• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lạc Lạc vốn không tò mò về bạn trai của An Vu, nhưng trong quá trình huấn luyện quân sự, dù nhiều chàng trai đã đến xin số điện thoại của cô, nhưng An Vu không cho họ và cô cũng không cho phép Chu Lạc Lạc đưa. Vào buổi chiều chạng vạng trên đường cây râm mát có một chàng trai cao gầy chán nản quay người lại.

Chàng trai đó rất đẹp trai, thậm chí cậu ấy còn nhảy hip-hop trong bữa tiệc chào mừng ngày hôm qua, cô ấy còn nghe nói rằng cậu ấy đang là đội trưởng của câu lạc bộ hip-hop.

Một chàng trai tuyệt vời như vậy làm đôi mắt của Chu Lạc Lạc đầy sao, nhưng An Vu lại không hề rung động

Chu Lạc Lạc không thể hiểu được.

Dù phải trung thành với tình yêu, nhưng chẳng lẽ An Vu lại không thấy rung động khi gặp một chàng trai đẹp trai lại tuyệt vời như thế sao?

An Vu không phản ứng gì cả làm Chu Lạc Lạc rất tò mò, bạn trai của cô trông như thế nào?

Ngoại trừ Chu Lạc Lạc thì Tống Sở và Lâm Kha đều không biết rằng An Vu đã có bạn trai.

Tối qua các cô ngồi trong ký túc xá nói cậu bạn nhảy hiphop hôm qua thật đẹp trai thì hôm nay Chu Lạc Lạc liền nói là cậu ấy đã tỏ tình với An Vu nhưng bị cô từ chối.

Lâm Kha và Tống Sở ngồi trên giường bày ra vẻ mặt tiếc nuối như vứt đi mấy trăm vạn vậy. Và rồi sau đó biết An Vu đã có bạn trai.

Không phải nói đùa mà cô thực sự có bạn trai.

Tống Sở tò mò nghiêng đầu hỏi cô: "Vu Vu à, bạn trai cậu trông như thế nào thế? Cho tớ xem ảnh đi."

Không chỉ có mình cô ấy mà Chu Lạc Lạc và Lâm Kha cũng đều tò mò.

Giang Sóc trông như thế nào nhỉ? An Vu chớp mắt, cô không biết nên hình dung thế nào, cô lắc đầu nói: "Tớ không có ảnh chụp."

"Cao bao nhiêu?"

"1m85."

"Có gầy không?"

"Gầy."

"Đẹp trai không?"

An Vu gật đầu: "Đẹp."

"Có đẹp trai hơn đội trưởng câu lạc bộ Hiphop không?" Tống Sở tiếp tục tò mò hỏi, cô ấy rất tò mò luôn.

Đội trưởng câu lạc bộ hiphop hả?

An Vu rũ mắt nhớ lại nhưng cô không nhớ rõ dáng vẻ của cậu ta mà chỉ nhớ là cậu ta rất cao, để tóc dài, khí chất khá cool.

Cô cũng chỉ nhìn thoáng qua nên không thấy rõ.

Không biết vì sao khi cô nhớ lại vẻ ngoài của những chàng trai khác thì khuôn mặt của Giang Sóc lại hiện lên trong đầu cô.

Chàng trai ấy đứng ở trước mặt cô rồi cúi eo cọ sát vào môi cô, khuôn mặt bị anh véo đỏ bừng lại thấy anh cười như nắc nẻ nói: "Cậu hôn tớ rồi thì phải phụ trách, cậu nhớ đuổi đám đàn ông thúi kia ra xa đi nhé!" Lúc nhớ đến anh thì mặt mày An Vu tràn đầy ý cười và ôn nhu.

"Bạn trai tớ đẹp hơn." Cô nói.

Anh không dễ dỗ, nếu biết cô khen chàng trai khác đẹp trai thì chắc chắn sẽ nổi nóng.

Khi An Vu nói rằng bạn trai của cô đẹp trai hơn thì bạn cùng phòng càng tò mò hơn.

Nhưng mỗi người lại có một gu khác nhau, hơn nữa với những cặp yêu nhau thì người yêu sẽ hóa Tây Thi nhưng các cô nghĩ là cậu ta cũng không đẹp trai như vậy.

Chu Lạc Lạc nói rằng khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự thì phải cho họ xem ảnh, An Vu gật đầu đồng ý, nhưng điều làm cô không ngờ tới là không cần phải đợi đến khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự.

