Gần đây tâm trạng của Thư Thu Vân không được tốt, khuôn mặt của bà đầy sầu muộn.
Sáng sớm, An Vu đang ăn bữa sáng ở phòng bếp thì gặp được Tống Khang Thắng, người mà cô hiếm khi gặp vào buổi sáng.
Ông ta có thói quen ngủ muộn, sáng sớm rất ít khi nhìn thấy được ông ta.
An Vu rất ít khi nói chuyện với ông ta, cô chỉ gọi một tiếng chú Tống rồi lại vùi đầu tiếp tục ăn bữa sáng. Bình thường Tống Khang Thắng cũng chỉ ừ một tiếng nhưng không hiểu sao hôm nay lại chủ động nói chuyện với cô. "Mấy giờ đi học?"
"Có muốn chú chở cháu đi học hay không?"
"Chương trình học ở trường có khó không? Cũng không cần học tập vất vả quá."
Những lời quan tâm đột ngột này của ông ta cũng không khiến An Vu cảm thấy ấm áp, ngược lại cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Sáu giờ ba mươi."
"Cháu có thể tự đi được."
"Vâng, cảm ơn chú."
An Vu cúi đầu húp cháo, nhẹ giọng trả lời.
Đúng lúc Thư Thu Vân đi vào phòng bếp, bà nghe thấy hai người nói chuyện, cũng không nói cái gì, vẫn nghiêm túc như cũ.
Bà đi vào phòng, Tống Khang Thắng lập tức đứng dậy và đi theo.
Một lúc sau, trong phòng vang lên âm thanh cãi vả.
An Vu ăn bữa sáng xong thì đi bộ đến trường học, khi đi qua cửa hàng bán đồ ăn sáng, cô còn mang theo một phần ăn và sữa đậu nành.
Tháng ba, đài truyền hình đã phát sóng bộ phim truyền hình về tình yêu tuổi học trò, nó đã tạo ra một làn sóng săn đón dữ dội.
Chính là vì trào lưu này, học sinh của Trường Trung học số 8 Đại An đã cởi áo khoác ấm ra và bắt đầu mặc đồng phục mùa xuân của trường.
Nhìn từ xa, khuôn viên trường được bao phủ bởi những bộ đồng phục trắng đen, vừa trẻ trung vừa tươi sáng.
Nhà trường tổ chức kỳ thi hàng tháng, khi kết quả được công bố, An Vu đứng hạng ba, người đứng đầu là một cô gái trong lớp thực nghiệm, người đứng thứ hai là Tống Kỳ Thành.
Học sinh của Trường Trung học số 8 Đại An đều có thành tích rất tốt, học sinh top đầu cạnh tranh rất quyết liệt, điểm số của An Vu không chênh lệch quá nhiều so với hai người phía trên, cũng có thể gọi là phát triển ổn định.
Cô nhìn thấy bảng xếp hạng ở văn phòng của Bùi Hưng Nhân, sau khi trường học được cải cách, bảng xếp hạng thành tích không được công khai nữa, chính mình chỉ có thể đi đến phòng chủ nhiệm lớp mới có thể xem được.
An Vu xem tất cả các điểm số của mình, An Vu suy nghĩ một lúc, cô lén nhìn thành tích của Giang Sóc.
Anh đứng thứ 253.
Thứ hạng này rất thấp nhưng không phải không thể cứu được.
Ba môn Lý, Hóa, Sinh của Giang Sóc đều ở mức điểm khá, điểm Toán học rất cao, chỉ là môn kéo điểm xuống là hai môn Ngữ Văn và Tiếng Anh. Đặc biệt là Ngữ Văn, không hề đạt điểm tiêu chuẩn.
An Vu lấy bút giấy ra ghi tổng số điểm lại, cô so sánh với điểm thi đại học năm trước, với số điểm như vậy chỉ có thể ở mép điểm đại học.
Sau khi kỳ thi kết thúc, trên diễn đàn ẩn danh có một tin tức mới được đăng tải.
Trình Bạch Hủy sắp ra nước ngoài.
Sau sự việc của Chu Linh, danh tiếng của cô ta ở trong trường không được tốt lắm, lúc đó dư luận đều đổ dồn về phía Tống Băng. Sau khi Tống Băng bị từ chức, có nhiều tin đồn rằng Tống Băng được gia đình của Trình Bạch Hủy
giới thiệu nên mới được vào dạy ở Trường Trung học số 8 Đại An.
