Bởi vì lúc chiều, Chu Linh còn gửi tin nhắn chúc mừng Tết Nguyên Tiêu cho cô.
Lễ Tết Nguyên Tiêu ngày 15 tháng giêng âm lịch.
Đây là ngày các gia đình đoàn viên với nhau, có chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi, lao nhanh vào con phố xưa cũ.
Tiếng hét và tiếng khóc thương tâm hoàn toàn đối lập với tiếng pháo hoa đang bùng nổ trên bầu trời.
Một cô gái được nâng lên khỏi mặt đất, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, vết máu trên trán từ từ chảy xuống thái dương, thắm đỏ một vùng tuyết trắng. Mọi người ai nấy đều sững sờ.
Họ đứng vây xung quanh hiện trường, nhìn thấy một người phụ nữ không ngừng gào khóc, chiếc xe cứu thương rời đi, gầm rú chạy xuyên qua màn đêm giá lạnh. Mọi người đều không hiểu.
Họ không hiểu vì sao một người con gái ở lứa tuổi xinh như hoa như ngọc, lại có hành động dại dột trong ngày mà đáng lẽ mọi người phải nên vui mừng, chúc phúc lẫn nhau? Chu Linh được đưa vào bệnh viện.
Tin tức nhanh chóng được lan truyền khắp Trường Trung học số 8 Đại An. Sau khi diễn đàn ẩn danh được khôi phục, một ID nặc danh khác đã chặn thông báo của nhóm lớp 12.
Thông báo mới nhất của Tống Băng được gửi vào đầu giờ chiều, bà ta đã cảnh cáo các học sinh bắt buộc phải dành được vị trí đầu hạng trong mỗi tháng, thậm chí bà ta ép buộc các học sinh phải hoàn thành các mục tiêu mình đã đề ra, nếu ai không thực hiện được bà ta sẽ có biện pháp trừng phạt thích đáng.
Câu cuối cùng bà ta ghi rằng: Lớp 12 không cần kẻ ngu ngốc.
"Tôi còn nghe nói hôm nay Tống Băng đã liên lạc cho các phụ huynh có con em học lực chót lớp, bà ta buông ra những lời rất khó nghe."
"Cách nói chuyện của Tống ma nữ rất tàn nhẫn, bạn của tôi bị bà ta chửi đến phát khóc."
"Chỉ về tiền thưởng phúc lợi thôi sao? Dù gì hôm nay cũng là Tết Nguyên Tiêu."
"Đây không phải là lần đầu tiên Tống ma nữ làm những việc này, đó là lý do vì sao điểm số lớp 12 rất cao, những học sinh dưới đáy lớp sẽ không được chào đón. Trước đây cũng từng xảy ra một số chuyện không hay nhưng đã bị ém nhẹm, không ngờ sau câu chuyện lần này lại không giấu được nữa."
Đề tài bàn tán ngày càng gay gắt, các học sinh liên tục đăng tải " Những câu trích dẫn của Tống Băng" lên diễn đàn ẩn danh.
[Ông bà ta có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Các cô cậu muốn học giỏi thì phải kiếm các người giỏi mà chơi, chơi với kẻ không ra gì sớm muộn cũng trở thành kẻ ngu ngốc.]
[Điểm số đối với tôi là trên hết, tôi sẽ không nương tay với các thể loại ngu ngốc đâu.]
[Quả thật, phụ huynh thế nào, sẽ sinh ra những loại học sinh giống như vậy.]
[Đúng là vừa nghèo vừa ngu, chẳng khác gì đồ con lợn.
Càng ngày càng có nhiều học sinh tung lên những tin tức nóng hỏi, những hành vi xấu xa ngày xưa của Tống Băng bắt đầu bị vạch trần.
Bà ta uy hiếp, nhục mạ, mắng chửi đích danh học sinh trong lớp, còn dùng các biện pháp trừng phạt trong thi cử.
Sau khi đọc xong từng câu từng lời viết về bà ta, mọi người không khỏi thở dài một hơi.
Cảm giác vừa nghẹt thở, xen lẫn kinh sợ và căm phẫn.
Làm sao họ có thể tồn tại nổi trong lớp học với bầu không khí áp lực như vậy?
"Điểm số của Chu Linh không được cải thiện, khó có thể tưởng tượng nổi cô ấy đã trải qua những sỉ nhục ấy như thế nào?"
"Tống Băng là người dẫn dắt các bạn học sinh trong lớp cô lập cô ấy. Thật đáng sợ, không ngờ lại có chuyện giáo viên cầm đầu nhóm bắt nạt học sinh!" "Gặp giáo viên như vậy tôi cũng sẽ phát điên, tính ra tôi thật may mắn khi không học lớp 12!"
