Vào sáng sớm, chiếc điều hòa chạy cả đêm đã bị tắt, hơi lạnh cuối cùng tích tụ lại được đã thoát ra ngoài qua khe cửa từng chút một.
Giang Sóc giống như đang ở trong miệng núi lửa, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Cậu cau mày thật chặt, mắt nhìn thấy hình bóng quen thuộc của một cô gái nhỏ đang từng bước đến gần cậu. Cô im lặng không nói gì cả, chỉ mỉm cười với cậu.
Những vệt mồ hôi từ thái dương chảy xuống sau tai giống như một dòng sông nhỏ, âm thanh vọng vào từ bên ngoài càng trở nên rõ ràng.
"Giang Sóc!"
"Giang Sóc!"
An Vu ra sức đập cửa, cô nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay trái, lo lắng dậm chân xuống đất.
Hôm nay tại sao đến giờ này Giang Sóc còn chưa dậy, sắp muộn học đến nơi rồi.
Giang Sóc từ từ tỉnh dậy, căn phòng rất nóng, cơ thể cậu ướt dính lại có chút nhấp nháp và đầu hơi choáng váng. Phải mất một lúc lâu, cậu mới nhận ra lúc này mình đang nằm trên giường.
Cậu thất vọng nhắm mắt lại, giấc mơ trong đầu giống như một khối cát vàng ảo ảnh, rất nhanh đã biến mất.
Nhưng cho dù đã quên mất nội dung là gì, cậu vẫn biết đó là một giấc mơ xấu hổ như thế nào.
"Giang Sóc, Giang Sóc!"
Giọng nói quen thuộc ngay lúc này lại vang lên.
Bây giờ Giang Sóc mới hoàn hồn, vội vàng đứng dậy nhanh chóng rời khỏi giường.
Nhưng mà mới đi được hai bước, cậu đột nhiên dừng chân lại, đưa tay gãi gãi đầu sau đó chạy đi mở cửa.
Cánh cửa vừa bật mở, khuôn mặt nhỏ nhắn như đang muốn khóc của An Vu hiện ra. Cô ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn anh: "Giang Sóc, sao cậu lại dậy muộn vậy, sắp muộn học mất rồi." "Mấy giờ rồi?"
"Còn hai mươi phút nữa là vào lớp."
Năm nay hai người bọn họ đã học cấp hai rồi, ngôi trường cách nhà hai con phố dài, đi bộ đến đó mất khoảng 25 phút.
An Vu đi theo cậu vào phòng, còn chưa đi được vài bước, Giang Sóc ấn đầu cô rồi đẩy sang một hướng khác.
"Ra phòng khách đợi đi, đừng vào đây."
Hôm nay Giang Sóc thật sự không bình thường chút nào.
Trong lòng An Vu cảm thấy có chút bực bội. Cô đợi cậu lâu như vậy bản thân cũng không nhận được một lời xin lỗi, cậu thậm chí còn hung dữ không cho cô vào phòng.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, Giang Sóc vội vàng tắm rửa rồi bước ra.
Khi cậu quay trở lại một lần nữa, cậu nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi xổm trên ghế sô pha với chiếc cặp nhỏ trong tay, dùng đôi mắt tức giận nhìn cậu chằm chằm.
Bởi vì mặc quần áo quá nhanh, đồng phục học sinh còn chưa kịp kéo khóa, cậu tùy tiện khoác chiếc cặp màu đen lên vai. Cậu đi tới nắm nhẹ chỏm tóc đuôi ngựa đang rũ xuống phía sau đầu của cô, cong môi nở một nụ cười rồi hỏi: "Cậu không đi học sao?"
"Cậu đã làm lãng phí thêm mười phút rồi."
An Vu cảm thấy rất bất lực, đem đồng hồ ra chỉ cho cậu xem: "Quá mười phút là sẽ bị phạt đứng yên đấy, đều là lỗi của cậu."
Cô gái nhỏ ấm ức nhìn rất đáng thương.
"Là lỗi của tôi." Giang Sóc dùng một tay nâng cặp sách nặng trịch của cô lên, nhẹ nhàng an ủi cô: "Nhưng cậu yên tâm đi, cậu sẽ không bị phạt đứng đâu."