Vào tháng 9, các trường cao đẳng và đại học ở khu đại học Nham Cảng lần lượt bắt đầu huấn luyện quân sự, không giống như khóa huấn luyện bí mật khép kín của Đại học C, khóa huấn luyện quân sự của các trường đại học khác thoải mái và cởi mở hơn. Trong khoảng thời gian đó, diễn đàn sinh viên của các trường đại học ở Nham Cảng, vòng thời gian của bạn bè, diễn đàn tỏ tình,... đều được đăng tải những bức ảnh huấn luyện quân sự. Ngoài những video châm biếm thì hầu hết đều là ảnh của những chàng trai, cô gái xinh đẹp. Lúc đó là giờ nghỉ giải lao, Giang Sóc tìm một chỗ ngồi ở rìa sân bóng rổ rồi ngồi xuống. Anh ngẩng đầu uống mấy hớp nước, mồ hôi trên trán chảy xuống thái dương nhưng không lau đi, anh cụp mắt xuống, lấy điện thoại ra đọc tin tức.

Anh mở máy lên rồi xem trong chốc lát nhưng có lẽ là thấy chán nên không xem nữa. Anh lười biếng ngồi đó, hai chân dang rộng sang hai bên, khuỷu tay bắt chéo qua đầu gối để ấn lên chai nước trên mặt đất.

Mà cảnh ấy được một cô gái chụp rồi đăng lên.

Trông anh khá lạnh lùng, xung quanh toàn là con trai, đám con gái không dám lên xin thông tin liên lạc nên hôm đó đã đăng ảnh lên diễn đàn để tỏ tình.

"Aaa mọi người ơi giúp với! Hôm nay lúc huấn luyện quân sự thì huấn luyện viên đã dẫn bọn tớ đến sân bóng rổ, bên đó là chỗ huấn luyện của khoa Quản trị kinh doanh. Lúc nghỉ giải lao thì tớ thấy được anh đẹp trai này, tớ thấy tớ cảm nắng cậu ấy rồi nên là có ai biết thông tin của anh đẹp trai này không thế, nói cho tớ thì tớ sẽ mời 10 bữa tôm hùm đất!"

Cùng ngày hôm ấy, bài đăng này lập tức hot.

"Tớ biết tớ biết, nhưng chị em à, chúng ta là tình địch, ngày đầu tiên đi học tớ đã phát hiện, khóc."

"Dù tớ rất muốn giúp, nhưng ngay cả tin tức về ảnh mà cậu cũng không biết, thật sự là quá lạc hậu rồi."

"Đều là tình địch, cậu rút kiếm đi, trăm bữa tôm hùm cũng mua không chuộc được tớ đâu."

"Mấy cô gái không nói thì tôi nói, đây là Giang Sóc khoa Quản trị kinh doanh bọn tôi, tôi có thông tin liên lạc, nhớ kết bạn với tôi."

"..."

Sức nóng lập tức ập đến, ngày thứ hai sau khi ảnh Giang Sóc đăng lên diễn đàn tỏ tình, thì những bức ảnh khi anh đang huấn luyện đều được rất nhiều các bạn nữ khoa khác đăng lên.

Vào thời điểm đó, mỗi người có tài khoản riêng thì đều để ảnh của Giang Sóc được hiển thị nổi bật trên trang cá nhân.

Các diễn đàn của đại học ở Nham Cảng đều đang cập nhật ảnh nam nữ đẹp trai mỗi ngày, sau khi ảnh của Giang Sóc được đăng lên thì đã lan sang các trường khác. Các sinh viên Đại học C bị thu điện thoại di động nên không ai biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì và cũng không có tin tức gì về Đại học C trong chủ đề của một số trường cao đẳng và đại học trong thành phố Nham Cảng.

An Vu và Chu Lạc Lạc ăn cơm chiều xong thì trở về kí túc xá, trên người các cô đầy mồ hôi nên khi về thì đi rửa mặt, thay quần áo.

Trong kí túc xá chỉ có Lâm Kha, không bao lâu thì Tống Sở lén la lén lút về phòng, một tay cô ấy cắm trong túi, cô ấy đóng cửa lại rồi ra hiệu bảo mọi người đừng nói gì.

Chu Lạc Lạc thấy rất lạ nên hỏi cô: "Tống Sở cậu làm gì thế? Trong túi là cái gì hả?"