Sau buổi chiều, ban lãnh đạo đã tuyên bố huỷ bỏ kì thi khai giảng và đăng thông báo dời ngày khai giảng.
Họ đã đến bệnh viện ngay trong đêm, ngồi chờ ở phòng cấp cứu đến rạng sáng.
Một đêm mưa gió.
Giây phút bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài gật đầu với người nhà, trái tim của bọn họ mới được thả lỏng.
Thật may mắn, Chu Linh không gặp vấn đề gì nguy hiểm đến tính mạng.
Toà nhà cao tầng bấp bênh đi lệch quỹ đạo cuối cùng cũng bị sụp đổ trong đêm tuyết rơi này.
Truyền thông đưa tin, các học sinh cũng đưa tin, Tống Băng được đẩy lên top hot search.
Đêm ngày thứ ba, sau khi xác nhận tự kiểm tra xác nhận công tin một cách chính xác, trang web chính thức của Trường Trung học số 8 Đại An đã gửi đến một thông báo mới cho Tống Băng.
Sau cuộc điều tra, hàng loạt những hành vi của Tống Băng đã vi phạm nghiêm trọng về mặt đạo đức nhà giáo.
Bà ta sẽ bị sa thải ngay lập tức, ngoài ra cũng sẽ bị thu hồi bằng giáo viên.
Ngày Chu Linh được chuyển đến phòng bệnh bình thường, An Vu đã đến thăm cô ấy.
Cũng có một vài bạn học lớp 12 đến thăm cô ấy. Sau khi chuyện của Tống Băng xảy ra, bên phía trường học đã thay đổi cho lớp một giáo viên chủ nhiệm mới.
Là một người thầy giáo rất hiền lành, sau khi chủ nhiệm xong một kì lớp cấp ba, ông ấy muốn xin phép nghĩ ngơi một năm, nhưng nhà trường đã phân cho ông ấy đứng lớp này.
Ông ấy được giao phó một vài nhiệm vụ quan trọng.
Sau khi chủ nhiệm lớp, ông ấy đã khiến lớp trẻ nên đoàn kết và thân thiện hơn. Ngày đầu tiên nhận lớp, ông ấy đã đưa ra một số quy tắc mới và dành một ít thời gian để mọi người tự tìm hiểu, trau dồi bản thân, tạo thành một nếp sống tốt hơn. Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của thầy, mọi người dần dần nhận ra những định kiến lúc xưa là sai trái, họ bắt đầu nhìn lại những hành động của mình trong quá khứ.
Sau khi Chu Linh tỉnh dậy, giáo viên đã đưa cả lớp đến gặp cô ấy.
Họ tặng cô một bó hoa tươi kèm theo một lá thư xin lỗi.
Nhưng cuối cùng Chu Linh vẫn chọn chuyển trường.
Tuy Tống Băng đã đi rồi, mọi người cũng thay đổi, nhưng lịch sử sẽ không bao giờ biến mất, chuyện không vui ấy cũng đã xảy ra.
Cô ấy không muốn sống ở một nơi từng nhuốm máu của mình, chỉ muốn tìm một nơi ở mới để bắt đầu mọi thứ, không muốn dính dáng đến chuyện cũ thêm một lần nào nữa. Trước khi rời đi, Chu Linh đến trường học tìm An Vu.
Lúc An Vu thăm cô ấy ở bệnh viện, phòng bệnh có rất nhiều người, sắc mặt Chu Linh lại không tốt nên hai người chưa có dịp nói chuyện với nhau.
Hai người con gái đứng trên sân thượng
Ngày hôm ấy Đại An không có tuyết rơi, trời nắng đẹp.
Chu Linh dựa lưng vào lan can, cô ấy nhìn về những toà nhà cao tầng của Trường Trung học số 8 Đại An, nhẹ nhàng nói: "An Vu, tớ muốn chuyển trường."
"Ừm." An Vu khẽ gật đầu, cô không lên tiếng khuyên nhủ cũng không có biểu hiện ngạc nhiên, dịu dàng nói: "Vậy cũng tốt."
Chu Linh nghiêng đầu, nhìn cô bạn từng ở chung với mình một thời gian không quá lâu, nhưng người này đã cho cô ấy hiểu thế nào là sự ấm áp của tình bạn thân, hốc mắt bắt đầu ngấn lệ.
Cô ấy dụi mắt, lên tiếng hỏi: "An Vu, cậu không thất vọng về tớ sao?"