An Vu không biết cậu lại nghĩ ra trò gì.
Nhưng khi cậu kéo một chiếc xe đạp từ bãi đậu xe ra, cô chớp mắt
Giang Sóc mua xe đẹp từ khi nào vậy?
ngạc nhiên.
Cậu không mua một chiếc xe đạp địa hình to lớn, mà mua một chiếc xe đạp bình thường có thể chở một người ngồi ở ghế sau.
Năm nay cơ thể của cậu đã phát triển rất cao lớn, hai chân thon dài đặt trên mặt đất, hất cằm về phía cô nói: "Mau ngồi đi."
"Được."
An Vu vui vẻ ngồi xuống phía sau Giang Sóc. Giang Sóc còn chưa kịp lên tiếng nói gì, hai cánh tay nhỏ bé mềm mại của cô đã vòng qua ôm chặt lấy cậu.
Lưng Giang Sóc đột nhiên cứng đờ, cả người đều trở nên căng thẳng.
Tuy nhiên cô gái nhỏ này lại hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường ở cậu.
Cô lại vòng tay ôm cậu chặt hơn, ngọt ngào lên tiếng: "Giang Sóc, tôi đã ngồi cẩn thận rồi."
Vành tai của thiếu niên trẻ đỏ bừng lên, mím môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Với một chân giẫm lên bàn đạp, chiếc xe nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài.
Gió buổi sáng se lạnh, tóc mái của cô gái nhỏ ngồi sau bị thổi bay. Cô ôm chặt lấy cậu, cái đầu nhỏ dán chặt vào lưng cậu.
"Giang Sóc, cậu mua xe khi nào vậy?"
"Vừa mới đây thôi."
"Sau này cậu sẽ không đi bộ đến trường nữa sao?"
"Chuyện này đều phụ thuộc vào cậu."
"Nhưng tôi không có xe đạp."
"Cái gì của tôi đều là của cậu còn gì, đừng có giả vờ!"
"Vậy cậu sẽ luôn đạp xe đưa tôi đến trường sao?"
"Đúng vậy."
An Vu cong môi nở một nụ cười: "Được, Giang Sóc, cậu thật tốt."
Từ nay
về sau cô sẽ không cần phải đi bộ đến trường nữa, có thể ngủ nhiều hơn một chút. Trường học của hai người bọn họ cách quá xa, đi bộ 20 phút sẽ rất mệt mỏi.
Đạp xe đến trường như thế này thật sự rất nhanh, chỉ khoảng 10 phút là họ đã tới được trường.
Nhưng đi bộ từ cổng trường vào đến lớp cũng mất năm phút. Giáo viên tiếng Trung đang đứng trước bục giảng kiểm tra bài đọc buổi sáng, lòng bàn tay của An Vu đổ mồ hôi vì căng thẳng. Mấy hôm trước, bạn cùng bàn của cô đến muộn vậy nên giáo viên đã rất tức giận, có chút đáng sợ.
Giang Sóc và An Vu không học cùng lớp, cô học ở A1 còn Giang Sóc học ở A3.
Rất nhanh đã leo lên đến cầu thang tầng hai, bước chân của An Vu đột nhiên dừng lại.
Cô cúi đầu xuống, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.
Ngày đêm ở bên nhau nhiều năm như vậy, Giang Sóc vừa nhìn đã biết cô đang sợ hãi.
Cậu cắn nhẹ môi dưới, cười lớn nói với cô: "Đồ nhát gan, giáo viên sẽ ăn thịt cậu hả? Sợ cái gì?"
Khuôn mặt của An Vu giống như sắp khóc đến nơi rồi, quay sang lườm cậu một cái.
Tất cả mọi chuyện còn không phải là lỗi của cậu sao?
"Cậu không biết sao, giáo viên Chu thật sự rất đáng sợ."
"Đáng sợ lắm sao?"
"Cậu sẽ bị phạt đứng đấy."
"Chỉ là một hình phạt nhỏ thôi mà, không thành vấn đề." "Giang Sóc!"
Giang Sóc ngừng cười, không trêu chọc cô nữa.