Người mới vào như Tống Băng được trực tiếp dạy lớp thực nghiệm của Trình Bạch Hủy, hơn nữa năm đó nhà họ Trình đúng lúc quyên góp một khoản tiền cho trường, Tống Băng đặc biệt quan tâm chăm sóc Trình Bạch Hủy.
Sau đó có người gửi một bức ảnh chụp chung của nhà họ Trình tham dự hôn lễ, ở một góc của tấm ảnh là Tống Băng và một người đàn ông đứng gần nhau.
Có người nói đó là họ hàng của nhà họ Trình, người đứng bên cạnh Tống Băng là bạn trai của bà ta.
Vì vậy, tất cả những điều này đã trở nên rõ ràng.
Trình Bạch Hủy đã quá quen với cuộc sống của một công chúa được mọi người ca ngợi, sau sự việc của Chu Linh, cô ta được đối xử hoàn toàn khác xa so với ban đầu, cô ta không chịu nổi những lời đàm tiếu hỗn loạn. Sau khi kỳ thi tháng kết thúc, thủ tục thôi học của cô ta cũng đã hoàn thành, nhà họ Trình sẽ gửi cô ta đến học ở Canada.
Thật ra trong lúc quyết định sẽ học ở đâu, Trình Bạch Hủy đã đến tìm Giang Sóc.
Hai người đứng trên hành lang, Trình Bạch Hủy ngẩng đầu hỏi anh: "Giang Sóc, sau này cậu sẽ đi du học ở nước nào?"
Giang Sóc dựa vào tường, vừa mới vận động xong nên trên người toàn là mồ hôi.
Anh nghe thấy vậy thì nở nụ cười, nói: "Học ở Trung Quốc, không thì đi chỗ nào?"
Một lúc sau, Trình Bạch Hủy cũng cười nói: "Tớ không đùa, tớ là đang nghiêm túc hỏi cậu đó."
Giang Sóc: "Tôi đang nói đùa à?"
Trình Bạch Hủy: "Cậu không thể học ở trong nước được."
Nụ cười trên gương mặt Giang Sóc dần dần biến mất.
Với thành tích hiện tại của anh, anh không thể thi vào những trường đại học danh tiếng trong nước được, gia tộc của anh cũng không cho phép anh có một tấm bằng trình độ thấp, ra nước ngoài học tập chính là con đường trực tiếp và thuận lợi nhất.
Vậy thì tại sao anh lại quyết định học đại học ở trong nước?
Giang Sóc không nhìn cô ta nữa: "Đó là chuyện của tôi, có quan hệ gì với cậu sao?"
Nhìn chàng trai quay người rời đi, Trình Bạch Hủy lấy tay ôm ngực.
Có chút chua xót, lại có chút khó chịu.
Rất kỳ lạ, cô ta vẫn luôn biết chính mình không hề thích anh, cái mà cô ta thích chính là xuất thân của anh mà thôi.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta diễn để lừa anh, thế mà cuối cùng cũng lừa cả chính mình,
Nhớ lại ánh mắt lúc nãy của Giang Sóc, Trình Bạch Hủy đột nhiên hiểu ra.
Anh sẽ không bao giờ thích cô ta.
Thật ra, Giang Sóc đã sớm nhìn thấu cô ta rồi, cũng giống như cô ta có thể nhìn thấu được Chu Tuấn vậy.
Diễn kịch có thể mê hoặc những người khác, còn chân thành là cái không thể diễn được.
"Trình Bạch Hủy bị thành tích lần này đả kích hay sao? Thế mà lại bị ép ra nước ngoài." Khi biết tin tức này, các cô vẫn rất bất ngờ.
Kể từ khi lên lớp 11 tới bây giờ, thành tích của Trình Bạch Hủy càng ngày càng xuống dốc, thậm chí lần này còn rớt khỏi top 100.
"Chắc là không phải chỉ có nguyên nhân do thành tích thôi đâu." Chu Noãn Xu nói tiếp: "Trước đây cô ta được mọi người tâng bốc là nữ thần, bây giờ cô ta có một hình tượng dã man lại còn điều hành một nhóm nhỏ, chắc chắn là không chịu nổi rồi."