An Vu lắc đầu.
"Cậu từng bảo rằng tớ nên dũng cảm tiến về phía trước, nhưng lúc đó tớ quá nhát gan nên không dám làm gì cả. Để rồi tớ tự đẩy mình vào sự tuyệt vọng, cuối cùng lại chọn cách trốn chạy nhưng lại không thành."
Chu Linh tự chế giễu bản thân: "Lúc đó tớ đã nghĩ chúng ta khác nhau. Cậu có thể rời đi còn tớ thì không. Cậu rời đi với điểm số cao, cậu sẽ là một người lính mang đầy vinh quang, còn nếu người rời đi là tớ, thì tớ chỉ là một kẻ đào ngũ hèn nhát."
"Tớ cũng không thể hiểu nổi bố mẹ tớ. Bọn họ chỉ biết nói vì sao người khác làm được tớ lại làm không được? Thành tích mày kém như vậy, nếu tao là giáo viên của mày, tao cũng sẽ mắng mày."
"Tớ từng kể với bà ấy về việc tớ bị tẩy chay trong lớp. Nhưng mẹ tớ nói tại sao bọn họ không ghét người khác mà lại ghét mỗi mình mày?"
Chu Linh khịt mũi một cái, nói tiếp: "Cho dù hôm đó là Tết Nguyên Tiêu, bà ấy vẫn chọn cách không đứng về phía tớ. Bà ấy còn bảo nếu không phải do tớ học kém, thì tại sao cô giáo lại ghét tớ? Bà ấy chắc phải mang tội nghiệp gì nặng nề lắm mới phải sinh ra một đứa ngu ngốc như tớ."
"Chu Linh.."
An Vu muốn nói gì đó, lại bị cô ấy kéo tay.
"An Vu, cậu để tớ nói hết." Chu Linh mấp máy môi.
"Tớ luôn nghĩ rằng tớ phải sống khổ sở như vậy là do sự nghiêm khắc quá đáng của Tống Băng, mối quan hệ bạn học không hoà thuận, bố mẹ không ai hiểu tớ. Nhưng sau khi chết hụt một lần, tớ mới phát hiện ra rằng, một phần cũng do chính bản thân tớ."
"Nếu không thể thay đổi toàn bộ hoàn cảnh thì ít nhất tớ cũng có thể tự cứu vớt chính mình. Sự yếu đuối và hèn nhát sâu bên trong con người tớ không chịu buông tha cho chính mình."
Linh hồn của cô ấy bị sự hèn nhát giam cầm, nhưng cô ấy không đủ dũng cảm để tự cứu vớt đời mình, vì vậy cô ấy gục ngã từng chút từng một, cơn đau mỗi ngày một tăng thêm, cho đến khi cô ấy hoàn toàn ngã quỵ.
Chu Linh không có trái tim mạnh mẽ, cô ấy không thể thoát ra ngoài trước khi toà tháp kia sụp đổ, nhưng cô ấy rất may mắn khi có được cuộc đời thứ hai.
"Hiện tại sau khi chết hụt một lần, cuối cùng tớ cũng nhìn rõ mọi thứ."
Cô ấy thừa nhận bản thân mình thật tầm thường, nếu không thể thay đổi được địa ngục tâm tối, ít ra cũng nên lấy dũng khí để xoá tan phần nào cái ác, cũng đừng ép buộc chính mình trở thành một xác sống bị giam cầm linh hồn để hiến tế.
"Nơi mặt trời bị che khuất, nhất định sẽ có mưa to và sấm sét." An Vu mỉm cười, gật đầu nói: "Nhưng tại một nơi nào đó, sẽ luôn có một bầu trời quang đãng."
Chu Linh quay người, ôm lấy An Vu, đôi mắt ánh lên một nụ cười trong veo như ngọc, cô ấy quyết định tìm đến một chân trời mới, để ươm mầm, bứt phá trong cuộc sống sau này.
"Cảm ơn An Vu, cậu là người bạn duy nhất của tớ."
"Trong tương lai, cậu nhất định sẽ có rất nhiều bạn."
Vẫn còn sót lại những bông tuyết chưa tan nằm chất đống trong góc tối của mái nhà, một nửa trong số đó đã tan ra và tạo thành những tinh thể băng trong suốt. Ánh mặt trời đậu trên vai hai người con gái, đuôi tóc được phủ một lớp ánh sáng màu hạt dẻ.
Trước mắt hai người họ là những mái nhà to lớn nằm liền kề nhau, kéo dài đến vô tận, giọng nói non nớt của tuổi trẻ bay lượng khắp nơi, kim giây của toà tháp đồng hồ bắt đầu vang lên...