Sau đó, Tống Sở lấy từ trong túi ra một thứ hình vuông màu đen mỏng, đó là một chiếc điện thoại di động.

"Cậu lấy điện thoại ở đâu thế?" Chu Lạc Lạc hỏi.

Tống Sở đáp: "Tớ mượn của một đàn chị, nhưng các cậu không được nói gì đâu đấy, xíu nữa tớ còn đi trả nữa."

Thật ra các cô ngạc nhiên khi thấy điện thoại là vì vài ngày trước, giáo viên đã đến tòa nhà ký túc xá để kiểm tra đột xuất, trên tay là công cụ dò kim loại, hơn nữa tư thế đặc biệt đáng sợ.

Có một số phòng bị tìm thấy điện thoại thì bị tịch thu ngay tại chỗ, chưa kể còn bị huấn luyện viên phê bình khi huấn luyện.

Lúc ấy trông rất khoa trương vì mọi người đều không nghĩ trường học sẽ nghiêm khắc như vậy.

Tống Sở: "Vì ngôi sao yêu thích của tớ mà tớ mạo hiểm đi tranh đoạt từ lúc 5 rưỡi đấy, các cậu xem hộ tớ giờ mấy giờ rồi?"

Chu Lạc Lạc nhìn đồng hồ nói: "5 giờ 10, ngôi sao yêu thích của cậu là ai thế?"

"Lâm Ngật Nghiêu đấy!"

"Mẹ nó, cậu cũng thích anh ấy hả?"

Lâm Kha đang đắp mặt nạ bỗng nhiên quay đầu lại.

"Ừ, cậu cũng thích hả?"

"Dĩ nhiên rồi, khuôn mặt ấy đẹp trai thế cơ mà. Lại còn là thiên tài mới lấy giải ảnh đế nữa, ai lại không thích chứ?"

Nghe thấy bạn cùng phòng cũng thích cũng một ngôi sao với mình thì Tống Sở rất vui mừng.

Cô ấy nói: "Hôm nay lúc 5 giờ rưỡi đoạt tạp chí, tớ sẽ để cậu xem bìa tạp chí lần này đẹp thế nào, khuôn mặt đó quả đẹp như tiên vậy!"

Tống Sở nói chuyện rất vui vẻ với Lâm Kha, cuối cùng Tống Sở còn mở tủ quần áo của mình ra đưa cho Lâm Kha một cái móc áo hình người.

"Tớ nhịn đau mà tặng cậu bảo bối của tớ này."

Lúc cô ấy lấy móc áo ra thì An Vu nhìn thấy, cô ngẩn ra rồi bưng kín mặt mình lại.

Nhìn thấy phản ứng của An Vu thì Chu Lạc Lạc không khỏi bật cười: "An Vu à, cậu quá thuần khiết rồi đấy, điều tuyệt vời của *** mà cậu cũng không cảm nhận ra hả?"

Nói xong thì cô mở tủ quần áo của mình ra, An Vu nhìn vào thì càng sợ ngây người.

Trong đó có rất nhiều móc áo hình người, phía trên là khuôn mặt đẹp trai của các ngôi sao nhưng phía dưới lại trắng tinh.

Mặt An Vu đỏ phừng.

Trời ơi, sao mấy cậu ấy lại mua mấy thứ như thế chứ?

Tống Sở vẫn đoạt tạp chí thất bại.

Cô thở dài nhận mệnh: "Ngôi sao yêu thích của tớ quá hot rồi, một ngụm canh tớ cũng không húp được, tớ đói muốn chết."

Chu Lạc Lạc nói: "Nên là tớ mới không theo đuổi ngôi sao đang hot đó, theo đuổi ngôi sao kiểu dưỡng thành ý, có nhiều tư liệu hơn này, nhiều cơ hội hơn nữa, lúc tớ đi đón máy bay cfn được nói chuyện với idol nữa." "Idol của cậu là ai thế?"

"Dự Án đó."

"Nghe quen quen, ồ, không phải lần trước bị đồn thổi là đang yêu đương với streamer nổi tiếng nào à?"

"Tin giả, tin giả đấy!"

Nói đến đây thì Chu Lạc Lạc tức nổ phổi nói: "Lúc ở sân bay thì tớ hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói là chỉ quay một video hợp tác với nhau thôi, hơn nữa sau đó cũng đã công bố tin hai người hợp tác với nhau."

"..."