Cậu tiến gần hơn vài bước, xoa nhẹ mái tóc gọn gàng của cô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, tôi hứa giáo viên sẽ không phạt cậu đâu, mau vào trong đi."
An Vu cúi mặt đi sau lưng cậu.
Phòng học đầu tiên ở đầu cầu thang là lớp của bọn họ, giáo viên tiếng Trung đang đứng ở trên bục giảng.
An Vu đành cam chịu đi vào từ cửa trước, vừa định lên tiếng báo cáo, tên quỷ phía sau đột nhiên hét lớn lên.
"Cậu nhìn xem, làm sao mà phải gấp gáp chứ, chẳng phải chỉ vừa mới bắt đầu vào học đấy sao?"
Cậu hét to đến nỗi cả lớp đều nghe thấy.
Giáo viên Chu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Giang Sóc đang một tay đút vào túi quần đứng ở cửa lớp, một tay cầm cặp sách của An Vu.
Cô gái nhỏ ở đằng sau đỏ mặt vì xấu hổ, nhìn cậu có chút bực bội.
Giáo viên Chu ngay lập tức nổi giận, chỉ tay vào mặt cậu mà mắng: "Tên nhãi ranh này, đừng có gây họa cho học sinh ngoan lớp chúng tôi, mau quay về lớp của mình đi."
Giang Sóc đã đảm bảo An Vu sẽ không bị giáo viên phạt đứng, và cậu đã đoán đúng.
Hôm đó An Vu không bị phạt đứng.
Nhưng Giang Sóc lại phải chép văn bản tận năm lần rất khổ sở.
6.
Ở trường trung học cơ sở, các nữ sinh lần lượt bước vào tuổi dậy thì. Vóc dáng của họ chưa phát triển nhiều nhưng các nam sinh thì ngày càng cao lớn, chiều cao của Giang Sóc thậm chí đã lên tới 1m76. Dáng người gầy và cao, đặc biệt rất dễ nhìn.
Mặc dù còn nhỏ nhưng một số học sinh đã bắt đầu nói với nhau về chuyện tình yêu như người lớn.
Một người bạn đã bí mật nói với An Vu rằng Giang Sóc đã rất nổi tiếng với các cô gái từ khi học lớp ba, và có rất nhiều người đang yêu thầm cậu.
Lúc đó, An Vu không hiểu thế nào gọi là yêu thầm, cô không hiểu được sự khác biệt rõ rệt giữa tình yêu và tình bạn.
Cô chỉ nhớ rõ khi ngồi nói chuyện, bọn họ nói rằng khi thấy ai về nhà với ai, ai nắm tay ai thì chắc chắn là có tình cảm với nhau.
An Vu cảm thấy khá bối rối, nắm tay nhau cùng đi về nhà không phải chính là mối quan hệ yêu đương sao? Nhưng cô và Giang Sóc đã như hình với bóng không thể tách rời kể từ năm lớp ba rồi.
"Hai người các cậu không giống thế, cậu và Giang Sóc chỉ là thanh mãi trúc mã mà thôi, yêu đương không phải chỉ có mỗi nắm tay đâu."
An Vu chớp chớp mắt tò mò: "Vậy còn làm cái gì nữa?"
Một người bạn tiến đến sát bên nói vào tai cô: "Ôm nhau và hôn trong một rừng cây nhỏ."
Ôm nhau và hôn? Điều này không được, tuyệt đối không được.
Ở độ tuổi này sao có thể làm ra loại chuyện như thế được chứ?
Tuy nhiên, An Vu vừa có được một khái niệm mơ hồ và tình yêu. Một số cô gái đã nhờ cô gửi giúp thư tình của mình đến Giang Sóc.
Tất cả học sinh trong lớp đều biết An Vu rất thân với Giang Sóc, họ là những người bạn thời thơ ấu lớn lên cùng nhau.
An Vu học giỏi và tính tình rất tốt, tất cả bọn họ đều nghĩ cô sẽ đồng ý gửi thư giúp cho bọn họ.
Nhưng thật bất ngờ, An Vu đã từ chối.