Đánh bại sự hèn nhát đang giam cầm những linh hồn yếu đuối, chỉ có dũng cảm đương đầu mới có thể tự do bước tiếp trên con đường tương lai phía trước.
Sau vụ việc của của Chu Linh, ban giám hiệu Trường Trung học số 8 đã mở ra một cuộc họp lớn, cuối cùng họ quyết định điều chỉnh hình thức nhận xét phúc lời của giáo viên. Về chính sách học tập mới, các học sinh không cần quá tập trung vào thành tích, ngoài ra học sinh còn được tăng cường xem xét đánh giá các yếu tố toàn diện khác.
Vì thế, trường học đã tổ chức rất nhiều hoạt động ngoại khoá.
Câu lạc bộ của trường đã ra kế hoạch tạo nên một sân chơi lành mạnh đột phá mới.
Sau giờ học, các học sinh khối 11 được đưa đến toà nhà hoạt động toà diện của nhà trường.
Mỗi câu lạc bộ đều có một dự án thử thách, chỉ còn học sinh thành công vượt qua cấp độ được đề ra có thể nhận được điểm tích luỹ, cuối cùng họ có thể sử dụng tổng số điểm mình có để đổi phần thưởng.
Chu Noãn Xu kéo tay An Vu đến xem khu vực đổi giải thưởng. Có thể nói rằng Trường Trung học Đại An rất hào phóng, phần thưởng ở top đầu của bảng xếp hạng có giá trị hơn năm con số, một trong số các giải thưởng đã kích động đến các chàng trai, khiến họ hét toáng lên.
Đó là một quả bóng rổ có chữ kí của một ngôi sao NBA!
"Hiệu trưởng thật lợi hại, thầy ấy có được quả bóng rổ có chữ ký của NBA." Chu Noãn Xu thở dài: "Nhưng mà chỉ có một quả thôi. Điều đó có nghĩa là chỉ có người đầu tiên tích được 240 điểm mới có cơ hội lấy được quả bóng rổ này."
"Các học sinh nam sẽ phát điên mất."
Sau khi Chu Noãn Xu nói xong câu này, An Vu nghiêng đầu ngơ ngác nhìn về một góc của tủ phần thưởng.
Cô ấy nhìn theo tầm mắt của An Vu, phát hiện ra nơi đó được đặt một cuốn truyện tranh bìa cứng.
"Sổ tay sống sót qua những ngày hè của Jiro Komori."
Chu Noãn Xu đọc dòng chữ được in trên bìa sách, thắc mắc hỏi cô: "Đây là cái gì?"
"Truyện tranh."
An Vu ngồi xổm xuống, đưa tay gõ gõ vào cuốn truyện qua lớp kính, cô nói: "Đây là bản giới hạn được ký tên vào hai năm trước, bây giờ không còn xuất bản nữa."
"Sao cậu biết rõ thế? An Vu cậu thích món đồ này sao?"
"Ừm." Cô gật đầu, nói: "Tớ rất thích tác giả của bộ truyện tranh này, bộ truyện những ngày hè vẫn còn đang cập nhật, có lẽ rất lâu nữa mới ra phần tiếp theo.
Chu Noãn Xu thoáng giật mình, ngón trỏ tì lên cầm, cô ấy hỏi: "An Vu, cậu thích đọc truyện tranh?"
Cô ấy còn tưởng An Vu không có hứng thú với bất kì thứ gì.
Giống như cô ấy thích khiêu vũ, Trình Du Ninh thích xem phim truyền hình, các bạn học trong lớp có người thích minh tinh, thích chơi bóng rổ. Hầu như một người điều có một sở thích riêng biệt, nhưng toàn bộ thời gian của An Vu đều dành cho việc học, Chu Noãn Xu lai nghĩ rằng cô rất thích học hành.
"Ừm, tớ thích lắm."
"Tớ chưa từng thấy cậu đọc nó ở trường."
"Bởi vì truyện tranh cập nhật rất lâu, mỗi tuần chỉ ra một tập, tớ đã đọc xong ở nhà."
Ồ, thì ra là vậy.
Chu Noãn Xu kéo tay An Vu, hỏi: "Vu Vu, vậy cậu có chuẩn bị gì cho kì thi nghệ thuật không?
"Kì thi nghệ thuật?"
"Đúng vậy, nếu cậu có hứng thú với vẽ tranh, có thể tham gia cuộc thi nghệ thuật. Sắp đến kì thi rồi, tớ muốn học khiêu vũ, nhất định tớ sẽ đỗ vào Trường Học viện khiêu vũ.