An Vu không theo đuổi ngôi sao, lúc học cấp 3 thì cô bận rộn thi vẽ và kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc nghỉ hè thì cô cũng chỉ ở nhà vẽ truyện tranh mà hiếm khi lên mạng.

Thậm chí cô còn không tải những phần mềm xã hội đó nên không biết những người mà họ đề cập.

Sáu giờ rưỡi mới tập hợp nên nhân lúc vẫn còn thời gian rảnh rỗi, Tống Sở chu điên cuồng lướt điện thoại. Chỉ huấn luyện quân sự có mấy ngày mà cô ấy đã cảm thấy mình trở thành người lạc hậu mất rồi.

Đang lướt điện thoại thì cô ấy đột nhiên nghiêng người nói với bọn họ: "Này, các cậu có biết gì không? Vừa rồi lúc tớ đến ký túc xá của các đàn chị, cô ấy nói với tớ là khu đại học đang đăng ảnh trai xinh gái đẹp đấy, nhưng không có một bức ảnh nào của Đại học C, vì vậy có người nói Đại học C của chúng ta không có mỹ nam mỹ nữ, mà đều là những tên đầu trọc học quá nhiều."

"Đàn chị nói là mấy ngày nữa sẽ có người của ban truyền thông đến chụp ảnh, nên các chị ấy bảo chúng ta nhớ trang điểm cho đẹp, mấy ngày này nhớ đắp thêm mấy cái mặt nạ trắng da để tăng nhân khí." Chu Lạc Lạc còn nói: "Tớ thích nhìn những anh chàng đẹp trai, những chàng trai ấy đều rất đẹp, làm tớ chảy cả nước miếng."

"À, có bức ảnh này cho các cậu xem."

Tống Sở mở một tấm ảnh rồi đưa các cô xem, Chu Lạc Lạc nhìn thoáng qua, phản ứng cô ấy rất khoa trương: "Anh ấy đẹp trai như vậy, nhất định có thể tham gia các cuộc thi tuyển tú, nếu không ở vị trí Center thì thật không hợp

"Đúng chứ? Đây là học sinh Đại học E đấy, ảnh huấn luyện quân sự của anh ấy được ghép thành video, khi được đăng lên thì lượt like và chia sẻ còn nhiều hơn mấy ngôi sao nữa!"

Tống Sở lại trượt thêm vài tấm ảnh: "Đàn chị nói ký túc xá của bọn họ có người đi xin số, nhưng khi gọi thì luôn báo số không đúng, anh chàng đẹp trai này khá lạnh lùng."

An Vu tắm rửa xong đi ra, ký túc xá nào cũng có phòng tắm vòi sen, rất tiện lợi.

Sau khi tắm xong, mặt cô đỏ bừng vì hơi nước, người cô thoang thoảng hương hoa dành dành.

An Vu hơi khát nước nên cầm lấy ly nước trên bàn uống, uống mấy hớp rồi dừng lại vì hình như cô vừa nghe thấy tên của Giang Sóc.

Cô lắc đầu khẳng định đây là ảo giác của cô.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng nói của Chu Lạc Lạc lại đột nhiên truyền đến tai cô.

"Nhìn đi nhìn lại thì vẫn là Giang Sóc của Đại học E có thể đánh."

"Này, cái cô Tần Thư Thiến Học viện Truyền thông này là có bệnh hả, lại còn phát trực tiếp theo đuổi người nữa chứ?"

"Không phải là cô ta có bạn trai rồi à?"

"Chia tay rồi, sau lại yêu đương với streamer nhưng giờ mới được bao lâu chứ?"

"Tớ không thích cô ta."

An Vu không nghe được tiếp đó họ nói những gì, điều cô biết là dường như họ đang thực sự nói về Giang Sóc.

An Vu đã không liên lạc với Giang Sóc kể từ khi cô nộp điện thoại của mình mà Đại học E cũng đang huấn luyện quân sự nên cô không biết tính hình của anh thế nào.

An Vu đặt cốc xuống và chậm rãi đi tới, cô chọc chọc vào lưng Chu Lạc Lạc và hỏi họ đang xem cái gì.

Chu Lạc Lạc nói với cô là họ đang ngắm trai đẹp và hỏi đùa cô: "Cậu xem chung không?"

An Vu nhìn cô ấy rồi gật đầu, nói được.

"Không phải trong lòng cậu chỉ có bạn trai thôi à?"

Tống Sở hơi kinh ngạc, vừa nói chuyện vừa đưa điện thoại cho cô.

