn, cổ An Vu chợt lạnh lẽo, cô quay người đối diện với cặp lông mày đang nhíu lại của Giang Sóc.
"Hỏi một đề, cô giáo nhỏ."
Trong tay anh là tài liệu mà An Vu đã in cho anh.
"Cậu tới đây."
"Cậu quay người lại đây!"
An Vu bất đắc dĩ, cô hơi nghiêng người nghe anh đọc bài.
Trong phòng lớp A8 vẫn còn học sinh tự học, tầm mắt nhìn hai người như có chút suy nghĩ gì đó.
An Vu cố ý chạy đến ngồi bên cạnh Trình Du Ninh để tránh sự nghi ngờ, ai mà biết được Giang Sóc giống như da trâu cũng tới đây ngồi.
Trình Du Ninh ngồi ở chính giữa, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, bất kỳ một hành động nào đều bị người khác chú ý.
Sau khi tiết tự học kết thúc, có một cô gái đến tìm anh, An Vu cúi đầu thu dọn cặp sách rồi rời đi trước.
Cô gái đó vẫn đang ngại ngùng nói chuyện, một tay của Giang Sóc đút vào trong túi quần im lặng lắng nghe nhưng tầm mắt của anh lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi xa.
Sắc mặt của anh nặng nề và xám xịt.
Đèn đường bật lên, hành lang được bao quanh bởi khu rừng tối đen như mực.
An Vu không phải không muốn đợi anh, gần đây có quá nhiều người chú ý đến hai người bọn họ, An Vu cảm thấy mình giống như đang sống trong sự giám sát. Hơn nữa cô còn phải trở về khách sạn, cô cảm thấy cần phải tránh sự nghi ngờ.
An Vu đi đến một gốc vắng người thì dừng lại, cô cảm thấy cần phải gửi tin nhắn cho Giang Sóc.
Điện thoại để trong cặp sách, cô kéo khóa kéo ra, lấy điện thoại ở trong ra rồi bật lên. Một lúc sau, cô tìm được tên của Giang Sóc, sau đó gửi cho anh một tin nhắn.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đột nhiên nghe thấy một động gần tai mình.
An Vu bị dọa đến mức run rẩy.
Một bóng đen cao lớn đột nhiên bao phủ lấy cô, cổ tay cô bị một bàn tay nóng bỏng nắm lấy.
Nơi hẻo lánh này không có ánh đèn cho nên rất mờ ảo, những bụi cây bên cạnh những cây cột kêu xào xạc.
An Vu không thấy rõ gương mặt của người kia nhưng có thể ngửi ra được một mùi hương quen thuộc.
Giang Sóc kéo cô tới trước mặt anh, anh cúi đầu xuống, hầu kết lăn lộn.
Âm thanh lạnh lùng và chậm rãi vang lên.
"Cậu đang trốn tội?"