Chu Noãn Xu nói: "Tuy nhiên cũng không tính là bị ép đi du học, chỉ có thể nói là sớm hơn mà thôi."
"Là sao?"
"Bởi vì không chỉ có một con đường thi vào đại học chứ sao." Chu Noãn Xu chỉ chỉ khung cảnh ồn ào ở phía sau lớp học rồi nói: "Giống như bọn họ vậy, thành tích tốt đối với bọn họ căn bản không tính là cái gì, phần lớn trong số bọn họ sẽ lựa chọn ra nước ngoài."
Cuộc thi lần này, học sinh ở trong lớp thi không được tốt lắm nhưng cảm xúc của bọn họ không vì kỳ thi này mà thay đổi, mọi người vẫn chơi đùa bình thường.
An Vu nghe các cô gái nói chuyện phiếm, nghe đến đây thì sửng sốt hỏi: "Ra nước ngoài sao?"
"Đúng vậy! Nếu không bọn họ sẽ chơi bời trắng trợn như vậy sao? Mọi người đều có cửa sau hết rồi." Chu Noãn Xu tiếp tục nói: "Một nửa học sinh của Trường Trung học số 8 Đại An đều sẽ lựa chọn đi du học, kẻ có tiền thì không chen chúc trên chiếc cầu độc mộc, bỏ chút tiền ra nước ngoài du học, khi trở về sẽ là cao cấp hơn."
Điều này chính là hiện thực, thi vào đại học là một chuyện quan trọng nhưng nó không phải là lối đi duy nhất của những người giàu có.
Khi nghe những lời mà Chu Noãn Xu nói, An Vu sững sờ quay đầu lại, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở phía sau lớp học.
Góc lớp đó rất ồn ào, không biết Tiền Đạc Hâm và Lưu Hạo đang đùa giỡn cái gì.
Giang Sóc mặc một bộ đồ đồng phục màu đen trắng, cả người lười biếng dựa vào tường, một tay chống vào má còn một cái chân dài tùy ý đung đưa trên chân còn lại.
Sau đó, Tiền Đạc Hâm mắng một câu gì đó, môi của anh cong thành một độ cung.
Những tia nắng chiếu rọi từ cửa sổ xuống rơi xuống người anh, vẽ nên một đường ánh sáng và bóng tối trên người chàng trai.
Mái tóc anh mềm mại vàng óng ánh.
An Vu nheo mắt lại, cô cảm thấy có chút không chân thật.
Tất cả bọn họ sẽ đi du học.
Vậy còn anh?
Anh cũng sẽ rời đi nơi này, phải không?
Chớp mắt đã đến cuối tháng ba, sau vài ngày mưa phùn liên tục, cuối cùng thời tiết cũng chuyển nắng.
Có một sự việc đã xảy ra vào tối thứ ba, Tống Khang Thắng uống rượu say và đánh nhau với một người ở trong tiểu khu Cổ Lộng, sau đó bị gãy một chân.
Cảnh sát đã trích xuất camera giám sát gần đó, cuối cùng kết luận lại Tống Khang Thắng là người đầu tiên đi gây sự với người khác.
Sau khi bồi thường một khoản tiền lớn, Tống Khang Thắng cũng vào nằm viện.
Thư Thu Vân vô cùng bận rộn.
Nhưng điều quan trọng là, thứ sáu này là lễ tiết Thanh Minh.
Hằng năm, vào ngày lễ tiết Thanh Minh, Thư Thu Vân sẽ cùng An Vu đi thăm An Tài Triết.
Buổi tối, Thư Thu Vân mệt mỏi từ bệnh viện trở về.
Bà nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của An Vu ra, bảo cô lễ tiết Thanh Minh lần này mình không thể về Bình An được.
Đôi mắt của Thư Thu Vân đỏ hồng, An Vu biết bà đã lén khóc.
Thư Thu Vân muốn trì hoãn thời gian lại nhưng An Vu đã từ chối: "Mẹ yên tâm, bây giờ con đã không phải là một đứa trẻ nữa, con có thể tự đi thăm bố."