"Có những ai thế?" Cô hỏi.

Chu Lạc Lạc cầm điện thoại cho cô xem: "Anh chàng này đẹp trai không? Còn người này..."

"À, cho cậu xem một người rất rất đẹp trai."

Chu Lạc Lạc nhanh chóng lướt lên và dừng lại ở một bức ảnh: "Đây, đẹp trai không?"

Trên điện thoại là khuôn mặt của Giang Sóc. Dưới cái nắng gay gắt, anh mặc quân phục rằn ri màu xanh, khuôn mặt hơi chếch lên dưới vành mũ cùng màu, nước da trắng trẻo, lông mày và mắt còn đọng những giọt nước, trên môi anh còn dính những giọt nước sau khi uống nước, những giọt mồ hôi từ thái dương chảy dọc theo đường quai hàm sắc cạnh của anh.

Anh ngồi dưới đất, sau lưng là tấm lưới cách ly màu trắng, anh không cười, khuỷu tay đặt trên đùi đang hở ra, tư thế lười biếng rất lạnh lùng.

Hóa ra Giang Sóc mặc đồng phục huấn luyện quân sự sẽ trông như thế này.

An Vu cong môi, nhẹ giọng hỏi cô ấy: "Có còn nữa không?"

"Đây này." Chu Lạc Lạc nói.

Cô ấy thấy An Vu đang nghiêm túc xem thì buồn cười tiến lại gần hỏi: "Có đẹp trai không?"

An Vu đáp: "Đẹp trai."

Những bức ảnh đều được chụp lén, có ảnh lúc anh tập luyện, có ảnh lúc đang nói chuyện với mọi người, có ảnh khi chơi bóng rổ...

Chàng trai đứng giữa đám đông nhưng vẫn tỏa sáng như một ngọn đèn không thể bị che khuất.

Chu Lạc Lạc rất ngạc nhiên với câu trả lời của An Vu, cô ấy hỏi đùa: "So với bạn trai cậu thì ai đẹp hơn thế?"

An Vu vẫn đang cầm điện thoại, khi nghe thấy cô ấy hỏi thì cô im lặng làm Chu Lạc Lạc cho rằng cô đang suy nghĩ.

Vài giây sau, cô ấy thấy cô gái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, hai má hơi ửng hồng nhưng đồng tử trong veo, trông rất dịu dàng và e lệ, rồi cô ấy nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy là bạn trai tớ."

Lời vừa dứt, cả ký túc xá im bặt.

Mọi người sững sờ nhìn cô rồi chớp chớp mắt.

"Trời ơi!" Sau vài giây yên tĩnh thì Chu Lạc Lạc cất tiếng.

Có vẻ cô ấy không tin, sửng sốt hỏi lại: "Giang Sóc là bạn trai của cậu?"

"Ừ." An Vu gật đầu.

Đôi mắt của cô ấy rất trong sáng, không giống như đang nói dối chút nào.

Đúng rồi, An Vu làm sao có thể nói dối?

Cuối cùng Chu Lạc Lạc cũng hiểu, khó trách An Vu không thích những chàng trai kia rồi, vì nếu có bạn trai đẹp trai thế này thì cần những người kia làm gì chứ?

"Mẹ nó, các cậu quen nhau khi nào vậy?"

Quen nhau lúc nào hả?

Câu hỏi này có vẻ khó trả lời, họ dường như không có thời gian rõ ràng ở bên nhau, cô từng nói rằng họ chỉ có thể ở bên nhau sau khi học đại học, nên có thể là ngày đầu tiên khai giảng nhỉ, khi cô nhớ lại cảnh đó, cậu ấy hôn...

Hôn...

Tai cô chuyển sang màu đỏ: "Chắc là ngày đầu khai giảng?"

Lúc cô nói thì giọng mang theo một chút không xác định cùng nghi hoặc làm cho Chu Lạc Lạc ngơ người.

"Hử? Khai giảng?"

An Vu có chút ngượng ngùng, cô gật đầu nói thêm: "Chúng tớ là bạn học thời trung học."

Cô ấy hơi đỏ mặt, tò mò ngẩng đầu nhìn An Vu.

"Cái tên nhóc kia thật không can đảm gì cả, ngay cả tặng quà cũng không dám đưa trực tiếp."

Chu Lạc Lạc thấy nhiều rồi nên chỉ hạ thấp giọng nói đùa bên tai An Vu.