Bây giờ vẫn còn đang là học sinh trung học cơ sở, làm sao Giang Sóc có thể nắm tay và ôm hôn người khác được. An Vu thậm chí còn không thể chịu đựng được khi nghĩ đến điều đó.
Bởi vì bị An Vu từ chối, rất nhiều người không thích đã đi nói xấu sau lưng cô.
Nói rằng cô ích kỷ và ghen tuông, nói An Vu cũng đang yêu thầm Giang Sóc nhưng cậu không thích cô nên cô không muốn để những người con gái khác ở bên cạnh cậu.
Giang Sóc không mất quá nhiều thời gian để biết về sự việc này.
Có một số cậu con trai nói cô gái nhỏ thanh mai kia đã phá hủy đi vận đào hoa của cậu. Bọn họ còn tưởng rằng Giang Sóc sẽ rất tức giận, nhưng điều kỳ lạ chính là cậu không hề nổi giận, ngược lại còn rất vui vẻ. Hôm đó, buổi học đầu tiên kết thúc, Giang Sóc đợi An Vu ở cầu thang bên ngoài lớp học.
Khi tiếng chuông vừa reo, một cô gái chạy đến và nhét vào trong tay cậu một lá thư tỏ tình, Thật trùng hợp là An Vu đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Khi quay lại, An Vu cúi đầu im lặng không nói gì. Giang Sóc lắc lắc lá thư tỏ tình màu hồng trong tay khi cậu bước đi.
An Vu không nhịn được nữa, cô dừng lại, nghiêm túc nói với cậu: "Giang Sóc, nếu cậu với cô ấy ở bên nhau, tôi sẽ..."
Cậu nhướng một bên mày lên, cười như không cười hỏi cô: "Sẽ thế nào?"
"Tôi sẽ nói với mẹ của cậu."
Nụ cười trên môi Giang Sóc càng lúc càng hiện rõ hơn, cậu thở dài một hơi rồi nói: "Cậu thật là kiểm soát người khác quá đấy."
Giang Sóc lại hỏi tiếp: "Sao cậu lại không muốn tôi yêu đương?"
An Vu nhanh chóng đáp lời: "Bởi vì bố của tôi nói cấp ba rất quan trọng. Muốn vào được cấp ba nhất định phải chăm chỉ học tập, không thể làm những chuyện như vậy được."
Được rồi, Giang Sóc cảm thấy có chút thất vọng, cậu không nghe được câu trả lời mà bản thân mong muốn được nghe.
Cậu mím môi, đột nhiên thở dài thật sâu.
"Nhưng những người khác đều có thư tỏ tình, tôi cũng muốn có."
Giọng điệu của cậu rất ấm ức, giống như cậu thật sự rất buồn phiền.
"Vào cấp ba sẽ có thôi." An Vu nhẹ giọng an ủi.
"Không, tôi muốn ngay bây giờ."
"Bây giờ thì không thể đâu, cậu sẽ không thể vào được cấp ba mất.
"Thật đáng tiếc, bằng không cậu viết thư cho tôi đi."
An Vu có chút lo lắng, lắc đầu nói: "Tôi sẽ không làm đâu."
"Cậu viết văn giỏi như vậy, chắc chắn sẽ viết rất hay."
Mẹ cô từng nói với cô những cậu bé mới lớn rất bướng bỉnh và nóng nảy. Cô nên nhường nhịn Giang Sóc nhiều hơn một chút, đừng thường xuyên chống lại cậu, nếu không hai người sẽ cãi nhau.
An Vu cảm thấy những gì mẹ cô nói rất có lý, nhưng hôm nay Giang Sóc rất kỳ lạ, vừa ngang ngược còn có chút vô lý
Không còn cách nào khác, chẳng qua chỉ là bắt chước viết thư tình thôi mà, sẽ không quá khó để cô viết được.
Vì thế buổi tối hôm đó An Vu đã tìm thấy một tập thơ hiện đại trong phòng làm việc nhỏ của bố mình.
Cô đã nhanh chóng chép gọn gàng ba bài thơ tình cho Giang Sóc.
Điều mà An Vu không biết chính là, Giang Sóc đã nhét lá thư tỏ tình được cô chép lại này dưới gối của anh trong rất nhiều năm.