Thư Thu Vân dự định đi Đại An cùng với An Vu, ai mà ngờ Tống Khang Thắng sẽ gây ra chuyện như vậy. Hơn nữa, bây giờ bà đã là vợ của người khác, thời điểm quan trọng như vậy không chăm sóc chồng mà đi cúng bái chồng cũ đã chết, nói như thế nào cũng không thích hợp.
Thứ sáu là lễ tiết Thanh Minh, trường học chỉ có bốn ngày học nhưng quãng đường từ Đại An đến Nam Kiều lại quá xa.
Phải mất bảy giờ để đi tàu cao tốc đến ga tàu cao tốc Nam Kiều, sau đó đi từ Nam Kiều đến trấn Bình An cũng mất sáu đến bảy giờ.
Nếu lễ tiết Thanh Minh cô mới bắt đầu đi thì sẽ không kịp về đến trấn Bình An, cho nên cô cần phải xin nghỉ trước một ngày.
Vào buổi sáng thứ năm, có một bài kiểm tra toán, An Vu quyết định làm xong bài kiểm tra rồi sẽ khởi hành từ trường học, tới nhà bà ngoại ở một đêm sau đó đi tới trấn Bình An.
Thứ năm rất nhanh đã đến, Thư Thu Vân đã chuẩn bị cơm để mang đến bệnh viện.
Lúc rời đi, bà dặn dò rất nhiều, vì để cho bà yên tâm, bà nói cái gì An Vu cũng gật đầu đáp ứng.
Tiết học thứ hai là bài kiểm tra toán, sau khi kiểm tra xong, An Vu đi đến văn phòng. Cô thành thật nói lý do xin nghỉ, Bùi Hưng Nhân lập tức đồng ý.
Sau khi trở về từ văn phòng, cô trở lại chỗ ngồi để thu dọn đồ đạc.
Chu Noãn Xu thấy động tác của cô, đi qua hỏi: "Vu Vu, bây giờ cậu đi hả?"
An Vu gật đầu nói: "Ừm, tàu cao tốc mười một giờ chạy, tớ phải đi sớm một chút để chờ xe."
Chu Noãn Xu à một tiếng rồi nói: "Vậy cậu tới nơi thì báo cho tớ một tiếng bình an nhé."
"Được."
Chu Noãn Xu lấy một bì kẹo bạc hà từ trong túi ra đưa cho cô, nháy mắt mấy cái rồi nói: "Trên đường đi, từ từ ăn."
An Vu mang cặp sách trên lưng, cô rời khỏi phòng học.
Lúc An Vu rời đi, tình cờ có một nhóm con trai đang đi trên hành lang.
Trong tay của Giang Sóc cầm một chai nước, anh thản nhiên đi tới, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng của cô gái.
Lúc này đã sắp vào học, trên hành lang không có mấy người, chỉ có một mình cô đang đi.
Tiền Đạc Hâm mở miệng trêu chọc: "Ôi! An Vu đang đi về sao?"
Cậu ta vừa mới nói xong, Giang Sóc đã đi tới phía trước rồi.
Nhưng anh vừa bước vài bước thì bỗng nhiên dừng lại, sau đó xoay người đi vào trong lớp.
Tiết tiếp theo là tiết tiếng Anh, Chu Noãn Xu đang khom lưng lấy sách ở trong học bàn.
Chiếc bàn ở trên đầu cô ấy bất chợt có một bóng đen bao phủ.
Cô ấy theo bản năng quay đầu lại, đi ra từ trong học bàn, Giang Sóc đang đứng bên cạnh cô ấy.
"Chu Noãn Xu."
Giọng nói của anh rất gấp gáp, đôi lông mày nhíu lại, cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Cậu ấy đi đâu vậy?"
Chu Noãn Xu nháy mắt vài cái, cô ấy sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
"Cậu hỏi An Vu à? Cậu ấy trở về Nam Kiều, ngày mai là lễ tiết Thanh Minh, cậu ấy trở về để thăm bố mình."
"Trở về Nam Kiểu?
"Đúng vậy." Chu Noãn Xu gật đầu: "Tàu cao tốc mười một giờ hôm nay, một mình cậu ấy đi Nam Kiểu đó,"
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Giang Sóc, Chu Noãn Xu còn không quên đùa giỡn, cười nói với anh: "Có chuyện gì vậy, cậu ấy không nói với cậu sao?"