Nhưng vừa dứt lời thì đã thấy cô nhận lấy đồ trong tay của cô gái kia.

An Vu rũ mắt nhìn hộp sữa dâu trong tay, trái tim đập liên hồi trong ngực, cô ngẩng mặt, có chút nôn nóng hỏi cô gái kia: "Người đưa sữa cho cậu đang ở đâu?"

Cô gái chậm chạp phản ứng lại rồi quay đầu nhìn phía sau, Lạc Lạc đầu nói: "Tôi không biết, vừa mới ở sau người vỗ tôi bảo tôi đưa cho cậu."

"Có thể hỏi một chút là ở nơi nào không?"

Ngón tay cô gái chỉ về hướng phía sau hồ nhân tạo rồi nói: "Ở đó đó."

Nhóm sinh viên đều đã qua cầu, phía sau quảng trường chỉ có tốp năm tốp ba vài người.

An Vu nói cảm ơn với cô ấy, sau đó bảo Chu Lạc Lạc đi về trước.

Chu Lạc Lạc không chịu, nói nơi đó đen như mực chắc là không có ai, lại nói là chỉ còn có có hai mươi phút là đến giờ phải tắt đèn.

"Vu Vu, là ai thế, tớ và cậu cùng đi."

An Vu lắc đầu nói: "Không cần đâu Lạc Lạc, tớ qua đó nhìn xem."

Chu Lạc Lạc hơi yên tâm, nhưng An Vu không chịu nói nên cô ấy cũng không thể rình mò.

"Vậy tớ đợi cậu ở ký túc xá, về sớm nhé."

An Vu cười gật gật đầu nói ừ.

An Vu cầm sữa trong tay rồi đi qua đó.

Thư viện bên cạnh hồ nhân tạo có những con đường nhỏ dẫn đến khu ký túc xá và khu giảng dạy, dọc bờ hồ có trồng một hàng dương liễu, nhưng con đường này ban đêm không sáng lắm nên ít người đi lại.

Cành liễu theo phong đong đưa, ở đây có một chiếc đèn đường không được sáng lắm.

An Vu ngừng bước chân, không đi qua đi, mà là nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Giang Sóc!"

Không bao lâu thì cô nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.

An Vu xoay người.

Giang Sóc đang cắm tay vào túi đứng ở phía sau cô, hơi hơi cong môi.

Thật sự là cậu ấy đã đến.

An Vu rất vui, cô chạy chậm đến trước mặt anh rồi ngửa đầu hỏi: "Sao cậu lại tới đây thế?"

Ba người trong ký túc xá đã không tha cho cô mà bắt An Vu hỏi chuyện tình yêu của cô, cô không còn cách nào nên đành kể lại một cách tóm tắt.

Sau khi nghe xong thì Tống Sở ôm mặt thở dài: "Huhu, tớ cũng muốn có tình yêu vườn trường như vậy, ngọt chết tớ rồi."

Tối đó trường không tổ chức tập luyện mà để học sinh xem phim. Trùng hợp là tối nay Đại học E cũng tổ chức xem phim.

Bên trên chiếu phim nên xung quanh rất tối và Giang Sóc ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học.

Huấn luyện quân sự rất nhàm chán, thậm chí còn không thể liên hệ với bạn gái của mình nên càng nhàm chán.

Giang Sóc không thích xem phim, nhưng bởi vì anh không có gì để làm nên đã lười nhác xem phim.

Rõ ràng là một bộ phim kháng Nhật cứu nước, nhưng ngay từ đầu đã đút cơm chó cho người xem.

Học sinh nữ thời dân quốc mặc áo váy vải màu xanh, trên vai có hai bím tóc, nam nữ chính ôm sách nắm tay nhau đi vào khuôn viên trường, khi đi ngang qua một khu rừng nhỏ, chàng trai bất ngờ đè cô gái dưới gốc cây rồi hôn.

Bạn cùng phòng chăm chú nhìn, khi quay đầu lại thì phát hiện Giang Sóc đã không ở đây nữa.

An Vu xem phim chiến tranh chống Nhật trong phòng học nhỏ, bộ phim kéo dài hai giờ nhưng mọi người trong phòng học tối đều xem rất nghiêm túc.

Khi bộ phim kết thúc thì cô không kìm được mà khóc nức nở.

Rất nhiều người trong số những người lính bé nhỏ ấy còn chưa đến tuổi trưởng thành, họ đã chiến đấu vì tổ quốc, vì niềm tin của mình mà không hề nao núng, lá cờ đoàn nhuốm màu máu đỏ, tất cả đều hy sinh, không một ai sống sót.