Chu Noãn Xu nhìn cô: "Nếu cậu muốn học vẽ tranh, có thể tham gia vào cuộc thi ở Học viện mĩ thuật.
An Vu im lặng.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng cuộc thi nghệ thuộc không phải là con đường học tập phổ biến của công chúng, còn phải xem xét thêm rất nhiều nhân tố ngoài rìa. Nếu An Tài Triết còn ở đây, nếu như cô có một gia đình bình yên, thì cô sẽ chọn bước tiếp trên con đường này.
"Noãn Xu, cậu thích món đồ gì?" An Vu hỏi cô ấy.
"Tớ hả?"Chu Noãn Xu lướt mắt một vòng, nói: "Chiếc váy kia thật đẹp. Nó rất thích hợp với điệu nhảy mà tớ đã biên đạo." "120 điểm tích luỹ, chỉ cần cố gắng một chút sẽ có được." Chu Noãn Xu hỏi lại: "Còn bộ truyện tranh của cậu thì sao?"
An Vu: "Tớ nghĩ tớ sẽ chọn bộ cọ vẽ này, chỉ cần 80 điểm tích luỹ thôi."
Chu Noãn Xu: "Này, cậu không thích cuốn truyện tranh đó sao?"
An Vu lắc đầu, nói: "Tận 180 điểm. Phải hoàn thành 18 mục, tớ sợ sẽ không làm được."
Câu lạc bộ có bố trí một số trò chơi nhỏ, muốn kiếm ít điểm thì dễ, nhưng rất khó để đạt điểm cao, vì hầu hết các mục đều có độ thử thách khó nhất định, ví dụ đối với câu lạc bộ Rubik, phải khôi phục Rubik trong 30 giây. Bảy lần ném bóng vào rổ trong một phút, cuộc thi bắn súng,...
Mỗi lần hoàn thành một mục sẽ được 10 điểm, muốn có được quyển truyện có chữ kí kia cần phải hoàn thành 18 mục, đó là một việc rất khó khăn đối với cô.
Với những phần chơi đơn giản sẽ có nhiều người xếp hàng hơn,
Ví dụ như nhảy dây dài, vợt cá bằng giấy, xếp giấy, đan len,.. Một tiếng trôi qua, An Vu và Chu Noãn XU mỗi người chỉ tích được 40 điểm.
Hai người đi đến khu vực tiếp theo, đúng lúc gặp một đám con trai đang bàn tán xôn xao.
"Con mẹ nó, sao có thể như thế được, Giang Sóc phát điên rồi!"
"Cậu ta đã tích được bao nhiêu điểm?"
"140 điểm, cậu ta đã hoàn thành xong các mục thi thể thao, giải khối Rubik trong mười giây, tôi còn chưa kịp nhìn cậu ta đã làm xong rồi."
"Về phần bắn súng cũng không ai bắn chính xác cả. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta quan tâm đến các trò chơi này đến như vậy."
"Cậu nói không đúng rồi, đó có phải là một quả bóng rổ bình thường không? Đó là quả bóng rổ có chữ kí Kobe, thần tượng của cậu ta." "Tống Kỳ Thành tích được 100 điểm, cậu ta đã gôm sạch sự thông minh rồi."
"Để xem ai là người tích đủ 240 điểm trước."
"Có thể là Tống Kỳ Thành, vì Giang Sóc đâu biết làm bài."
"Nhưng về phần thể dục Tống Kỳ Thành lại không giỏi bằng Giang Sóc."
"Cứ quan sát xem sao, dù sao chúng ta chỉ là người ngoài cuộc."
Bọn họ đi lướt qua vai hai người, An Vu nghiêng đầu nhìn họ đi xa dần, cuộc tranh luận cũng dần dịu xuống.
Chu Noãn Xu kéo tay cô về phía mục chơi mới, đó là trò chơi vòng quay, người phía trước xếp hàng rất nhiều. Chu Noãn Xu: "Nhiều người quá."
An Vu nhìn quanh một lượt, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi kéo tay Chu Noãn Xu: "Hay là chúng ta đi thi vấn đáp đi."
Nghe đến thi vấn đáp, Chu Noãn Xu xua tay cự tuyệt.
"Không được đâu, nếu tớ đi thi vấn đáp, tớ sẽ chết mất."
Cô ấy nhìn An Vu, nói: "Vu Vu, cậu cứ đi đi. Cậu chắc chắn sẽ thi vấn đáp thành công, không cần lo cho tớ đâu."
Hai người bắt đầu tách nhau ra, An Vu đi lên tầng một.
Ở nơi thi vấn đáp rất ít người tham gia, các câu hỏi quá nhàm chán, mọi người thích chơi các mục thú vị hơn.
An Vu bắt đầu chơi từ phòng học đầu tiên.
Cuộc thi vấn đáp vô cùng thuận lợi, cô vừa trả lời xong câu hỏi cuối cùng thì Giang Sóc đến.
Mọi người kích động kéo nhau lên lầu.
An Vu dựa vào lan can, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Giang Sóc đang bị một đám người vây quanh.
Chàng thiếu niên dường như không biết lạnh, anh cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo thun tay cộc màu đen. Mồ hôi ướt đẫm thái dương, kéo dài đến cổ.
Nhìn thấy An Vu, anh dừng bước.
"Cậu cũng thi vấn đáp?"
Người anh toàn mồ hôi, cố tình đứng cách cô hai bước chân.
An Vu gật đầu: "Ừm."
Giang Sóc mỉm cười, đưa tay về phía cô: "Đã tích được bao nhiêu điểm rồi, đưa tôi xem nào."
An Vu không từ chối, trực tiếp đưa toàn bộ phiếu điểm cho anh.
Giang Sóc đếm qua một lượt, cong môi khen ngợi: "Không tệ, hẳn 100 điểm."
"Cậu muốn đổi gì vậy? Đã tích đủ điểm chưa?"
"Ừm, vậy là đủ rồi." An Vu thuận miệng nói: "Một bộ cọ vẽ chỉ cần 80 điểm tích luỹ là được.
Giang Sóc "Ừm" khẽ một tiếng, trả lại điểm tích luỹ cho cô. Nhân lúc đi lướt qua người An Vu, anh đưa tay xoa đầu cô.
An Vu giật mình, mở to hai mắt, gương mặt thoáng ửng hồng.
Mặc dù xung quanh hai người có rất nhiều người đứng xem, nhưng Giang Sóc cố tình lừa bọn họ, động tác giơ tay của anh đã bị chiều cao che khuất nên mọi người không thể nhìn thấy. An Vu im lặng hai giây, không kìm chế được gọi anh quay lại.
Giang Sóc quay người, anh khẽ nhướng mày.
An Vu: "Cậu còn thiếu bao nhiêu điểm tích luỹ?"
Đột nhiên cô hỏi đến vấn đề này, khiến Giang Sóc vô cùng ngạc nhiên.
Anh cong môi cười đáp: "Bây giờ tớ còn thiếu 40 điểm nữa."
An Vu: "Vậy cậu muốn hoàn thành bốn mục này sao?"
Một tay cầm túi, anh nhìn cô, khẽ gật đầu.
An Vu lấy lại bình tĩnh, cô cố nhớ lại đáp án của các mục vấn đáp lúc nãy, cô lên tiếng nhắc nhở anh: "Vậy cậu chơi các mục 1-4-5-6 đi."
"Mục 1 về toán học tớ nghĩ không quá khó với cậu, mục 4 đáp án là bản đồ Trung Quốc, trước khi trả lời cậu hãy nhớ lại các vụ trí của tỉnh, mục 5 là thí nghiệm hoá học, chắc chắn cậu sẽ biết, mục 6 là đề thi vật lý..."
An Vu nghiêm túc tỉ mỉ bày cho anh làm thế nào để lấy điểm trong các mục, tầm mắt Giang Sóc dừng trên gương mặt cô.
Nghe những lời báo cáo của cô gái này, đôi môi anh kéo thành một đường cong.
"An Vu." Anh cắt lời cô, cúi đầu tiến đến gần cô: "Cậu đang cố tình tiết lộ đề cho tớ đấy sao?"
An Vu lùi về sau vài bước, không nhìn mặt anh: "Tớ không có... Cậu... Cậu không được nói bậy."
Nói xong những lời này, người con gái ấy xoay người vội vã bỏ đi,
Giang Sóc hếch cằm, nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ đang chạy bán sống bán chết, ánh mắt ngập tràn ý cười.
An Vu đi tìm Chu Noãn Xu, cô ấy còn thiếu ba mục.
Sau khi cô ấy hoàn thành đủ số lượng, hai người khoác tay nhau đến khu vực đổi phần thưởng.
Điểm số tích luỹ của quần áo và cọ vẽ không cao, số lượng không chỉ một chiếc.
Chu Noãn Xu đổi được bộ quần áo xinh đẹp mà mình thích, An Vu cũng đổi được bộ cọ vẽ.
"Hình như bọn họ vẫn chưa tích đủ điểm." Chu Noãn Xu vừa nói vừa chỉ tay về phía trên cao của chiếc tủ kính: "Quả bóng rổ vẫn còn nằm ở đó."
An Vu đưa mắt nhìn theo hướng tay của cô ấy.
Quả bóng rổ có chữ kí của NBA: 240 điểm tích luỹ.
Yêu cầu người chơi phải tham gia đủ 24 mục.
Ban nãy Giang Sóc bảo anh còn thiếu 40 điểm tích luỹ, có lẽ cuộc thi về kiến thức trí tuệ có thể khiến anh hơi lao lực một chút.
Lúc này, Giang Sóc cũng đã giải xong đề thi vật lý cuối cùng.
Anh cầm điểm tích luỹ đập đập vào vở, tổng cộng 260 điểm.
Giang Sóc cầm phiếu tích điểm bỏ vào trong túi, bước đến khu vực đổi phần thưởng.
Sau khi ăn cơm chiều, An Vu đến ký túc xá của Chu Noãn Xu, cô ngây người một lúc. Thời gian trôi qua nhanh thật, trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần.
Điện thoại cô rung lên một hồi.
Cô mở ra, là tin nhắn của Giang Sóc.
JS: [Cậu ở đâu?]
An Vu đáp: [Kí túc xá của Noãn Xu.]
JS: [Ừ, để tôi đi tìm cậu.]
An Vu: [Không cần đâu, tôi sẽ về phòng học.]
JS: [Được, vậy tôi sẽ đợi cậu ở phòng học.]
Giang Sóc không nói rõ lý do vì sao anh lại muốn tìm cô. An Vu chào tạm biệt Chu Noãn Xu sau đó rời khỏi ký túc xá.
Ký túc xá của Chu Noãn Xu nằm ở tầng sáu, vừa xuống cầu thang, An Vu gặp một đám con gái đang ngồi nghỉ ngơi trước kí túc xá.
"Quả nhiên cái bóng rổ kia đã bị Tống Kỳ Thành lấy!"
"Hửm? Không phải cậu nói Giang Sóc dẫn đầu sao? Lẽ nào cậu ta bị đuổi kịp, sau đó bị vượt mặt?
"Giang Sóc như phát điên, có thể vượt mặt cậu ta sao?"
"Tôi nghe nói Giang Sóc đã đến khu đổi phần thưởng trước, nhưng cậu ta không thèm đoái hoài tới quả bóng rổ kia."
"Không thể nào, đó là quả bóng rổ có chữ kí thần tượng của cậu ta. Vậy cậu ta đã đổi món gì?"
Anh đã đổi món gì?
An Vu vừa bước đi vừa hoài nghi.
Giang Sóc vẫn đang chờ cô ở phòng học.
Trận hoạt động hôm nay thật hao tâm tốn sức, anh ngã người, dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt.
Chiếc áo khoác bị ném lên bàn, chàng thiếu niên toàn mồ hôi, mặc một chiếc áo đen tay ngắn, lộ ra những đường cong rắn chắc.
Đuôi tóc ướt sũng, phần tóc mái được vuốt lên để lộ vần trán cao đầy.
Nghe tiếng bước chân đang từ từ đến gần, anh mỉm cười mở mắt.
Ánh mắt trần ngập ý cười: "Cậu đến rồi?"
"Ùm."
An Vu đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu gọi tớ đến đây có việc gì không?"
Giang Sóc: "Tớ có cái này muốn tặng cậu."
Nghe những lời anh nói, trái tim An Vu đập nhanh một nhịp.
Quả thật, lúc nãy đứng nghe các cô gái ở kí túc xá tranh luận với nhau, đột nhiên cô có một dự cảm khác lạ, cho đến khi anh nói ra những lời này, cô mới tin rằng bản thân mình đã đoán đúng. "Tớ... Tớ không cần đâu."
An Vu nói theo bản năng.
Giang Sóc đứng dậy, đặt túi lên bàn: "Cậu chưa nhìn thấy đã nói không cần sao?"
Anh lấy món đồ đó ra.
Đập vào mắt cô là cuốn truyện tranh từng nằm trên tủ kính.
Anh lại thấy ra thêm một bộ cọ vẽ.
Truyện tranh cần 180 điểm tích luỹ, cọ vẽ cần 80 điểm tích luỷ, tổng cộng là 260 điểm tích luỹ.
Lúc nãy gặp cô, Giang Sóc chỉ gom được 220 điểm tích luỹ, anh muốn đổi thêm bộ cọ vẽ nên đã cố gắng tham gia thêm bốn mục.
"Cậu... Vì sao cậu biết?"
An Vu mở tròn hai mắt.
Chuyện thích đọc truyện tranh cô cũng chưa từng nói với anh, tại sao Giang Sóc lại biết cô thích truyện của Jiro Komori.
Nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, Giang Sóc bỏ các đồ vật vào túi, anh thong thả nói: "Tớ đã hỏi Chu Noãn Xu. Cậu thích đọc truyện tranh mà lại không thèm nói với tớ."
An Vu rũ mắt, hỏi: "Vậy còn cậu, bóng rổ của cậu đâu?"
"Tớ không cần nữa." Giang Sóc đáp bâng quơ: "Chẳng phải chỉ là một cái bóng rỗ có chữ ký thôi sao, vẫn còn nhiều cách để có được."
Giang Sóc vẫn bình thản, anh nhét túi xách vào lòng An Vu, thuận tay xoa đầu cô.
"Về chưa? Để tớ đưa cậu về."
Vào dịp năm mới, An Vu đã biết Giang Sóc không sống ở tiểu khu Cổ Lộng, nhà của anh ở đối diện trường học. Tuy vậy, nhưng mỗi đêm Giang Sóc vẫn ở ngoài cổng lớn đợi cô. An Vu đã khuyên ngăn anh nhiều lần nhưng Giang Sóc vẫn không nghe.
Anh lại rất cứng đầu, một phần sợ làm gánh nặng cho cô nên anh đã viện cớ rằng mình đến khu phố Cổ Lộng để ăn trái cây đặc sản.
Lý do này này không chân thật, nhưng không thể nói được điều gì.
Đôi chân này mọc trên người anh, cô không thể cầm không cho anh đi.
An Vu không muốn phiền hà đến anh, vì thế trong các tiết tự học, đến nửa buổi cô lại trốn về trước, khi về đến nhà mới nhắn tin cho anh.
Sau này Giang Sóc cảm thấy cô không được thoải mái, anh nói sẽ không chờ cô nữa.
Nhưng An Vu không phải đồ ngốc, cô vẫn cảm nhận được anh luôn lén đi sau lưng cô.
Giống như cây kẹo mạch nha nho nhỏ.
Lặng lẽ theo sau đuôi, đợi đến khi cô an toàn trở về nhà, người thanh niên ấy mới quay về cung đường cũ.
Anh không làm phiền An Vu, An Vu cũng không vạch trần hành động của anh.
Trong lòng hai người điều hiểu rõ, nhưng cả hai không ai nói ra, chỉ ngầm duy trì mối quan hệ này. Dần dần, An Vu cũng làm quen với việc bầu bạn với anh.
Sự thay đổi trong tâm trí mang đến một cảm giác rất kì lạ trong cô, ban đầu là gánh nặng, cảm giác tội lỗi, sau đó trở thành thói quen ỷ lại.
Đó là thói quen được yêu thương chiều chuộng vừa có bạn đồng hành.
Giống như hôm nay, khi cô nghe nói Giang Sóc không chọn bóng rổ, cô mơ hồ đoán anh làm như vậy có phải vì mình hay không... Cho dù cô biết rõ Giang Sóc sẽ không biết cô thích món gì, nhưng cô vẫn có một linh cảm như vậy.
An Vu không hiểu về bóng rổ, nhưng nhìn phản ứng của các học sinh nam, cô có thể thấy được đây là món đồ vật họ cực kì yêu thích.
Vậy mà trong chớp mở mắt, anh đã không do dự từ bỏ món đồ anh rất thích, để đổi lấy món đồ cô muốn có.
Trên đường trở về, cô không nói lời nào, hai mắt hơi ươn ướt.
Lúc Giang Sóc chuẩn bị rời đi, cô nói với anh: "Cậu không cần đối xử tốt với tớ."
"Chúng ta không phải là mối quan hệ đó."
Giang Sóc không quan tâm những lời cô nói, anh cười đáp: "Không phải từ lâu tôi đã nói với cậu rồi sao?"
An Vu ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Sóc nói tiếp: "Đâu phải cậu không biết tôi thích cậu. Tôi đối tốt với cậu có gì lạ đâu."
Khi ngọn nến được thắp lên, nó sẽ không vì không có ai châm tiếp mà tắt lửa.
Tình yêu thời niên thiếu cũng vậy.
Một khi đã bắt đầu, đó là một tình yêu điên cuồng, không bao giờ hối hận.