Khi bản nhạc kết thúc phim vang lên, những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô không thể ngừng chảy, bộ phim này rất bi tráng.

Đèn trong phòng học đã bật, Chu Lạc Lạc đưa khăn giấy cho cô, cô cầm lấy lau nước mắt, trên mi còn đọng giọt nước mắt.

Chu Lạc Lạc cũng khóc, nhưng không bằng An Vu: "Xúc động thật đấy An Vu nhỉ, cậu đừng khóc nữa, tớ sẽ đau lòng đấy."

Khi cô dùng hết khăn ướt thì cô ấy đưa cho cô một gói khác.

Cô gái nhỏ vốn đã rất xinh đẹp, làn da thanh tú trắng nõn trong suốt, hai gò má ửng hồng, chóp mũi sau khi khóc cũng đỏ ửng, Chu Lạc Lạc chịu không nổi.

An Vu vẫn còn bị vây hãm trong khung cảnh đó, cô thực sự rất mạnh mẽ và không thích khóc, nhưng cô không thể chống lại những cảm xúc chân thật nóng bỏng và mạnh mẽ ấy.

Chu Lạc Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Vu trở lại ký túc xá.

Đại học C có một hồ cá nhân tạo, gió lạnh ban đêm thổi cho tóc mái của An Vu rối tung cả lên.

Con đường đến tòa nhà giảng dạy đầy học sinh mặc đồng phục huấn luyện quân sự, khi họ đi được nửa đường thì bỗng có người đi tới và vỗ vai cô.

Họ dừng bước và quay đầu lại, chỉ thấy rằng đó là một cô gái mà họ không quen.

"Có người nhờ tôi đưa cái này cho cậu."

Giang Sóc xoa xoa đầu cô, đuôi lông mày hơi nhếch lên hỏi: "Sao lại đoán được là tớ hả?"

Cô lắc chai sữa trong tay rồi nói: "Bởi vì chỉ có cậu hay đưa sữa dâu cho tớ thôi."

Còn là sữa ấm nữa.

Giang Sóc cười cười đưa cho cô một chai sữa đã cắm ống hút: "Vừa nãy quên cho ống hút đưa cho cậu, hiện tại có thể uống rồi."

An Vu cúi đầu hút một ngụm, vẫn là hương vị ngọt ngào như cũ, uống rất ngon.

Cô ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi anh: "Sao cậu vào đây được thế?"

Đại học C có một khu nam và một khu bắc, trong thời gian huấn luyện quân sự thì khu nam bị phong tỏa không cho phép ra vào.

"Tớ mượn một bộ quần áo." Giang Sóc vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tớ muốn vào thì có gì khó chứ."

An Vu nhìn xuống và nhận thấy rằng anh đang mặc bộ đồng phục rằn ri màu xanh lá cây giống như của cô.

Đúng vậy, cậu ấy muốn vào thì ai có thể ngăn cản được, nhưng hôm nay cậu ấy lại rất kiềm chế, ngay cả đưa sữa cho cô cũng không dám tự mình đưa mà lại phải nhờ người khác đưa.

Chu Lạc Lạc còn nói rằng cậu ấy khá vô tích sự, chắc chắn là một cậu bé nhút nhát và hướng nội.

Cô nghĩ lại thì thấy rất buồn cười, làm sao từ nhút nhát và hướng nội lại có thể liên quan đến Giang Sóc chứ.

"Không phải là sợ cậu không muốn công khai à." Giọng Giang Sóc rất vô tội lại có chút chất vấn và ủy khuất: "Lúc trước cậu còn bảo tớ tránh xa cậu ra."

An Vu có chút bối rối.

Ngẩn ngơ nghĩ lại thì cô thấy hình như đúng là như vậy thật.

Lúc đó cô chỉ muốn học, hơn nữa Giang Sóc có thể chất gây chuyện, lúc nào cũng có thể làm chuyện liều lĩnh nên cô khá sợ anh.

Nhưng anh lại rất nghe lời, anh sẽ chỉ âm thầm làm một số chuyện xấu ở góc khuất không ai nhìn thấy mà không bao giờ trắng trợn tìm đến cô.

Nghĩ thế thì có vẻ như cô đối xử rất tệ với anh.

An Vu có chút xấu hổ, đang nghĩ nên dỗ anh như thế nào thì câu tiếp theo của Giang Sóc đã lọt vào tai.

"Bé cưng à, cậu phải mạnh mẽ lên, dù sao thì bạn trai cậu cũng đẹp trai như vậy, nếu ra mắt thì sẽ rất gây chú ý đấy."

"Aiz, làm sao bây giờ nhỉ, tớ đẹp trai như vậy còn không có danh phận, haizz thật đáng tiếc quá đi mà."

An Vu cười to một tiếng.

Cậu ấy thực sự quá tự luyến rồi, thôi quên đi cứ an ủi cậu ấy trước đã.

Khi đó người trong trường học gần như đi hết rồi, đèn ở tòa giảng dạy cũng đã tắt, chỉ có đèn đường ở quảng trường là còn sáng.

Một giáo viên tuần tra từ xa họ nhẹ một tiếng, âm thanh lọt vào tai An Vu khiến cô sửng sốt.

Giang Sóc liếc nhìn lại, nắm lấy cổ tay cô và giữ chặt trong lòng bàn tay.

Anh đưa cô ấy đến con đường bên hồ.

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra khi cậu chạy ra ngoài chứ?"

"Sẽ không."

"Tối nay được nghỉ?"

"Ừ, xem phim."

An Vu cười nói: "Trùng hợp thật đấy, nay bọn tớ cũng xem phim."

"Xem phim gì thế?" Giang Sóc kéo cô, gió hồ mát lạnh còn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà nắn ngón tay.

"Phim kháng chiến, làm tớ khóc sướt mướt." An Vu nhỏ giọng oán giận, giọng nói rất ủy khuất: "Nam nữ chính đều chết, rất thảm."

"Trùng hợp thế? Bên bọn tớ cũng xem phim kháng chiến."

An Vu nâng mắt lên nhìn anh như muốn hỏi tên phim thì nghe anh nói tiếp: "Mở màn đã hôn nhau."

"..."

An Vu không nhìn anh, nhưng Giang Sóc vẫn tiếp tục: "Thật đấy, vừa mở chưa được 10 phút đã hôn, hôn một lúc lâu luôn làm cho cả khán phòng đều thở hổn hển."

Tại sao lại nói với cô điều này An Vu che mặt nhưng tai lại rất đỏ: "Đừng nói nữa."

Xấu hổ chết mất.

Cô nói xong thì quả nhiên là Giang Sóc thực sự không nói gì nữa.

Anh dừng bước rồi khẽ cười.

Tiếng cười xấu xa trong đêm yên tĩnh luôn làm con người thấy bất an.

An Vu cảm thấy có gì đó không ổn.

Vừa ngẩng đầu lên thì Giang Sóc đã nắm lấy cằm cô, kéo vào trong lòng, cúi người hôn cô.

"..."

Cảm giác ấm áp làm sống lưng cả hai đều cứng đờ.

Gió lạnh từ hồ thổi nhè nhẹ, anh dùng ngón tay cái gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên má cô. Phần da thịt chạm vào nhau lành lạnh, có dòng điện chạy khắp người làm người họ tê dại. "Đừng nói gì nữa, tớ nhớ cậu muốn chết, xem phim còn bị đút cơm chó nữa."

Anh vẫn đang nhéo cằm dưới của cô, sờ nhẹ vào má cô và nhìn cô chằm chằm.

"Tớ đã nhịn không đi đưa sữa cho cậu rồi nhưng chính cậu lại tìm đến cửa, giờ không thể trách tớ đâu."

An Vu bị dọa nhưng cô chưa kịp trốn đã bị anh nâng cằm lên: "Ưm—"

Đôi môi mỏng lạnh lẽo lại lần nữa hôn cô thật hăng.

Lực đạo lần này mạnh hơn lần trước, anh liên tục hôn như không biết mệt mỏi mà gặm cắn môi cô, cơ bắp căng thẳng, toàn thân nóng bừng.

"Hình như là không nên hôn như vậy."

Giọng nói của Giang Sóc khàn khàn.

Giang Sóc bây giờ rất nguy hiểm, cậu ấy muốn làm gì?

Lông mi An Vu run lên, vừa muốn quay đầu đi thì vòng tay anh đã chạm vào lưng cô, nặng nề đẩy cô rồi ấn cô vào thân cây.

Đầu anh rũ xuống, nụ hôn ập đến như vũ bão.

"Ngoan, há miệng ra hôn nào."

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK